Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 20: Lão đại, mang tui theo

Vừa nghe cái này, sau lưng hai người Phương Chấp và Lỗi ca nhất thời cảm thấy sau lưng chợt lạnh, căng thẳng thân thể, tầm mắt rơi ở trên người ba người phía trước, "Không, không thể nào? Cậu đừng làm tôi sợ."

"Có cần nói khủng bố như vậy không!" Phương Chấp sợ hãi nhìn phía trước mặt một cái, nếu như có người đột nhiên chết, hắn còn không cảm thấy khủng bố, dù sao khoảng thời gian tốt nghiệp này hắn đi theo Cố ca cũng đã gặp qua không ít xác chết.

" Con mẹ nó, thật hay giả? Có thể chắc chắn không?" Lỗi ca đầu tiên là sợ hãi, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, ôm thái độ hoài nghi hỏi.

Cố Tây Châu và Tư Dư liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hai người đã có quyết định, Cố Tây Châu nói: "Rất đơn giản, để Lâm Mộng đem tất cả mọi người đều vẽ một lần liền có thể biết những người này rốt cuộc là sống hay chết."

Nói xong ánh mắt Cố Tây Châu rơi ở trên người nữ nhân trước mặt, trầm ngâm trong chốc lát liền đi theo cô ta đi vào, đối với Lâm Mộng cười cười hỏi: "Buổi chiều chúng tôi tiếp tục cùng cô đi vẽ vật thực."

Lâm Mộng sững sờ một chút nhìn về phía hắn, cuối cùng vẫn gật đầu, "Được a."

Trở lại bên trong biệt thự, Lâm Mộng rất nhanh liền lên lầu rời đi, để lại người ở trong biệt thự chen chúc nhau tới hỏi tình huống.

" Được, đừng gấp gáp, hôm nay Lâm Mộng cũng mời ba người vẽ vào tranh, hơn nữa yêu cầu là cùng hôm qua không giống nhau, hôm nay là tiểu Khả với bọn họ vẽ vào tranh, tôi cũng vẽ vào một bức tranh, bọn tôi đoán chỉ có sau khi tất cả mọi người vẽ vào tranh mới có thể nhận được nhắc nhở của NPC.

Người mới là nhất định phải tham gia vẽ, các ngươi nếu như không tham gia vẽ, cho dù là thế giới này rất đơn giản, các ngươi cũng sẽ bởi vì rời đi không có cống hiến mà tử vong, dĩ nhiên tôi cũng không bắt buộc."

Người mới cũng không có ý kiến, mà mấy cái lão nhân đã trải qua mấy thế giới lại có ý kiến bất đồng.

Tiểu Vũ lắc đầu một cái: "Bọn người mới là phải tìm câu trả lời, còn với bọn tôi cũng không cần thế chứ?"

Lỗi ca lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: "Ở trong một cái thế giới nhiệm vụ có một nửa người đều là người mới, thế giới nhiệm vụ như vậy có thể có mấy cái? Thế giới nhiệm vụ có số lượng người mới càng nhiều, độ khó càng thấp, sau này thế giới dễ dàng như thế này đã có thể khó gặp được."

Tiểu Vũ nhất thời im tiếng, Lỗi ca nói không sai, cái thế giới này cho đến bây giờ còn chưa có người chết, hiển nhiên độ khó rất thấp, nếu như sợ đầu sợ đuôi, không đạt được thưởng cho tương ứng, nàng rất nhanh sẽ phải tiến vào thế giới nhiệm vụ lần nữa để lấy được thưởng, khi đó nàng có thể không có may mắn như vậy.

Ba người Cố Tây Châu vốn còn muốn bổ sung giải thích, nhưng Lỗi ca này không hổ là người đã trải qua mấy thế giới, mặt không đỏ tim không đập mà lừa dối người khác, rất nhanh người mới lẫn người cũ đều đồng ý vẽ tranh.

