Xong Rồi, Thiếu Tướng Cong Rồi (Tinh Tế)

Chương 8

“Buổi tối nhớ rõ lại đây.”

“Ha? Buổi tối hôm nay? Làm cái gì?”

“Tinh thần đồng điệu.”

“Còn làm?”

“Ừm.”

Thiếu tướng tóc đen nhẹ nhàng bâng quơ mà ừ một tiếng, sau đó bổ sung một câu.

“Mỗi đêm.”

Hắn nói.

Lời của hắn hiển nhiên chỉ là đang thông báo cho đối phương, mà không phải là đang trưng cầu đối phương đồng ý.

“…………”

Ghé vào trên bàn, nghĩ tới đoạn đối thoại hồi sáng cùng vị thiếu tướng Troll kia, thiếu niên cảm thấy bản thân có chút tâm mệt.

Lại nói buổi sáng lúc vừa mới tỉnh lại phát hiện chính mình đã đột nhiên thay đổi phòng tức khắc liền có chút ngốc, chờ khi thấy được thiếu tướng trẻ tuổi kia xuất hiện, cậu mới kịp phản ứng lại là tối hôm qua mình đã ngủ ở phòng ngủ của người ta.

Nhưng mà, không đợi cậu hoàn toàn tỉnh táo lại, người ta đã quăng qua đây một câu, từ đây buổi tối mỗi ngày cậu đều phải chạy đến phòng ngủ của người nọ.

…… Thiếu tướng các hạ chẳng lẽ anh đã quên thuộc tính yêu thích đồng tính của tôi rồi sao?

Nhờ ân ban tặng lúc trước ngài ở ngay trước mặt mọi người chất vấn tính hướng của tôi, mà giờ toàn bộ người trên chiến hạm đều đã biết tôi thích nam rồi đó.

Phải biết rằng ngài chính là nhân vật cấp bậc nam thần nha.

Bảo tôi buổi tối mỗi ngày đều chạy tới chỗ anh…… Anh không sợ sẽ có lời đồn đãi truyền bay ra ngoài hay sao sao?

Thiếu niên hữu khí vô lực mà ghé đầu lên trên mặt bàn nghĩ như vậy.

Lại nói, mỗi đêm a……

Thiếu tướng đại nhân mỗi ngày anh đều xem cùng một cái điện ảnh 5d chẳng lẽ sẽ không cảm thấy chán ngấy sao?

Huống chi đó cũng đâu phải là điện ảnh gì đâu, chỉ là một cái tinh cầu màu lam lớn lớn quay a quay a quay a ở trong vũ trụ thôi mà……

Munt thở dài, ngẩng đầu lên, nhìn đồ ăn trên bàn ăn trước mắt, lại không có khẩu vị gì.

Chẳng qua ai bảo người ta là đùi vàng chứ, hiện tại cậu còn phải dựa vào ôm chặt chân dài của người ta mà tiếp tục hỗn nha, cho nên cho dù có tâm mệt đi nữa thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà nghe lời thôi.

Buổi tối…… Mỗi ngày……

Về sau sẽ chẳng có thời gian tư nhân gì hết trơn nữa rồi.

Nghĩ như vậy, Munt nhịn không được mà lại thở dài một lần nữa.

“Tiểu gia hỏa, tuổi còn trẻ mà đã giống hệt mấy cụ già rồi.”

Một bàn tay đột nhiên từ bên cạnh duỗi qua đây, dùng sức mà ấn trên đỉnh đầu cậu xuống, thiếu chút nữa là đã đập đầu cậu áp trên bàn ăn rồi.

May mắn cậu đã đúng lúc dùng đôi tay chống lên trên bàn cơm, mặt mới không bị ấn vào đống đồ ăn kia.

Vừa quay đầu lại, quả nhiên, thấy được nụ cười liệt miệng của nam tử tóc đỏ kia, còn có ánh mắt không có ý tốt.

Gã cũng đang bưng một mâm đồ giống vậy, ngồi xuống bên người Munt.

Munt nhanh nhảu thành thành thật thật mà kêu một tiếng.

“Robin thiếu tá.”

“Ờm, ngoan.”

“…………”

Anh ờm thì ờm, đằng sau còn thêm cái ngoan nữa là có ý gì hả?

“Làm sao? Quân phục của cậu còn chưa đưa tới cho cậu sao?”

“Via trung giáo nói phải ngày mai.”

“Cũng đúng, lấy cái thân thể nhỏ con này của cậu, hơn nữa còn là cấp bậc phụ tá binh kiến tập đặc thù, khẳng định là phải ngốn ít thời gian đi chế đồ mới mới được.”

