Sau đó Dương Mặc Thư được hai đàn em dùng chiếc Cayenne của Hứa Vãn Hà đưa về.
Trên đường đi hình như có ói một lần, cho nên sáng hôm sau lúc tỉnh lại, trên vạt áo của Dương Mặc Thư vẫn còn dính một chút.
Kết quả, do sáng sớm tắm hết ba lần, Dương Mặc Thư bây giờ đi làm đã sắp muộn rồi.
Nhưng vẫn chưa muộn.
Dương Mặc Thư cau chặt mày, tâm trạng lo lắng.
“Phiền anh nhanh một chút, tôi sắp muộn rồi.”
Người trước mặt nhìn cậu một cái, rốt cuộc cũng không nói câu nào.
Dương Mặc Thư có chút gấp gáp.
“Còn có 5 phút thôi.”
Người kia quay đầu lại, lại nhìn cậu một cái.
Dương Mặc Thư nặng nề thở dài, “Tiêu rồi, hôm nay còn hẹn người bệnh giang mai tới kiểm tra lại, chắc người ta đến rồi.”
Người xếp hàng phía trước đó không thể chịu được nữa, cầm tiền lẻ tức tối rời đi, “Đồ thần kinh!”
Dương Mặc Thư vội vàng tiến lên một bước, “Ông chủ, cho tôi một phần bánh kếp trứng, thêm một ruột hun khói, cho nhiều tương ớt.”
Ông chủ nhận lấy tiền lẻ của Dương Mặc Thư tiền lẻ, “Ok, 3 phút có ngay.”
Dương Mặc Thư cau mày, “Không được, tôi thêm tiền cho anh, anh làm một cái nhanh cho tôi đi.”
Ông chủ hơi do dự, tốc độ trên tay nhanh hơn chút, “Vậy cũng được.”
Thế là đã dùng 2 phút làm xong một phần bánh kếp trứng đưa cho Dương Mặc Thư.
Chờ đến khi Dương Mặc Thư cầm bữa sáng tới chấm công, thời gian vừa kịp, không hơn không kém một giây nào.
Ông lão gác cổng nhìn thấy Dương Mặc Thư giơ thẳng ngón tay cái, “Tiểu Dương à, cháu hay thật, mỗi lần sắp tới giờ ông đều thấy cháu ngoài cửa xếp hàng mua đồ ăn sáng, cuối cùng còn có thể chấm công được, thật là một tuyển thủ trăm mét có tiềm năng nha.”
Dương Mặc Thư không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, cất giấu bánh với ruột, quay người lên lầu.
Lúc đến phòng làm việc, đã có hai bệnh nhân xếp hàng bên ngoài chờ khám bệnh.
Lão Hoàng đối diện đã bắt đầu khám cho bệnh nhân.
“Tiểu Dương, lại mò tới rồi à.”
Dương Mặc Thư mặt mày trắng bệch, “Mò gì? Tôi có mò gì đâu.”
Sau đó nói với người bệnh ngồi cạnh bàn làm việc một câu, “Anh chờ nha, tôi rót miếng nước rồi bắt đầu.”
Lão Hoàng rút giấy chẩn đoán bệnh từ dưới máy in ra, đưa cho người bệnh, “Tiểu Dương, cậu muốn rót nước cũng đừng rót nước nóng như vậy, uống được sao?”
Dương Mặc Thư đậy nắp phích nước lại, rồi dựng thẳng bánh kếp dán sát với ly nước, lấy khăn mặt buộc hai thứ đó lại thành một cục cao vυ't, “Lát là nguội rồi.”
Sau đó xoa xoa tay, mở máy tính ra, giương mắt nhìn giấy thu phí đăng ký khám của người bệnh một lát, “Họ Hứa?”
Người bệnh gật gật đầu, “Bác sĩ, anh biết chơi cổ phiếu (1) không?”
Dương Mặc Thư nhập thông tin bệnh nhân vào máy tính, “Không biết, tôi chỉ biết xào mì (2).”
(1) 炒股: chơi cổ phiếu, (2) 炒面: xào mì. Chỗ này DMT chơi chữ đồng âm.
