“Hôm nay đã dẫn thằng bé đến trường học, dự định là tuần sau sẽ dẫn thằng bé đến đó đăng ký.”
“Thằng bé có thể tiếp nhận được việc giao tiếp với người khác rồi hả?”
“Đoán chừng là bây giờ cũng chưa có kết quả, nhưng cứ để thằng bé thử một chút. Nếu như không tiếp nhận được thì lại đổi một cách khác, con cảm nhận được năng lực tiếp nhận của thằng bé so với trong tưởng tượng của con đã tốt hơn nhiều. Thằng bé có thể tiếp nhận con, cũng có thể tiếp nhận ba và mẹ, những chuyện này đều không phải là một đứa trẻ bị bệnh tự kỷ bình thường có thể làm được.”
“Cũng đúng, căn bệnh này của cháu ngoại ngày càng tốt hơn thì con và con rể cũng có thể trải qua một cuộc sống của vợ chồng bình thường, nếu như trọng tâm của các con đều đặt trên người của Duy Trạch, dần dần tình cảm của các con sẽ bị chếch choáng. Hơn nữa, chính hai người các con cũng không thể nào không muốn có con của riêng mình. Nếu như Duy Trạch còn chưa khỏi bệnh, những họ hàng ở bên kia cũng sẽ không đồng ý để hai con có thêm một đứa con khác.”
Tô Dương Dương lập tức có chút xấu hổ: “Mẹ à, mẹ suy nghĩ chuyện này xa quá đó.”
“Có một đứa con gái ngốc như con, mẹ cũng không nhịn được mà gấp gáp thay cho con. Người đàn ông kia không có ý định muốn có con của mình à, coi như bác sĩ như con không có ý định muốn thì người nhà ở bên kia chắc cũng phải muốn ôm mấy đứa cháu trai chứ.”
“Vậy mẹ và ba thì sao, tại sao chỉ kiên trì có một mình con.”
“Không phải là bị chú của con dọa sợ sao? Nếu như lại sinh thêm một đứa bé nữa, sau này chúng ta lớn tuổi rồi, ngày nào con với nó cũng cãi nhau tranh giành chút tài sản này, mẹ liền nghĩ tới là thấy đau đầu, cho nên dứt khoát từ bỏ luôn. Con nhìn xem, con trưởng thành tốt biết bao nhiêu, sau này ba và mẹ không còn ở đây nữa, tất cả tiền đều là của con.”
“Mẹ à, mẹ có thể suy nghĩ tốt một chút không hả.”
“Con có thể nhìn chú của con và mẹ, Lưu Nghê Ni và em trai của nó thì biết. Lần trước lúc về nhà ăn tết, Nghe nói em trai của nó nói căn nhà kia của bọn họ toàn bộ đều là của nó, không hề có chút quan hệ nào với Lưu Nghê Ni.”
Tô Dương Dương không khỏi nghĩ đến Diệp Nhạc Vân và Diệp Nhược Cường, phát hiện chuyện này thật sự là như vậy.
Không phải chỉ là một căn nhà hay sao, chỉ cần cố gắng làm việc thì sớm muộn gì cũng có thể tích lũy được tiền mua nhà mà?
Làm sao lại có thể thiển cận vì lợi ích trước mắt mà lại bằng lòng làm tổn thương người nhà được chứ?
Vậy mà không chịu phấn đấu tranh thủ tạo ra đời sống vật chất tốt hơn.
...
Sau khi Tô Dương Dương làm cho mẹ một bữa cơm, thấy cảm xúc của bà ấy đã bình phục không ít, cô mới lái xe trở về biệt thự.
Ở trong sân chỉ có Duy Trạch và Bánh Xe đang chơi đùa với nhau.
Không có bóng dáng của Hàn Khải Uy đâu.
“Cục cưng ơi, ba con đi đâu rồi?”
“Bên trong thư phòng ạ.” Duy Trạch trả lời không chút suy nghĩ.
