Đồng hồ báo thức chuyển tới buổi tối, hầu hết mọi người đều đã ngủ thϊếp đi, trong không gian trắng tinh lại trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
“A ——!”
Đột nhiên có một tiếng hét thảm vang lên, giống như một hòn đá bị ném xuống mặt hồ, tạo thành những đợt sóng lăn tăn.
“Đừng! Xin hãy tha cho tôi đi!”
“Không! Chờ chút, a a a a a —— “
Tiếng kêu thảm thiết kéo dài rất lâu, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có ai đi ra khỏi phòng —— tất cả mọi người đều trốn ở trong chăn, lẳng lặng nghe những âm thanh kia dần trở nên yếu ớt.
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức chỉ bảy giờ, Lâm Kiều mở mắt ra.
Sau đó đã nhìn thấy Văn Lộ Na và Hà Tiểu Trừng đang đứng ở bên giường mình.
Lâm Kiều: “…”
“Trước đây tính cảnh giác của cậu rất cao, “
Văn Lộ Na ngồi xổm ở bên cạnh cậu, “Tại sao lần này lại nhận ra chúng tôi lâu như vậy?”
Lâm Kiều nói: “Tôi không hề nhận ra các người, chỉ là vừa tỉnh dậy thôi.”
Văn Lộ Na: “…”
Cô hỏi: “Vậy cậu có nghe thấy tiếng hét tối hôm qua không?”
Lâm Kiều nói: “Tiếng hét gì?”
“Tối hôm qua có năm người tàn sát lẫn nhau, đã chết cả rồi.”
Văn Lộ Na nói, “Trong đó có hai người ở phòng này, cho nên tôi và Tiểu Trừng mới thương lượng một chút, sau đó quyết định chuyển tới đây.”
Lâm Kiều khẽ cau mày, lập tức quay đầu nhìn lại, quả nhiên phát hiện trong phòng có hai chiếc giường trống.
“Chị dâu thật sự không nghe gì sao?”
Hà Tiểu Trừng nói, “Ngày hôm qua, bên ngoài rất ầm ĩ, cả một đêm tôi không thể nào ngủ được.”
Lâm Kiều: “Cậu gọi tôi là gì?”
Hà Tiểu Trừng: “…”
Cậu ta hắng giọng một chút rồi lập tức nói: “Cái gì cơ? Tôi có nói gì đâu.”
Lâm Kiều im lặng nhỉn cậu ta, Hà Tiểu Trừng bị nhìn chằm chằm cũng không dễ chịu, quay người đi vòng quanh trong phòng một lúc.
“Đừng quan tâm đến cậu ta, “
Văn Lộ Na nói, “Cậu nghĩ kĩ lại đi, cậu thật sự không nhớ chúng tôi là ai à?”
Lâm Kiều im lặng vài giây, sau đó lắc đầu nói: “Xin lỗi.”
Văn Lộ Na khe khẽ thở dài: “Vậy thì không thể tìm được tung tích của Lão Đại và Dịch Viện từ cậu rồi… Thôi, chúng ta đi ăn sáng trước đi.”
Đêm qua đã chết năm người, đều là vì cướp đoạt thẻ card mà gϊếŧ hại lẫn nhau. Khi Lâm Kiều đi ra khỏi phòng, cảm thấy bầu không khí xung quanh có chút căng thẳng.
Tiếu Kha Ngải ngồi ở bàn ăn, bên cạnh là ba chỗ trống. Cậu ta thấy Lâm Kiều đi đến thì mỉm cười chào cậu: “Anh, qua đây ngồi đi.”
Văn Lộ Na và Hà Tiểu Trừng kéo Lâm Kiều sang một bên.
Tiếu Kha Ngải: “…”
Cậu ta thờ ơ quay đầu đi, tiếp tục bữa sáng của mình. Một bên khác, Hà Tiểu Trừng nói nhỏ với Lâm Kiều: “Chị dâu… Anh Lâm, anh nhất định phải cẩn thận người kia.”
Lâm Kiều nói: “Tại sao?”
“Cậu ta tuyệt đối không phải là người lương thiện, “
Văn Lộ Na nói, “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy người chơi nào có thể chết đi rồi sống lại như cậu ta.”
Lâm Kiều nói: “Nhưng cậu ta không phải người chơi bạch ngân sao?”