Sau bữa cơm trưa, bọn họ cùng đi theo Lâm Mộng đến cạnh hồ chứa nước lần nữa, nữ nhân tiếp tục vẽ tranh, yêu cầu cũng giống như trước đây, muốn vẽ ba người vào tranh, buổi sáng bọn họ đã vẽ sáu người vào tranh, có nghĩa là buổi chiều chỉ cần Lâm Mộng vẽ 2 bức vẽ liền có thể vẽ xong tất cả mọi người.

Bức tranh thứ nhất là vẽ 2 nam sinh ở phòng số một và một nữ sinh khác ở phòng số hai, ba người trong hình mặt lộ vẻ giận dữ, màu da thiên về trắng.

Bức thứ hai vẽ chính là ba người khác trong phòng Lỗi ca, đồng dạng là hai nam một nữ, Đổng Siêu và Tiểu Vũ trong hình mặt lộ vẻ giận dữ, mà một tên nam nhân khác trên mặt không giống như hai người bọn họ, nước mắt nước mũi dính đầy mặt, tại cùng lúc hắn khóc là màu da hơi tối.

Phương Chấp sợ hãi tay phải cầm tay trái, rất muốn biết những người này rốt cuộc là sống hay chết, ánh mắt rơi vào trên người hai người Tư Dư và Cố Tây Châu, hắn muốn biết câu trả lời, lại có chút sợ hãi.

" Ba cái? " Lỗi ca hạ thấp giọng, có chút không xác định mà hỏi.

Cố Tây Châu và Tư Dư liếc mắt nhìn nhau, quyết định cho Lỗi ca một chút nhắc nhở, Cố Tây Châu nói: "Còn nhớ suy luận hôm qua đã nói với anh, chỉ có phòng có ba người mới có thể nghe tiếng động trên lầu chứ?"

"Nhớ." Lúc nói chuyện, mặt Lỗi ca trong nháy mắt mặt như màu đất, răng môi trắng bệch, mở ra những bức hoạ kia nhìn kỹ một lần, trong lòng có một cái tao đệt thật lớn.

Cố Tây Châu nhìn sắc mặt của hắn cũng biết Lỗi ca đã rõ ý tứ của hai người bọn họ.

Trước đây bọn họ suy đoán chỉ có phòng ba người mới có thể nghe tiếng nói chuyện trên đầu, mà bây giờ những lời này cũng vừa vặn kiểm chứng suy đoán của bọn họ --

Bên trong gian phòng của bốn người Lỗi ca, một người trong đó đã chết, căn phòng lúc ấy của bọn họ là ba cái người sống một người chết, đây chính là nguyên nhân vì cái gì bọn họ tối ngày hôm qua có thể nghe tiếng mài đao.

Giống như vậy, trong phòng được tạo thành từ ba người mới khác, ở đêm qua thật ra chỉ có hai người sống, một người mới trong đó sớm đã chết, cũng chính là nam nhân sáng nay cùng bọn Tư Dư cùng nhau vẽ vào tranh kia.

Bên trong mười hai người còn có chín người còn sống!

Hắn hôm qua cùng người chết ngủ một đêm!

Phán đoán của Tư Diêu Tinh không sai!

Đệt!

Lỗi ca nhìn chằm chằm ba người hoàn toàn không có bất kỳ khác biệt nào so với trước đây, trong lòng phát lạnh, hai ngày chết ba người, cái thế giới nhiệm vụ này không đơn giản chút nào mà! Tao đệt.

Bên kia Lâm Mộng thu dọn xong dụng cụ vẽ tranh, hơi có chút lo lắng nói: "Trở về nhanh lên một chút thôi, trời sắp tối. "

Sau khi trở về, Lâm Mộng giống như thường ngày cầm mấy bức tranh của mình để xuống, bên trong phòng khách chỉ lưu lại chín người bọn hắn cùng ba cái quỷ.

Đổng Siêu sau khi ăn cơm tối xong, ngồi ở trong phòng khách đột nhiên có một trận mắc tiểu, hắn đứng lên nói: "Tôi đi vệ sinh."

