Tại một nhà máy bỏ hoang lâu năm, đám người Quang ca ánh mắt sang ngời , tràn đầy vẻ hưng phấn nhìn Long. Chỉ thấy lúc này, Long đang cầm lên một chiếc điện thoại, không ngừng nói chuyện, hoàn toàn không để ý xung quanh
Quang ca biết thời cơ đã tới rồi. Chỉ thấy hắn nhìn đám đàn em một lượt rồi gật đầu. Sau đó, đám người Quang ca rón rén đi về phía Long
10m … 5m…3m…
Nhìn Long ngay sát mặt mình, Quang ca ánh mắt tràn đầy sát cơ, nở một nụ cười lạnh lẩm bẩm:
“ Đừng trách bọn tao, đây chính là cái giá mày trả khi dám đυ.ng tới Vũ thiếu”
Nói xong, linh lực tích tụ nơi tay, không chút do dự dơ lên, một quyền mang theo uy lực cực kì mạnh mẽ đánh về phía Long
Mặt thấy một quyền này sắp đánh lên người Long. Quang ca nụ cười trên mặt càng đậm. Hắn đã nhìn thấy được tình cảnh tên thiếu niên trước mặt này nằm xuống đất rên khổ rồi
Chỉ là rất nhanh, khuôn mặt của hắn biến sắc. Khuôn mặt tươi cười , trong nháy mắt trở lên trắng bệch, sự đắc ý thay bằng nỗi khϊếp sợ, kinh hoàng. Hắn toàn thân run lên, cà lắp:
“ Đai…đại… ca”
“ Yo, Quang ca. Lâu lắm rồi không gặp ah”
Long quay đầu, một tay hắn bắt lấy một quyền của đối phương cười hì hì. Bộ dạng giống như một người gặp lại bạn của mình sau nhiều năm xa cách vậy. Thân thiết vô cùng. Đồng thời, tay cùng dùng lực, nắm chặt tay phải của Quang ca
“ Trời ạ! Là … là… hắn…”
Nhìn khuôn mặt quen thuộc vô cùng, một đám lưu manh khuôn mặt tràn đầy kinh hoàng, toàn thân run lên không chút do dự buông vũ khí chạy toán loạn
Sự đáng sợ của Long, bọn họ tự mình kiểm chứng rồi. Ra tay tàn độc, không chút lưu tình, mỗi một đòn đều phá nát “ chân thứ ba”.
Dù rằng đã được chữa khỏi , thế nhưng mỗi khi nghĩ tới ngày hôm đó, đám lưu manh đều rùng mình, không nhịn được che bộ hạ, trong lòng kêu gào ông trời đứng cho bọn họ gặp lại Long. Thật sự là quá khủng bố
Về phía Quang ca, hắn cũng chẳng có tâm trạng quan tâm đàn em của mình.
Cảm nhận từ tay mình truyền tới đau đớn. Quang ca khóc không ra nước mặt. Trong lòng kêu gào thảm thiết: Mẹ nó! Thảo nào thấy bóng lung quen thuộc. Thì ra đối phương chính là tên ác ma đó.
Sau cái hôm bị Long đánh cho mặt mũi biến dạng. Mặc dù được chữa khỏi hoàn toàn thế nhưng ngày hôm đó để lại một bóng mờ trong long Quang ca. Khiến cho mấy đêm nay, hắn đều gặp ác mộng, hắn mơ thấy Long với hai cái sừng nhọn hoắt trên đầu, sau lưng là cách rơi, đuôi ác quỷ, trong tay cầm đinh ba nở nụ cười âm u, đắc ý, ghê rợn không ngừng tra tấn mình.