Tô Dương Dương sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của cậu bé, sau đó đi đến thư vòng tìm Hàn Khải Uy.
Tô Dương Dương Đi đến cửa thư phòng, nhẹ nhàng gõ hai lần.
“Vào đi.”
Tô Dương Dương đẩy cửa bước vào, hỏi: “Thổ hào, tôi không quấy rầy công việc của anh chứ?”
“Trong nhà đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cũng không có chuyện gì đâu, chỉ là muốn đến để nói xin lỗi với anh.”
“Xin lỗi?” Hàn Khải Uy thả phần tài liệu trong tay xuống bàn, nghi ngờ nhìn về phía Tô Dương Dương.
“Chuyện của Lưu Nghê Ni, tôi đã nghe mẹ nói rồi, đã tạo thành phiền toái không cần thiết cho anh, tôi muốn đến đây nói một tiếng xin lỗi với anh.”
“Cô ta đã là người trưởng thành, chuyện mà cô ta đã gây ra không cần em phải đến đây xin lỗi với tôi, hơn nữa cô ta đã gánh chịu hậu quả mà mình nên gánh chịu. Với lại trong cách làm của tôi, thật ra sẽ để cho mọi người có chút khó chịu.”
“Mẹ con hai người bọn họ đều trực tiếp chạy đến nhà tôi để dồn ép, mẹ tôi lấy một đối hai, thắng lợi luôn.”
Hàn Khải Uy im lặng nhìn về phía cô: “Tình huống bênh mẹ vợ như thế nào rồi, có muốn tôi ra mặt xử lý hay không?”
“Không cần đâu. Chúng tôi đã giải quyết rồi. Đây là chuyện sớm muộn gì cũng phải nói rõ ràng, nếu không thì lại có họ hàng khác muốn như Lưu Nghê Ni mà có suy nghĩ đến tập đoàn Hàn thị để công tác.”
“Thật ra thì tập đoàn Hàn thị cũng không ngăn cản họ hàng vào gia nhập, có điều không giống với trong tưởng tượng của mọi người mà thôi. Tập đoàn Hàn thị cũng có hợp tác với họ hàng trong gia tộc, chỉ là có công việc không giống với nhân viên bình thường trong công ty mà thôi. Một là không quản lý tốt, hai là dễ dàng sinh ra hiềm khích, không làm việc cùng nhau là bởi vì muốn giảm bớt mâu thuẫn, tình cảm họ hàng có thể lâu dài hơn.”
“Tôi hiểu mà. Đúng rồi, Vân Nhi thế nào rồi, chuyện lần trước mà các người nói đã có kết quả chưa?”
“Tính tình của nó quá bướng bỉnh, chuyện đã xác định rồi thì ai cũng không thay đổi được.”
Tô Dương Dương gật đầu, không biết nên nói gì, những chuyện như thế này cô cũng không có lập trường để phát biểu ý kiến.
Lúc này có vài tiếng gõ cửa truyền đến từ bên ngoài một người đàn ông trong bộ đồ đen bước vào với một xấp tài liệu.
Tô Dương Dương nhẹ nhàng gật đầu với người đàn ông mặc đồ đen kia, quay người khép cửa phòng đi ra ngoài.
Hàn Khải Uy nhận lấy phần tài liệu, nhanh chóng liếc nhìn mấy cái, ánh mắt dừng lại cái tên Mạc Nhậm Mộ.
“Cậu xác định là Mạc Nhậm Mộ?”
“Trải qua liên tục xác minh, trong vòng bạn bè của cô ba rất đơn giản, người đàn ông mà cô ấy chú ý chỉ có một mình Mạc Nhậm Mộ.”
“Dựa theo thời gian mang thai của cô ấy mà phỏng đoán, đoạn thời gian kia vừa vặn với lúc Mạc Nhậm Mộ bị thương mà nằm viện.”
