Cô Vợ Dễ Thương

Chương 213: Cảm ơn anh tại sao hôn con trai

Lưu Mộc Miên lườm cô: “Con có phải vẫn cảm thấy từ chối quá phiền phức, vốn dĩn nghĩ trực tiếp nhận cho xong?”

“Cái gì cũng không qua mắt được mẹ già vừa thông minh vừa xinh đẹp của con.” Tô Dương Dương từ trong túi xách lấy ra một chiếc túi nhỏ: “Cho mẹ.”

“Đây là cái gì?”

“Con cũng không biết, con còn chưa mở ra.”

Lưu Mộc Miên mở chiếc túi ra, bên trong là một chiếc hộp bằng nhung, trong chiếc hộp là một chiếc vòng ngọc bích, thoạt nhìn là biết giá trị không nhỏ.

“Thứ này quá quý giá rồi.”

Hàn Khải Uy nói: “Mẹ, đây là một phần tâm ý của ba mẹ con, mẹ cứ nhận lấy đi. Ba mẹ con sau khi biết sinh nhật mẹ, còn trách con và Dương Dương không nói với họ. Mẹ nếu như ngay cả một chiếc vòng cũng không nhận, bọn họ sẽ thất vọng.”

“Đúng thế, mẹ. Chiếc vòng ngọc này rất hợp với mẹ. Mặc mặc sườn xám, phối với chiếc vòng này, chắc chắn rất đẹp. Ba con nhất định sẽ bị mẹ mê hoặc.

Lưu Mộc Miên không tiếp tục từ chối, đặt chiếc vòng vào trong chiếc hộp: “Hai đứa các con ấy, mẹ ngày mai phải mời ông bà thông gia ăn bữa cơm. Nhận món quà quý giá như vậy, mẹ ngay cả cú điện thoại cũng không gọi cho ông bà thông gia làm sao mà được, thật xấu hổ mà.”

“Ngày mai sau khi con đến bệnh viện báo cáo thì về rước mẹ.”

Lưu Mộc Miên mỉm cười đi lên lầu.

Tô Dương Dương nghe thấy tiếng đóng cửa phòng trên lầu, sát tới bên cạnh Hàn Khải Uy, nhỏ giọng nói: “Thổ hào, em sao cảm thấy mẹ có chút không đúng.”

“Chỗ nào không đúng?”

“Em cũng không nói rõ được, mẹ trước đây không có cảm giác sầu lo như vậy. Nếu như trước đây người khác tặng mẹ quà, mẹ chắc chắn sẽ nói một câu, sao không tặng nhiều hơn?”

Hàn Khải Uy lắc đầu cười: “Tính cách của em với mẹ rất giống nhau.”

Tô Dương Dương cũng cười hắc hắc hai tiếng: “Khen em xinh đẹp là được rồi.”

“Em vốn dĩ đã xinh đẹp rồi, không cần tôi khen.”

“Thổ hào, giờ cũng không còn sớm nữa. Đi nghỉ ngơi thôi.”

“Ừm.”

Ngày hôm sau.

Tô Dương Dương dậy sớm, sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô xuống bếp lẽo đẽo bên cạnh Lưu Mộc Miên.

Lưu Mộc Môn bị cô bị theo thì không chịu được, giơ cái chìa: “Tô Dương Dương, con có thôi đi không hả?”

Tô Dương Dương thấy chiếc thìa sắp đập vào mũi của cô, cười nhăn răng: “Người ta chỉ muốn theo bên cạnh mẹ xem nấu cơm thôi, đừng có kích động như vậy, quá kích động sẽ khiến mặt có nếp nhăn đó.”

“Có thời gian như vậy thì con dắt chó đi dạo đi.”

Tô Dương Dương lững thững đi về khỏi bếp, gọi Bánh Xe đang nằm bò trên sàn nhà: “Bánh Xe, mami dẫn con đi dạo có được không?”

Bánh Xe lười biếng liếc nhìn cô, quay đầu sang hướng khác, không muốn quan tâm cô.

Tô Dương Dương khoa trương thở dài: “Haizz, thật thương tâm, đã đến tuổi người chê chó khinh, sau này phải làm sao đây?”

Lưu Mộc Miên từ trong bết vứt hai cây hành lá: “Không có việc gì thì ra ngoài chạy bộ, con rể và cháu ngoại đều đi rồi, con làm mẹ sao lại lười biếng như vậy chứ?!”

“Năm đó mẹ không phải cũng như vậy sao?” Tô Dương Dương nhanh tay nhanh mắt bắt lấy hai cây hành lá.

“Con có ý kiến gì sao?”

“Không dám.” Tô Dương Dương ngâm hai cây hành lá vào trong nước, một tay ôm lấy eo của Lưu Mộc Miên, giống như cái đuôi lẽo đẽo theo bên cạnh Lưu Mộc Miên: “Mấy chuyện bếp núc này với con, đều rơi vào tuổi mãn kinh, vẫn không nghe lời, thật sự muốn đòi mạng mà.”

Lưu Mộc Miên còn chưa kịp mắt, chiếc thìa không tay đã bị Tô Dương Dương cầm đi.

Lưu Mộc Miên nhìn theo bóng lưng đang thái rau của Tô Dương Dương, sau đó trở ra phòng khách đợi ăn cơm.

Bà ta còn sợ cái gì, đứa con gái bà nuôi hơn 20 năm có đức hạnh gì, bà ta không phải không biết.

