Thừa Nóng Mà Ăn

Chương 44: Phiên ngoại 1

Dương Mặc Thư đặt Hứa Vãn Hà dưới thân gặm điên cuồng.

Nước miếng thoa đầy mặt hắn, sáng loáng.

Dương Mặc Thư thấy thèm muốn chết.

Bởi vì thân nhiệt của Hứa Vãn Hà có chút cao, cường tráng ấm áp, cắn một miếng, cảm giác hơi giống thịt gân.

Hứa Vãn Hà bị Dương Mặc Thư giam dưới thân, vừa cởϊ qυầи áo vừa cắn, khó chịu muốn chết.

Thẳng lưng ngồi dậy, tên nhóc này còn bám trên người mình hút đầu v*.

Tuy nói đúng là có chút sướиɠ, nhưng cảm giác rất lạ lùng.

Hứa Vãn Hà rên lên một tiếng, “Đệt… Đừng có hút…”

Dương Mặc Thư đặc biệt hưởng thụ dáng vẻ Hứa Vãn Hà bắt đầu hưng phấn dưới thân mình, chỉ tiếc là không đủ sức, mới vừa áp chế chưa tới một phút, đã bị người ta xách cổ áo lên, đè ngược xuống sôpha.

Trong phòng khách chỉ mở một cái đèn bàn, tia sáng yếu ớt, mờ mờ ảo ảo.

Lúc Hứa Vãn Hà cúi người hôn mình, liền che khuất đi ánh sáng, dù cho gần trong gang tấc, Dương Mặc Thư cũng không thấy rõ được mặt hắn.

Thời điểm thị giác trở nên yêu kém, thì giác quan khác liền đặc biệt trở nên mẫn cảm.

Trên môi truyền tới cảm giác ươn ướt dính dớp, bị giày vò thô bạo.

Lưỡi dán vào lưỡi, không biết hôn bao lâu, Dương Mặc Thư muốn lấy hơi, nhưng toàn bộ những thứ được đưa vào phổi đều là hơi thở nóng rực của Hứa Vãn Hà.

Làm người ta có chút thiếu dưỡng khí.

Dương Mặc Thư choáng váng mặt mày, cũng không biết bị tuột quần hồi nào, đến khi rốt cuộc lấy được hơi thở, mới hơi tỉnh táo lại, cảm thấy phía dưới lạnh buốt.

Hứa Vãn Hà ngồi thẳng dậy, nhanh chóng cởϊ qυầи áo.

Không thể không nói, dáng người của Hứa Vãn Hà khá tốt, bờ vai Thái Bình Dương, khoẻ đẹp cân xứng.

Chỉ tiếc là, cơ thể hướng đến sự hoàn mỹ này lại rất nhiều lúc bị gu ăn mặc tệ lậu che giấu đi.

Do lúc trước bạn tình rất nhiều, nên Hứa Vãn Hà đeo bao đã nuôi dưỡng thành quen, trong thời gian ngắn vẫn chưa đổi được, “Có bao không?”

Dương Mặc Thư giơ ngón tay chỉ về phía chiếc tủ nhỏ cạnh sôpha, “Có một hộp, còn có dầu bôi trơn.”

Lấy đồ từ trong ngăn kéo ra, Hứa Vãn Hà ném dầu bôi trơn cho Dương Mặc Thư, cúi đầu đeo bao cho mình.

Nhưng mới bóc được hộp, đã bị Dương Mặc Thư đạp một phát lên gáy.

Hứa Vãn Hà khẽ ngẩng đầu.

Đang muốn quạu, kết quả phát hiện lúc Dương Mặc Thư nhấc chân bôi dầu không cẩn thận đá trúng.

Mà giờ người này cũng hay biết rồi, nhưng vẫn trơ mặt không ngại tiếp tục bôi trơn.

Dương Mặc Thư giang rộng đùi ra, hạ thể trong trạng thái nửa cứng, lỗ nhỏ màu trà phía dưới đóng chặt, một ngón tay sờ xung quanh ở phía trên, thỉnh thoảng còn chen vào trong cơ vòng, rút ra mấy lần, thấm ướt toàn bộ.

Mẹ nó không giống bôi trơn chút nào, giống chơi tự sướиɠ hơn.

