Lâm Kiều vừa mới xuống tầng thì nhìn thấy Phó Miễn từ ngoài cửa đi vào.
“Em muốn chạy đi đâu?”
Phó Miễn thấy Lâm Kiều muốn chạy, lập tức vòng tay qua eo cậu, đem người chặn ở trước cầu thang.
“Có muốn anh không?”
Nụ cười của hắn vừa dịu dàng vừa có chút tức giận, sát khí giữa hai lông mày còn chưa tản đi, nhưng khi đối mặt với thanh niên, thì lại tràn đầy nuông chiều.
Lâm Kiều: “Không muốn.”
Phó Miễn cười ra tiếng, cúi đầu muốn hôn cậu. Lâm Kiều né tránh một hồi không chịu cho hắn hôn, cuối cùng vẫn bị Phó Miễn đè lên tường, nâng gáy rồi hôn lên.
Sau khi hôn xong, năm ngón tay của Phó Miễn vùi vào từng sợi tóc của
Lâm Kiều, dịu dàng hỏi: “Em có gặp phải nguy hiểm gì không?”
Lâm Kiều nói: “Gặp phải một con quái vật ngụy trang thành anh.”
Phó Miễn cười nói: “Vậy thì nguy hiểm rồi, em chắc chắn không thể nào xuống tay được với khuôn mặt của anh đúng không.”
Lâm Kiều: “Ừm, em một đao gϊếŧ hắn ngay tại chỗ luôn.”
Phó Miễn: “…”
Lâm Kiều nghiêng mặt nhìn ra ngoài phòng, nói: “Anh tại sao lại tới đây?”
“Anh có thể tự do đi lại giữa các thế giới, cho nên có thể tìm được em.”
Phó Miễn xoa xoa cằm của cậu, nói, “Vốn là định đến sớm một chút, nhưng mà nội thành có chút việc nên bị trì hoãn tới bây giờ.”
Lâm Kiều nói: “Anh là thợ săn phải không?”
Cậu nhớ Tiếu Kha Ngải từng nói với cậu rằng, thợ săn là một nhóm người đặc biệt trong những người chơi cấp cao, chuyên săn bắt những kẻ cướp đoạt giả như Trương Phỉ Nhiên.
“Đây là một bài kiểm tra sao?”
Phó Miễn nở nụ cười, “Anh đúng là thợ săn. Còn người kia là Trương Phỉ Nhiên, hắn ta có năng lực ngụy trang, đã thoát khỏi sự truy bắt ba lần.”
Lâm Kiều “Ồ” một tiếng, nói: “Buông em ra.”
“Hỏi xong rồi thì không cần anh nữa à?”
Phó Miễn ôm cậu càng chặt hơn, “Không buông, muốn ôm thêm chút nữa.”
Lâm Kiều không lên tiếng, một lát sau lại nói: “Có người đến.”
Phó Miễn biết rằng nếu vẫn không buông thì thanh niên nhất định sẽ lại giận dỗi hắn, vì vậy chỉ đành buông tay ra, sau đó liếc mắt nhìn ra ngoài.
Dịch Viện và Tiếu Kha Ngải vẫn luôn giả chết ở ngoài cửa bây giờ mới chậm rì rì bước vào, Dịch Viện im lặng nhìn Lâm Kiều một cái, sau đó nói với Phó Miễn: “Lão đại.”
Phó Miễn gật đầu một cái, còn Tiếu Kha Ngải thì vô cùng kinh ngạc: “Các người là một nhóm à?”
“Đúng thế, “
Dịch Viện nói, “Tôi chỉ phụ trách việc truyền tin tình báo và giám sát các cướp đoạt giả, sau đó sẽ thông báo cho lão đại… Nhưng thật đáng tiếc, lần này Hoàng Hâm lại phải chết.”
Cô đi về phía Phó Miễn để báo cáo một số chuyện, Tiếu Kha Ngải thì lại dịch đến bên người Lâm Kiều, nói: “Em vừa mới đi ra ngoài nhìn, thẻ bạch ngân của Trương Phỉ Nhiên đã nát rồi, hắn có lẽ là đoạt thẻ của người khác, sau đó biến thành bộ dạng của người kia rồi lừa gạt chúng ta.”