Lúc mang thai cũng có thể suy đoán đại khái, đẩy về phía trước hoặc về phía sau một hai ngày là chuyện rất bình thường.
Đôi mắt của Hàn Khải Uy y như diều hâu, hiện lên ánh sáng sắc bén.
Tô Dương Dương vừa mới về đến phòng liền nghe được âm thanh xe khởi động.
Cô đi đến bên cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy đuôi xe của chiếc Maserati.
...
Hàn Khải Uy ngồi đối diện của Mạc Nhậm Mộ, giọng nói lạnh lùng nói: “Biết mục đích hôm nay tôi đến đây không?”
Mạc Nhậm Mộ cúi thấp mặt xuống, nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ lấy Vân Nhi.”
“Rất tốt.”
“Hàn Khải Uy, tôi không rõ sao anh có thể buông bỏ người em gái duy nhất của mình gả cho một người đàn ông mà không yêu cô ấy, cũng bởi vì cô ấy mang thai con của tôi ư?”
Hàn Khải Uy nhìn về phía khuôn mặt của Mạc Nhậm Mộ, cơ hồ không hề để lại bất kỳ dấu vết nào: “Ít nhất thì tôi có thể xác định được cậu sẽ không dùng những người phụ nữ khác để làm tổn thương em ấy.”
“Cái này cũng rất khó mà nói chắc được, có lẽ một ngày nào đó tôi nghĩ thông suốt rồi, không muốn vì Ninh Duy mà thủ thân như ngọc nữa. Dù sao thì cô ấy cũng đã chết rồi, vì một người chết mà thủ thân thì có ý nghĩa gì, cô ấy lại không thể nhìn thấy. Tận hưởng vui vẻ trước mắt không phải là tốt hơn sao, giống như anh vậy đó, quên cô ấy đi mà tìm một người phụ nữ khác để kết hôn. Người phụ nữ kia gọi là Tô Dương Dương có đúng không.”
Hàn Khải Uy trầm mặc nhìn Mạc Nhậm Mộ không nói chuyện.
Mạc Nhậm Mộ nhếch miệng lên nở một nụ cười: “Anh là thích cô gái này, hay là nốt ruồi trên cổ tay của cô ấy?”
Trên mặt Hàn Khải Uy không có bất kỳ biểu cảm nào: “Cho cậu thời gian nửa tháng chuẩn bị hôn lễ, sau đó cho người đến cửa cầu hôn.”
“Nếu như tôi không làm thì sao?” Vẻ mặt Mạc Nhậm Mộ kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông này bất cứ lúc nào cũng giống như một hồ nước bình tĩnh, để cho người ta không thể nhìn thấy được suy nghĩ của anh là cái gì.
Hàn Khải Uy bình tĩnh nhìn về phía Mạc Nhậm Mộ: “Trong tay của tôi có rất nhiều thứ có thể khiến cậu không thể tồn tại trong cái giới này được.”
“Hàn Khải Uy, có lẽ là anh đã quên rồi, tôi hận nhất chính là bị người khác uy hϊếp, mà nhất là anh nữa.”
“Cậu còn chưa đạt đến trình độ để tôi đặt vào mắt mà uy hϊếp. Đừng có sống dưới sự tung hô của fan hâm mộ ngu xuẩn của cậu mà không biết vị trí của mình ở đâu, muốn hủy đi những người nổi tiếng như cậu, đối với tôi mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Mạc Nhậm Mộ lười nhác lên tiếng: “Anh nói cũng đúng, có điều nếu như tôi kết hôn với em gái của anh thì vị trí của chúng ta cũng sẽ không cách xa như vậy.”
“Tôi chờ.” Sau khi Hàn Khải Uy ném một câu nói này liền nghênh ngang rời đi.
Mạc Nhậm Mộ lạnh lùng nhìn bóng lưng của Hàn Khải Uy, trong mắt xuất hiện suy nghĩ không tốt.