Hai người đầu tiên làm trên ghế lái một hồi, sau đó chạy ra ghế sau làm thêm một lần.
Chỗ ngồi phía sau rộng rãi, tư thế cuối cùng là doggy style, Dương Mặc Thư kêu rất ư là da^ʍ dưới thân Hứa Vãn Hà, âm thanh mềm nhũn, chọc trúng vào lòng người.
Hứa Vãn Hà nghe càng vui quá hoá điên, sau khi đâm gần cả trăm lần, âm sắc trong cổ họng nặng nề, ưỡn lưng lên, liền trực tiếp bắn vào trong đường ruột.
Khoảng 3 5 giây sau, Hứa Vãn Hà rút người ra, nhân tiện lột bỏ bαo ©αo sυ chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Dương Mặc Thư nằm sấp trên ghế sau lười nhúc nhích, thấp giọng thở gấp nhìn Hứa Vãn Hà.
Nhìn người đàn ông này cúi đầu lấy giấy lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên cơ bụng hắn, chắc là do tự mình bắn lúc ở trên trước khi cưỡi, áo sơ mi của hắn sớm cũng đã bị xé ra, trên cơ bắp cường tráng phủ một lớp mồ hôi dạng dầu, rất chi là mê người.
Hứa Vãn Hà lau sạch cơ thể, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Dương Mặc Thư.
Mặt Dương Mặc Thư hơi đỏ, không biết có phải do chưa tỉnh rượu không.
Bởi vì vừa nãy rên dữ dội quá, giờ cổ họng cũng hơi khàn, “Đói quá…”
Chân tóc Hứa Vãn Hà đã ướt đẫm, dịch lên chỗ ghế lái, “Vừa nãy chưa cho cậu ăn no sao?”
Dương Mặc Thư trở mình, nằm nghiêng, “Không phải, tôi đói bụng thật, muốn ăn đồ ăn…”
Hứa Vãn Hà châm điếu thuốc cho mình, “Cậu chọn chỗ đi.”
Dương Mặc Thư nghe câu nói này của hắn, thở phào nhẹ nhõm, “Về nhà tôi đi, tôi tự nấu bún ăn.”
Hứa Vãn Hà xoay chìa khóa, khởi động xe.
Trong cửa máy điều hòa rất nhanh đã thổi ra một làn gió lạnh, Dương Mặc Thư nằm một lát thấy hơi lạnh, liền ngồi dậy, chậm rãi mặc quần áo.
Toàn thân đổ đầy mồ hôi, tuy nói không còn say như trước, nhưng thần trí vẫn còn rất tỉnh táo.
Chờ Dương Mặc Thư mặc xong hết quần áo, cũng đã đến nhà mình, Hứa Vãn Hà trực tiếp lái tới dưới lầu tiểu khu, tắt máy tắt đèn.
Trong lòng Dương Mặc Thư đầy kinh hỉ, “Anh cũng lên?”
Hứa Vãn Hà bị cậu hỏi như vậy, có chút sững sờ.
Thực ra mình tắt máy chuẩn bị xuống xe, đều là phản ứng vô thức.
Mặc kệ trong lòng nghĩ sao, Hứa Vãn Hà lại nhíu chặt mày, “Cậu quản được chắc.”
Dương Mặc Thư vui vẻ lên lầu, “Vậy anh thích ăn bún mặn hay bún chay?”
Hứa Vãn Hà ngậm thuốc lá theo sau, “Không ăn.”
Dương Mặc Thư không vui, mở cửa “Tôi nấu rất ngon mà.”
“Vậy cũng không ăn.”
Dương Mặc Thư hơi dỗi, đứng ở cửa thay dép, tiện thể cũng đưa cho Hứa Vãn Hà một đôi, “Không ăn thì thôi.”
Nói xong đi thẳng tới phòng bếp, tìm nguyên liệu mình thích nhất từ trong tủ lạnh ra, tốn công phí sức vét ra một tô bún thơm nức mũi.
Một ánh đèn nhỏ thắp sáng trong phòng khách, cửa sổ cũng mở rộng, gió đêm từ ngoài thổi vào, hơi lạnh, rất thanh thản dễ chịu.
