Cô Vợ Dễ Thương

Chương 132: Anh hùng cứu mỹ nhân

Tô Dương Dương nhìn người phục vụ rời đi, nói với Tiểu Bảo: “Bảo bối, ăn đi.”

Tiểu Bảo liếc nhìn cô: “Mẹ không yên tâm thì qua đó xem đi.”

Tô Dương Dương cắn một miếng điểm tâm: “Không phải thời gian gần đây mẹ con bị hãm hại nhiều lần sao? Sợ rằng lại là hoàn cảnh như vậy.”

“Nhỡ đâu thật sự bị bệnh thì sao?”

Tô Dương Dương nghe vậy thì lập tức để điểm tâm xuống, đưa điện thoại cho Tiểu Bảo: “Mẹ vẫn nên đi xem một chút, con có việc gì thì gọi điện cho ba nhé.”

Cô không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, không thể vì bản thân bị tính kế hai lần, liền vì lo sợ mà bỏ mặc người bệnh.

Đạo đức nghề nghiệp của cô không cho phép cô làm vậy.

Tiểu Bảo nhìn bóng dáng của Tô Dương Dương dần biến mất, lấy điện thoại gọi cho Hàn Khải Uy: “Ba nuôi, ba mau quản vợ ba đi. Mẹ lành vết thương rồi nên quên cả cảm giác đau, lại ngốc nghếch chạy đến nhảy vào cái bẫy hãm hại mà người ta đào ra rồi.”

“Sao con không ngăn mẹ lại?”

“Đây là con cho ba cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân mà?”

Hàn Khải Uy: “…”

Tô Dương Dương nhanh chóng rời khỏi nhà ăn, trên đường đi gặp phục vụ liền hỏi: “Chào cô, tình hình của nhân viên công tác vừa đột nhiên phát bệnh của chỗ cô thế nào rồi? Có bác sĩ đến điều trị chưa?”

“Cảm ơn sự quan tâm của cô Tô. Có một phục vụ trước đó từng là bác sĩ, đang trong quá trình sơ cứu, tình hình cụ thể trước mắt tôi không có cách nào biết được.”

Phục vụ nói xong liền dùng thiết bị liên lạc nói vài câu với các đồng nghiệp, sau đó nói với Tô Dương Dương: “Cô Tô, người đồng nghiệp phát bệnh của chúng tôi đang ở nhà hàng Thu Chi Vận, nếu như cô có thời gian, tôi muốn mời cô đi giúp đỡ, cô thấy thế nào?”

“Đi thôi.”

Phục vụ khom lưng cúi người trước Tô Dương Dương, rồi đi phía bên phải cô, dẫn đường cho cô.

Tô Dương Dương âm thầm để ý tình hình xung quanh, bước nhanh phía sau người phục vụ.

Hai người đi khoảng 5 phút thì đến trước cử nhà hàng lấy bối cảnh và phong cảnh lá vàng cây cổ thụ làm chủ đạo.

Phục vụ đẩy cửa nói: “Cô Tô, chính là ở đây.”

Tô Dương Dương gật đầu, đi vào trong.

Ở trên chiếc sofa bằng gỗ quả thật có một người nằm, sắc mặt tím tái, rõ ràng là hít thở không thông.

Tô Dương Dương nhanh chóng bước qua đó, kiểm tra thử hơi thở của người đó, rồi lại kiểm tra mắt người đó, và làm hàng loạt các loại kiểm tra không cần sử dụng thiết bị.

Chắc chắn là cô ấy vì đột ngột phát bệnh mà thiếu máu.

Việc này có nhỏ có lớn, nếu như không nhanh chóng xử lý, hoàn toàn có khả năng mất mạng.

Tô Dương Dương thực hiện phương pháp hồi phục tim phổi.

Lúc này, ở phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Tô Dương Dương trong lòng lập tức cảnh giác, quay đầu lại nhìn, phát hiện là người quản đốc đó.