Hứa Vãn Hà không nhịn được nuốt nước miếng.

Loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này khiến bụng dưới của Hứa Vãn Hà đột nhiên căng thẳng, xách súng muốn cắm vào, giết chết tên lẳиɠ ɭơ này.

Ai ngờ đang cuống cuồng, bao trên tay tự nhiên rơi xuống đất.

Hứa Vãn Hà vừa định tìm, kết quả Dương Mặc Thư liền trực tiếp nhào tới, “Em đeo cho anh…”

Nói xong còn nắm lấy cậu bé đang đứng thẳng, há mồm ngậm xuống.

Hứa Vãn Hà thấp giọng hừ một tiếng, giơ tay tóm chặt tóc Dương Mặc Thư.

Dương Mặc Thư lúc mới ngậm vào khá sâu, qυყ đầυ đè trên cuống họng, có cảm giác muốn ói ghê gớm.

Lượng nước miếng tràn ra trên diện rộng, bôi trơn hết toàn bộ tính khí, Dương Mặc Thư ra sức hút, liếʍ mυ'ŧ, liền phát ra tiếng nước lục sục.

Hứa Vãn Hà vốn muốn làm cổ họng cậu, nhưng thấy miệng cậu rất tốt, nên cũng không dùng sức, chỉ mở rộng chân ngồi trên sôpha, tùy ý để cho cái đầu ở giữa hoạt động lên xuống, từ gốc liếʍ đến túi phía dưới, sau đó dùng đầu lưỡi mềm mại tỉ mỉ thấm ướt nơi đáy chậu (*).

(*): Vùng giữa hậu môn và bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©.

Hứa Vãn Hà không ngừng xoa tóc Dương Mặc Thư, đôi lúc nắm chặt, hơi thở nặng nề, để thể hiện mình thật sự rất sảng khoái.

Dương Mặc Thư quỳ gối dưới thân Hứa Vãn Hà khẩu giao cho hắn một hồi lâu, mới đưa ra một cái tay, mày mò dưới đất cả buổi.

Đến khi tìm được bαo ©αo sυ, Dương Mặc Thư mới nhả ra, dùng răng xé vỏ.

Chụp bαo ©αo sυ lên trên qυყ đầυ, Dương Mặc Thư dùng môi bao lấy hàm răng, ngậm xuống từng chút một, thuận tiện đẩy bαo ©αo sυ xuống tới gốc.

Hứa Vãn Hà hít sâu một cái, vỗ vỗ hai má Dương Mặc Thư, “Được đó, nhóc con làm càng ngày càng tốt..”

Dương Mặc Thư nhân lúc hắn cúi đầu nói chuyện với mình, như mèo tha cá khô, nâng lên mυ'ŧ vào môi hắn một chút, “Đương nhiên rồi… Tiếp theo xem anh làm…”

Hứa Vãn Hà nâng mặt cậu lên bắt đầu hôn.

Thuận thế đứng dậy, Dương Mặc Thư cưỡi trên người hắn, ôm cổ hắn đáp trả nhiệt tình.

Cảm giác hôn môi với Hứa Vãn Hà quá tốt, cả cơ thể người này đều cứng rắn, tính tình cũng vậy, chỉ có đôi môi là mềm, mang chút mùi thuốc lá, hơi đắng chát, trong lòng Dương Mặc Thư lại thấy ngọt ngào.

Ít nhất không giống như trước đây, trước đây toàn nhào tới là đâm, đâu giống như bây giờ Hứa Vãn Hà còn ve vãn, hôn môi mình.

Đây mới gọi là làʍ t̠ìиɦ, khác với trước kia.

Hạ thể hai người dựa vào nhau ma sát, cũng không biết là ai chủ động.

Dương Mặc Thư ngồi vắt ngang trên người Hứa Vãn Hà lắc mông, cặp mông trắng như tuyết cũng bị bóp ra dấu hồng hồng.

Ngón tay thô lỗ hãm sâu vào trong thịt mông, thấy không đã nghiền, lại đưa ngón tay thăm dò vào khe mông, đè lên trên cửa huyệt mềm mại ẩm ướt, vân vê vò nặn.

