Editor: ChieuNinh
Tà tu này đổi ngược lại vẻ sợ hãi lúc trước vừa mới bị ngược, là thần sắc miệt thị, giống như đang nhìn hai phàm nhân cái gì cũng đều không hiểu.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị bộ dạng đáng khinh của hắn mà tức giận lên, tùy tay xách lên một thanh kiếm đập qua.
Từ lúc thấy qua tư thế oai hùng đánh người của Sở Chước, mỗi lần Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều cảm thấy rất thích, bất tri bất giác đã bị nàng ảnh hưởng, cũng thích cầm thanh kiếm đánh người.
Tà tu đó bị chụp một kiếm đến hộc máu rồi ngã xuống, bộ dạng rất thê thảm, lúc trước đã bị Mặc Sĩ Thiên Kỳ dùng linh đan li kì cổ quái ép buộc qua một hồi, thân thể đã là nỏ mạnh hết đà, làm sao chịu được một kiếm này?
Mặc Sĩ Thiên Kỳ lo lắng tà tu thật sự bị ép buộc chết, vội vàng nhét một linh đan treo mệnh.
"Thật sự là tiện nghi ngươi! Lãng phí linh đan của ta." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói thầm, hắn tình nguyện vứt bỏ linh đan, cũng không muốn tiện nghi những tà tu chán ghét này.
Tà tu cười lạnh nhìn hắn khi, ánh mắt rơi xuống Huyết Trì, hai mắt sáng lên, bộ dạng cuồng nhiệt.
Bộ dáng này, tựa như tín đồ tà giáo nào đó bị tẩy não, người xem mà trong lòng sởn gai ốc.
"Vật trong Huyết Trì là gì?" Sở Chước lại hỏi: "Các ngươi phải bảo vệ, hẳn là Huyết Trì trong ảo trận không gian này đi?"
Tà tu như cũ là vẻ mặt "Cái ngươi là phàm nhân ngu xuẩn" thần sắc miệt thị, cười lạnh không nói.
Lần này mặc cho bọn họ ngược như thế nào, hắn cũng chưa mở miệng, giống nhau tồn tại trong Huyết Trì, là thần hắn kính ngưỡng, chỉ cần có Huyết Trì này ở đây, thì hắn không sợ hãi, ngay cả đau đớn cũng không sợ.
Đây không phải là fan cuồng bị tà giáo tẩy não thì là cái gì?
Cmn, thật muốn ngược chết hắn!
Lúc này tâm tình Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ nháy mắt rất giống nhau, thật muốn ngược chết tà tu bộ dạng ngạo nghễ miệt thị này, thật không biết hắn có cái gì tốt mà kiêu ngạo.
Vì thế Sở Chước xách Toái Tinh kiếm lên, rồi chém tới linh trận ngoài Huyết Trì, linh trận nổi lên một linh quang, đỡ công kích của Sở Chước.
Tà tu đó thấy một màn như vậy, rốt cục duy trì không được vẻ khinh miệt ngạo nghễ, lại lộ ra cái loại bộ dạng vừa sợ vừa giận lúc trước.
"Ngươi, các ngươi cũng dám công kích nó..."
"Ngươi đã không chịu nói Huyết Trì này là cái gì, chúng ta đây đành phải công kích linh trận." Sở Chước buông tay, cười với hắn đến thập phần đáng giận: "Đến lúc đó, cũng không biết thứ trong Huyết Trì có thể chạy ra hay không, hoặc là tà khí khóa ở linh trong trận có thể phá tan ảo trận không gian, hấp dẫn vô số người tu luyện tới đây thay trời hành đạo hay không."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ lập tức thì hiểu được ý tứ của Sở Chước, cũng ác ý nói theo: "Tuy rằng người tu luyện bao vây tiễu trừ của các ngươi đi rồi, nhưng bọn hắn sớm đã nhìn chăm chú Cô Nguyệt nhai, nói không chừng khi phát hiện nơi này tà khí tận trời, rất nhanh sẽ chạy tới cùng nhau hủy diệt thứ gì đó trong Huyết Trì."
Tà tu đó bị lời bọn họ nói biến thành kinh sợ không thôi, nhưng vẫn cắn răng không nói.