Trong tô bún trắng mịn, phía trên để một miếng thịt hộp loáng dầu, thấy cũng rất hài lòng.
Nhưng điều làm cho Dương Mặc Thư mãn nguyện nhất hoàn toàn không phải mấy thứ này, mà là người đàn ông đang ngồi trên sôpha hút thuốc.
Cao to đen hôi, để tóc húi cua, gương mặt bày ra vẻ rất trâu bò, quần tây trắng phối hợp với đôi dép lê chó mực mình mua, sao cũng thấy vừa mắt.
Dương Mặc Thư nhìn Hứa Vãn Hà tới nỗi trong miệng toàn là nước miếng, cầm tô để lên bàn trà đối diện sôpha, lấy cái ghế nhỏ ngồi yên trước mặt hắn bắt đầu ăn sùng sục.
Hứa Vãn Hà không biết lại nghĩ gì, lấy lại tinh thần, liếc cậu một cái, “Ăn nhỏ tiếng chút, con mẹ nó lưỡi cậu không mệt hả.”
Dương Mặc Thư cẩn thận hút bún vào, “Là đàn ông ăn mì phải có tiếng! Phụ nữ ăn cơm mới yên lặng, chẳng lẽ anh ăn cơm không phát ra tiếng nào sao?”
Sắc mặt Hứa Vãn Hà khó coi, “Cậu ăn không phải ra tiếng, mà là trêu tức.”
Dương Mặc Thư đồng cảm lắc lắc đầu, “Thì ra anh cũng miệng thối ghê, tới già rồi tôi phải làm sao đây.”
Hứa Vãn Hà dí tàn thuốc, “Cậu muốn chết à, với lại tôi có già hay không liên quan cái lòn gì tới cậu.”
Dương Mặc Thư húp canh, cái trán hơi đổ mồ hôi, “Sao không liên quan, hai ta quen nhau, lại là bạn, mà tôi là bác sĩ, anh có bệnh có thể tới tìm tôi, già rồi quen được một người như tôi, rất có lợi với anh.”
Hứa Vãn Hà nghĩ lại, thấy cũng đúng, quen bác sĩ không có hại miếng nào cả.
Nhưng một lát sau mới cảm thấy sai sai, “Cút mẹ đi, cậu ở khoa thần kinh, bố già rồi bị đãng trí mới cần tới cậu hả?”
Dương Mặc Thư ăn được khá nhiều, “Vừa nhìn anh là biết tay ngang, tôi mặc dù ở khoa thần kinh, nhưng mấy cái khác cũng từng học rồi, có đau đầu nhức óc, ói mửa tiêu chảy tôi đều chữa được.”
Hứa Vãn Hà lạnh giọng hừ một cái, “Mấy bệnh này, tôi không tự uống thuốc được sao?”
Dương Mặc Thư nhìn hắn, trong lòng mềm nhũn, “Anh còn rất có bản lĩnh.”
Sau đó lại nhớ ra, “Thực ra ngoại trừ trình độ về y học, tôi còn có ưu điểm khác nữa.”
Hứa Vãn Hà thực sự không thèm để ý đến cậu, không hé răng.
Dương Mặc Thư vừa ăn vừa nói, “Tôi biết nấu cơm.”
“Ồ.”
Dương Mặc Thư thấy phản ứng của hắn không lớn, tiếp tục nói, “Anh không thấy tôi còn rất trắng sao?”
“Ồ.”
Dương Mặc Thư thực sự đã sắp bỏ cuộc, “Đúng rồi, lúc tôi học đại học, là hội viên của câu lạc bộ văn học, biết làm thơ, giỏi bịa đặt thư tình.”
“Ô?”
Dương Mặc Thư thấy thế, chuyển động con ngươi, “Anh có người muốn theo đuổi à, tôi giúp anh viết thư tình nha.”
Hứa Vãn Hà nghiêm mặt suy nghĩ một hồi, vẻ mặt rất không tự nhiên, “Có không… Đệt… Cậu biết viết thiệp hoa hồng không?”
Dương Mặc Thư quan sát hắn, khẽ cắn răng, “Được đó… Viết cho ai hả… Giao cho tôi đi, tôi đảm bảo anh chắc chắn có thể theo đuổi được người đó.”