Mọi người buôn chuyện đến khoảng chín giờ ba mươi tối, Hàn Khải Uy vừa định cho tài xế đưa Diệp Nhạc Vân và Tiểu Yên về thì liền bị Kỳ Thiên Tích cản lại.
“Tôi và Ưu Cố mỗi người đưa một cô về, nếu không thì lãng phí bữa cơm tối nay quá, Ưu Cố, anh nói phải không?”
“Thiên Tích ngày mai đến công trường giám sát thi công, thuận đường về nhà cô Yên. Tôi về có ngang qua khu vực gần nhà cô Diệp, chỉ bị vòng lại một đoạn thôi.”
Tô Dương Dương nhìn về phía Tiểu Yên và Diệp Nhạc Vân như muốn hỏi ý của hai người họ.
Cô không phải không yên tâm về Kỳ Thiên Tích và Ưu Cố, cô chỉ sợ Tiểu Yên và Diệp Nhạc Vân ngại thôi.
Tiểu Yên khá ngây thơ, vội vàng gật đầu: “Em đồng ý, da mặt em dày, cho nên làm phiền ai em cũng không cảm thấy ngại.”
Diệp Nhạc Vân mặt hơi đỏ, khẽ gật đầu, sau đó nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Ưu Cố.
Sau khi đưa bốn người họ ra về xong, Hàn Vân Nhi cũng trở về phòng.
Tiểu Bảo cũng đã về phòng mình từ sớm, tự tắm rửa sạch sẽ.
Lúc này ở phòng khách, chỉ còn lại mỗi Tô Dương Dương và Hàn Khải Uy hai người.
Tô Dương Dương nhớ tới câu chuyện cô nghe được lúc ban ngày ở phòng bệnh, bèn lên tiếng hỏi: “Phú ông, bộ phim có phải anh là người thúc đẩy phía sau không?”
Hàn Khải Uy cười cười nhìn cô: “Sao em lại nghĩ như vậy? Khi bộ phim đó quay xong, anh còn chưa quen em mà.”
“Phát sóng vào thời điểm này, anh đừng nói là không hề liên quan đến anh nha?”
Hàn Khải Uy vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: “Thỉnh thoảng làm chuyện lãng mạn mà còn bị phát hiện như vậy, thật là khiến người ta cảm thấy bị tổn thương.”
Tô Dương Dương vui mừng ôm lấy eo anh: “Em cảm thấy mình thật hạnh phúc.”
“Đi tắm rửa đi. Ngày mai em sẽ nhìn thấy kết quả.”
“Sẽ đồng thời phát sóng trên mạng luôn đúng không?”
“Ừ. Mấy ngày trước anh có xem qua phim và kịch bản ban đầu, lúc đó mới biết diễn viên chính trong phim là em.”
“Kịch bản ban đầu được viết từ khi nào vậy anh?”
“Đầu năm ngoái.”
“Vậy cùng khoảng thời gian anh Hàn nhập viện.” Tô Dương Dương vừa nói vừa sờ mặt mình: “Em cũng có sức hút quá nhỉ.”
Hàn Khải Uy bị dáng vẻ khôi hài của cô làm cho anh không nhịn được cười: “Chứ không thì em nghĩ sao mà chỉ mới gặp vài lần anh đã cầu hôn em rồi?”
Tô Dương Dương cười hì hì: “Nói cũng đúng.”
Nói xong, cô vừa đi vừa nhảy chân sáo lên lầu.
Bên trong xe.
Diệp Nhạc Vân nhìn xe Ưu Cố chạy qua khỏi khu nhộn nhịp của thành phố, rồi xoay đầu lại.
Ưu Cố cảm nhận được hành động của cô: “Sắp đến nhà cô rồi sao?”
“Sắp đến rồi. Anh Ưu, chút nữa phiền anh dừng lại ở chỗ khu trung tâm mua sắm Vương Phủ.”
“Cô ở gần đó sao?”