Hắn mới vừa đứng dậy chuẩn bị đi nhà vệ sinh lại bị Lỗi ca gọi lại nói: "... Đợi một chút, tôi cũng đi."

Đổng Siêu sững sờ một chút gật đầu, rồi cùng Lỗi ca cùng đi, vừa đi vào nhà vệ sinh, hắn chân trước mới vừa vào nhà vệ sinh, Lỗi ca cũng theo vào đến, hắn sững sờ một chút: "Lỗi ca, anh..."

Đệt, hắn không phải bán mông đâu!

Lỗi ca đối với hắn làm một dấu tay chớ lên tiếng, nói: "Nhỏ tiếng một chút, tôi có lời muốn nói với cậu..."

Người cuối cùng bị Lỗi ca báo cho biết xung quanh có ba người chết là một cô bé vừa trở lại, bước đi đều có chút không vững, thời điểm nàng xem hướng nữ sinh bên cạnh, đáy mắt không nhịn được lộ ra sợ hãi, nàng vừa mới được Lỗi ca cho hay cùng nàng ở chung phòng đêm qua thật ra là một người chết!

Cái này làm cho nàng làm sao không khẩn trương, nói chuyện đều run run.

Bên trong phòng khách không có ai nói chuyện, bầu không khí...

" Tôi có chút mệt, ngủ đi? " Tư Dư nhìn về phía hai người Cố Tây Châu và Phương Chấp, nhỏ giọng nói.

Hắn tiếng nói vừa dứt, sáu người khác rõ ràng trở nên lo lắng lên, không khí trong phòng dường như trong nháy mắt ngưng trệ xuống.

" Vậy thì đều ngủ đi. " Lỗi ca ngượng ngùng nói, "Chúng ta phân phối một chút gian phòng một lần nữa, người ta hai nữ sinh ngủ cùng một căn phòng, cũng không có người chăm sóc, hơn nữa chuyện vẽ tranh hôm nay tôi đã nói qua với các cậu, ba người ở cùng nhau là điều kiện, cho nên phán đoán trước đây mặc kệ có đúng hay không, tối hôm nay mỗi chúng ta ba người một phòng."

" Nam sinh các cậu không cần có ý kiến, tôi làm chủ lần nữa chia lại phòng!"

"Ừ?"

Tám đôi mắt lớn lớn nhỏ nhỏ đồng thời nhìn về phía Lỗi ca, đặc biệt là ba người chết cũng đều nhìn chằm chằm hắn, tay chân hắn phát lạnh, có điều vẫn là kiên trì đến phân chia phòng một lần nữa, " Ba người các ngươi tiếp tục ở một phòng.

Những người khác tôi phân phối lại một chút, Tiểu Vũ cô là người cũ, cô liền cùng Đổng Siêu ba người các cô ở cùng một phòng, Viên Viên cô là người mới liền cùng ba người chúng tôi một phòng đi."

Nói xong, Lỗi ca nhìn về phía ba người chết, run sợ trong lòng nói: "Ừm... Các cậu cũng là hai tên nam sinh một người nữ sinh, các cậu phải chăm sóc kỹ lưỡng cô ấy."

" Được, không thành vấn đề."

Thấy ba người chết không có nói ra ý kiến mà đồng ý yêu cầu của hắn, Lỗi ca than dài một hơi, hắn vừa rồi lúc nói chuyện tim vẫn đánh trống, thật mẹ nó hù chết, hu hu hu.

Sau khi sắp xếp xong, mấy người trở về phòng của mình, Cố Tây Châu bọn họ cũng đồng thời trở về phòng, rất nhanh thì nghe tiếng bước chân trên lầu, nam nữ chủ nhân trên lầu xảy ra một ít tranh cãi, bọn họ sau khi nghe một tiếng cửa mở, nữ chủ nhân mắng đôi câu liền ngủ, tiếp theo không có bất kỳ tiếng động.

" Ngủ đi, " Cố Tây Châu nói với Phương Chấp, "Yên tâm, không việc gì."

