Editor: ChieuNinh
Hai ngày sau, Sở Chước bọn họ trở lại Thánh Đan phường.
Bởi vì ba ngày trước đồng hành cùng đám người Lôi Luân Âm, cho nên trên đường bọn họ không gặp phải người nào không có mắt đến ăn cướp, sau đó ngồi truyền tống trận, hành tung bị mơ hồ đổi, càng không có người chú ý tới bọn họ, cho nên một đường này đều rất yên tĩnh.
Vì thế, Mặc Sĩ Thiên Kỳ còn có chút tiếc nuối.
Dịch Chấn thấy thế, không khỏi có chút đau tim, nhớ tới chuyện lúc trước bị hai người này cùng mấy con mãnh thú cùng nhau đánh gãy xương cốt, tuy nói khi đó quả thật là bọn hắn lòng mang tâm tư, nhưng những người này cũng đặc biệt hung tàn, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Càng không cần phải nói đội Chiến Huyết kỳ thực cũng là hai người này ăn cướp ngược mà có được.
Chẳng trách bọn họ mỗi lần đều hy vọng có người đến ăn cướp bọn họ như vậy, mới có lý do đúng lý hợp tình cướp người khác.
Sauk hi đưa bọn họ bình an về Thánh Đan phường u, Dịch Chấn dặn dò Mặc Sĩ Thiên Kỳ nếu như luyện ra Trú Nhan đan, nhất định phải thông báo hắn, sau đó lại vội vã bận rộn rời khỏi.
Dịch Chấn rời khỏi rồi, Sở Chước bọn họ trở lại Thánh Đan phường một lần nữa, lại đi thuê một cái động phủ.
Khi cấm chế trong động phủ khép lại, ngăn cách tất cả dò xét, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ rốt cục có thể ngồi xuống kiểm kê những thứ có được ở trong bí cảnh lần này.
Giao sa, Dược vương Linh Ngọc, linh thảo, linh thực cũng không ít, những thứ này xem như là vật công mọi người cùng nhau có được.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ sau khi biết tác dụng Dược vương Linh Ngọc từ chỗ Sở Chước rồi, không khỏi có chút đáng tiếc: "Thế nhưng không thể luyện đan, ta còn tưởng rằng nó hiệu quả tốt như vậy, nói không chừng có thể luyện một ít linh đan có thể cho người ta đột phá đây."
Đã không thể luyện đan, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm thấy mình giữ nhiều đóa Dược vương Linh ngọc như vậy cũng vô dụng, vì thế trừ bỏ giữ một trăm đóa cho mình ra, còn thừa lại đều cho A Chiếu bọn họ làm đồ ăn vặt, vô cùng hào phóng.
Điều này làm cho Huyền Uyên kích động hỏng rồi, Bích Tầm Châu tuy rằng trên mặt không tỏ vẻ gì, nhưng ở khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ kêu đói, đặc biệt làm rất nhiều món hắn thích ăn. Có thể thấy được Tầm Châu ca là người im lặng, rõ ràng trong lòng cảm tạ người ta, ngoài miệng lại không chịu nói một câu, chỉ thích yên lặng hành động trả giá.
【A Kỳ ca huynh thật thật tốt, về sau có người khi dễ huynh, đệ giúp huynh làm chết hắn!】Bé rùa nghiêm túc nói cam đoan, dùng đầu cọ cọ tay hắn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhất thời cảm động hỏng rồi, cảm thấy bé rùa quả nhiên là một hài tử ngoan.
Sửa sang lại đến cuối cùng, bọn họ phát hiện trừ bỏ Giao Sa ra, giống như cũng không có gì có thể lấy ra đi bán.
Chủ yếu là mấy thứ này bọn họ tự mình có thể tiêu hóa hết, bán ngược lại không đáng giá.