“……”

Thiếu niên yên lặng mà nhìn thân thể cường kiện một mét chín của nam tử tóc đỏ bên cạnh, sau đó yên lặng mà thu ánh mắt về.

Vùi đầu, ăn.

Không có việc gì, cậu còn đang trong giai đoạn phát dục.

Mười sáu tuổi một mét bảy hai đã không tính là lùn rồi.

Cậu một bên từng ngụm từng ngụm mà nuốt đồ ăn, một bên yên lặng mà tự an ủi chính mình ở dưới đáy lòng như vậy.

Nơi này là nhà ăn cao cấp nhất của các quan quân có đặc quyền, chỉ có quan quân giáo cấp trở lên mới có thể tiến vào, trừ những người đó ra, thành viên trong đoàn phụ tá tư nhân của Troll thiếu tướng cũng có thể tiến vào.

Tuy rằng Munt còn chưa có mặc thường phục, nhưng thân phận đã được ghi vào trong hệ thống tin tức của quân đội đế quốc là đã trở thành một quân nhân chính thức, bởi vậy cậu miễn cưỡng cũng coi như là thành viên kiến tập trong đoàn phụ tá, cho nên cánh cửa tự động đọc lấy tin tức cá nhân của nhà ăn cũng sẽ mở ra cho cậu.

Quan quân giáo cấp có trên Ishtar chiến hạm rất ít, chỉ có ít ỏi mấy người, cho nên trong nhà ăn cao cấp này cơ hồ là chẳng có mấy ai.

Via trung giáo sau khi trưng cái mặt lạnh báo cho cậu ngày mai chuẩn bị tiếp nhận quân phục cùng trang bị liên quan, liền rời đi ngay. Bởi vậy, hiện tại trong nhà ăn cũng chỉ có hai người cậu và Robin dùng cơm mà thôi.

“Tôi nói này, tiểu gia hỏa à.”

“Tôi gọi là Munt.”

“Tùy tiện đi, tôi nói này, Munt à, tôi xin nhờ cậu chuyện này nè.”

“…… Cái gì?”

Munt cảm thấy mình đã đoán được đối phương đang muốn nhờ cậu làm chuyện gì.

Dù sao thì đối với vị thiếu tá rất có quyền thế ở trên chiến hạm này mà nói, chuyện cần nhờ vả một tên người mới như cậu đây, chỉ sợ cũng chỉ có một cái mà thôi.

Robin do dự một chút, nhưng cuối cùng thì vẫn không thể nhịn được.

“Làm ơn! Tiến hành tinh thần đồng điệu với tôi một lần đi! Một lần là đủ! Tôi quả nhiên vẫn là còn muốn tận mắt nhìn thấy địa cầu một lần nữa lắm!”

“……”

Cậu chỉ biết là chuyện này mà.

Bất đắc dĩ mà thở dài, Munt trả lời.

“Được thôi.”

“Làm ơn đi làm ơn đi! Thật sự chỉ một lần thôi là được rồi! Cứ coi như là tôi thiếu cậu một ân tình —— Ế?”

Đại khái là không nghĩ tới Munt sẽ dễ dàng đáp ứng như vậy, Robin vẫn còn đang nỗ lực thỉnh cầu giờ lại há miệng vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn Munt.

“Tôi nói, được thôi.”

Thiếu niên lại lặp lại một lần nữa.

Tuy rằng ôm chặt chân dài của thiếu tướng các hạ là rất quan trọng, nhưng cũng không thể quên làm tốt quan hệ với những người khác được nha.

Còn không phải chỉ là để cho người khác tiến vào bên trong tinh thần đồ cảnh của mình, nhìn một hình ảnh địa cầu lập thể 5d mà thôi sao?

Chuyện đơn giản bao nhiêu a, cậu hà tất phải keo kiệt làm gì.

“Ai da, tiểu gia hỏa cậu cũng được đấy chớ! Tôi ghi nhớ ân tình này của cậu.”

Robin lập tức liền lên tinh thần, thò qua hưng phấn mà hạ giọng nhỏ tiếng nói.

“Vậy đêm nay……?”

Đối với việc Robin đột nhiên muốn thò qua, còn hạ giọng nói chuyện, Munt cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng qua cậu vẫn trả lời vấn đề của Robin.

“Nga, buổi tối không được.”

“Vì cái gì?”

“Buổi tối tôi có hẹn với người khác.”

Hẹn với đại Boss nhà anh.

Munt trả lời đến nhẹ nhàng bâng quơ, chỉ là Robin lại đột nhiên ngơ ngác mà nhìn cậu, một bộ trợn mắt há hốc mồm.