“Ây… A…”

Dương Mặc Thư khẽ lấy hơi, bị hắn dùng lực nhấc lên, cả người bị dời mạnh về phía trước, ngón tay bên trong trực tràng cũng sâu hơn.

Ngón tay thứ hai rất nhanh đã đâm vào.

Cảm giác hậu môn bị mở rộng cũng không tệ lắm, tuy nói vẫn có hơi thô bạo, nhưng đối với Hứa Vãn Hà mà nói, đã rất được rồi.

đầu v* bị ngậm, ngực ẩm ướt tê dại liên tục, bên trong hậu huyệt càng mềm ngứa khó chịu hơn.

Ngón tay cắm trong đường ruột đẩy nhiều dầu bôi trơn vào trong, rồi đùa dai rung động cơ vòng, phát ra âm thanh dâʍ ɖu͙© làm người đỏ mặt.

Khi ba ngón tay đều đâm vào, lỗ tai Dương Mặc Thư bắt đầu đỏ lên, phần eo như nhũn ra, trong tiếng hít thở mang theo kích động.

Đang hưởng thụ, bỗng nhiên ngón tay rút hết ra.

Hậu huyệt đột nhiên trống rỗng, khiến khát khao bị đâm càng mãnh liệt hơn.

Tên to xác thô cứng nóng rực còn để ngoài cửa, đầu vẫn chưa ngóc xuống, Dương Mặc Thư liền xoay tay lại đỡ, tự mình ngồi lên.

Đường ruột bị lấp đầy, Dương Mặc Thư hít một hơi thật dài, đổi thành tư thế ngồi xổm.

Nhưng bản thân mới động mấy lần, đã bị Hứa Vãn Hà kìm vòng eo lại, ngồi yên tại chỗ.

Hứa Vãn Hà không thích cưỡi kiểu này lắm.

Cho dù là cưỡi, cũng phải là mình ở dưới nhìn người phía trên bị mình làm cho chân nhũn cả ra, cuối cùng ngồi xổm cũng ngồi không được.

Đột nhiên đâm vừa nhanh lại vừa sâu, hai tay Dương Mặc Thư vịn trên người Hứa Vãn Hà, ngón chân co rúm lại, trong miệng không nhịn được rêи ɾỉ.

“A… A… Chậm… Chậm tí…”

Bởi vì bôi quá nhiều dầu bôi trơn, bắt đầu khuếch trương đủ, Hứa Vãn Hà liền không thèm kiêng nể.

Với lại bản thân hắn cũng không phải dân lịch sự nhã nhặn, lên giường thì càng không có phong độ.

Hái được trái ngọt, không quan tâm được gì, nắm lấy eo Dương Mặc Thư liền cᏂị©Ꮒ cậu vào chỗ chết, “Chậm? Mẹ nó em không nhìn thấy chỗ này của em chảy nước ra sao? Hửm? Sướиɠ không?”

Dương Mặc Thư khẽ cúi đầu, phát hiện trong khe giữa phía trên cậu bé không biết đã treo một sợi chỉ bạc từ khi nào, trước mắt đang thuận theo sự va chạm mãnh liệt, lắc lư khắp nơi, chất lỏng tuyến tiền liệt nhớp nháp chảy tới cả bụng dưới Hứa Vãn Hà.

Dương Mặc Thư bị thúc tới thở không ra hơi, cũng lười cãi với hắn, liền ngồi xổm trên người hắn rên hừ hừ, kêu vừa phóng đãng vừa đói khát.

Cái mông nhấp nhô không ngừng dưới sự va chạm bên trong, âm thanh hai quả cầu đập vào đáy chậu không dứt bên tai, Dương Mặc Thư rất nhanh đã đổ mồ hôi đầy đầu, hai chân khẽ run lên, rõ ràng ngồi xổm không được.

“Đâm hư rồi… Đâm hư rồi… Anh tưởng dùng có một lần à…”

Hứa Vãn Hà im lặng không lên tiếng, tiếp tục thẳng lưng đâm cậu.

Dương Mặc Thư cảm giác dưới thân mình bị làm cho hư thối, nếu nói mới bắt đầu còn có chút cố ý gọi giường, thì lần này âm thanh trong cổ họng thực sự đè ép không được.

Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, từ dưới bụng dọc theo lưng không ngừng high, dường như muốn nổ tung trong đầu.

