Nghiễm Mặc nhướng mày "Mới đi nghỉ không lâu lại muốn nữa à?" Anh lại gần Lâm Mộc đang mải mê chơi đùa với nhũ tuyết. Nhìn thân thể đầy đặn của cô, miệng anh bắt đầu trở nên khô khốc. "Cơ thể cô ta dường như hơi nhiều thịt quá rồi..." Nói rồi anh hướng một bên mông của cô mà bóp. Độ đàn hồi như bông khiến anh nghiện.
Thường những cô gái anh gặp đều luôn giữ dáng đến nỗi gầy trơ xương, quan hệ cảm thấy thích thú nhưng chưa từng khiến người khác muốn ôm thật chặt. Nhưng cô gái này điện nước không những đủ mà còn hơn, vậy mà nếu xét tổng thể vẫn cân đối. Ngực lớn, cao vυ't khiến người ta muốn hung hăng hưởng thụ. Cặp mông vểnh cao như đang mời gọi. Còn có vòng eo nhỏ nhắn ôm rất vừa tay. Nghiễm Mặc nghĩ cô không khác gì...một cái gối ôm.
Anh đã từng nghĩ cô là một người phụ nữa đã quá tuổi ba mươi nhưng khi cô quay mặt lại thật sự khiến anh bị sốc một phen. "Này, cô ta bao nhiêu tuổi thế?"
"Tôi cũng không rõ nữa" Lâm Mộc dừng hành động mυ'ŧ. Nâng lấy gương mặt cô vuốt ve làn da mịn màng. Cô có gương mặt trong sáng, đáng yêu như học sinh cấp hai, làm bọn họ dần trở nên thú tính. "Cô ấy nằm trên bờ biển"
"Chứ không phải là cậu cho mọi người tới à?" Nghiễm mặc ngắm nghía gương mặt cô kĩ hơn. Sau khi hỏi, anh lập tức nhận cái lườm của Lâm Mộc.
Lâm Mộc để cô nửa nằm nửa ngồi trên đùi mình. Dạng chân cô ra rồi lấy tay khám phá mật huyệt.
"Tạm thời cứ để cô ấy tỉnh đã" Họ thay áo ngủ gợi cảm cho cô rồi đặt cô trong một căn phòng.
Sáng hôm sau. Những tia nắng đầu tiên của một ngày mới chiếu rọi qua cửa sổ sát đất của căn biệt thự.
Đôi mắt bồ câu mở to, chớp chớp nhìn trần nhà, Tô Thanh Hạ theo bản năng ngồi dậy nhìn quanh phòng. Căn phòng xa hoa thực khiến cô lóa mắt. Nhìn xuống thân thế, cô thật sự cảm thấy xấu hổ. Cô đang mặc một bộ đồ ngủ sεメy, vải gần như trong suốt. Phía trên áo ôm lấy bộ ngực lớn, dạng lưới có thể thấy rõ hai núʍ ѵú hồng hồng. Quần liền tất che nơi tư mật nhưng để lộ ra khe mông đằng sau. Cô khá bối rối nhưng vẫn quyết định mở cửa đi ra ngoài.
Tô Thanh Ha cứ đi xung quanh nhìn tới nhìn lui. Cho tới khi...
"Tỉnh rồi?" Nam nhân cao ráo với mái tóc màu vàng nhìn cô ngạc nhiên. Anh bỏ cốc cà phê xuống bàn, tiến lại gần cô. Cô bất giác lùi lại phía sau cho đến khi đυ.ng tường.
Lâm Mộc cười tỏa nắng "Đừng sợ, không ai làm hại em đâu." Anh bước đến nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, anh có thể thấy rõ sự sợ hãi hoảng loạn trong đôi mắt ấy. Anh nhìn thẳng vào mắt cô và dẫn cô ra ngoài phòng khách. Nghiễm Mặc vừa từ thư viện đi ra, sau khi thấy cô, anh quăng cuốn sách lên chiếc ghế bành gần đó rồi lại gần cô.
Phản ứng của Nghiễm Mặc làm cô cảm thấy bất an. Cô dán sát người vào Lâm Mộc, lúng túng che ngực. Ánh mắt cô phòng bị. Cuối cùng không biết phải làm thế nào mới phải, cô đành lên tiếng hỏi "Các anh là ai?" Đôi mắt đen láy chớp chớp như một chú thỏ mgây thơ.