“Người chơi bạch ngân chỉ có hai cái mạng, cậu ta dùng hết từ lâu rồi.”
Hà Tiểu Trừng nói, “Lần cuối cùng là vì cứu chị Dịch Viện… Nhưng cậu ta hiện tại lại có thể xuất hiện ở đây, điều này cho thấy cậu ta cũng không phải cướp đoạt giả mà là một loại người nguy hiểm khác.”
Lâm Kiều nhìn về phía Tiếu Kha Ngải cách đó mấy mét, im lặng vài giây, nói: “Tôi sẽ tự mình phán đoán.”
Văn Lộ Na gật đầu, nói: “Như vậy cũng được, tôi tin tưởng khả năng phán đoán của cậu.”
Lâm Kiều nói: “Lão Đại của các người là ai?”
Văn Lộ Na: “…”
“Là người đàn ông của anh đấy!”
Hà Tiểu Trừng rốt cục không nhịn được ló đầu ra nói, “Chị dâu, anh nhất định phải nhớ lại, Phó Miễn chính là người đàn ông của anh!”
Lâm Kiều: “???”
Văn Lộ Na ép Hà Tiểu Trừng trở lại chỗ ngồi, bình tĩnh nói: “Không phải, cậu đừng nghe cậu ta nói linh tinh.”
Lâm Kiều nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy Văn Lộ Na nói tiếp: “Nhưng anh ấy đúng là bạn trai của cậu.”
Lâm Kiều: “?????”
Văn Lộ Na cười cười, nói: “Đó là sự thật, chúng tôi không lừa cậu đâu.”
Lâm Kiều im lặng vài giây, giống như đang cố gắng tiêu hóa việc mình không hiểu tại sao lại lòi ra một người bạn trai. Ngay lúc này, cậu lại cảm thấy có một đôi bàn tay từ phía sau duỗi ra, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
Lâm Kiều: “…”
Cậu lập tức quay đầu lại, nhưng phía sau lại không có ai cả.
Văn Lộ Na: “Làm sao vậy?”
Lâm Kiều: “Không có gì.”
Cậu quay đầu trở lại, không nhìn xung quanh nữa.
Thời gian trên đồng hồ báo thức trôi qua rất nhanh, không lâu sau đã đến buổi tối 24 giờ. Mọi người tập hợp lại dưới đồng hồ báo thức, Lâm Kiều phát hiện số người so với lúc trước lại ít hơn một chút.
“Người được chọn tiếp theo, “
“Nó” mở miệng nói như thường lệ, “Hà Tiểu Trừng.”
Hà Tiểu Trừng: “???”
Văn Lộ Na cũng giật mình, không nghĩ tới chuyện Hà Tiểu Trừng sẽ đột nhiên bị chọn. Hà Tiểu Trừng nhìn về phía cô, bất đắc dĩ nói: “Không sao, em vẫn còn hai cái mạng… “Nó” không thể nào
chọn em hai lần liên tiếp đâu.”
Sau đó cậu chỉ về Tiếu Kha Ngải cách đó không xa, nói: “Cậu ta là ác ma.”
Tiếu Kha Ngải thè lưỡi về phía cậu, một giây sau, bụng Hà Tiểu Trừng giống như bị một lưỡi đao rạch ra, lục phủ ngũ tạng từ bên trong dần dần trượt xuống. Sắc mặt cậu lập tức trở nên vô cùng khó coi, hét thảm một tiếng rồi ngã quỵ trên mặt đất.
Cảnh tượng này thật sự quá đáng sợ, mọi người xung quanh đều sợ hãi trốn ra xa. Lâm Kiều lập tức chạy tới đỡ lấy Hà Tiểu Trừng —— Nhưng chỉ vài giây sau, bụng của Hà Tiểu Trừng đã tự động khép về như cũ. Cậu đã sống lại, thế nhưng sắc mặt lại trắng bệch, đầu đổ đầy mồ hôi, bước chân run rẩy vì vừa bước ra từ cõi chết.
Văn Lộ Na nói: “Cậu đừng đừng nhúc nhích! Chúng tôi lập tức đưa cậu về nghỉ!”
Hà Tiểu Trừng run rẩy lắc đầu, nói: “Em không sao đâu, cậu ta —— “
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Tiếu Kha Ngải, Tiếu Kha Ngải đáng lẽ phải chết rồi thế nhưng vẫn không chút tổn hại đứng ở đó, cười hì hì nhìn về phía cậu.