Lâm Kiều “Ừ một tiếng, Tiếu Kha Ngải lại nói: “Anh, anh hẳn là đã sớm nhận ra hắn rồi. Anh làm thế nào có thể nhận ra thế?”
“Khi Hoàng Hâm chết thì tôi mới nhận ra.”
Lâm Kiều nói, “Trước đó chỉ là suy đoán thôi, bởi vì hắn cho tôi một loại cảm giác như đã từng quen biết.”
“Hóa ra là như vậy, “
Tiếu Kha Ngải bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Trương Phỉ Nhiên này cũng quá xảo quyệt. Có người nói rằng cướp đoạt giả có thể lợi dụng phương thức đặc thù để gϊếŧ chết những người khác, ví dụ như tạo ra một vở kịch để gϊếŧ người, Hoàng Hâm chắc cũng là chết như thế.”
Lâm Kiều vuốt cằm nói: “Sau này, không chỉ phải cẩn thận với quái vật, mà còn có bạn đồng hành.”
Cậu nói xong, nhìn thấy Phó Miễn cũng đã kết thúc cuộc trò chuyện với Dịch Viện, đang chậm rãi đi tới.
Thi thể Trương Phỉ Nhiên vẫn còn nằm trên đất, không người để ý tới. Tiếu Kha Ngải liếc mắt nhìn ra ngoài cửa một cái, như có như không nở nụ một nụ cười, tiện tay đóng cửa lại.
Không lâu sau đó, thị trấn truyền đến tiếng hô tưng bừng —— là Angela đã mang theo người dân trong trấn trở lại.
So với lúc xuất phát bừng bừng khí thế, tới khi trở về thì nhóm người dân kia tâm trạng đều rất chán nản, trên người bọn họ đều chồng chất vết thương, thậm chí nhân số so với lúc xuất phát cũng ít hơn một chút.
“Thánh nữ, “
Trưởng trấn nghênh đón, nói, “Kết quả thế nào?”
“Fu Linna bị thương, nhưng ả vẫn chạy thoát.”
Angela nhẹ nhàng nói, đôi mắt ngấn lệ, “Nhưng rất nhiều người cũng đã biến mất… Hiện tại, sương mù trong trấn đều đã tản đi, chúng ta cũng nên về nghỉ ngơi một chút, sau đó đi tiêu diệt Phù thủy hoàn toàn.”
“Cô tại sao không tự đi một mình hả!”
Bên cạnh đột nhiên có người hét lên, “Để cho chúng ta chịu chết thay cô, để cho cô có thể bình an trở về đúng không?!”
Đó là một ông lão đã có tuổi, con trai của ông không trở về, và dường như cũng vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể trở về được nữa.
Angela sững sờ, cúi đầu lảng tránh tầm mắt của ông: “Nhưng… nhưng nếu chỉ có sức mạnh của tôi thì chưa đủ để tiêu diệt Phù thủy, cho nên mới cần mọi người trợ giúp…”
“Cô rõ ràng là muốn hại chết chúng ta!”
Ông ta gầm hét lên, “Làm gì có chuyện sức mạnh không đủ chứ, đó đều là cô tự viện cớ!”
Có người ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Thánh nữ sao có thể muốn hại người chứ, con trai của ngài trước đây trúng độc, cũng chính là nhờ thánh nữ chữa khỏi đó.”
“Nhưng cũng là do cô ta hại chết con trai tôi Sớm biết như vậy, tôi thà chấp nhận không cần cô cứu nó!”
Ông ta vừa nói vừa lao về phía Angela, nhưng lại bị mấy người khác ngăn cản. Angela đứng cách đó vài bước, nhìn ông ta chằm chằm, những giọt nước mắt lặng lẽ trào ra, chậm rãi rơi xuống.
Bởi vì tiêu diệt Phù thủy thất bại, người trên trấn đối với Angela cũng càng ngày càng bất mãn. Khi Lâm Kiều biết được chuyện này, cậu một mình tìm tới Angela.