Thấy hắn thật sự là cứng đầu, hai người càng thêm khẳng định thứ trong Huyết Trì này không đơn giản.
Vì thế Sở Chước thu hồi kiếm, cười nói với A Chiếu trên vai: "A Chiếu, đành phải phiền toái ngươi."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ hai mắt sáng lấp lánh nhìn qua, chợt nhớ tới khi ở đại lục Hắc Xuyên, bọn họ tiến vào bí cảnh nơi chuột Phệ Ma ở ẩn, lúc ấy đại trận trong bí cảnh, vẫn là A Chiếu mở ra.
Dựa vào bản lĩnh của A Chiếu, linh trận cấp mười tính cái gì, nó vẫn có thể đi vào như thường.
Nếu đã xem Sở Chước trở thành đạo lữ tương lai A Chiếu vô cùng nể tình, từ trên vai nàng nhảy xuống, khi ở giữa không trung thì bắn ra móng vuốt sắc bén, cào qua linh trận đó. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Linh trận dễ dàng bị xé mở một lỗ hổng, nháy mắt một luồng hơi thở tà ác tận trời mà ra, ở khi linh trận muốn khép lại, A Chiếu lại phun ra một ngụm yêu hỏa vào trong Huyết Trì.
Yêu hỏa ngưng tụ thành một hỏa long cỡ cánh tay trẻ con, hỏa long phát ra một tiếng rồng ngâm, mạnh mẽ nhào vào trong Huyết Trì.
Khi hỏa long tiến vào Huyết Trì, giống như một giọt nước tiến vào bên trong dầu nóng. Huyết Trì vốn đã khôi phục bình tĩnh đột nhiên sôi trào lên, chỉ thấy từ trong Huyết Trì toát ra những ánh mắt cực lớn, ánh mắt đó giống như ánh mắt cuối cùng lúc trước bọn họ chứng kiến sau khi cắn xé thôn phệ hình thành, thần thái trong mắt đã có linh trí sơ cấp.
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ không nghĩ tới này huyết trì trong thế nhưng có nhiều ánh mắt như vậy, hiển nhiên lúc trước chứng kiến đều không phải là thể cuối cùng cắn nuốt hoàn toàn, thế nhưng còn có nhiều như vậy.
Nhưng mà lúc này, bởi vì hỏa long tiến vào Huyết Trì, khiến cho Huyết Trì sôi trào quay cuồng, ánh mắt trong Huyết Trì cũng lộ ra thần sắc thống khổ, giống như gặp được thiên địch khắc tinh, sợ hãi thống khổ, lại không chỗ để trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn máu loãng trong Huyết Trì nhanh chóng bốc hơi lên, không có máu loãng cung cấp nuôi dưỡng, ánh mắt dần dần khô lại.
Hỏa long vui vẻ chui tới chui lui ở trong Huyết Trì, ánh mắt gặp được hỏa long, đã dễ dàng bị đốt thành cặn bã.
Ở trước mặt hỏa long, Huyết Trì giống như gặp được khắc tinh, máu loãng trong Huyết Trì không ngừng mà giảm xuống, ánh mắt trong Huyết Trì cũng không ngừng mà biến mất.
Một màn này, cũng làm cho tà tu đó từ khinh miệt đến kinh sợ, rốt cục phát ra một trận tiếng kêu thê lương.
"Không —— "
Đáng tiếc, uy lực của hỏa long rất đáng sợ, thời gian cũng chỉ hơn mười hơi thở, máu loãng trong Huyết Trì khô cạn, cuối cùng chỉ còn lại có đáy ao màu đỏ sậm, còn có tảng đá đen nhánh bày ra dưới đáy ao.
Sở Chước nhìn đến tảng đá đen nhánh này, thần sắc hơi ngưng lại.
Tà tu đó còn đang kêu thảm thiết, Huyết Trì hủy diệt, giống như phá hủy tín ngưỡng của hắn, cả người đều thống khổ, nhưng àm lúc này không có ai để ý đến hắn.
"A Chiếu, ngươi mở linh trận ra, ta đi vào nhìn một cái." Sở Chước nói.
A Chiếu lập tức vung móng vuốt, lại xé mở một cái cửa vào ở trong linh trận, Sở Chước nhảy đi vào, tìm món linh khí, thật cẩn thận tiện tay vớt tảng đá màu đen trong đáy ao lên.