Sau một lúc thật lâu thật lâu, thiếu tá tóc đỏ mới hồi phục tinh thần lại.

“…… Được lắm. Sông lớn sóng sau đè sóng trước, một thế hệ người mới chiến thắng người xưa. Tiểu gia hỏa, làm tốt lắm, tốc độ thông đồng người này của cậu, đã theo kịp phong thái của đại gia tôi rồi đó.”

Nam tử tóc đỏ nhìn cậu, lộ ra ánh mắt tiểu gia hỏa cậu thật là ngưu bức quá chừng luôn á trời.

“???”

Hoàn toàn nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Robin, nhưng cũng lười phải suy nghĩ cẩn thận, Munt nhét một ngụm đồ ăn cuối cùng vào trong miệng, sau đó đẩy mâm đồ ăn ra.

“Bắt đầu đi.”

“Giề cơ?”

“Không phải anh muốn tinh thần đồng điệu sao? Cứ ở chỗ này đi.”

“…… Ở, nơi này?”

Thiếu tá tóc đỏ ngoác miệng nhìn cậu, trong ánh mắt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.

“Đúng vậy, anh có làm hay không đây?”

“………… Làm!”

Robin nhìn Munt, cảm khái nói.

“Không nghĩ tới tuy cậu tuổi còn trẻ, cư nhiên lại đã cởi mở đến nước này rồi.”

Gã vừa nói ra mấy lời làm người ta nghe không thể hiểu nổi, một bên vươn tay.

Trong tay gã là một cái vòng kim loại màu ngân bạch phát ra ánh sáng ửng đỏ, sau đó vỡ ra thành hai nửa ở ngay giữa.

Robin kéo một nửa vòng kim loại vị vỡ xuống, vòng kim loại kia chậm rãi mở ra thành nửa hình cung vòng tròn.

“Thả lỏng.”

Gã nói, “Không cần chống cự tinh thần của tôi, để tôi đi vào. Nếu như kháng cự, cậu sẽ cảm thấy rất khó chịu, cho nên nhất định phải thả lỏng mà tiếp thu tôi.”

Gã một bên nói, một bên đưa nửa vòng kia di chuyển về hướng trên cổ của Munt.

Mắt thấy nửa vòng kim loại màu ngân bạch kia sắp kháp lên trên cổ Munt.

Bỗng nhiên một bàn tay từ phía trên rơi xuống, bang một tiếng, ngón tay đột nhiên xuất hiện kia cơ hồ là dùng lực độ để đập, phanh một tiếng mà nện nửa vòng kim loại màu ngân bạch nặng nề kia xuống bàn ăn.

Robin cả kinh, mắt thấy nửa vòng kim loại kia bị lực độ lớn lao đó đập cho thành một độ cong vặn vẹo, lập tức liền nổi trận lôi đình mà nhảy dựng lên.

“Thằng nhãi ranh nào ——”

Tiếng rống giận ngay trong khoảnh khắc quay đầu liền tắt ngóm, yết hầu của nam tử trong nháy mắt như là bị một bàn tay to vô hình bóp lấy, há miệng mãi vẫn không thể phát ra một chút thanh âm nào.

Vị thiếu tướng trẻ tuổi không biết đã xuất hiện ở phía sau bọn họ từ khi nào hơi hơi cúi người xuống, khớp xương ngón tay rõ ràng ấn lên trên nửa vòng kim loại hơi hơi vặn vẹo kia.

Hắn nghiêng đầu, cặp đồng tử như là viên ngọc lưu li nhuộm đẫm ý xanh thẳm nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn tên cấp dưới tóc đỏ đã cứng đờ ngay tại chỗ một cái.

Khóe mắt phượng nhãn đơn sắc bén hơi hơi bày ra một chút độ cong.

Ánh sáng nhạt lóe lên bên trong cặp đồng tử sẫm màu, quả thực là khϊếp người tới cực điểm.

Chỉ nhẹ nhàng bâng quơ liếc mắt một cái như vậy mà thôi, Robin một mực vô pháp vô thiên không sợ trời không sợ đất đã lập tức đổ mồ hôi đầy mặt.

Gã theo bản năng mà liếc mắt nhìn sang bên cạnh một cái, vừa lúc nhìn đến bàn tay của thiếu niên đang dùng một vẻ mặt mờ mịt mà nhìn gã.

Trên cổ tay tay phải, vòng tay màu ngân bạch ngẫu nhiên phiếm qua một tia ánh sáng màu lam ngân không dễ nhận thấy.