Người bệnh thở dài, “Gần đây tôi chơi cổ phiếu ngày nào cũng ăn không ngon, tối ngủ cũng không yên, cứ bị táo bón, tôi đi khám bên khoa nội rồi, người ta kêu tôi tới khoa thần kinh khám thử xem.”
Dương Mặc Thư nhìn anh ta, “Có loại cảm xúc kiểu như buồn bực, lo âu, tâm trạng không yên xuất hiện không?”
Người bệnh suy nghĩ một chút, “À… vẫn bình thường, chủ yếu là không muốn ăn, chướng bụng, buồn nôn, khó chịu lắm…”
Dương Mặc Thư gõ bàn phím, “Ừm, qua khoa nội kiểm tra chưa?”
“Kiểm tra rồi, nhưng kết quả đều tương đối bình thường, cho nên được kêu qua đây xem.”
Dương Mặc Thư dừng một chút, “Anh có bị liệt dương không?”
Người bệnh sững sờ, “Bác sĩ, anh làm gì vậy?”
Dương Mặc Thư nhìn anh ta một cái, “Bệnh của anh có thể là rối loạn thần kinh thực vật, tình huống này sẽ gây ra sự mất cân đối tạm thời chức năng sinh lý của nhiều người, bao gồm chức năng của hệ tiêu hoá, còn chức năng tìиɧ ɖu͙© cũng có thể bị rối loạn, tôi hỏi anh là để chẩn đoán chính xác hơn, anh đừng nghĩ theo hướng khác…”
Người bệnh suy nghĩ một chút, “Lâu rồi chưa có.”
Dương Mặc Thư lại làm kiểm tra có liên quan cho anh ta, chẩn đoán xong rồi mở giấy đăng ký ra, “Vậy đi, anh đi đóng tiền trước đã, rồi tới đây làm trị liệu sơ bộ.”
Sau khi người đó rời đi, lại gọi người tiếp theo vào.
Nói chung sau khi bận rộn làm hết xong, đã tới 10 giờ sáng.
Dương Mặc Thư đau lòng tháo khăn ra, sờ chiếc bánh kếp đã không còn nóng, chạy tới dưới cửa sổ phơi nắng.
Lão Hoàng tự pha cho mình một cốc trà xanh Nhật Chiếu, “Tiểu Dương, cho dù là cậu trắng, cũng không thể chạy tới cửa sổ phơi mặt như vậy được.”
Dương Mặc Thư cắn một miếng bánh, phát hiện ông chủ vì gấp gáp mà quên để rau xà lách cho mình, liền có chút nóng giận, “Nguội rồi, muốn phơi vậy để có thể ăn nóng chút…”
Vừa mới dứt lời, điện thoại di động đã vang lên.
Dương Mặc Thư đang bận ăn bánh, vội vàng móc điện thoại ra.
Là tin nhắn 10086 gửi tới.
Không phải của Hứa Vãn Hà.
Dương Mặc Thư vừa ăn cơm vừa nghịch điện thoại, lục số điện thoại Hứa Vãn Hà từ trong danh bạ ra.
Nhớ tới gương mặt đen sì của hắn tối qua nhắc nhở mình phải mở máy 24/24, lỡ như không tìm được, bố đây sẽ tới xem.
Thực sự không được người ta thích chút nào.
Hắn vẫn là một kiểu túi ngủ nóng bỏng toàn thân nhíu chặt mày quyến rũ nhất.
Dương Mặc Thư để bánh xuống, đổi tên Hứa Vãn Hà thành Hứa Lão Hắc cho hả giận.
***
Đường Tử Ngôn giao hết mấy bộ phận dưới quyền đó cho Hứa Vãn Hà thật.
Mà còn thật sự không giở bất cứ thủ đoạn nào.
Nếu đổi thành trước đây, Hứa Vãn Hà mong còn không được.
Dù sao trong nhiều năm nay, mình siết chặt nắm đấm chỉ là muốn đi tranh, đi đoạt.
Nhưng từ nay về sau không cần đoạt nữa, Đường Tử Ngôn cũng không muốn nữa rồi.