Mỗi khi mơ tới đó, Quang ca đều bất dậy, mồ hôi đổ ra như tắm, khuôn mặt trắng bệch, trong mắt hắn tràn đầy sự sợ hãi, kinh hồn táng đản. Giấc mơ luôn xuất hiện mỗi khi hắn ngủ. Điều này khiến Quang ca không tài nào ngủ được, mệt mỏi vô cùng
Cuối cùng, hắn phải nhờ tới thuật thôi miên, phong ấn trí nhớ của ngày hôm đó vào nơi sâu nhất của tiềm thức thì mới đỡ được
Hắn cứ tưởng từ nay mình sẽ bình yên trở lại, sẽ không bao giờ gặp lại tên ác ma đó nữa. Thế nhưng, ông trời trêu ngươi, hắn lại một lần nữa gặp lại cái tên khủng bố đó. Nhìn Long, trí nhớ phong ấn ở nơi sâu nhất tiềm thức trở về mới khiến hắn như vậy
“ Đại… đại ca, tha mạng. Là em có mắt không thấy thái sơn đυ.ng tới đại ca. Tất cả là do Vũ Văn Hải sai khiến, nếu như em biết người đó là đại ca, dù cho mười lá gan em cũng không dám ah”
Quang ca quỳ xuống, khóc lóc thảm thiết không ngừng cầu xin. Bộ dạng lúc này của hắn quả thật khiến người ta thương xót vô cùng
Cảm nhận được sự sợ hãi từ nội tâm đối phương. Long còn không biết lý từ hôm đó trở đi, mình trở thành một cơn ác mộng đối với Quang ca
Thế nhưng biết là một chuyện, tha thứ lại là chuyện khác. Hắn sẽ không vì Quang ca cầu xin mà tha cho hắn. Đã có can đảm động tới hắn, như vậy cũng phải có can đảm chịu được sự trừng phạt
Không chỉ hắn, mà Vũ Văn Hải cũng sẽ tiếp nhận cơn thịnh nộ của Long
Nghĩ vậy, Long híp mắt, nở một nụ cười. Nụ cười này rất bình thường thế nhưng ở trong mắt Quang ca, nụ cười này không khác gì nụ cười của ác ma. Bởi vì hắn đã từng được chứng kiến những hành động của Long sau nụ cười đó. Trong mắt hắn, nụ cười này thật sự là đáng sợ
“ Muốn ta tha cho ngươi? Cũng được. Chỉ cần ngươi trả lời đúng bốn câu hỏi của tao. Tao sẽ tha cho ngươi. Nếu như trả lời sai, ngươi biết hậu quả rồi đấy”
Nghe Long nói vậy, Quang ca không nhịn được rùng mình. Nhớ tại câu đố cực kì hãm hại người khác cùng với sự trợ giúp vô hình của một tên nào đó. Quang ca thật sự khóc không ra nước mắt. Âm thanh tràn đầy bất lực lên tiếng
“ Đai ca, có thể… có thể không trả được không?”
“ Được ah”
Lần này, Long cực kì sang khoái đáp ứng khiến cho Quang ca vốn đã tuyệt vọng liền lóe lên một tia hi vọng nhìn Long, kích động vô cùng hỏi:
“ Thật sự”
“ Là thật. Tuy vậy, nếu ngươi có thể tiếp được một quyền, hai chưởng, ba cước của ta thì ngươi không cần giải đố ta cũng tha cho ngươi”
Long cười híp mắt, nói ra một câu khiến tâm tình của Quang ca đang từ thiên đàng lập tức rơi xuống địa ngục. Lúc này dù có ngu ngốc, Quang ca cũng biết Long đang đùa giỡn hắn, hoàn toàn không muốn bỏ qua cho mình mà
Nghĩ vậy, Quang ca trong lòng cực kì uất ức, không cam lòng, cùng hối hận. Hắn khuôn mặt méo xếch, khóc không thành tiếng, mếu máo:
“ Vậy… vậy anh hỏi đi”
Quang ca nghĩ lại rồi. Thà rằng trả lời ba câu đố của Long may ra còn có cửa thoát. Chứ nếu tiếp đối phương một quyền, hai chưởng ,ba cước thì cái thân này của hắn liền nằm đây
“ Tốt lắm. Câu đầu tiên: Sinh viên làʍ t̠ìиɦ nguyện hết mình nghĩa là gì?”
