Ánh mắt Hàn Vân Nhi không chút tình cảm nhìn Mạc Nhậm Mộ trên cầu thang, lạnh giọng nói: “Anh tự do rồi. Chỉ cần tôi và đứa bé lần này không chết, tôi sẽ cắt đứt tất cả con đường của anh, để anh không thể sống nổi ở nơi quyền thế nhà họ Hàn tôi che trời!”
Hàn Vân Nhi nói xong, rơi vào hôn mê.
Mạc Nhậm Mộ như hóa đá, ngây ngốc nhìn Hàn Vân Nhi.
Tô Dương Dương đẩy Mạc Nhậm Mộ ra, ôm Tiểu Bảo xuống lầu, chạy tới bên cạnh Hàn Vân Nhi, tay chân run rẩy kiểm tra thân thể cô ấy, trong lòng vừa đau vừa giận.
Bánh xe lại kéo quần Mạc Nhậm Mộ, không cho anh ta rời đi.
Lâm Nguyên không nghĩ tới chỉ ngắn ngủi mấy chục giây lại xảy ra chuyện như vậy, dưới sự chỉ đạo của Tô Dương Dương cẩn thận ôm Hàn Vân Nhi lên, nhanh chóng chạy lên xe.
**
Họ đến bệnh viện Thụy Tân bên cạnh, bác sĩ cấp cứu lập tức đẩy Hàn Vân Nhi vào phòng phẫu thuật, Tô Dương Dương gọi điện thoại cho Lưu Tử Xuyên, để Lưu Tử Xuyên gọi bác sĩ phụ sản nổi tiếng nhất thành phố Thương tới.
Nửa tiếng sau, Lưu Tử Xuyên đã dẫn một bác sĩ hơn năm mươi tuổi tới, hai người trực tiếp vào phòng phẫu thuật.
Tô Dương Dương nhìn đèn đỏ phía trên phòng phẫu thuật, lại nhìn tay mình, có chút không rét mà run.
Cô không cách nào tưởng tượng Hàn Vân Nhi sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không cách nào tưởng tượng cô ấy rốt cuộc đau đớn bao nhiêu mới lựa chọn phương thức tự tổn thương mình như vậy.
Đột nhiên, một bàn tay nho nhỏ đặt lên tay cô.
Tô Dương Dương mới phản ứng lại Tiểu Bảo còn đang bên cạnh cô, cô ép bản thân lộ ra nụ cười.
“Bảo bối, xin lỗi, mami xử lý không đủ tốt, để cô con bị thương rồi.”
“Không liên quan đến mami.”
Tô Dương Dương cười khổ, nhớ ra họ còn chưa ăn tối: “Có đói không? Mami dẫn con đi ăn cơm, ăn no rồi lại quay về với cô.”
Tiểu Bảo nhìn phòng phẫu thuật: “Con kêu Lâm Nguyên mang thức ăn tới rồi.”
“Thật ngoan.” Tô Dương Dương sờ đầu tóc mềm mại của cậu, trong lòng hỗn loạn.
Cô không biết nên nói chuyện Hàn Vân Nhi xảy ra chuyện với Hàn Khải Uy thế nào, hôm nay nếu cô kiên trì không ra ngoài, chuyện này sẽ không xảy ra.
Nhưng bây giờ mới hối hận nghĩ tới chuyện này không có ý nghĩa gì.
Trong lúc Tô Dương Dương sững sờ, Lâm Nguyên cầm mấy túi to tới, còn cầm một cái bàn nhỏ lấy trong xe.
Anh ta lắp bàn trước mặt Tô Dương Dương và Tiểu Bảo, sau đó bày thức ăn lên.
“Mợ chủ, cậu chủ nhỏ, mời dùng cơm.” Lâm Nguyên giọng khàn khàn nói.
“Khải Uy nói anh rồi?” Tô Dương Dương hỏi.
“Tôi đã nói hết chuyện từ đầu tới cuối cho ông chủ rồi, anh ấy sẽ nhanh chóng tới đây.”
Tô Dương Dương đại khái biết Lâm Nguyên sẽ giải thích chuyện xảy ra tối nay với Hàn Khải Uy thế nào: “Không phải anh sai, anh không cần đổ hết trách nhiệm lên người mình.”
“Cảm ơn hậu ái của bà chủ, tôi thân là ám vệ, không bảo vệ tốt cho chủ nhân, chính là thất trách của tôi.” Lâm Nguyên kiên định nói: “Mời hai người dùng bữa.”
Tiểu Bảo lạnh mặt, phất phất tay với Lâm Nguyên.
Động tác đó như khuôn đúc với Hàn Khải Uy.
Lâm Nguyên cung kính rời đi.
Sắc mặt Tiểu Bảo bình thường ăn cơm.
Tô Dương Dương nhìn cậu như vậy, cũng ăn theo.
Cho tới lúc đặt đũa xuống, Tiểu Bảo mới nói: “Mami, một vài suy nghĩ của mami con không muốn đánh giá, nhưng đừng lạm dụng sự quan tâm của mami. Nếu hôm nay không phải sai lầm của đám người Lâm Nguyên, vậy đó là sai lầm của ai? Thân là ám vệ, chức trách đầu tiên của họ chính là bảo vệ sự an toàn của chủ nhân, hôm nay họ không làm được, chính là họ thất trách, chúng ta mướn họ tới, chính là để họ thất trách sao?”
Tô Dương Dương thấy khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của Tiểu Bảo, cố gắng tiêu hóa lời của cậu: “Con nói đúng.”
“Chính là nói mami quá ngây thơ. Hành vi này của mami chỉ sẽ khiến họ lần sau phạm sai lầm có cớ để trốn tránh.”
