Cô Vợ Dễ Thương

Chương 198: Bản thiếu gia nhìn trúng chị rồi

Tục ngữ nói, tình trường đắc ý, trong công việc nhất định sẽ đen đủi chút.

Tô Dương Dương vừa bước vào văn phòng thì nghe thấy tiếng bước chân vội vàng của y tá.

“Bác sĩ Tô, không hay rồi, không hay rồi!”

“Có chuyện gì từ từ nói, cô đừng có gấp.”

“Bệnh nhân giường 307 xảy ra chuyện rồi.”

“Cậu ta không phải bị treo bị chân sao? Không đứng dậy được, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

“Cậu ta đã liên lạc với một đám truyền thông, bây giờ phóng viên đang ở trong phòng bệnh của anh ta.”

Tay của Tô Dương Dương đang thay áo cũng ngừng lại: “Người của khoa y và phòng bảo vệ đâu?”

“Bọn họ đã qua đó rồi. Bệnh nhân không phối hợp, làm loạn muốn gặp cô.”

Tô Dương Dương nhanh chóng thay chiếc áo blouse: “Đi thôi, đi xem thử.”

“Haizzz.” Cô ý tá vội vàng đi theo đằng sau Tô Dương Dương.

Khi đến tầng có phòng bệnh 307, Tô Dương Dương xa xa đã nhìn thấy một đám phóng viên đang cầm đạo cụ, vây kín hành lang.

Bệnh nhân và y bác sĩ của tầng này cũng ở cách đó không xa quan sát.

Khi nhìn thấy Tô Dương Dương đến, mắt của mọi người đều sáng lên.

Tô Dương Dương tách đám đông ra, nói: “Mời mọi người tránh ra một chút, đừng làm phiền bệnh nhân khác nghỉ ngơi.”

Dụ Phong Dật nằm trên giường, mặt mày ngang ngược đắc ý nhìn Tô Dương Dương, nói với mấy phóng viên trong phòng bệnh: “Đây chính là bác sĩ mà tôi nói không có ý đức, khi không có chữ ký của người thân trực hệ, tự ý để đồng nghiệp làm phẫu thuật, sau khi phẫu thuật kết thúc, thái độ phục vụ còn rất kém. Là một người làm truyền thông có trách nhiệm với xã hội, tôi hy vọng các anh chị có thể viết đúng sự thật, bảo vệ bệnh nhân và gia đình họ khỏi những bác sĩ vô trách nhiệm và thiếu y đức như này.”

Du Phong Dật vừa dứt lời, một loạt micro chĩa về Tô Dương Dương, thiếu chút nữa chọc thẳng vào mặt của Tô Dương Dương.

“Bác sĩ Tô, đối với cách nói của cậu Dụ, cô có gì muốn nói không?”

“Là một bác sĩ, cô tại sao tự ý làm chủ tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhân? Giả dụ xảy ra sự cố trong lúc chữa trị, cô làm sao đối diện với chiếc áo blouse trắng trên người cô? Trong lòng có áy náy hay không?”

“Mời cô nói quan điểm của cô.”

Tô Dương Dương bình tĩnh quan sát đám phóng viên lắm chuyện ở xung quanh mà ánh mắt hơi lóe sáng, cầm lấy chiếc micro từ nữ phóng viên đứng gần cô nhất, trong mắt vụt qua một tia gian xảo.

Trong lòng Dụ Phong Dật dâng lên một tia cảnh giác.

Tô Dương Dương nói: “Tôi không biết cậu Dụ đã nói gì với các người, nhưng tôi cần làm rõ mối quan hệ giữa tôi và cậu Dụ. Tôi đã kết hôn rồi, cậu Dụ lại không chịu thôi, ba lần bảy lượt bày tỏ tình ý với tôi. Trước đó tôi không muốn nói về chuyện này, bởi vì nó sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của tôi với chồng của tôi. Trước mắt chồng của tôi đã biết chuyện này, hai người chúng tôi cùng nhận thấy cậu Dụ trẻ tuổi suy nghĩ không thấu đáo, thích nói đùa, cho nên không quá để tâm. Hôm nay cậu Dụ vì để đạt được mục đích của cậu ta, vậy mà muốn hủy hoại danh tiếng cùng sự nghiệp của tôi, đâu là điều tôi không thể nhịn được. Nhưng vì tương lai của cậu Dụ, tôi hy vọng mọi người không cần đem những lời tôi vừa nói truyền ra ngoài, như thế sẽ ảnh hưởng không tốt với cậu ta. Và, cậu ta nghi ngờ thái độ làm việc cùng năng lực làm việc của tôi, người có quyền phát ngôn ở đây mới là cấp trên và các đồng nghiệp của tôi. Nếu như mọi người có dị nghị, có thể xác minh với bọn họ.”

Tô Dương Dương mỉm cười, nheo mắt nhìn sắc mặt đang tái xanh, hận không thể bóp chế cô của Dụ Phong Dật, giọng nói càng trở nên ôn hòa: “Phong Dật, cảm ơn cậu đã thích tôi, nhưng rất xin lỗi, tôi không thể tiếp nhận, hy vọng sau này cậu có thể gặp được một nửa tốt hơn tôi.”

Tô Dương Dương nói xong thì đưa trả micro cho nữ phóng viên: “Cảm ơn mọi người quan tâm đến người làm nghề y chúng tôi, nhưng hy vọng mọi người không nên làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân, đều giải tán cả đi.”

“Bác sĩ Tô, lời vừa qua cô nói có phải sự thật không?”

