Tác giả: La Khả Khả
Dịch: Ngongngonghinh
"Gần đây xảy ra vụ án cô gái đi du lịch saud dó mất liên lực, hy vọng mọi người chú ý hơn, cố gắng đi cùng bạn bè lúc đi du ngoạn, đừng một mình đi ra ngoài."
Sáng sớm, trên ti vi đang phát mục tin tức, Nguyễn Băng nghe rất thờ ơ, cô nhớ đến bà nội.
Không chần chừ lâu nữa, Nguyễn Băng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, bắt xe đi ngoại thành phía nam.
Nhà bà nội cô ở ngoại thành phía Nam, có một cái sân nhỏ, trong sân có một cây lê rất lớn, đến mùa thì cây lê sẽ nở đầy hoa trắng, Nguyễn Băn nhìn ánh nắng mặt trời rực rỡ bên ngoài, tim bỗng nhiên đập nhanh một cách khó hiểu.
Đẩy cánh cửa gỗ ra, Nguyễn Băng cười, thuận tiện giơ điện thoại lên, mở chức năng quay phim, phải đem nét mặt vui vẻ của bà nội ghi lại.
Nguyễn Băng đang mang hành lý đi vào bên trong, thì nghe thấy giọng bà nội, nhưng giọng này...
"Y tá Lý, phiền cô giúp tôi đổi bô nướ© ŧıểυ, nó đầy sắp tràn rồi." Giọng bà nội khàn khàn.
Sau đó là một giọng nói trẻ có vẻ bất mãn: "Bà sao vậy, không phải là đã bảo bà uống ít nước thôi hay sao? Tại sao lại tiểu nhiều thế! Không đổ, nếu không bà sẽ lại chẳng nhớ được lâu, lớn tuổi rồi còn vụng miệng, bây giờ tôi sẽ để cho bà suy nghĩ về việc đó."
Nguyễn Băng đứng ở cửa, bị cơn tức giận kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến choáng váng.
Có phải cô nằm mơ không? Đây là chuyện gì!
Y tá Lý là cháu gái của em gái Tô Cầm, Tô Cầm khen cô ta đến tận trời, những lúc Nguyễn Băng tới, y tá Lý đều tươi cười, đối xử với bà nội rất tốt, bà nội trước giờ cũng chưa từng nói xấu cô ta, không ngờ, thật không ngờ, bình thường bà nội trải qua những ngày như vậy.
Nguyễn Băng nắm chặt tay!
Bà nội vẫn còn đang giải thích với cô ta: "Tôi thật sự không uống nhiều, tôi khát, quả thực nhịn không được nên mới..."
Vị y tá Lý kia mặt không đổi sắc, vung tay tát bà cụ đang ngồi trên xe lăn!
Bà nội hình như bị choáng váng, kêu lên mootu tiếng rất nhỏ, sợ hãi che mặt lại, nhìn như thế có thể thấy đây không phải lần đầu, cho nên trên mặt bà nội không có vẻ ngạc nhiên.
Hừm, lý trí của Nguyễn Băng lập tức bị mất đi.
"Chát!"
Nguyễn Băng tát vào mặt y tá Lý, đánh xong chỉ cảm thấy bàn tay đau rát.
"Cô, cô dám đánh tôi!" Cô y tá kia bị choáng váng, bụm mặt, giật mình nhìn Nguyễn Băng, không nghĩ ra sao vị nữ chủ nhân này lại tới.
Lập tức, bởi vì đau đớn trên mặt, cô ta căm tức đứng dậy, lúc này, mặt cô ta đã sưng một mảng.
Cô ta không thấy mình sai chút nào, ngược lại, tức giận nói: "Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi!"
Nguyễn Băng hít sâu một hơi nhìn cô y tá kia ngã xuống đất, nở nụ cười ngạo nghễ: "Thật xin lỗi, tôi vô tình đánh cô, cô muốn bao nhiêu tiền, tôi bồi thường tiền thuốc thang cho cô."
"Cô dám đánh tôi, cô dám đánh tôi! Đừng nghĩ cô là thiếu phu nhân nhà họ Thẩm, cô cũng chỉ là công cụ sinh sản, hãy xem tôi dạy dỗ cô thế nào!" Cô gái trẻ kia vẫn còn rất hung hăng, lập tức bò dậy từ dưới đất, hét lên một tiếng, nhào về phía Nguyễn Băng.
Nguyễn Băng dùng sức đẩy cô ta ra, quơ quơ điện thoại di động nói: "Cô còn làm càn nữa, tôi lập tức đem video này phát tán lên internet, xin mời cô lập tức đi khỏi nhà tôi, rời khỏi bà nội tôi!"
Cô ta ngẩn ra, biết là đã bị Nguyễn Băng quay video lại, cô ta bị hù dọa, lảo đảo chạy nhanh ra ngoài.
Nguyễn Băng ngần ngơ, lúc này cảm thấy như đã dùng hết sức lực của toàn thân, cả người không nhịn được mà phát run.
Một giây sau, cô bưng mặt khóc.
Bà nội bị cô khóc làm cho sợ hãi, vội vàng kéo cô nói: "Không sao, không sao đâu, bà lớn tuổi như vậy rồi, có chuyện gì mà chưa từng thấy qua, không việc gì, cô ta còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, bà không trách."
"Không, không phải thế, để bà phải chịu khổ, con thật có lỗi, con không nê gả cho Thẩm Mặc, không nên rời khỏi bà nội, con hối hận, con thật sự rất hối hận." Nguyễn Băng suy sụp, giọng nức nở, sụt sùi, đau lòng cho bà nội, cũng hối hận vì những gì mình đã làm.
"Bà nội, con không về nữa, con muốn ở cùng bà." Nguyễn Băng ôm chặt bà nội, những uất ức cô đã chịu đựng bỗng nhiên muốn trút hết ra.
"Nguyễn Băng, cô đứng lên trước đã, bà nội bị bệnh tim." Một người vốn dĩ không thể xuất hiện ở nơi này, giờ phút này lại đứng ngay trước cửa, là Thẩm Mặc, sắc mặt anh u ám, tháo kính xuống, vội bước tới bên bà nội, ngón tay ấn lên nhân trung của bà.
Nguyễn Băng tức giận đẩy anh ra: "Không cần anh giả mù sa mưa, đều là do các người làm hại, anh đi đi."