Đương nhiên, muốn bán Giao Sa mà nói, còn cần quay nướng qua từ trong tơ Ngân Sa rút ra Giao Sa, đây là một công việc vừa khảo nghiệm linh lực lại khảo nghiệm sự chịu đựng cẩn thận, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ tự nhiên cũng không muốn làm, vì thế việc này rơi trên người xuống Bích Tầm Châu chịu khổ nhọc lại cẩn thận. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
"Tầm Châu ca, cầu xin huynh, đợi bán linh thạch đi rồi, ta mua nhiều chút linh thảo luyện linh đan băng hệ cho huynh ha." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nịnh nọt nói.
Sở Chước sờ sờ cái mũi, cũng nói: "Tầm Châu ca, việc này liền giao cho huynh."
Làm chủ nhân, để cho yêu thú làm việc không phải chuyện đương nhiên sao?
Sửa xong hết các thứ có được ở trong bí cảnh lần này, Sở Chước liền thương lượng với Mặc Sĩ Thiên Kỳ việc luyện đan.
Lần này bí cảnh lữ hành, Mặc Sĩ Thiên Kỳ thành công thăng cấp làm luyện đan sư cấp tám, dĩ vãng không thể luyện linh đan cấp tám, hiện tại cũng không làm khó được hắn. Cho nên có chút chuyện cần phải lên lộ trình, tỷ như đáp ứng luyện chế Phệ Sinh đan cùng Thanh Nguyên đan cho Nguyễn Diệu Cầm.
Nguyễn Diệu Cầm bị tà tu gây thương tích, dẫn tới tà khí nhập thể, mấy ngày này đều là dùng Phục Linh đan để ngăn chặn tà khí trong cơ thể, khiến cho nó không khuếch tán đến khí mạch. Bởi vì trị liệu cần dùng là Phệ Sinh đan khá nhiều, bên ngoài bán cũng đắc, cho nên Nguyễn Diệu Cầm cũng nguyện ý chờ Mặc Sĩ Thiên Kỳ tấn bậc rồi lại luyện chế cho nàng.
Đương nhiên, Sở Chước để bụng với Nguyễn Diệu Cầm như thế, cũng là nhìn trúng năng lực cùng làm người của nàng ấy, muốn nàng ấy được đội Chiến Huyết thừa nhận.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng biết Sở Chước an bài với Nguyễn Diệu Cầm, nếu như có thể thu phục nàng ấy cho bọn họ sở dụng, đó cũng không thể tốt hơn, cho nên cho dù Phệ Sinh đan hao linh thạch chút, so sánh ra cũng không tính là cái gì.
"Ta hiện tại luyện Phệ Sinh đan cùng Thanh Nguyên đan đã không thành vấn đề, chỉ cần linh thảo cũng đủ, là có thể luyện ra được." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói.
Được lời nói của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Sở Chước tự mình đi Thánh Đan phường mua gần trăm phần linh thảo, để cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ luyện chế.
Ở khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ bắt đầu luyện Phệ Sinh đan cùng Thanh Nguyên đan, Sở Chước thuận tiện truyền âm cho người đội Chiến Huyết, để cho Nguyễn Diệu Cầm trở về một chuyến.
Nửa tháng sau, Nguyễn Diệu Cầm cùng Kha Tử Văn phong trần mệt mỏi trở về.
Sở Chước dẫn theo Mặc Sĩ Thiên Kỳ đến tòa nhà ở trấn Cổ Cát chờ bọn hắn.
Nhìn thấy hai người Sở Chước, Kha Tử Văn cùng Nguyễn Diệu Cầm đều có chút khϊếp sợ, thật sự là tốc độ tu luyện của bọn họ quá nhanh. Tháng trước nghe nói bọn họ đi bí cảnh Cổ Đầm hồ tham gia thử luyện, bọn họ còn lo lắng hai người này có thể xảy ra chuyện gì ở trong bí cảnh hay không, nào biết đâu bọn họ bình bình an an bước ra không nói, ngắn ngủn thời gian một tháng liên tục đột phá vài cái cảnh giới nhỏ, quả thực là tốc độ tu luyện như yêu nghiệt mà.
Đợi nghe nói Phệ Sinh đan cùng Thanh Nguyên đan đã luyện chế thành công, Nguyễn Diệu Cầm càng giật mình.