Diệp Nhạc Vân do dự lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Ưu Cố nhìn dáng vẻ cẩn trọng của cô, anh cũng không nói thêm gì, sau đó cho xe dừng lại ở trước cổng khu trung tâm mua sắm Vương Phủ.
Diệp Nhạc Vân xách túi vải canvas lên: “Tối nay làm phiền anh Ưu quá, tôi về đây.”
“Đi cẩn thận.”
“Ừm.” Diệp Nhạc Vân để lộ nụ cười có chút ngượng ngùng.
Ưu Cố nhìn nụ cười của cô dưới ánh đèn vàng nhạt, nhất thời ngây người.
Nụ cười của cô rất giống với Lan Phi ngày trước.
Lan Phi của lúc đó rất ngây thơ, vô tư, trong sáng như ánh mặt trời, rực rỡ mà không khiến người ta chói mắt.
Thời gian gần đây, Ưu Cố thường xuyên nhớ đến Lan Phi của thời đi học, và những thay đổi chuyển biến sau này.
Vì muốn trả thù Lan Phi, anh từng tìm rất nhiều cô gái trẻ đẹp đến trước mặt để kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô, thậm chí còn tìm gặp người đàn ông có dung mạo bình thường đó để đàm phán, nói những chuyện trước đây Lan Phi hy sinh vì anh cho người đó nghe, thậm chí kể cả chuyện Lan Phi phá thai vì anh.
Người đàn ông đó tặng cho anh bạt tai, rồi vẫn tiến hành hôn lễ với Lan Phi như kế hoạch đã định.
Chứng kiến cảnh tượng Lan Phi và người đàn ông đó trao nhẫn cưới, lúc đó anh mới nhận ra rằng mình đã thật sự mất Lan Phi.
Cô từng vì anh mà làm tất cả những điều mà con gái có thể làm vì người mình yêu, nhưng lúc bỏ đi, cô cũng rất dứt khoát.
Có thể là vì cô đã thật sự thất vọng về anh.
Ưu Cố không hiểu, hai người họ đã kiên trì bao nhiêu năm rồi, sao không tiếp tục kiên trì thêm nữa?
Chỉ cần anh bớt trăng hoa thì anh có thể sẽ cưới Lan Phi thôi.
Nhưng mà, Lan Phi không đợi anh nữa.
Cô cũng không muốn tiếp tục đợi nữa.
Nhưng Ưu Cố lại không muốn hiểu cái đạo lý đơn giản đó.
Anh chỉ muốn giả vờ như không hiểu, và hành xử theo kiểu vô trách nhiệm, khiến cho cuộc sống hiện tại của Lan Phi trở nên rối tung lên.
Diệp Nhạc Vân nhìn thấy sắc mặt của Ưu Cố càng ngày càng khó coi hơn, cô lo lắng lên tiếng: “Anh Ưu, anh không sao chứ?”
Ưu Cố lúc này mới giật mình bình tĩnh lại: “À, tôi không sao.”
“Tôi đi đây, hẹn gặp lại.”
Ưu Cố gật đầu rồi nhìn theo Diệp Nhạc Vân rời đi.
Diệp Nhạc Vân chậm rãi bước đi, cô vừa đi vừa mong chờ Ưu Cố gọi cô lại, hoặc là cho cô số điện thoại của anh.
Nhưng cho đến khi cô bước chân vào trung tâm mua sắm Vương Phủ rồi, Ưu Cố cũng không gọi cô lại.
Bất chợt trong lòng cô dâng lên nỗi thất vọng.
Bạn của Hàn Khải Uy chắc đa phần đều giàu có, Ưu Cố thoạt nhìn có vẻ như cũng không thua kém gì Hàn Khải Uy.
Cô từng ngưỡng mộ Tô Dương Dương có thể gả cho Hàn Khải Uy, cũng hy vọng bản thân mình cũng sẽ có ngày gặp được người đàn ông như vậy.
Hình tượng và tài phú của Ưu Cố tốt hơn hẳn so với tưởng tượng của cô.
Cô muốn suy tính cho bản thân mình.