Long vỗ tay tán thưởng sau đó phất tay, vô số hạt cát theo gió bay tới trước mặt Long, hình thành lên một dòng chữ
Câu đố thứ nhất vừa ra, Quang ca liền trầm tư suy nghĩ, mà Long cũng không vội vã chờ đợi. Mấy phút sau, Quang ca hai mắt sáng ngời. Bộ dạng kích động vui sướиɠ vô cùng trả lời:
“ Đại ca, ta có đáp án. Câu này ý nói Sinh viên làʍ t̠ìиɦ, nguyện hết mình. Đại ca quả thật là cực kì thông thái, mặc dù chưa học đại học nhưng lại có thể biết được lối sống của sinh viên ah. Đệ khâm phục, khâm phục”
Nói xong, hắn còn không chút do dự nịnh hót. Bộ dạng tràn đầy sung bái nhìn Long. Thấy Long híp mắt, bộ dạng cực kì hưởng thụ. Quang ca hưng phấn vô cùng. Chỉ cần Long thỏa mãn, hắn liền có cơ hội thoát rồi
- Bặc
- Phụt
Ngay khi Quang ca tưởng rằng mình sắp được tha thứ. Thì một cơn đau nhói xuất hiện, một cỗ lực lượng kinh khủng từ bùng hắn truyền vào bên trong khiến lục phủ ngũ tạng của Quang ca đảo lộn. Một cảm giác đau đớn tột cùng, giống như là bị một cỗ xe tải đâm phải vậy khiế hắn hai mắt trợn tròn, một ngụm máu phun ra ngoài
“ Trả lời sai. Câu này ý là Sinh viên làʍ t̠ìиɦ nguyện, hết mình. Ta đang nói tới việc làʍ t̠ìиɦ nguyện của sinh viên chứ nói gì tới lối sống của họ đâu. ”
Âm thanh của Long vang lên. Sau đó dòng chữ xuất hiện một dấu phẩy
Thấy vậy, Quang ca lại thổ huyết. Trong lòng kêu gào thảm thiết: Vkl! Troll người vừa thôi chứ. Chỉ khác nhau một cái dấu phẩy mà ý nghĩa của hai câu lại khác nhau hoàn thật. Thật vi cmn diệu
“ Nói trước, bổn công tử là một thanh niên nghiêm túc, học sinh cấp ba đúng chuẩn ngây thơ, trong sáng. Ngươi đừng có mà mang mấy cái suy nghĩ đen tối mà đầu độc ta”
Nghe Long bộ dạng chính nhân quân tử, tràn đầy họa nhiên chính khí. Quang ca hoàn toàn cạn lời rồi. Trong lòng khinh bỉ vô cùng: Mẹ nó! Ngươi mà trong sáng thì ta đây là chủ tịch hội FA đế quốc rồi.
Tất nhiên chỉ là nói trong lòng thôi. Có cho mười lá gan hắn cũng không dám nói ra trước mặt Long.
“ Dạ… da, đại ca nói chí phải. Đa ta dại ca nhắc nhở, đảm bảo em sẽ không suy nghĩ bậy bạ”
Cắn răng thật chặt để nhịn cơn đau đớn kinh khủng mà một quyền vừa rồi của Long mang tới. Quang ca cười như mếu, không ngừng gật đầu, tràn đầy tán thưởng, bộ dạng hoàn toàn coi lời nói của Long là thánh phán. Thánh nói gì cũng đúng, nói đúng tức là đúng, nói sai…. Xem lại câu “ Thánh nói gì cũng đúng”
“ Ngươi biết vậy là được. Nghe câu đố thứ hai của ta
Câu đố thứ hai:
Tôi dài khoảng gần gang tay,được trang điểm bởi một túm lông ở đầu. Tôi thường hoạt động trong một môi trườngnóng, ẩm ướt với các thớ thịt. Khi hoạt động,tôi được đẩy tới đẩy lui nhịp nhàng. Khi xong việc, tôi thường để lại một lớp bọt trắng.Thường một ngày tôi hoạt động 1-3 lần,nhưng, tiếc thay, có khi tôi không được dùng tới. Tôi là gì”
Nghe xong, Quang ca khuôn mặt cứng ngắc, làm gì còn vẻ tươi cười như vừa rồi. Hắn há hốc mồm, ánh mắt ngơ ngác vô hồn nhìn Long. Sau đó ngẩng đầu kêu gào
“ Trời ạ!. Tha cho ta đi”
Cách nhà máy bỏ hoang không xa. Vũ Văn Hải đứng đó chờ đợi. Mấy phút sau, từ bên trong nhà máy bỏ hoang, Quang ca mang theo đám đàn em chạy ra ngoài.