"Nơi này là năm mươi viên Phệ Sinh đan, năm mươi viên Thanh Nguyên đan, lấy tình huống tà khí trong cơ thể cô, chỉ cần ba đợt trị liệu hẳn là có thể hoàn toàn thanh trừ tà khí, số lượng linh đan cần đại khái khoảng bốn mươi viên." Mặc Sĩ Thiên Kỳ giao cho: "Thừa lại các ngươi đều mang theo, Phệ Sinh đan cùng Thanh Nguyên đan này có hiệu quả trị liệu đối với thương thế tà khí tạo thành, ngày sau nếu các ngươi lại gặp phải tà tu, cũng không sợ tà khí của bọn chúng."
Đặc biệt là Nguyễn Diệu Cầm, nàng ấy cùng tà tu đã xem như không chết không ngừng, chỉ sợ ngày sau cùng tà tu giao tiếp không ít, càng thêm cần hai loại linh đan này, cho nên Mặc Sĩ Thiên Kỳ rất rộng rãi cho nàng nhiều một ít.
Nguyễn Diệu Cầm là người thông thấu, làm sao không rõ ý tứ bọn họ, không khỏi có vài phần cảm động.
Nói xong việc này, thì đến phiên hai người Kha Tử Văn hồi báo tin tức thu thập được trong khoảng thời gian này, đặc biệt Cô Nguyệt nhai.
"Ngày gần đây quả thật có tà tu ngụy trang thành người tu luyện, thừa dịp người không chú ý quay lại Cô Nguyệt nhai, hơn nữa bọn họ đã phát hiện ảo trận không gian trong Cô Nguyệt nhai gặp chuyện không may, lúc ấy bọn họ cực kì phẫn nộ, thậm chí dưới cơn cuồng nộ Cô Nguyệt nhai bị tà tu hủy diệt hơn phân nửa, lại khiến cho người tu luyện gần đó..."
Nói tới đây, Kha Tử Văn không khỏi không biết nên khóc hay cười.
Tà tu người người kêu đánh, cho nên khi tà tu hỗn ở địa bàn người tu luyện, giống như con gián vụиɠ ŧяộʍ, lúc nào cũng là thật cẩn thận, phòng ngừa chính diện giao phong cùng người tu luyện. Nhưng mà lần này bởi vì một chuyện Huyết Trì trong ảo trận không gian Cô Nguyệt nhai bị hủy, dẫn tới đám tà tu cực cuồng nộ, mất đi lý trí ra tay lung tung, không nghĩ tới lại đưa tới một đám người tu luyện tiêu diệt gϊếŧ bọn hắn, thật sự là không hay ho.
Nhưng mà từ trong đó cũng có thể thấy được, đám tà tu để ý Huyết Trì đó.
Sở Chước nghe xong cũng không ngoài ý muốn, nàng nhìn sang Nguyễn Diệu Cầm, dò hỏi: "Cô có tra ra Huyết Trì đó dùng tới để làm cái gì không?"
Nguyễn Diệu Cầm xấu hổ nói: "Đám tà tu này giấu được rất sâu, đối với chuyện Huyết Trì lại kiêng kị giấu kín như bưng, chưa bao giờ trực tiếp đề cập, cho nên ta cũng không thể tra ra cái gì."
"Không sao, thời gian ngắn ngủi, không tra ra cái gì là đương nhiên." Sở Chước dặn dò: "Nhưng mà Huyết Trì bị chúng ta hủy diệt, đám tà tu nhất định sẽ không buông, ngày sau khi các người bên ngoài, càng phải cẩn thận một chút, đặc biệt Diệu Cầm, bảo vệ tốt chính mình."
Dứt lời, Sở Chước nhìn về phía Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "A Kỳ, huynh luyện Dịch Dung đan cũng cho Diệu Cầm một ít."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ từ trong túi càn khôn tìm ra Dịch Dung đan luyện đoạn thời gian gần đây, cho nàng mấy bình.