"Em từ đầu đến?" Lâm Mộc hiền từ hỏi, năm ngón tay đang chặt tay cô.
Tô Thanh Hà đang định trả lời bỗng cô đứng ngây ra một lát, nhìn vào khoảng không vô định. Phải rồi, bản thân cô là ai và chuyện gì đã xảy ra?
"Em không biết." Cô trả lời trong sự khó hiểu của hai nam nhân. "Em không nhớ mình là ai... Cô bắt đầu hoang mang, ngồi thụp xuống và tóc. Cô trả lời trong sự khó hiểu của hai nam nhân. "Em không nhớ mình là ai.." Cô bắt đầu hoang mang, ngồi thụp xuống và tóc. Cô không thể khống chế cảm xúc rối ren đang nổi lên trong lòng.
Nghiễm Mặc và Lâm Mộc nhìn nhau rồi họ dìu cô ngồi xuống ghế sofa. "Có lẽ em bị mất trí nhớ tạm thời, anh sẽ gọi bác sĩ đến khám cho em" Nghiễm Mặc từ từ vuốt mái tóc đen nhánh dài như thác của cô. Cô gái này càng ngày càng kì lạ.
"Không...đừng"
Tô Thanh Hạ rất sợ bác sĩ.
Ánh mắt Lâm Mộc tối sầm, dường như anh nhận ra điều gì đó. "Em bao nhiêu tuổi rồi?"
Tô Thanh Hà lại ngơ ngác "Có lẽ em mười hai tuổi?"
Câu trả lời của cô khiến cả hai đều sốc.
Lâm Mộc nhanh tay nắm hai bên vυ' của cô xoa nắn. Tô Thanh Hà có phần hoảng hốt nhưng lại rêи ɾỉ. "Anh làm gì vậy?"
"Em nghĩ anh đang làm gì?" Lâm Mộc cười, ngón tay cắm vào nộn thịt non mềm, kéo kéo đùa bỡn cánh hoa.
"Không...biết ưm a!" Cô giật mình, thở dốc khó khăn. Cái cảm giác vừa đau vừa sướиɠ đó có chưa bao giờ có qua.
"Chờ bọn anh một tí nhé" Nghiễm Mặc Vỗ vai cô rồi cùng Lâm Mộc đi vào một góc nói chuyện.
"Em ấy không thể nào mới mười hai tuổi, nhìn cơ thể kìa"
"Tôi cũng nghĩ vậy, có lẽ em ấy bị chấn thương một chút khi ở trên biển. Nghiễm Mặc cười khổ, anh thật sự thấy thương cho cô.
"Bây giờ cứ tạm trấn an em ấy đã rồi dò thông tin sau." Lâm Mộc nói rồi đi lại ôm cô vào lòng. Tô Thanh Hạ gương mặt đáng yêu nhìn anh. Mỗi lần cô xoay qua là bộ ngực lại lắc lư, đầṳ ѵú vì tiếp xúc với không khí mà cứng lên làm Lâm Mộc muốn nổ cả mắt.
"Giờ bọn anh sẽ tìm cách để tra thông tin và đưa em về, tạm thời em cứ ở lại đây với bọn anh được không?" Nghiễm Mặc cầm laptop chuẩn bị lên lầu, bởi anh không chắc rằng mình có thể kiềm chế trước sự ngây thơ trong sáng của cô.
"Vâng." Cô gật đầu. "Em cảm ơn hai anh" Giọng cô lánh lót, đáng yêu nghe rất êm tai.
"Anh đưa em đi xem phòng nhé?"
Giọng nói của Lâm Mộc trầm xuống chứng tỏ anh đang khó mà giữ bình tĩnh. Giá như lúc đầu anh không cho cô mặc bộ này. Ánh mắt anh nhuốm đầy sự khao khát chiếm hữu nhìn ngực cô. Hai nụ hoa lọt ra ngoài khe lưới, kɧıêυ ҡɧí©ɧ tính nhẫn nại của anh.
Rõ ràng cô chẳng biết tí gì về tìиɧ ɖu͙© kiến thức cơ bản cũng không, vậy là anh phải dạy cô rồi.
LLM.
P/s: Nếu thấy hay thì ấn vote cho mình nha