“Cậu Dụ muốn làm người thứ 3 phá hoại hôn nhân giữa cô và chồng cô, có chứng cứ gì chắc chắn không?”

Tô Dương Dương nói: “Cậu Dụ là bệnh nhân của tôi, mặc kệ cậu ta có lòng ái mộ và cách nhìn khác gì, những chuyện này đều không thay đổi sự thật cậu ta là bệnh nhân của tôi. Cậu ta nằm viện một ngày, tôi thân là bác sĩ chữa trị chính thì phải có trách nhiệm đảm bảo sức khỏe của cậu ta, để cậu ta ở bệnh viện có một môi trường dưỡng bệnh thoải mái. Mọi người nếu như có hứng thú với việc cậu Dụ nói bệnh viện, bác sĩ không có tính trách nhiệm, không có y đức thì mời mọi người xác minh với các đồng nghiệp của khoa y. Đừng ở nơi nghỉ ngơi ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cậu Dụ và các bệnh nhân khác!”

Một đám phóng viên nhìn nhau một hồi, thấy không có thông tin gì có thể đào sâu nữa thì dần dần rời khỏi.

Sau khi đám người đó đi hết, Tô Dương Dương dựa vào cửa phòng bệnh.

Cô khoang tay trước mặt, mặt mày vui vẻ hưởng thụ sắc mặt khó coi của Dụ Phong Dật, tâm trạng bỗng chốc cực kỳ rạng rỡ.

“Cậu nhóc, muốn chơi chị đây, cậu còn non nớt lắm!”

Dụ Phong Dật suýt chút nữa bị cô làm cho tức chết, nghiến răng nghiến lợi nói: “Người phụ nữ thối không biết xấu hổ như chị, lớn lên như con gấu, bản thiếu gia có thể nhìn trúng chị sao?”

“Cậu nếu như không phải bệnh nhân của tôi thì cậu có thiếu cánh tay hay cái chân thì tôi cũng lười nhìn cậu.”

“Chị!!!”

“Tôi gì mà tôi? Tôi nói này cậu nhóc, trước nên luyện làm sao khi cãi nhau với người khác vừa có khoa học vừ có phong độ đi, chứ cãi nhau giống kiểu của cậu bây giờ, tôi khi còn học mẫu giáo cũng giỏi hơn cậu rồi.” Tô Dương Dương cố ý bày ra biểu cảm kiêu ngạo và coi thường nói.

“Tô Dương Dương, chị chắc chắn chị không phải cố tình thu hút sự chú ý của tôi không?”

“Cậu bạn nhỏ, đừng quá dát vàng lên mặt của mình. Tôi thu hút sự chú ý của cậu có thể được cái gì? Tôi rảnh rỗi như vậy sao?”

Dụ Phong Dật duỗi cơ thể, ngũ quan trẻ trung tuấn tú của người trẻ tuổi bày ra.

Nếu không phải Tô Dương Dương nhìn quen dáng vẻ chói mắt của Hàn Khải Uy rồi thì khi nhìn thấy gương mặt tinh tế lại ngang ngược như này của Dụ Phong Dật sẽ không nhịn được mà nhìn nhiều thêm vài lần.

Tô Dương Dương phản ứng thẳng thừng nói: “Xem ra cậu hồi phục khá tốt, tôi kêu y tá đến thay đổi thuốc cho cậu, giúp cậu kiểm tra các chỉ số của cơ thể.”

Dụ Phong Dật trước giờ chưa từng bị ai phớt lờ như vậy, tức đến nỗi đầu sắp bốc khói: “Tô Dương Dương, chị rốt cuộc có phải phụ nữ hay không? Người đẹp trai như tôi đặt trước mặt của chị, chị vậy mà ngay cả hứng thú nhìn nhiều hơn một lần cũng không có!”

Tô Dương Dương dùng ánh mắt si ngốc nhìn cậu ta: “Tôi đã thấy nhiều nam thanh nữ tú rồi. Tính cách kém như cậu, tôi thật sự không có hứng thú nhìn.”

“Chị nói dối, người đẹp trai như tôi, trong thiên hạ này chỉ có một mà thôi.”

“Nể tình cậu đẹp như vậy, tôi coi như cậu nói gì cũng đúng. Cố gắng nghỉ ngơi, có chuyện gì ấn chuông.”

Dụ Phong Dật trừng mắt tiễn bóng lưng không chút lưu luyến đang đi xa dần của Tô Dương Dương, con ngươi khẽ đảo.

Cậu ta không tin, cậu ta không giải quyết được người phụ nữ đáng ghét này.

Tô Dương Dương trở lại văn phòng, sau khi thương thảo về sắp xếp lịch làm việc của ngày hôm nay với Chu Ngọc Cầm thì toàn tâm chui đầu vào công việc.

Đương nhiên, cô đặt một ít tâm tư lên người của Dụ Phong Dật, tránh cho tên nhóc đó lại làm ra chuyện ngu xuẩn gì.

Lấy tính cách của Dụ Phong Dật, không mang đến cho cô một chuyện lớn gì đó thì cậu ta đã thay đổi tính nết rồi.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, trong một ngày Dụ Phong Dật không phải nói chân đau thì đau xương sườn, nếu không thì đau mặt, toàn thân trệ dưới có thể đau được thì đều đau hết một lượt, khiến các y tá phải chạy đi chạy lại đến mức muốn gãy chân.

Tô Dương Dương lúc đó còn có mấy cuộc phẫu thuật, cho nên để các y tá đi giải quyết.