Nguyễn Diệu Cầm tiếp nhận rồi, nhìn nhìn Sở Chước, lại nhìn nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ, ánh mắt không khỏi có chút nóng lên, nói giọng khàn khàn: "Đại ân đại đức của hai vị, Diệu Cầm không cách nào hồi báo, ngày sau có chuyện gì, cứ việc sai phái là được." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Sở Chước hé miệng cười: "Cô có thể ở lại đội Chiến Huyết, chính là báo đáp tốt nhất."
Hồi báo xong tin tức tình huống những ngày gần đây đội Chiến Huyết thành lập, Kha Tử Văn và Nguyễn Diệu Cầm lập tức rời khỏi, từng người đi bận rộn làm việc, Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng trở lại Thánh Đan phường.
Ngày kế tiếp, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vừa luyện đan vừa tu luyện, Bích Tầm Châu vội vàng lấy Giao Sa cùng dưỡng thương, Sở Chước thì khiêu chiến lôi đài khắp nơi ở chung quanh Thánh Đan, củng cố tu vi.
Như thế lại qua một tháng, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã luyện xong Trú Nhan đan, Bích Tầm Châu cũng lấy xong Giao Sa.
Vì thế Sở Chước truyền âm cho Dịch Chấn, để cho hắn lại đây một chuyến.
Dựa theo lúc trước nói xong, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cho Dịch Chấn năm mươi viên Trú Nhan đan, để cho hắn lấy đến Dịch gia đi bán đấu giá.
Loại linh đan Trú Nhan đan này, tuy rằng cấp bậc của nó không cao, chỉ là linh đan cấp tám, nhưng mà tất cả người tu luyện đều điên cuồng mong muốn tranh đoạt linh đan, đặt ở bên ngoài bán không bằng bán đấu giá thì được nhiều linh thạch, cho nên Mặc Sĩ Thiên Kỳ đánh nhịp để cho Dịch Chấn lấy đến Dịch gia đi bán đấu giá.
"Vậy thừa lại năm mươi viên đâu?" Dịch Chấn nhìn trông mong hỏi.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đương nhiên nói: "Đó không bán, ta muốn lưu trữ về sau xem tình huống lại quyết định xử lý như thế nào, mặc kệ là làʍ t̠ìиɦ nghĩa hay là cái khác đều rất tốt."
Nghĩ đến hắn gần đây quen biết không ít người, Mặc Sĩ Thiên Kỳ quyết định lưu trữ làm lễ vật đưa người, đặc biệt đối với một ít nữ tu mà nói, thu được Trú Nhan đan tuyệt đối sẽ càng cao hứng hơn thu được lễ vật khác.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng không phải trạch nam cái gì cũng đều không hiểu, có chút đạo lí đối nhân xử thế hắn vẫn hiểu, hắn ở trong bí cảnh kết giao luyện đan sư, thân phận của bọn họ ở Nghiễm Nguyên đại lục bất phàm, đây cũng là một loại nhân mạch, cần phải cố gắng kinh doanh, ngày sau nói không chừng còn có thể dùng đến.
Dịch Chấn tự nhiên không cam lòng, vẫn muốn nhiều một chút, đáng tiếc Mặc Sĩ Thiên Kỳ che Trú Nhan đan thừa lại được ngay, không cho hắn.
Nói xong hết thảy, Sở Chước lấy ra một cuộn Giao Sa giao cho Dịch Chấn, phiền toái hắn hỗ trợ bán.
Dịch gia đã có Đấu Giá Hành, cầm bán đấu giá tự nhiên so với tự mình bán kiếm được càng nhiều hơn.
"Đây là..." Dịch Chấn trong lúc nhất thời không nhận ra thứ này.
"Nó là Giao Sa, nghe nói là tài liệu luyện chế động phủ càn khôn." Sở Chước cười giải thích.
Dịch Chấn hai mắt tỏa ánh sáng, vươn tay đoạt lấy, vừa xem xét vừa sợ hãi thán phục nói: "Các người thế nhưng có thể lấy được loại vật này, các người thật đúng là... Đây là có được ở bí cảnh đi?"