Thiếu nữ tóc vàng ngồi bên cửa sổ, sắc mặt không một gợn sóng, thậm chí bình tĩnh đến mức kỳ lạ.
Lâm Kiều nói: “Cô muốn nhảy cửa sổ sao?”
“Vậy tôi cũng không thể chết được, “
Angela nói, “Trừ khi dùng dùi gỗ đâm vào tim, nếu không tôi vĩnh viễn bất tử.”
“Đây là bí mật liên quan tới tính mạng, cô không nên tùy tiện nói cho người khác.”
“Không sao, tất cả mọi người trong thị trấn đều biết cả mà.”
Angela nhẹ nhàng nở nụ cười, “Fu Linna cũng biết —— bởi vì đó cũng là phương pháp duy nhất để gϊếŧ chết ả.”
Lâm Kiều dường như từ trong lời nói này phát hiện xảy ra điều gì, cậu trầm mặc vài giây, nói: “Tôi có một cách.”
Angela quay đầu lại nhìn về phía cậu, nói: “Cách gì?”
——
Pass chương 39 – 40: Ai là người gϊếŧ Trần Uy?
Lần này, trong nhóm những người đi ra ngoài tiêu diệt Phù thủy thì chỉ có hai phần ba là may mắn trở lại. Đêm hôm ấy, tiếng khóc cùng oán giận vang vọng khắp trấn nhỏ, có một loại cảm xúc khó tả dần dần lan rộng vào trong suy nghĩ của mỗi người trong trấn.
Hôm sau, khi Angela ở trên đài cao tuyên bố Phù thủy chưa chết nên mấy ngày sau bọn họ còn phải xuất phát đi tiêu diệt Phù thủy một lần nữa. Trong đám người bên dưới, không biết có ai cao giọng bất mãn một tiếng, sau đó chính là liên tiếp những lời oán giận che ngợp cả bầu trời.
“Tại sao đã chết nhiều người như vậy rồi, mà vẫn không thể nào gϊếŧ được Phù thủy?!”
“Cô ta vốn không hề có một chút chức trách nào với nhiệm vụ của mình cả!”
“Cô dựa vào cái gì mà được làm thánh nữ chứ! Những người kia rõ ràng đều là vì cô mà chết!”
Phía dưới đồng loạt vang lên từng đợt chửi rủa, Angela hoảng sợ lùi về sau, thiếu chút nữa ngã xuống đài cao. Người dân trong trấn cũng càng ngày càng kích động, oán niệm giống như đã ngưng tụ thành thực thể, vươn tới tận trời xanh.
Trong trận hỗn loạn, có người đột nhiên nhìn thấy gì đó, thét to: “Phù thủy!”
Người phụ nữ mặc áo choàng xám không một tiếng động mà xuất hiện ở giữa đám đông. Lấy vị trí của Phù thủy làm trung tâm, người dân trong trấn lập tức chạy tán loạn bốn phía, chỉ có Angela vẫn đứng ở trên đài cao, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên không nghĩ rằng vào lúc này Phù thủy sẽ xuất hiện.
Fu Linna cười một tiếng, hóa thành một luồng sương mù màu đen bao phủ lấy Angela. Tất cả so với ngày trước giống hệt nhau, chỉ là lần này người dân trong trấn cũng không còn ai ở lại bên Angela nữa.
Bàn tay của Angela phát ra ánh sáng, cố gắng chống đỡ sương mù của Fu Linna. Mới bắt đầu thì những đợt sương mù đen tấn công vô cùng hung hăng, thế nhưng một lúc sau, luồng ánh sáng trắng đã chiếm thế thượng phong, dần dần đè sương mù đen xuống.
Tiếu Kha Ngải nhìn trận chiến trên đài cao, lẩm bẩm nói: “Phù thủy giống như cũng không chống đỡ được quá lâu…”
Trong lòng cậu ta lại có một nghi ngờ ——trong miệng Angela, một mình cô không có cách nào có thể tiêu diệt được Phù thủy, nhưng khi nhìn thấy hai lần chiến đấu… rõ ràng Phù thủy vẫn luôn yếu hơn Angela.