“Đây là ba dạy con?”
“Dạ. Mặc dù ba không yêu cầu mami làm được điểm này, con vẫn hi vọng mami nhanh chóng hiểu rõ, xung quanh chúng ta rất nguy hiểm, mami không thể tự ý một mình đối diện với nguy hiểm, hành vi và phản ứng tiềm thức hôm nay của mami không phù hợp.”
“Cảm ơn thầy Tiểu Bảo dạy dỗ.”
**
Hàn Khải Uy tới bệnh viện vào ba giờ sáng, cách hơn nửa hành lang nhìn một lớn một nhỏ.
Tô Dương Dương ôm Tiểu Bảo vào lòng, dựa vào tường ngủ.
Bánh xe lại ngồi xổm bên chân họ, nhìn thấy Hàn Khải Uy thì há miệng muốn kêu.
Hàn Khải Uy làm động tác im lặng, ý bảo nó câm miệng.
Cổ họng Bánh xe phát ra tiếng ư ử, nằm sấp trên đất nhìn Hàn Khải Uy.
Lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, một bác sĩ nhanh chóng đi tới: “Sản phụ có dấu hiệu chảy máu quá nhiều, xin gia đình ký tên làm phẫu thuật.”
Hàn Khải Uy trực tiếp lật tới trang cuối cùng văn kiện nhanh chóng ký tên mình.
“Bệnh nhân bây giờ thế nào? Tình huống nguy cấp sao?”
“Tình huống rất nguy cấp, phải nghĩ cách cầm máu. Đứa bé đã không sao rồi, đã đưa tới tủ giữ nhiệt quan sát.”
Hàn Khải Uy nhớ tới ba đứa bé là ai, ánh mắt thoáng chốc lạnh như băng.
Bác sĩ thấy sắc mặt anh không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, nhanh chóng chạy về phòng phẫu thuật.
Tô Dương Dương chậm rãi tỉnh lại trong đoạn đối thoại của hai người, nhìn thấy Hàn Khải Uy đứng một bên, khẽ nói: “Thổ hào, xin lỗi, em không bảo vệ Vân Nhi tốt.”
Hàn Khải Uy không tiếp lời cô: “Anh đưa em đến khách sạn gần đây, tối lạnh, ngủ như vậy không tốt.”
Tô Dương Dương lắc lắc đầu: “Anh định xử lý Mạc Nhậm Mộ thế nào?”
“Sau này em sẽ biết.”
“Tại sao anh ta muốn gϊếŧ em?”
“Sau này Trình pháp y sẽ nói cho em biết.”
“Trình pháp y cũng biết?”
Hàn Khải Uy gật gật đầu, tiếp nhận Tiểu Bảo đang ngủ trong lòng cô, ôm eo cô, dẫn cô tới khách sạn gần đó.
Sắp xếp xong hai người, Hàn Khải Uy lại quay về trước phòng phẫu thuật.
Không bao lâu sau, điện thoại của Thẩm Diệu Quân đã gọi tới: “Em gái anh không sao chứ?”
“Còn đang trong phòng phẫu thuật, Ninh Duy bắt đầu ghi khẩu cung rồi sao?”
“Vừa cùng vợ tôi xem xong video giám sát của đội cảnh sát hình sự thẩm vấn cô ta, người phụ nữ này thật sự có thể lên thăng thiên rồi.” Thẩm Diệu Quân có chút nghi hoặc: “Tôi thật sự không tin Mạc Nhậm Mộ sẽ ngốc như vậy, bị Ninh Duy ngu ngốc lợi dụng như thế, Ninh Duy mười năm trước có lẽ có chút sức hấp dẫn với anh ta. Bây giờ anh ta còn vì Ninh Duy không ngại đắc tội với anh và nhà họ Hàn, anh ta ý đồ điều gì? Đầu anh ta bị nước vào đi.”
“Nếu Ninh Duy chỉ đơn giản như bây giờ anh nhìn thấy, Mạc Nhậm Mộ chính là đồ ngu. Anh cảm thấy giới giải trí dễ lăn lộn như vậy, có thể khiến một kẻ ngu như anh ta lăn lộn đến vị trí hôm nay? Còn có Ninh Cảnh Phong và chủ nhiệm Hoàng, họ cũng không đơn giản, tại sao lại bị Ninh Duy dắt mũi đi?”
“Anh vẫn quên nói một người.”
“Ai?”
“Anh!”
“Cũng đúng. Anh không cảm thấy Mạc Nhậm Mộ sẽ bị bác sĩ Tô nhà tôi khống chế rất kỳ quái sao? Bác sĩ Tô nhà tôi chỉ biết đấm đá và bẻ cổ tay người ta đơn giản, có thể vài chiêu đã giải quyết một người đàn ông to lớn mét tám mấy, Mạc Nhậm Mộ vô dụng vậy sao?”
“Tôi vẫn cho rằng vợ anh lợi hại, kết quả là Mạc Nhậm Mộ diễn kịch.” Thẩm Diệu Quân trầm ngâm một lát nói: “Vợ tôi vừa nói với tôi Ninh Duy rất thông minh, rất biết tránh nặng tìm nhẹ.”
“Sau này anh sẽ hiểu rõ hơn cô ta rốt cuộc thông minh bao nhiêu rồi.” Hàn Khải Uy nhàn nhạt nói.
“Ninh Duy tra tấn bác sĩ Tô và em gái anh thành như vậy, anh dường như không hận cô ta, giọng điệu rất bình tĩnh.”
“Rảnh rỗi hận, còn không bằng nghĩ báo thù thế nào.”