Cô Vợ Dễ Thương

Chương 4: Ai khiến con nói chuyện, ba lấy tiền đập chết kẻ đó

Tiểu Bảo từ sau khi lên xe liền duy trì tư thế cúi đầu, không có chút thay đổi nào.

Sắc mặt Hàn Khải Uy tái xanh đang lái xe, đương nhiên là đang tức giận.

Không biết tức giận là vì Tiểu Bảo tự tiện rời khỏi nhà, hay là tức giận người phụ nữ kia.

Xe dừng trước một ngôi biệt thự, khó khăn lắm mới dừng hẳn, cửa sau xe liền bị người ta đẩy ra.

Một thân hình nhỏ bé nhanh chóng trốn vào trong biệt thự, đập cửa vang lên một tiếng.

Hàn Khải Uy sầm mặt lại xuống xe.

Quản gia tiến lên đón: “Cậu chủ, cậu chủ nhỏ cậu ấy…”

“Chuyện hôm nay, không được xảy ra lần nữa!” Hàn Khải Uy lạnh lùng nói.

Người quản gia run rẩy: “Nhưng cậu chủ nhỏ rất thích bác sĩ Tô.”

“Cho nên, nó có thể quấy nhiễu cuộc sống người khác sao?” Hàn Khải Uy lạnh lùng hỏi ngược lại.

“Cậu chủ, lời tiếp theo của tôi đây, có thể ngài không thích nghe. Nhưng bác sĩ Tô là người đầu tiên trừ ngài ra mà cậu chủ nhỏ tự nguyện gần gũi sau khi xảy ra chuyện kia. Tôi cảm thấy đây là một hiện tượng tốt.”

“Nếu như ông cứ ôm ý nghĩ như vậy, thì về biệt thự nghỉ ngơi dưỡng sức đi, cậu chủ nhỏ bên này tôi sẽ để cho những người khác chăm sóc.”

Hàn Khải Uy lạnh nhạt nhìn quản gia, tiến lên phòng làm việc lầu hai.

Quản gia nhìn bóng lưng Hàn Khải Uy, bất đắc dĩ thở dài.

Hàn Khải Uy mới vừa ngồi vào phòng sách, liền nghe được một tiếng rồi lại một tiếng thét chót tai, mơ hồ còn có âm thanh đập đồ.

Hàn Khải Uy nhắm hai mắt, kéo cửa phòng làm việc ra.

Thời gian chỉ mấy phút, phòng khách sạch sẻ ngăn nắp đã biến thành một bãi rác to.

Tất cả những thứ có thể đập đều đập hư rồi.

Tiểu Bảo chân trần, đi đi lại lại trên thảm toàn mảnh kiếng bể.

Quản gia, bảo mẫu, người giúp việc đi theo sau lưng thằng bé, cũng không dám cản thằng bé.

Hàn Khải Uy lạnh mặt, đứng trên hành lang lầu hai, nhìn Tiểu Bảo ngang ngược.

Cho đến khi đôi chân trắng nõn của Tiểu Bảo bị một mảnh thủy tinh làm bị thương, anh mới mở miệng: “Hạ Duy Phi, còn gây rối nữa, đối với con không có lợi ích gì cả!”

Chỉ lúc Hàn Khải Uy đang tức giận, mới kêu cả tên họ của thằng bé.

Cơ thể nhỏ bé run rẩy, sau đó đẩy một bình hoa đồ cổ so với thằng bé còn cao hơn ngã xuống đất.

Đồ sứ mỏng mong và mặt đất cứng rắn phát ra tiếng vang lanh lãnh.

Bình hoa cổ hơn ba mươi tỷ trong nháy mắt đã bể rồi.

Tiểu Bảo đứng trong đống hỗn độn, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lại quật cường ngước lên, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Hàn Khải Uy.

Chân mày Hàn Khải Uy bỗng dưng nhíu chặt, từng bước một xuống lầu.

Người Tiểu Bảo run lên, vẫn quật cường đứng ở đó, mặc cho máu trên chân ồ ồ chảy ra, cũng không lộ ra một chút vẻ mặt yếu ớt.

Hàn Khải Uy chậm rãi ngồi vào trên ghế sofa, hua tay với quản gia và bảo mẫu.

Phòng khách lớn như vậy, rất nhanh chỉ còn lại hai người.

Hàn Khải Uy cũng không nhìn bàn chân đang chảy máu của thằng bé: “Nói thử xem con muốn làm gì?”

Tiểu Bảo giận dữ bất bình lấy máy tính bảng mini ra, gõ một dòng chữ: “Cô ấy không cần con!”

“Cô ấy cũng không bị bệnh, cần một đứa phiền phức làm gì? Nếu con không phải con trai ba, ba cũng không cần con!”

Hàn Khải Uy vừa dứt lời, liền nghe thấy một tràng tiếng thét chói tai muốn thủng màng nhĩ.

Hàn Khải Uy mím môi một cái, đưa tay kéo Tiểu Bảo lên đầu gối.

Tiểu Bảo bộ dáng muốn phản kháng.

Hàn Khải Uy liếc thằng bé một cái, lạnh nhạt nói: “Thỏa hiệp với ba trước, trước tự xem xét giá trị của mình đã.”

Dứt lời, Tiểu Bảo giống như bị nhấn nút tắt máy, không một tiếng hừ để Hàn Khải Uy ôm.

Động tác Hàn Khải Uy một chút cũng không ôn nhu nâng cái chân nhỏ mập mạp của thằng bé lên, lúc thấy vết thương nhíu mày một cái, đưa tay rút miếng kiếng bể ở chân thằng bé ra.

Sau đó, lại lấy ra một hòm thuốc từ ngăn kéo nhỏ bên cạnh, xử lý vết thương cho thằng bé.