Chỉ là bộ dạng hiện tại của Quang ca khiến Vũ Văn Hải không khỏi nhíu mày
Lúc này Quang ca quần áo rách nạt. Khuôn mặt sung vù đỏ ứng đã hoàn toàn biến dạng được đàn em dìu đỡ. Bộ dạng cực kì thê thảm
Thấy vậy, Vũ Văn Hải trong lòng xuất hiện một dự cảm bất lành. Hắn đi tới trước mặt Quang Ca vội vàng hỏi han:
“ Quang ca. Tên đó thế nào rồi?”
“ Thế… thế cái thằng cha mày ấy. Sao mày không nói cho tao biết tên đó là đại ca. Mả cha mày, mày không muốn bị đánh thì cũng đừng lôi người khác vào chứ. Cái djt bà mày…”
Vũ Văn Hải vừa nói xong, Quang ca liền như một thằng điên chửi ầm cả lên. Ở trong nhà máy bỏ hoang chỉ có mấy phút nhưng Quang ca cảm tưởng như cả thế kỉ vậy. Đối mặt với những câu hỏi tràn đầy độ troll bá đạo của Long, Quang ca hoàn toàn bất lực.
Cái gì mà “ Hai tay bưng lấy khư khư/ Bụng thì bảo dạ rằng ư đút vào/ Đút vào nó sướиɠ làm sao/Rập lên, rập xuống nó trào nước ra” hay “ Cục thịt đút vào lỗ thịt/ Một tay sờ đít một tay sờ đầu./ Đút vào một lúc lâu lâu/ Rút ra cái "chách"/ Nhìn nhau mà cười! ” . Quang ca xin thề, sau này dù có chết hắn cùng không muốn gặp lại Long nữa, nếu không sẽ bị thằng này hãm hại đến chết mất
Trả lời sai cả bốn câu hỏi. Quang ca lại một lần nữa bị Long đánh cho đến cả mẹ để cũng không nhận ra rồi mới thả cho đi.
Mang theo tâm tình tràn đầy biệt khuất, dựa vào đám đàn em đi ra ngoài. Giờ nghe Vũ Văn Hải nói vậy, nỗi uất ức liền bộc phát. Đầu sỏ mọi chuyển chính là do Vũ Văn Hải gây ra, nếu không phải hắn thì mình cũng không đắc tội Long để giờ thảm thế này
Thấy Quang ca tức giận, ánh mắt như muốn gϊếŧ người nhìn mình. Vũ Văn Hải không khỏi sợ run, thế nhưng vẫn cố gắng giữ cho mình bình tĩnh nói:
“ Quang ca. Có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ Quang ca ngại tiền ít. Yên tâm, chỉ cần anh dạy cho tên đó một bài học, tiền không là vấn đề”
“ Tiền, tiền cái mả mẹ mày. Anh em đâu, đánh hắn cho tao”
Quang ca chửi ầm một tiếng. Sau đó nổi khủng, trực tiếp hạ lệnh động thủ.
Nghe lệnh, đám đàn em liền dùng tốc độ nhanh nhất bao vây lấy Vũ Văn Hải. Chỉ mấy giây sau, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp trời xanh làm chấn kinh mấy con chim nhỏ đang bay trên trời
Ngoại truyện:
Tại nơi sâu nhất của vũ trụ. Nơi mà từ khi vũ trụ hình thành tới nay, chưa ai biết tới nó và cũng chưa ai đi được tới nơi này. Nơi đây, một tòa lâu đài cao hơn 100 tầng làm hoàn toàn bằng Vũ Trụ Thần Thạch, loại thần thách quý nhất vũ trụ không chỉ bây giờ mà kể cả từ thời kì sơ khai
Tại đỉnh tòa tháp. Một người đàn ông trùm đầu không nhìn rõ khuôn mặt đang nhắm mắt. Trong tay hắn là một quyển sách cùng một cây bút. Tuy hắn nhắm mắt, thế nhưng tay vẫn không ngừng lay động viết lên những dòng kí tự kì lạ ở trên trang giấy
Rất lâu sau, người đàn ông mở mắt, đứng dậy vươn vai một cái sau đó lẩm bẩm:
“ Mấy chục năm theo dõi, giờ thằng bé cũng đi vào thời kì ổn định. Ta cũng nên cho mình thời gian nghỉ ah”
Nói xong, hắn ngẩng đầu hô lớn. Âm thanh tràn đầy uy nghiêm giống như một vị vua đứng đầu chúng sinh vậy:
“ Dương Đạo đâu?”