Hứa Vãn Hà đâm nhanh rất lâu, tựa hồ cũng hơi mệt, thúc mạnh thêm mấy lần, đến khi Dương Mặc Thư kêu khàn giọng, mới từ từ chậm lại.

Thấy Dương Mặc Thư thực sự không chịu được nữa, liền rút thân ra, muốn đổi tư thế.

Ghế sôpha nhà Dương Mặc Thư hơi nhỏ, hoàn toàn không đủ cho hai người chơi đùa, Hứa Vãn Hà liền dứt khoát để cậu xuống thảm trải sàn trước sôpha.

Dương Mặc Thư nằm úp sấp trên thảm, tách đùi ra, một bộ dạng mặc cho anh cᏂị©Ꮒ chết.

Hứa Vãn Hà nắm eo nhấc người lên, nhìn mông một chút, “Quỳ được rồi.”

Dương Mặc Thư vội vàng dâng mông lên, “Chó mực mau tới đây.”

Hứa Vãn Hà không nghe rõ lắm.

Lúc đâm vào dường như có hơi hiểu ra, nhưng cứ cảm giác mình chắc là nghe lầm.

Trước đây chỉ nghe thấy cậu từng gọi mình là Tiểu Mỹ, chưa từng kêu như vậy, cho nên chắc chắn là nghe lầm.

Hứa Vãn Hà rất thích tư thế này, nhào tới làm rất hăng hái.

Lúc phía sau bị tiến vào lần nữa, cơ bắp Dương Mặc Thư vừa thả lỏng lại căng thẳng, bởi vì lúc nãy đã có chút muốn bắn, giờ cảm giác liền đến rất nhanh.

Hứa Vãn Hà ở phía sau cày bừa không ngớt, vật cứng thô đen ra vào nơi hậu môn ướŧ áŧ trơn dính, giơ tay chạm vào, theo đó nơi bị niêm mạc mỏng chống đỡ đến cực hạn ngậm mυ'ŧ liên tục y như miệng nhỏ, vang lên lục sục.

Sắc mặt Dương Mặc Thư ửng hồng, đường ruột bắt đầu co rút nhanh, lục phủ ngũ tạng tựa như bị đốt cháy.

Hứa Vãn Hà cũng gần như đến lúc, thấy Dương Mặc Thư bắt đầu kẹp chặt, càng dùng sức đâm cậu.

Mông thịt rung động có quy luật, hậu huyệt co lại một hồi, cả người Dương Mặc Thư căng thẳng, trực tiếp bắn lên trên thảm nhà mình.

Bắn xong, Dương Mặc Thư kiệt sức, mềm nhũn nằm dưới đất, hại Hứa Vãn Hà chỉ có thể đổi tư thế, lật người lại cắm một hồi mới bắn.

Hai người đều giống như được vớt lên từ dưới nước, chân tóc ướt đẫm hết.

Dương Mặc Thư sờ sờ hậu huyệt nhầy nhụa, bất thình lình ngồi dậy, “Không khép lại được!”

Hứa Vãn Hà lột bαo ©αo sυ chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuống, vốn định đâm thêm một chút nữa, phát hiện Dương Mặc Thư đã ngồi dậy còn có chút không vui lắm, “Khép cái gì?”

Dương Mặc Thư mở đùi ra, cúi đầu kiểm tra tiểu huyệt sưng tấy phía dưới, “Anh xem, hậu môn không đóng lại được.”

Hứa Vãn Hà có chút muốn nổi giận, “Em cũng đâu phải lần đầu tiên… Thật mẹ nó… Lát nữa là hết rồi!”

Dương Mặc Thư cúi đầu nhìn một hồi, sau đó khép chân lại, có hơi lo lắng, “Chúng ta sau này phải tiết chế chút, nếu không em biến thành hàng rộng thùng thình thì làm sao đây…”

Hứa Vãn Hà hừ lạnh một tiếng, “Em biến thành hàng rộng thùng thình thì đổi người thôi.”

Dương Mặc Thư sáng mắt lên, “Thật hả? Đến lượt em XXX anh sao?”

“Cút mẹ mày đi.”

Hứa Vãn Hà giận tím người, bỗng nhiên không muốn tặng quầy ăn vặt cho cậu chút nào.