Thực ra có thể bị lợi dụng cũng tốt, ít nhất chứng minh bản thân đối với cậu mà nói, còn có nhu cầu để tồn tại.
Nhưng giờ thì không có gì nữa rồi.
Theo lời của Đường Tử Ngôn, mệt thì mệt rồi, cũng không biết có phải thật sự có thể rời khỏi được như thế không, nhưng không thử làm sao biết.
Gượng không được thì trở lại thôi.
Lúc cậu nói lời này, gương mặt hời hợt, ngồi bên bệ cửa sổ, ánh bình minh rơi xuống nơi bả vai.
Dù sao đều là vật ngoài thân, không quan trọng với cậu như vậy.
Hứa Vãn Hà ngồi trong phòng lau súng hết 2 tiếng, tâm trạng cực kỳ buồn bực.
Mẹ nó đầu ngập cứt rồi.
Một đôi cẩu nam nam, chúc hai người sớm HIV sớm tan vỡ!
Sau đó ném khẩu súng lên bàn, một mình cầm chìa khóa xe quay người ra khỏi phòng.
Người ở trong phòng không một ai dám nói chuyện, chỉ trơ mắt nhìn một mình Hứa Vãn Hà xuống lầu khởi động xe, nhấn ga vọt đi.
Hứa Vãn Hà lái xe, lang thang không có mục đích trên đường, vô cùng muốn tìm chút việc gì đó có thể khiến cho mình vui vẻ.
Nhưng nghĩ mấy nơi, vẫn cảm thấy nhàm chán.
Mấy cái thứ gì đâu, sớm đã ngán tận cổ.
Chả có chút gì mới lạ.
Vì vậy Hứa Vãn Hà rất tự nhiên liền nghĩ tới Dương Mặc Thư.
Người này vô cùng kỳ lạ, rõ ràng là yếu thế, lại cứ quấn lấy mình không buông.
Còn rất thú vị.
***
Dương Mặc Thư thấy người này quá kém cỏi.
Muốn số điện thoại lại không gọi cho người ta là có ý gì.
Rõ ràng coi mình là bạn tình lốp xe dự phòng mà.
Dương Mặc Thư hung hăng nắm chặt tay, nghĩ sau này mình sẽ không bao giờ rửa mông, còn phải ăn mạnh tỏi với hành tây, ngạt chết tên lưu manh này.
Đang nghĩ vậy, Hứa Lão Hắc trên màn hình bỗng nhiên nhảy ra.
Dương Mặc Thư đầu tiên là sững sờ, sau đó nhận điện thoại.
Âm thanh của Hứa Vãn Hà trầm thấp, “Ở đâu?”
Dương Mặc Thư thở phào một hơi, lại không dám hít vào, “Ở nhà.”
“Nhà cậu ở đâu?”
Dương Mặc Thư che mũi, khẽ lấy hơi, “Toà 202 tiểu khu Tinh Hoả (1) đường Đông Phương Hồng.”
“Tiểu khu Sao Hoả (2)?”
(1) 星火, (2) 火星. HVH nghe nhầm.
“Là Tinh Hoả…”
Hứa Vãn Hà châm thuốc, “Sao cậu nói chuyện nghẹt vậy?”
Dương Mặc Thư kẹp điện thoại, một tay bịt mũi, một tay hành động, “Tôi đi vệ sinh, bịt mũi, nên anh mới nghe giọng nghẹt, à, đúng rồi, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng phủi quần áo, giọng nói Hứa Vãn Hà chất chứa giận dữ, “Không có gì!”
Dương Mặc Thư cầm muôi đảo nồi nước, chờ sau khi rắc bột ngọt xong, liền tắt bếp, rồi mới buông tay ra, thoả thích tận hưởng hương thơm đồ ăn hoàn mỹ nhất, “A… Thơm quá…”
“… Mắc ói quá…”
Trên môi Dương Mặc Thư mang theo nụ cười, “Anh hỏi nhà tôi ở đâu làm gì?”