Trong lúc nhất thời Robin chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh trên mặt chảy càng thêm hung.

“Tôi nói này…… Cậu nói buổi tối đã hẹn người, sẽ không phải là……”

“A a.”

Thiếu niên chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội mà nhìn gã.

“Đúng vậy.”

Đúng cái đầu mi!

“Cái đệch!”

Robin nháy mắt liền phun ra câu chửi thề, gã có một loại xúc động muốn lật bàn.

“Vậy mà cậu còn đồng ý với tôi? Đầu óc cậu có bệnh à!”

“Ha?”

Tại sao đã hẹn với hắn rồi thì không thể đồng ý với anh chứ?

Đột nhiên bị mắng một trận Munt chỉ cảm thấy không thể nào hiểu nổi.

“Boss ngài tin tưởng tôi đi! Tôi tuyệt đối là vô tội mà! Nếu tôi mà biết tên tiểu gia hỏa này đã là người của ngài rồi thì tôi tuyệt đối sẽ không dám động cái tâm tư này đâu! Ngài nhất định phải tin tưởng tôi mà!”

Nhìn sắc mặt Boss nhà mình tuy rằng thoạt nhìn thì tựa hồ vẫn là không có biểu tình gì nhưng ánh mắt đã hơi hơi tụ lại cùng với một phần âm trầm đang ẩn ẩn chảy ra, Robin chỉ cảm thấy chính mình thật là mẹ nó vô tội.

“Tên tiểu gia hỏa này cũng chưa nói là người của ngài mà ——”

Phắc phắc phắc!

Nếu nói ra, có cho gã thêm mấy cái lá gan, gã cũng không dám tới thông đồng đâu!

“Anh chờ một chút cho tôi!”

Thiếu tá tóc đỏ vừa kêu như vậy, thiếu niên vốn dĩ vẫn luôn vẻ mặt mộng bức ở bên cạnh nhìn gã biểu lộ chân thành về phía Boss liền tức khắc đen mặt.

Munt đập bàn một cái đột nhiên đứng dậy.

“Có ý gì đó? Cái gì gọi là tôi là người của ai? Anh nói chuyện kiểu gì vậy hả?”

Cậu lớn tiếng biện bạch nói.

“Buổi tối tôi chỉ là đi tiến hành tinh thần đồng điệu ở chỗ thiếu tướng các hạ mà thôi, không hề làm chuyện gì khác nữa cả, thanh thanh bạch bạch, chẳng có quan hệ gì hết, anh đừng có mà nói loạn!”

“……”

Robin nháy mắt bị điểm huyệt.

Gã nhìn thiếu niên, lộ ra thần sắc như là đang nhìn thằng ngu.

Nhưng mà rất nhanh, loại biểu tình rõ ràng lộ ra ‘cậu ngốc sao’ đã biến thành biểu tình ‘có lầm không đấy’.

Đầu óc vừa chuyển, Robin tựa hồ đã hiểu ra cái gì, lập tức nghiêng đầu liếc mắt nhìn Boss bên cạnh một cái.

Gã buông tay, thần sắc trên mặt đã biến thành bất đắc dĩ.

Nhưng mà thiếu tướng trẻ tuổi cũng không có nhìn cấp dưới tóc đỏ của mình, hắn đã quay đầu đi, ánh mắt dừng ở trên gương mặt hơi hiện lên tính trẻ con của thiếu niên kia.

Nhìn thiếu niên kia thản nhiên mà đối diện với ánh mắt của hắn, còn mang vẻ mặt ‘em thân chính không sợ gian tà’, biểu tình ‘em thanh thanh bạch bạch’ chính khí lẫm nhiên, mày kiếm thon dài của nam tử hơi hơi nhướn lên.

Trên mặt hắn hiện ra thần sắc bối rối hiếm thấy.

Một bên Robin chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.

“Tôi nói này, tiểu gia hỏa, cậu có thật sự biết cái gì gọi là tinh thần đồng điệu không?”

Dò hỏi như vậy Robin chỉ cảm thấy đây rốt cuộc là cái chuyện rách nát gì chứ hả.

“…… Cùng chung…… Tinh thần đồ cảnh?”

Suy tư chuyện tối hôm qua một chút, thiếu niên có chút chần chờ mà trả lời như vậy.

Mà câu trả lời của cậu lại làm Troll lần thứ hai híp híp mắt, mà thiếu tá tóc đỏ lại lần thứ hai thở ra thật dài.

“…… Nói cách khác, cậu không biết để người khác tiến vào tinh thần cùng tiềm thức của mình là có ý nghĩa gì sao?”