Lâm Kiều nhàn nhạt nói: “Bởi vì cô ấy đã chống đỡ quá lâu.”
Tiếu Kha Ngải liếc mắt nhìn cậu, trong lòng hồi hộp một chút, đột nhiên trong đầu xuất hiện một suy nghĩ.
“Lẽ nào…”
Cậu ta hoảng sợ, nói, “Lẽ nào Phù thủy mới là thánh nữ, còn thánh nữ thật ra chính là Phù thủy?!”
Lâm Kiều không nói gì, cậu chà xát vào thứ đang giấu ở trong quần áo, sau đó chậm rãi tới gần đài cao.
Trên đài cao, Fu Linna cùng Angela vẫn đang đối đầu. Hai người giống như đối với việc Lâm Kiều đột nhiên tới gần thì cũng không hề phòng bị, hoặc thậm chí không nghĩ tới việc bản thân phải phòng bị một người bình thường chẳng có sức mạnh gì cả.
Angela thoáng thấy Lâm Kiều đứng cách mình không xa, ánh mắt lộ ra vui mừng, cố hết sức nói: “Cậu ngày hôm qua không phải nói —— nhanh tới giúp tôi đi!”
Fu Linna nghe vậy thì cười lạnh, nói: “Ngươi cho rằng cậu ta —— “
Fu Linna còn chưa dứt lời thì đột nhiên kêu thảm một tiếng —— chỉ thấy ánh sáng trên tay Angela đột nhiên toả sáng, nuốt chửng sương mù đen xung quanh, giống như một chiếc xích khóa chặt lấy Phù thủy.
“Chuyện gì đã xảy ra?!”
Fu Linna bị trói chặt đến mức không thể động đậy, chỉ có thể hét lên, “Ngươi đã làm cái gì?!”
Angela thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Lâm Kiều nói: “Tôi không thể xuống tay với cô ta… Làm phiền cậu.”
Cô lấy ra một chiếc dùi gỗ phát sáng rồi đưa nó cho Lâm Kiều.
Vừa thấy được chiếc dùi gỗ, Fu Linna lập tức trợn mắt, gầm hét lên: “Tôi từ bên trong chướng khí cứu cậu, để cậu không biến thành quái vật! Vậy mà cậu dám làm thế này với tôi à?!”
Angela sững sờ, lập tức nhìn về phía Fu Linna nói: “Ngươi nói cậu ấy —— “
Một giây sau, Lâm Kiều đột nhiên rút ra một chiếc dùi gỗ toàn thân đen kịt, đâm vào tim Angela!
Xì xì!
Dùi gỗ sắc bén đâm vào trong cơ thể, máu tươi tung toé. Angela kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Kiều vài giây, chậm rãi cúi đầu.
“Tại… Tại sao?”
“Cô không thể giết chết Phù thủy, bởi vì cô chính là Phù thủy.”
Lâm Kiều nhàn nhạt nói, “Sương mù trong trấn không thể tiêu tan cũng đều do cô, vì vậy chiếc dùi gỗ dùng để gϊếŧ chết Phù thủy có thể gϊếŧ chết cô.”
“…”
Angela im lặng vài giây, lẩm bẩm nói, “Hóa ra trong mắt các người… Tôi chính là Phù thủy ư…”
Lâm Kiều giật mình, thấy Angela ngẩng đầu lên, đối với cậu nở một nụ cười dịu dàng và khổ sở: “Tôi không phải Phù thủy, tôi chính là thánh nữ.”
“Ha ha ha ha ha ha ha!”
Fu Linna bên cạnh đột nhiên cười ngạo nghễ, “Các người quả nhiên trúng kế! Các người thật sự coi thánh nữ thành Phù thủy! Ha ha ha ha ha ha ha!”
Nói xong, cô ta hất lớp trói buộc xung quanh mình ra. Ngay lập tức, sương mù dày đặc bao phủ trời đất, phong tỏa toàn bộ thị trấn, bốn phía rơi vào đen kịt, mặt đất hơi rung động, trong sương mù mơ hồ truyền ra tiếng quái vật gào thét…
Tai nạn sắp tới.