“20 sau phút cậu ra cửa tiểu khu các cậu.” Hứa Vãn Hà trầm giọng quát chói tai, “Rửa sạch cái mông cho bố!”
Nói xong rồi cúp điện thoại.
Dương Mặc Thư nhìn thời gian một chút.
Đằng nào cũng không đủ, chi bằng cứ ngồi xuống từ từ ăn cơm.
Sau đó xới cho mình một chén cơm gạo tẻ, mang món ăn và canh lên bàn, còn lấy hai món dưa muối ăn kèm trong tủ lạnh ra, ngồi lên bàn bắt đầu ăn chậm nhai kỹ.
Điện thoại Hứa Vãn Hà rất nhanh đã gọi tới, “Cậu ở đâu, sao không thấy cậu?”
Dương Mặc Thư nhấm nháp húp canh, “Tôi còn chưa xuống mà.”
“Vậy con mẹ nó cậu đang làm gì?”
“Rửa mông nha…”
Điện thoại bộp một tiếng, cúp máy.
Dương Mặc Thư nghĩ người này chắc chắn đã đi rồi.
Nhưng không sao, coi như trồng giá cho mình.
Dương Mặc Thư có hơi ăn không vô.
Lung tung lùa mấy đũa cơm, sau khi dọn dẹp xong, Dương Mặc Thư mặc quần cộc mang dép lê xuống tản bộ.
Nhân tiện chưa từ bỏ ý định tới cửa tiểu khu xem hắn còn ở đó không.
Kết quả mới ra tới hàng lang, đã nhìn thấy một chiếc Land Rover ngay cửa.
Bà lão dưới lầu run rẩy khiêng một giỏ đồ ăn lớn, giận méo miệng, “Aida… Xe ai lớn như vậy chặn hết cửa rồi…”
Dương Mặc Thư vội vàng bước lên giúp bà lão khiêng giỏ đồ ăn vào hành lang, sau khi đưa người đi, liền muốn qua đó nói rõ phải trái với chủ xe.
Trời đã tối, trên xe lại dán màng kính, Dương Mặc Thư thực sự không thấy rõ có người bên trong hay không, liền nằm úp mặt lên kính xe bên ghế phó lái.
Cửa sổ bỗng nhiên hạ xuống, Dương Mặc Thư suýt chút nữa nhào đầu vào trong xe.
Hứa Vãn Hà ngậm thuốc lá, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối.
Người này mới nhìn thì không khôi ngô chút nào, thậm chí còn rất hung ác, nhưng lại có một loại hấp dẫn kỳ lạ, giống như rượu đế đậm đặc nhất được bày trong tủ rượu, làm cho người ta tự nhiên nghĩ ra trong đầu một số từ ngữ, tỷ như như nóng bỏng hay là nam tính.
Dương Mặc Thư ngơ ngác nhìn hắn, “Anh còn ở đây à…”
Hứa Vãn Hà mở miệng, lại nghe không ra một chút tức giận, “Cậu muốn chết à.”
Nói xong rồi mở khóa xe.
“Cút lên đây.”
Dương Mặc Thư nhìn áo khoác ngắn và dép lê của mình, do dự một chút, vẫn là mở cửa ra.
Hứa Vãn Hà tỏ vẻ xem thường, lúc nhìn thấy quả dưa hấu đỏ hấu trên chân của cậu, sắc mặt hơi hòa hoãn, “Dép lê màu đẹp vậy.”
Dương Mặc Thư nhìn dép lê mình mua 2 tệ ở ngoài cửa nhà tắm trường đại học, lại nhìn quả dưa hấu đỏ trên tay áo giá trị không hề nhỏ trên người hắn, “Đồ của anh cũng rất đẹp.”
Hứa Vãn Hà cong cong khóe môi, cố gắng che giấu vẻ đắc ý, “Cũng tạm.”
Dương Mặc Thư đột nhiên thấy hắn cũng thật đáng thương, bèn yên lặng lấy điện thoại di động ra, đổi Hứa Lão Hắc trong danh bạ thành Hứa Tiểu Mỹ.
Coi như là một lời chúc tốt đẹp đến hắn đi.