Hà Tiểu Trừng: “…”
“Sớm biết cậu ta sẽ không dễ dàng chết như vậy, “
Văn Lộ Na nói, “Đi thôi, chúng ta về nghỉ ngơi trước đã.”
Lại một người nữa đoán sai, vẫn phải chịu cái chết thảm thiết như những người trước đó. Bầu không khí sợ hãi và lo lắng lan rộng khắp mọi nơi, đến bữa tối, lại có thêm không ít người biến mất trong im lặng.
Những người tự sát hại lẫn nhau cũng không hề lộ diện giữa ban ngày. Đến buổi tối, Lâm Kiều từ trong giấc mộng tỉnh lại, nghe thấy xa xa mơ hồ vang lên tiếng kêu thảm thiết thì hơi nhíu mày lại.
Một bàn tay đột nhiên đặt xuống bả vai Lâm Kiều, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cậu. Lâm Kiều nghiêng đầu nhìn qua, nhưng vẫn không thấy được người kia.
Cậu khẽ nói: “Anh là quỷ sao?”
Bàn tay đang vuốt ve trên gò má cậu hơi dừng lại, sau đó cậu bị người kia ôm chặt vào lòng. Người kia nắm lấy cằm Lâm Kiều, sau đó cắn nhẹ lên vành tai cậu.
Lâm Kiều nghĩ thầm: Vậy là không phải rồi.
“Vậy anh là ai?”
Cậu khẽ nói, “Phó Miễn sao?”
Người kia nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn trên khóe môi của cậu.
Lâm Kiều: “Không cho hôn.”
Người kia lại tiếp tục hôn.
Lâm Kiều: “…”
Cậu im lặng vài giây, sau đó lại hỏi: “Anh đang ở đâu?”
Người kia không trả lời. Lâm Kiều đoán rằng anh ta cũng không thể nào nói được nên im lặng suy nghĩ một chút, sau đó thay đổi câu hỏi khác.
“Nếu đồng hồ báo thức dừng lại, chúng ta có thể từ nơi này đi ra ngoài được không?”
Người kia hôn cậu hai lần.
Lâm Kiều nghĩ thầm: Điều này có nghĩa là không được.
Cậu còn muốn hỏi người kia một vài câu hỏi nữa, thế nhưng không biết vì sao, người kia đột nhiên lại biến mất.
Ôm ấp và hôn môi đều không thể cảm giác được nữa, Lâm Kiều im lặng đợi một lúc, nhưng vẫn không đợi được người kia, chỉ đành nằm xuống ngủ tiếp.
Không biết tại sao, giấc ngủ này của cậu sâu vô cùng, đến khi tỉnh lại thì đã tới 24 giờ ngày hôm sau —— theo lời kể lại của Văn Lộ Na và Hà Tiểu Trừng thì hai người họ làm thế nào cũng không gọi cậu dậy được.
“Sáng sớm hôm nay đã xảy ra một vụ gϊếŧ chóc, “
Văn Lộ Na nói, “Cậu hôn mê không tỉnh chính ra lại là một chuyện tốt, bởi vì có khoảng mười người chết trong vụ gϊếŧ chóc kia, nếu còn tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ không còn lại bao nhiêu người nữa.”
Lâm Kiều cau mày nói: “Bọn họ tại sao lại gϊếŧ hại lẫn nhau?”
“Vì tranh cướp thẻ card, “
Văn Lộ Na nói, “Thi thể đã bị không gian này nuốt chừng, số người sống sót cũng chẳng còn bao nhiêu, bởi vì tình thế quá hỗn loạn nên bọn họ đều trốn đi rồi.”
Trong không khí tràn ngập một mùi máu tanh, trên đất mặt còn sót lại những vũng máu tươi. Mọi người lại tập hợp dưới đồng hồ báo thức khổng lồ, Lâm Kiều chú ý đến số người, vậy mà chỉ còn lại khoảng ba mươi người.
Kim phút chỉ tới số 12, “Nó” như thường lệ lại lên tiếng: “Người được chọn tiếp theo, Trần Hành.”
Sắc mặt của Trần Hành lập tức chìm xuống.
“Bổ sung thêm một quy tắc, “
“Nó” lại nói, “Khi số người nhỏ hơn mười lăm mà vẫn không có người đoán ra được ai là thần và ai là ác ma thì tất cả mọi người đều sẽ phải chịu trừng phạt.”