Mấy năm nay cô đã hy sinh cho gia đình quá nhiều, giờ là lúc cô nên tự suy tính cho bản thân mình rồi.
Với suy nghĩ đó trong đầu, Diệp Nhạc Vân nhanh chân đi đến cửa sau của trung tâm mua sắm Vương Phủ, rồi qua mấy con đường và trở về chỗ ở cũ nát của cô trong thành phố.
Cô bần thần đứng nhìn khu nhà cho thuê mà cô đang ở, bất chợt trong lòng cô lại cảm thấy bình yên đến lạ thường.
Bây giờ sống không sung sướиɠ thoải mái không sao, cô không trộm không cướp, cô sẽ cố gắng nỗ lực làm việc, cô tin trong tương lai cô sẽ có cuộc sống hạnh phúc thôi.
Diệp Nhạc Vân bước chậm rãi lên tầng.
Mới vừa đi đến tầng cô ở, bất ngờ cô phát hiện ra có điều bất thường.
Ánh đèn đường mờ nhạt rọi vào.
Hai người đàn ông với tướng mạo không mấy thiện cảm đang đứng trước cửa nhà cô.
Một người lên tiếng hỏi: “Cô là Diệp Nhạc Vân?”
“Anh là ai?” Diệp Nhạc Vân cảnh giác nhìn hai người đàn ông trước mặt.
“Diệp Nhược Cường là em trai cô?”
Diệp Nhạc Vân nuốt nước bọt, định bụng phủ nhận, nhưng khi nhìn thấy vết sẹo dao chém trên gương mặt người đàn ông đó, bất giác cô sợ hãi, gật đầu.
Người đàn ông có vết sẹo trên gương mặt móc ra tờ giấy và quăng đến trước mặt Diệp Nhạc Vân: “Tự cô xem đi!”
Trong lòng cô có linh cảm không tốt, cô run rẩy ngồi xuống nhặt tờ giấy nhẹ như bông đó lên.
Góc phải dưới của tờ giấy có tên của Diệp Nhược Cường và dấu mộc đóng đỏ tươi.
“Diệp Nhược Cường thiếu sòng bạc chúng tôi chín trăm triệu, nó nói cô có thể trả giùm nó.”
“Tôi không có tiền!”
“Có tiền hay không có tiền, đó là chuyện của mày. Một tuần sau bọn tao phải nhìn thấy tiền, không thì đợi mà hốt xác của nó đi!”
“Bây giờ các anh có thể gϊếŧ chết nó ngay lập tức!” Diệp Nhạc Vân lớn tiếng quát lại mà không cần chần chừ suy nghĩ.
Tâm trạng bình thản và suy nghĩ tích cực vừa rồi đã bị con số chín trăm triệu này đánh tan nát, cơn giận trong long trỗi dậy đến cả bản thân cô cũng không khống chế được.
Hai người đàn ông đó cũng không ngờ được Diệp Nhạc Vân nhìn có vẻ yếu đuối nhu nhược lại có thể cứng rắn đến như vậy.
Người đàn ông có vết sẹo trên mặt cười nham hiểm nói: “Nể mặt mày là con gái nên tao không muốn nói những lời nói khó nghe để uy hϊếp mày, mày phải biết điều, bọn tao có cách để khiến cho mày sống không bằng chết. Không trả được nợ thì em mày sẽ phải chết, mày cũng sẽ không được yên thân. Đến lúc đó bị ép bán thân hay là để cho đủ tầng lớp đàn ông chơi đùa thì lúc đó mày cũng không thể tự quyết định rồi!”
Diệp Nhạc Vân tức đến run người, quát lên: “Cút! Các người cút đi hết cho tôi!”
Người đàn ông có vết sẹo nhìn đồng bọn của mình rồi nói: “Một tuần sau, bọn tao sẽ đến vào đúng giờ này, hãy nhớ kỹ, đừng có tưởng mình thông minh mà giở trò.”
Nói xong, bọn chúng bỏ đi.