"Tất nhiên." Sở Chước rất sảng khoái thừa nhận, hơn nữa nói cùng hắn một lần quá trình có được Giao Sa này: "Ngày đó rất nhiều người ở trong không gian này, bọn họ cũng thu thập được không ít Giao Sa." Nói tới đây, Sở Chước đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "Đúng rồi, số lượng Giao Sa này nhiều lắm, có thể bị ép giá hay không đây?"
Ánh mắt Dịch Chấn từ Giao Sa chuyển qua trên mặt nàng, nghe nói như thế, nhịn không được phỉ nhổ nói: "Ta đại tiểu thư, cô quá coi thường sức quyến rũ của Giao Sa rồi. Tuy rằng ngày đó không ít người có được Giao Sa, nhưng người nào thế lực nào nguyện ý tùy tiện lấy ra Giao Sa bán đây? Chính mình ôm dùng mới đúng, nói không chừng có thể may mắn luyện chế ra một động phủ càn khôn thì sao... Đúng rồi, vì sao các người không tự mình lưu trữ luyện chế động phủ càn khôn?" Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Sở Chước bình tĩnh nói: "So với luyện chế động phủ, hiện tại chúng ta càng thiếu linh thạch."
Trên thực tế, bọn lần này họ có được Giao Sa cũng không ít, mà đây cũng chỉ là một ít trong đó, trong túi càn khôn còn có rất nhiều, đều là Bích Tầm Châu sau đó lấy giúp bọn hắn. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, hiện tại bọn họ cùng chủ nhân bí cảnh Cổ Đầm hồ lại là quen biết, về sau lại muốn đi bí cảnh thì vô cùng dễ dàng, cần Giao Sa mà nói, trực tiếp đi không gian bí cảnh tìm nhện Ngân Sa biến dị là được.
Những thứ này sẽ không cần thiết nói cùng Dịch Chấn.
Dịch Chấn nghe xong, trong lòng vẫn thấy là lạ, lại nói không rõ kỳ quái chỗ nào, liền cho rằng Sở Chước thật sự là thiếu tiền đến ngay cả bảo vật cũng có thể bán.
Lập tức Dịch Chấn rất sảng khoái đáp ứng, cam đoan nửa tháng sau liền đưa linh thạch lại đây cho bọn hắn.
Dịch Chấn liền rời khỏi rất nhanh, ý chí chiến đấu sục sôi quyết định muốn chủ trì tốt lần bán đấu giá này, Trú Nhan đan và Giao Sa có thể làm áp trục cuối cùng.
Sau khi Dịch Chấn rời khỏi, Mặc Sĩ Thiên Kỳ thương lượng với Sở Chước chuyện tặng lễ vật vài vị bằng hữu luyện đan sư quen biết.
"Lôi đạo hữu và Đào đạo hữu đều là nữ tử, các nàng hẳn là sẽ thích Trú Nhan đan, còn có Đan đạo hữu và Hoắc đạo hữu, trong nhà bọn họ trưởng bối phái nữ cũng không thiếu, cũng có thể đưa nhiều mấy viên... Như thế có đến có đi, về sau có chuyện gì tìm bọn họ cũng thuận tiện." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói.
Sở Chước nghe nói như thế, kinh ngạc nhìn hắn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhất thời đắc ý nói: "Sở tỷ, cô sẽ không phải cho là ta thật sự có thể bằng một cái miệng thì cùng bọn họ trở thành tâm đầu ý hợp chi giao chứ?"
Sở Chước: "... ..."
Nàng thật đúng tưởng hắn chỉ dựa vào miệng pháo có thể phá được những người đó.
Sở Chước ho nhẹ một tiếng, cười nói: "Huynh nói đúng, giữa người với người, quả thật có đến có đi mới đúng."
Có được nàng khẳng định, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cao hứng cực kỳ, nghĩ nghĩ, lại đẩy một lọ Trú Nhan đan cho nàng, nói: "Sở tỷ, đây là Trú Nhan đan ta đáp ứng đưa cho cô, cô ăn đi."