“Ý nghĩa gì cơ?”

“Ha hả.”

Thiếu tá tóc đỏ ha hả hai tiếng.

Được.

Không lâu trước đây gã còn nghĩ rằng tiểu gia hỏa này thật đúng là người trong bọn họ, hơn nữa còn cởi mở hơn cả gã, sông lớn sóng sau đè sóng trước gì gì đó, hiện tại xem ra, tên tiểu gia hỏa này căn bản là hoàn toàn chẳng có tí hiểu biết gì về chuyện này mà.

Cũng không biết vị lão nhân Ulliel gia tộc kia rốt cuộc là đã dạy dỗ đứa cháu của mình như thế nào nữa, ngay cả loại thường thức cơ bản này mà cũng không dạy cho cậu.

Theo vũ trụ mà nhân loại chiếm cứ được càng ngày càng rộng, lãnh địa tinh tế có được càng ngày càng xa, cùng với tự thân tiến hóa, nhân loại bắt đầu theo đuổi những thứ càng thêm sâu xa hơn.

Trang bị bắt chước tinh thần bởi vậy mà xuất hiện.

Bằng vào loại thiết bị này, mọi người có thể đưa ý thức của mình lẻn vào sâu bên trong tầng tinh thần đồ cảnh, tiếp xúc với tiềm thức của chính mình, do đó càng thêm mở rộng tinh thần đồ cảnh của chính mình.

Tinh thần đồ cảnh của mỗi người đều là độc nhất vô nhị.

Hơn nữa, là bí ẩn nhất.

Đó là tồn tại còn bí ẩn hơn cả thân thể.

Rất nhiều người có lẽ có thể tùy ý tiến hành giao hòa cùng vui thích trên thân thể với những người khác nhau, cũng chính là tục xưng làʍ t̠ìиɦ.

Nhưng đối với tinh thần đồng điệu, bất luận là ai, cũng đều ôm chặt một loại thái độ cực kỳ cẩn thận.

Mà đối với nhân loại hiện tại mà nói, cái gọi là tinh thần đồng điệu, chính là giao hòa cùng vui thích càng sâu hơn cả trên thân thể, là một loại ở trên tinh thần.

Nói cách khác, đối với người hiện tại mà nói, tinh thần đồng điệu, chính là làʍ t̠ìиɦ trên tinh thần.

“Tinh thần đồng điệu, chính là cái gọi là làʍ t̠ìиɦ trên tinh thần.”

Một câu của thiếu tá tóc đỏ như là quả đạn pháo chạm đất, nháy mắt oanh đến đầu óc vị thiếu niên nào đó không biết tí gì cả về việc này hoàn toàn trống rỗng.

Cho nên cậu chỉ là buổi tối ở trong tinh thần đồ cảnh cùng thiếu tướng đại nhân cùng nhau nhìn sao ngắm trăng, nga, không, nhìn địa cầu mà thôi, nhưng hiện tại cậu cũng đã không còn là xử nam nữa?

……

…………

Munt chỉ cảm thấy trong ngực cậu nghẹn một búng máu mắt thấy sắp phải phun ra đến nơi.

Ông đây mẹ nó là người nguyên thủy sao biết được cái thứ làʍ t̠ìиɦ cao cấp trên tinh thần gì gì đó của mấy người chớ!

Ai mẹ nó mà biết chỉ giao lưu tinh thần một chút thôi đã liền biến thành làʍ t̠ìиɦ hả!

Ai mẹ nó muốn làʍ t̠ìиɦ với một người nam nhân hả!

…… Từ từ.

Thiếu niên đột nhiên nghĩ tới một cái vấn đề thực mấu chốt.

Nếu dựa theo như lời Robin thiếu tá, nếu đối với những người này mà nói, cái gọi là tinh thần đồng điệu chẳng khác nào làʍ t̠ìиɦ trên tinh thần……

Như vậy đêm qua cùng buổi sáng hôm nay, mấy lời nghe ra tựa hồ là rất bình thường mà vị thiếu tướng các hạ có nhìn kiểu gì cũng cảm thấy thật cấm dục cao lãnh bên cạnh này đã nói với cậu, kỳ thật là……

【 Tôi hy vọng có thể tiến hành tinh thần đồng điệu với cậu. 】

Phiên dịch: Tôi muốn làʍ t̠ìиɦ với cậu.

【 Ừm, tinh thần đồng điệu, mỗi đêm. 】

Phiên dịch: Mỗi đêm đều phải làm.

………………

………………………………

…… Lưu manh!!!

Editor: Chưa chi đã đè con nhà người ta, đồ cầm thú ≧◇≦