Sau khi xử lý xong, tức giận ném Tiểu Bảo vào ghế sofa bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực nhìn thằng bé.

Tiểu Bảo cũng trợn tròn cặp mắt, không nói một lời nhìn Hàn Khải Uy.

Hai người trừng nhau một hồi lâu.

Hàn Khải Uy tức giận liếc mắt: “Thiếu hiệp, con có thể thông cảm một chút cho người ba già khổ cực của con không? Cuộc họp xuyên quốc gia quan trọng của ba vừa bắt đầu, đã bị người ta gọi điện tới giải quyết chuyện của con. Sau chuyện này, con lại còn làm loạn. Con cảm thấy mục đích duy nhất trong cuộc đời của ba con chính là giúp con giải quyết phiền toái sao?”

Tiểu Bảo dương cái cổ nhỏ ra, không để ý tới Hàn Khải Uy, ngay cả ý muốn gõ chữ lên máy tính bảng cũng không có.

Hàn Khải Uy cũng biết sẽ là kết quả này: “Con có yêu cầu gì thì nói rõ ràng, chớ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất này, con lại bắt đầu làm loạn, không có ai có nghĩa vụ cưng chìều con vô điều kiện. Yêu cầu của ba con cũng không cao, trước khi con nói yêu cầu với ba, chuẩn bị tốt để đáp ứng một yêu cầu của ba đã. Nếu như con không tỉnh ngộ, phiền con lên lầu tự kiểm điểm.”

Trên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bảo thoáng qua vẻ trầm tư.

Hàn Khải Uy dựa vào ghế sofa, chờ phản ứng của thằng bé.

Ngón tay của Tiểu Bảo nhanh chóng chuyển động trên máy tính bảng, sau đó bò tới bên cạnh Hàn Khải Uy từ đầu kia của sofa, đem máy tính bảng mini đưa tới trước mặt Hàn Khải Uy.

Hàn Khải Uy nhìn lướt qua màn ảnh, trên đó viết: Con muốn bác sĩ Tô chơi với con.

“Đáp ứng điều kiện của ba sao?”

Tiểu Bảo lộ ra vẻ mặt khó xử, cuối cùng vẫn cắn răng giậm chân một cái, ở phía trên đánh một hàng chữ: “Con đi học.”

Hàn Khải Uy yên lặng nhìn mấy chữ kia: “IQ này của con, đi nhà trẻ quá lãng phí thời gian. Còn nữa, con không muốn nói chuyện, đi nhà trẻ cũng vô ích.”

Tiểu Bảo nghe vậy đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn Hàn Khải Uy, chờ yêu cầu của Hàn Khải Uy.

“Mỗi ngày nói với ba ba câu, mỗi câu không ít hơn mười chữ.”

Tiểu Bảo cúi đầu xuống, cái tay nhỏ mập tay khó xử xoa xoa bộ đồ ngủ của mình.

Hàn Khải Uy nhìn cái đầu nhỏ như trái dưa của thằng bé, rêи ɾỉ thở dài nói: “Kiếp trước là ba đào mộ tổ tiên nhà con hay là đốt nhà con, khiến con dày vò ba như vậy. Người ta nuôi con gấu, còn có thể nghe được một tiếng ba. Ba ngược lại thì hay rồi, có được một tiểu quỷ gây chuyện khó hiểu.”

Tiểu Bảo nhìn Hàn Khải Uy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, vẫn như cũ không nói gì.

Hàn Khải Uy đưa tay sờ cái đầu xù của thằng bé: “Được rồi, ba cũng không miễn cưỡng con, con muốn làm gấu trúc thì cứ làm đi. Ba phải tranh thủ còn trẻ kiếm nhiều tiền chút, sau này để cho con chuyên tâm phá của. Ai khiến con nói chuyện, ba liền lấy tiền đập chết kẻ đó!”

Nói xong, Hàn Khải Uy vỗ đầu gối mình một cái, đứng dậy rời đi.

Tiểu Bảo buồn rầu ngồi trên ghế sofa, lời của ba nó một chút cũng không an ủi được.

Một tuần sau đó, Tô Dương Dương đều trong trạng thái bận rộn.

Mỗi ngày đều phải xử lý hai ca phẫu thuật trở lên, ngày ngày đều bận như chó.

Cô cho rằng một tuần rất khó chịu đựng, nhưng lại trôi qua thời kì bận rộn một cách kì lạ.

Thứ sáu hôm đó, lúc Tô Dương Dương ra khỏi phòng phẫu thuật, đã hơn chín giờ rồi.

Cho dù như vậy, cô vẫn lo lắng lấy điện thoại ra, mở Facebook ra.

Bên trong có mười mấy tin nhắn người khác gửi cho cô.

Trong đó Dương Nhược Hi là nhiều nhất.

Tô Dương Dương mở tin nhắn của Dương Nhược Hi ra.

“Dương Dương, cậu có tới không?”

“Tớ khuyên cậu hay là đừng tới, đôi cẩu nam nữ Chung Tấn Duy và Dạ Thiển kia quả thực quá phiền phức. Dạ Thiển ở trước mặt bọn tớ ân ái một cách trắng trợn, Chung Tấn Duy đoán chừng còn muốn chút mặt mũi, không phối hợp với cô ta.”

“Dạ Thiển còn nghĩ đủ mọi cách dò hỏi chuyện của cậu, tớ căn bản không để ý đến cô ta, không biết những bạn học khác có nói hay không.”

“Nghe nói bọn họ cùng vào khoa não của bệnh viện Đệ Nhất Thương Thành, vừa vào bệnh viện đã làm phó chủ nhiệm. Mẹ kiếp, hai tiện nhân không biết xấu hổ thiếu chút nữa tức chết tớ!”

“……”