Trong tay quản đốc cầm một cái túi, cười với Tô Dương Dương tỏ vẻ xin lỗi: “Vô cùng xin lỗi, dọa cô Tô rồi. Đây là túi xách của đồng nghiệp tôi, bên trong có thuốc cô ấy thường dùng. Lúc nãy biết cô ấy được chuyển qua đây rồi, mới vội vội vàng vàng chạy qua. Cho hỏi đồng nghiệp của tôi đã ổn hơn chưa ạ?”

“Uống thuốc thì chắc không có trở ngại gì lớn.” Tô Dương Dương nói rồi, nhận mấy loại thuốc mà quản đốc vừa đề cập đến, chắc chắn chẩn đoán lúc nãy của bản thân mình/

Căn phòng ở phía hơi nghiêng đối diện.

Diệp Nhạc Vân bị người đàn ông vóc dáng cao to, cả người mặc đồ đen bịt kín mũi miệng lại, quan sát hành động của Tô Dương Dương và quản đốc.

Diệp Nhạc Vân trong mắt lộ ra sự tức giận.

Cửa phòng bị người khác đẩy từ bên ngoài vào, Hàn Khải Uy và Tiểu Bảo đi vào trong.

Ngũ quan của hai người dường như đều tràn ngập hàn khí.

Ánh mắt của Tiểu Bảo không giống như ánh mắt mà đứa trẻ 5 tuổi nên có.

Hàn Khải Uy và Tiểu Bảo ngồi lên sofa, nhìn Diệp Nhạc Vân như nhìn một con kiến, vỗ tay.

Người đàn ông đang bịt miệng Diệp Nhạc Vân lập tức buông cô ta ra.

Cơ thể Diệp Nhạc Vân giống như là mất đi sự chống đỡ, mềm oặt ngã xuống đất.

Những người có mặt ở đó giống như không nhìn thấy sự nhếch nhác của Diệp Nhạc Vân.

Hàn Khải Uy lười biếng dựa vào sofa, lạnh giọng: “Bắt đầu từ hôm nay nhanh chóng biến khỏi cuộc sống và công việc của Tô Dương Dương, nếu không làm được, xóa sổ vài người giống như cô cũng dễ dàng thôi.”

“Tôi không muốn hại Dương Dương, cô ấy là người bạn tốt nhất của tôi, anh hiểu lầm rồi.” Diệp Nhạc Vân run rẩy nói.

“Người phụ nữ này, cô ngốc thế, không ai trách cô. Nhưng cô còn chưa rõ tự giác ngốc nghếch của bản thân, thích cùng người thông minh đấu IQ, như vậy là cô sai rồi.” Tiểu Bảo lạnh lùng nói.

Ngữ khí này giống Hàn Khải Uy như đúc.

Diệp Nhạc Vân kinh ngạc nhìn dáng vẻ lạnh lùng, gương mặt đầy vẻ khinh bỉ, cả người tỏa ra hàn khí của Tiểu Bảo.

Hàn Khải Uy vô cùng hài lòng với phản ứng của Tiểu Bảo, biết bảo vệ mẹ mình, là dấu mốc quan trọng trong quá trình trưởng thành của thằng bé.

Hàn Khải Uy nhìn Diệp Nhạc Vân: “Rắc rối của cô tự cô giải quyết, dám đem chủ ý của bản thân đẩy lên người Tô Dương Dương, thì cả đời này cô sẽ ở đây. Cút đi!”

Diệp Nhạc Vân hai chân mềm nhũn nhìn Hàn Khải Uy và Tiểu Bỏa, một lúc sau mới đứng dậy được, từ từ rời đi.

Tiểu Bảo quay đầu nhìn bóng dáng Diệp Nhạc Vân dần biến mất: “Người phụ nữ này mùi thật thối!”

“Con là chó à, người ta hôi hay không liên quan gì đến con?!” Hàn Khải Uy không vui nói.

“Đương nhiên có! Mọi người đều hôi, chỉ có mẹ Dương Dương của con là thơm thôi.”