Quy tắc này đối với ba mươi người còn lại không khác nào giội một chậu nước lạnh vào chảo lửa, bọn họ lúc này đều muốn nổ tung.
“Cái gì cơ?!”
“Đùa gì thế! Chúng ta hiện tại còn rất ít người mà!”
“Tại sao lại muốn gϊếŧ người?! Đều là bởi vì đám người kia gϊếŧ người lung tung! Chúng ta mới chết nhiều người như vậy!”
“Hãy để những kẻ gϊếŧ người đó đi chết đi! Hãy để bọn chết thay chúng ta!”
“Các người đừng quá đáng!”
Trong những tiếng phẫn nộ, sắc mặt Trần Hành càng ngày càng khó coi, hắn đút một tay vào trong túi áo, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người gần mình nhất.
Trên người hắn đã không còn sức lực, nhưng trong mắt lại tràn đầy du͙© vọиɠ gϊếŧ chóc. Lâm Kiều nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn rồi nói: “Chỉ còn lại ba mươi người, vừa vặn chia làm hai tổ, tất cả mọi người hãy rút thẻ của mình ra cho người khác xem đi.”
Giọng nói của cậu không lớn, nhưng ở trong trận hỗn loạn rối như tơ vò này thì lại có một sức mạnh làm yên lòng tất cả mọi người. Bốn phía từ từ yên tĩnh trở lại, Văn Lộ Na và Hà Tiểu Trừng chia mọi người khác thành hai hàng, ngồi đối mặt nhau.
Trần Hành nhìn về phía Lâm Kiều, nói: “Vậy thì bắt đầu đi, đây là thẻ đồng của tôi.”
Hắn dẫn đầu lấy thẻ card của mình ra, đặt ở trước mặt. Người bên cạnh hắn cũng nhanh chóng lấy thẻ đồng của bản thân ra. Sau đó là một cái là thẻ bạch ngân, một cái thẻ đồng…
Một loạt thẻ card được xếp ra, đến lượt người đầu tiên trong hàng của Lâm Kiều, hắn ta có thể vì quá mức hoảng loạn, vậy mà lại lấy ra hai tấm thẻ đồng.
“Cướp đoạt giả!”
Lập tức có người xông lên đánh gục hắn, “Nhìn đi, đây là một tên cướp đoạt giả!”
Những người khác cùng đồng loạt tiến lên, như dã thú mà vây quanh cướp đoạt giả này, trong lúc nhất thời máu tươi văng tung toé, cướp đoạt giả kia không ngừng hét lên những tiếng kêu thảm thiết… Lâm Kiều nhìu mày lại, cũng không hề ngăn cản những người kia.
Rất nhanh, cướp đoạt giả này đã bị những người khác hợp lực gϊếŧ chết. Trên người của những người đó còn dính đầy máu tươi, hơi thở cũng chưa ổn định lại, sau đó đều đồng loạt đưa mắt nhìn về phía hai tấm thẻ đồng của cướp đoạt giả kia.
Lâm Kiều nhặt hai tấm thẻ lên, tiện tay bẻ gãy chúng.
Những người khác: “…”
“Tiếp tục đi, “
Tiếu Kha Ngải nói, “Đến lượt tôi.”
Cậu ta đặt thẻ bạch ngân của mình ở phía trước mặt, Trần Hành liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: “Cậu rõ ràng lần trước đã chết một lần, tại sao ngày hôm nay vẫn còn sống.”
Tiếu Kha Ngải buông tay, cười híp mắt nói: “Nhưng tôi không phải là ác ma cũng không phải là thần, càng không phải là cướp đoạt giả mà.”
Trần Hành hừ một tiếng, nhìn về phía Lâm Kiều, nói: “Tới lượt cậu.”
Lâm Kiều lấy ra thẻ bạch ngân của mình ra, đặt ở trước mặt.
Lâm Kiều: “…”
Những người khác: “…”
Thẻ bạch ngân bình thường là một tấm thẻ màu bạc lấp lánh, mà tấm thẻ đặt trước mặt Lâm Kiều lại là một tấm thẻ màu trắng, bên viền có những hoa văn màu vàng kim, lập loè ánh sáng lộng lẫy.
—— rõ ràng, đây là một tấm thẻ bạch kim.