Sáng sớm, Cố Tây Châu mới vừa đi ra cửa, đã nghe thấy ở ngã rẽ có người đang khe khẽ bàn luận, "Bọn họ... Thân thể bọn họ..."

" Quả nhiên đã chết. "

Phương Chấp nghe tiếng động, nhướng mày một cái, có loại dự cảm không tốt, hắn nhô đầu ra, nhỏ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Lỗi ca nhìn thấy hắn, dùng ngón tay chỉ người đã ngồi ở trên bàn ăn bên ngoài, liền là người chết bị phân phối đến một phòng hôm qua, trên người ba người đều có hiện tượng thối rữa khác nhau trên cơ thể.

Sau khi Cố Tây Châu cùng Tư Dư ra ngoài, thái độ người xung quanh cũng có biến hóa vi diệu.

Phương Chấp xem ánh mắt kia của bọn hắn cũng có thể đoán được những người này nghĩ như thế nào, hắn còn có thể phiên dịch ánh mắt của những người này một chút: Lão đại, mang tui theo với!

Sắc mặt những người này thực sự là -- chân thực.

Cùng ba người chết cùng nhau ăn xong điểm tâm, bọn họ liền cùng Lâm Mộng đi hồ chứa nước lại vẽ vật thực.

Trước nhất vẽ vào tranh vẫn là ba người bọn họ Cố Tây Châu, mà người vẽ cuối cùng chính là ba người chết kia, khác với hôm qua, ba người kia cùng nhau vào tranh, trên mặt không chỉ có vẻ mặt kinh hoảng, đồng thời vẽ ra hai má đã thối rữa của ba người.

Thông qua bức tranh của Lâm Mộng, mọi người xác nhận tối hôm qua không có người chết, chuyện này với bọn họ mà nói là một tin tức tốt.

Vì thế, Lỗi ca rõ ràng thở phào một cái.

Sau khi ăn cơm trưa xong, tất cả mọi người lần nữa tụ tập chung một chỗ, Cố Tây Châu hơi ngẩng đầu, quét nhìn cả phòng, lạnh nhạt nói: "Ba người kia không thấy."

Phương Chấp: "?"

" Không thấy?" Lỗi ca nghe vậy hơi sững sờ, ánh mắt rơi ở trên người mọi người, lúc này mới chú ý tới ba người chết đi cùng nhau ngày hôm qua sau khi vẽ vào tranh sáng sớm nay, trong cùng một lúc biến mất.

Cùng ba người chết cùng đi, vốn là làm người ta rợn cả tóc gáy, thấy ba người biến mất, bọn họ tùy tiện tìm một chút, không có nhìn thấy ba người đồng đội đã chết kia, không biết tại sao ngược lại thở phào một cái.

Bởi vì đêm qua không có chết người, tâm tình đè nén của mọi người hơi chút nhận được buông lòng, ngay tại thời gian mọi người đang ngồi ở trên ghế sa lon trò chuyện, đột nhiên từ hướng nhà vệ sinh truyền ra một tiếng thét chói tai thê thảm!

"A -- cứu, cứu mạng..."

Người ở trong phòng khách nghe thấy tiếng thét chói tai, lập tức cả người cứng đờ, động cũng không dám động, chỉ có Cố Tây Châu ngắm nhìn bốn phía, trái lại bước nhanh chạy về phía nhà vệ sinh.

Hắn vội vã chạy tới --

Chỉ thấy người đồng đội người đồng đội cùng đồng hành chính đang ngồi sụp xuống đất, trên một gương mặt tất cả đều là vẻ sợ hãi, ngón tay thẳng tắp chỉ vào chiếc gương trên bồn rửa tay ngay phía trước, có chút phát run.

Ánh mắt của Cố Tây Châu rơi vào trên gương phía bồn rửa tay, một cái tay tái nhợt vừa vặn chui ra khỏi mặt kính, mặt kính phản chiếu ra vẻ mặt mang theo kinh ngạc của Cố Tây Châu.