Cho dù Tô Dương Dương biết được thân thế của mình, cô cũng sẽ không rời xa bọn họ.

Con gái của bà ta, bà ta hiểu.

Lưu Mộc Miên nhắm mắt lại, thở dài.

Tô Dương Dương mất nửa tiếng để làm bữa sáng cho cả nhà.

Hàn Khải Uy, Tiểu bảo và Tô Thạch Diễn vừa hay đi tập thể dục về: “Ba người vào ăn cơm đi.”

Tô Thạch Diễn cười ha ha nói: “Rất lâu không có ăn cơm do con gái bảo bối nấu rồi.”

“Đồng chí Tô Thạch Diễn, ba có phải cảm thấy cuộc đời là một mảnh đen tối, không có niềm vui gì, cảm thấy rất lúng túng?” Tô Dương Dương cười nói.”

“Phải. Nếu không ba sao biết được con gái bảo bối của ba đối với ba quan trong như thế nào.”

“Ba, ba gần đây bị mẹ huấn luyện thật tốt. Ba còn nhớ ba là một kỹ sư nghiêm túc không?”

“Không nhớ.”

Cả nhà vui vẻ ăn sáng, sau đó ai đi làm việc của người nấy.

Lúc xuống lầu, Tô Dương Dương bất ngờ phát hiện xe của cô đã dừng ở chỗ đỗ xe của nhà cô rồi.

“Thổ hào, anh kêu quản gia lái xe đến à?”

“Ừm.”

“Cảm ơn thổ hào.” Tô Dương Dương ôm Tiểu Bảo dùng sức hôn một cái.

Hàn Khải Uy cười nói: “Cảm ơn anh tại sao lại hôn con trai?”

“Hôn con trai không cần để ý trường hợp, hôn anh thuộc về ân ái nơi công cộng rồi.” Tô Dương Dương đặt Tiểu Bảo vào trong xe của Hàn Khải Uy: “Bảo bối, hôm nay mami sẽ tan làm sớm, mami đến đón con tan học có được không?”

“Dạ. Tạm biệt mami.”

“Tạm biệt bảo bối, tạm biệt ông xã!”

Hàn Khải Uy cúi người hôn lên tóc cô, sau đó lên rời khỏi.

Tô Dương Dương cũng lên xe, lái đến bệnh viện Nhã Đức.

Con đường này cô đã đi mấy năm, trước đây cảm thấy rất đơn điêu.

Sắp 3 tháng không lái xe trên con đường này, bỗng cảm thấy tắc đường cũng trở nên cực kỳ dễ thương.

Tô Dương Dương cách thời gian đi làm còn mười mấy phút để đến bệnh viện.

Bước vào bệnh viện, chỉ chào hỏi bảo vệ, y tá, bác sĩ mà quai hàm của cô cũng đau.

Khi đến văn phòng làm việc của cô, một đoàn y tá, bác sĩ đều đứng bên ngoài thang máy đợi cô.

“Hoan nghênh bác sĩ Tô huấn luyện trở về!”

Tô Dương Dương bị mọi người đồng thanh hô lên làm cho giật cả mình, rất nhanh phản ứng lại, mỉm cười chắp tay: “Cảm ơn các anh chị em đã nghênh đón, làm phiền các vị tối nay mời tôi ăn.”

“Không phải cô mời khác sao?”

“Đúng thế, nhận vật là cô mà.”

Mọi người giả bộ bất mãn nói.

“Có nhân vật chính mời khách sao?” Tô Dương Dương hừ nói.

“Nhất định là cô.”

“Vậy tôi phải nghỉ hưu sớm, tôi sợ tiền lương của tôi không đủ mời khách.” Tô Dương Dương vừa nói vừa chạy về văn phòng, tiện tay vứt mấy túi bánh ngọt cho Tiểu Yên.

Tiểu Yên sau khi nhận lấy, vội vàng nói: “Các vị, boss của tôi hôm nay đóng cửa cảm ơn, vì tỏ ý xin lỗi mà đã chuẩn bị ít quà, xin các vị đừng chê cười.”

Mọi người sau khi tranh giành đồ ăn vặt xong thì giải tán, quay lại với công việc của mỗi người bắt đầu làm việc.

Tô Dương Dương bước vào văn phòng, phát hiện văn phòng đã được người khác quét dọn sạch sẽ, cảm thấy rất thoải mái.

“Tiểu Yên, vất vả rồi.”

“Chị Tô, chị không biết mấy tháng nay em đã nhớ chị nhiều thế nào đâu. Chị đi huấn luyện có thuận lợi không? Nghe nói chuyên gia hướng dẫn cho chị là một người cực kỳ nghiêm khắc không nói không cười.”

“Ừm, cô Chu quả thực rất nghiêm, hơn nữa rất có nguyên tắc, đi theo chủ nhiệm của chúng ta lâu rồi, đột nhiên đi theo làm việc với cô Chu rất khó thích ứng, thường xuyên bị đì.”

“Chủ nhiệm có phải có thù với chị không, cố tình ra đề khó cho chị?”

“Chủ nhiệm chắc muốn bồi dưỡng chị có thể thích ứng được với các hoàn cảnh và tiếp xúc với các bác sĩ khác nhau, năng lực của người hợp tác, cũng không biết chủ nhiệm có tính sai không. Chỉ khi không có lối thoát, con người sẽ không khắc sâu, hiểu rõ điểm này. Một khi đã đi vào con đường không lối thoát, có cái gì mà không uốn được?”