Nói xong, liền hoả tốc chạy vào phòng luyện đan, đóng cửa lại.
Sở Chước: "... ..."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ chạy đi, tại đại sảnh còn có ba con yêu thú Bích Tầm Châu, A Chiếu, Huyền Uyên, đều nhìn nàng.
Sở Chước có chút thẹn quá thành giận: "Nhìn cái gì vậy?"
Bích Tầm Châu thản nhiên nói: "Dung mạo cô nương gia quả thật có vẻ trọng yếu, không thể bởi vì trẻ tuổi liền xem nhẹ nó."
A Chiếu do dự, vươn móng vuốt ra tỏ vẻ đồng ý lời Bích Tầm Châu nói, nàng dâu tương lai của nó, đương nhiên phải dưỡng đến tinh tế mới được, không thể để cho nàng cả ngày giống như một thô hán tử, cái gì cũng không thèm để ý, nó nhìn xem mà rất đau lòng.
Tiểu cô nương rất liều mạng, tâm tư lại nặng, thật lo lắng nàng lớn không nổi, nó còn chờ sau khi nàng lớn lên thì làm nàng dâu của nó đây.
Huyền Uyên nhìn trái nhìn phải, manh manh đát nói:【Chủ nhân xinh đẹp nhất, ta thích nhất chủ nhân, về sau cũng phải tìm một nàng dâu giống như chủ nhân vậy.】
A Chiếu một móng vuốt cào đi qua, đá bay nó.
Bích Tầm Châu lượm bé rùa rơi đầu óc choáng váng về, thật sự là một con rùa nhỏ bị đánh không tỉnh.
Ở dưới cái nhìn chăm chú của ba con yêu thú, Sở Chước áp lực có chút lớn, không nghĩ tới ba con này còn để ý hơn nàng, cuối cùng không có biện pháp, đành phải ăn một viên Trú Nhan đan, thừa lại nàng chuẩn bị về sau tặng người.
Một viên Trú Nhan đan cực phẩm hiệu quả trú nhan là năm mươi năm, Mặc Sĩ Thiên Kỳ tổng cộng cho Sở Chước mười viên Trú Nhan đan, nếu gặp được nhóm tiểu hỏa bầu bạn trước kia, Sở Chước cảm thấy đưa cho các nàng là thích hợp nhất.
Nghĩ đến đây, Sở Chước thần sắc hơi ngưng, rất nhanh thì làm một quyết định.
Những ngày kế tiếp, khi đợi Dịch gia bán đấu giá Trú Nhan đan cùng Giao Sa, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng không nhàn rỗi.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đưa tặng Trú Nhan đan hắn luyện làm phần mấy phần, mỗi phần ba viên, phân biệt để cho người ta đưa đi vài địa phương, hơn nữa kèm theo tâm đắc luyện đan gần đây của hắn.
Ở chỗ truyền thừa bí cảnh, hắn và Sở Chước đều đã được ký ức Kính Trạch Quân trong tranh giáo dục, thuật luyện đan của Mặc Sĩ Thiên Kỳ có thể nói là đột nhiên tăng mạnh, tuy rằng hắn hiện tại chỉ là luyện đan sư cấp tám, nhưng hắn lĩnh ngộ đối với đan đạo, thì ngay cả luyện đan sư cấp mười hai so ra cũng kém hơn, chỉ là vì tu vi của hắn rất thấp, hạn chế cấp bậc của hắn thôi.
Đợi Mặc Sĩ Thiên Kỳ làm xong hết thảy, đột nhiên phát hiện Sở Chước gần gây bận đến không thấy người.
Thật vất vả chờ hắn từ phòng luyện đan bước ra, nhìn thấy Sở Chước trở về, liền hỏi: "Sở tỷ, gần đây cô đang bận cái gì?"
Sở Chước uống vào ngụm trà linh quả, nâng mắt nhìn hắn, nói: "Ta chuẩn bị đi đại lục Tinh Triệu một chuyến."
Hết chương 158.