“Tiểu tử, não con hỏng rồi hay là khứu giác của con có vấn đề?”

“Con lười nói chuyện với mấy người lớn tầm thường như ba, cô phải đi gặp mẹ đây.” Tiểu Bảo nói rồi trượt khỏi sofa, chạy ra ngoài.

Hàn Khải Uy đưa tay giữ lấy cổ áo thằng bé.

Tiểu Bảo quay đầu lại nhìn anh.

“Đừng nói cho cô ấy biết chuyện Diệp Nhạc Vân.”

“Con biết rồi, phải đảm bảo sự thuần khiết của tâm hồn mẹ Dương Dương, con hiểu.” Tiểu Bảo nói xong thì bất bình: “Ba Hàn, sao ba không nghĩ đến việc con trai ba còn chưa tròn 6 tuổi, ba đã để con thấy nhiều việc không tốt như vậy, con sau này phải làm sao?”

“Con không làm gì người khác là được, ba không có nhiều kỳ vọng hơn với con đâu.” Hàn Khải Uy lười biếng nói.

Tiểu Bảo trợn mắt, đúng là không thương yêu nổi ba mình mà.

Đến tận lúc không nghe thấy tiếng bước chân của đứa nhỏ, Hàn Khải Uy mới nói với những người trong phòng: “Đã tra ra là ai đưa Diệp Nhạc Vân vào chưa?”

“Là người nhà họ Ưu.”

“Ưu Gia Phong?”

“Đúng vậy. Nghe nói Ưu tiểu thư mất tích rồi, nhà họ Ưu đem việc Ưu tiểu thư mất tích đổ lên đầu anh.”

Hàn Khải Uy nhếch mày: “Hạnh Mai mất tích?”

“Đúng vậy. Ưu tiểu thư mất tích với việc thiếu phu nhân bị hãm hại liên tiếp có liên quan hay không, bây giờ vẫn đang điều tra.”

Hàn Khải Uy: “Cậu ra ngoài đi.”

Người đàn ông mặc đồ đen nhanh chóng biến mất khỏi phòng.

Ánh mắt của Hàn Khải Uy trở nên sâu hơn, sắc mặt cũng trở nên thâm trầm.

Anh không cho rằng nhà họ Ưu có thể có lá gan và âm mưu lớn như vậy, nếu như họ có lá gan và uy lực như vậy, tập đoàn Hân Vinh đã không đi tới tình cảnh như ngày hôm này rồi.

Tiểu Bảo chạy vào trong nhà hàng, Tô Dương Dương quay đầu: “Bảo bối, sao con lại chạy ra đây rồi.”

“Ba họp xong rồi, bảo con tới đón mẹ.” Tiểu Bảo liếc mắt nhìn người vẫn chưa tỉnh: “Cô ấy vẫn chưa tỉnh ạ?”

“Cần phải gọi 120 tới đưa đi rồi.” Tô Dương Dương nói xong, trong lòng không phải là nắm chắc.

Bây giờ cô rất sợ bệnh nhân cô đã khám qua sẽ xảy ra chuyện ở điểm mà cô nhìn không ra.

Hai người đợi hơn 10 phút, 120 của bệnh viện gần nhất đã tới rồi.

Sau khi đưa bệnh nhân lên xe, Hàn Khải Uy cũng tới nơi: “Còn chưa tới giờ ăn trưa, anh đưa hai mẹ con đi dạo.”

“Anh xong việc rồi à?”

“Ừ.”

Tô Dương Dương có chút hưng phấn: “Phú ông, anh có máy ảnh phản xạ ống kính đơn không? Em cảm thấy anh nhất định có thể chụp được ảnh đẹp.”

“Em đã nói như vậy rồi, anh còn có thể không có sao?” Hàn Khải Uy cười đáp.

Tô Dương Dương cười lớn, vui vẻ ôm cơ thể mềm mại của Tiểu Bảo, cùng Hàn Khải Uy đi dạo xung quanh.