"Sở tỷ, thế nào?"
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi vào theo, thấy Sở Chước muốn mò tảng đá màu đen dưới đáy ao, không khỏi kỳ quái hỏi. Khi đang muốn giúp nàng, đột nhiên phát hiện linh khí dùng để tiện tay vớt tảng đá mới tiếp xúc đến tảng đá đó, đột nhiên đã bị ô nhiễm, nháy mắt từ một thanh linh khí cấp thấp linh quang trầm tĩnh, biến thành phế phẩm.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngạc nhiên: "Đây là vật gì?"
Sở Chước quăng linh khí bị ô nhiễm đến trong hồ, cũng không lại tiện tay vớt tảng đá màu đen trong ao, nói: "Ta cũng có tảng đá như trong đáy ao." Dứt lời, nàng lật tay, trong tay nhiều thêm một cái thạch gỗ màu xám.
Thạch gỗ mở ra, chỉ thấy bên trong cũng là một viên tảng đá màu đen, phía dưới trải một tầng dầu đen, mặc kệ là bộ dạng hay là hơi thở, đều giống như tảng đá trong đáy ao, cực kì tà ác mà ghê tởm.
Tảng đá này là khi ở đại lục Thiên Thượng Hải, tìm ra từ trong túi càn khôn của Tôn Đồng, còn có một khối ngọc bản, một cây thần mộc.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn thấy ngạc nhiên: "Thì ra đó Tôn Đồng thật sự là người của Tà Tu Minh."
Sở Chước thu hồi thạch gỗ lại, hôm nay nhìn đến Huyết Trì, mơ hồ có chút hiểu rõ nguyên nhân Tôn Đồng mang theo tảng đá màu đen này. Tuy rằng không biết tảng đá màu đen này là từ đâu tới, nhưng rõ ràng bọn họ dùng này tảng đá màu đen đến chế tạo sinh linh tà ác nào đó.
"A Chiếu, có thể hủy đi mấy thứ này không?" Sở Chước lại hỏi.
A Chiếu liếc nhìn nàng một cái, móng vuốt vỗ, thì nhảy ra hỏa long, hỏa long này so với vừa rồi còn muốn mãnh liệt hơn một ít, mang theo uy thế mãnh liệt, nháy mắt thổi quét tảng đá màu đen dưới đáy ao. Nơi hỏa long đi qua, tảng đá biến thành tảng đá màu xám mất đi lực lượng.
Đợi hỏa long biến mất, Sở Chước vẫy tay, một cột nước rửa trôi, tảng đá màu xám biến thành tro, cuối cùng cái gì cũng không còn.
Làm xong những thứ này, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi ra ngoài từ trong linh trận một lần nữa.
Linh trận này vẫn chưa bị phá phá hư, A Chiếu chính là xé mở một cái thông đạo, cho nên sau khi bọn họ bước ra, thì linh trận khôi phục như trước rất nhanh, chỉ là Huyết Trì trong linh trận bảo hộ đã khô cạn.
Tà tu đó ngơ ngác nhìn Huyết Trì trong linh trận, dàng vẻ thất hồn lạc phách.
Thẳng đến khi đám người Sở Chước đứng ở trước mặt hắn, đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt dữ tợn trừng Sở Chước bọn họ, thần sắc điên cuồng: "Các ngươi thế nhưng phá hủy Huyết Trì! Hủy diệt phân - thân Tà đế, các ngươi đều đáng chết, đáng chết..."
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe được hắn rít gào, nhịn không được tiến lên.
"Trong Huyết Trì nuôi dưỡng là phân - thân Tà đế? Tà đế là ai?" Sở Chước thăm dò.
Tà tu đó vẫn rít gào chửi rủa, nghiễm nhiên coi hai người trở thành kẻ thù, căn bản không có nghe rõ lời nàng nói.
Sở Chước lại thăm dò vài câu, thấy tà tu này chính là vẫn luôn rít gào chửi rủa, lăn qua lộn lại chỉ có vài câu đó, thì có chút không kiên nhẫn, rút Toái Tinh kiếm ra chụp qua. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Tà tu hoàn toàn tắt tiếng, âm trầm trừng trừng nhìn bọn họ, đột nhiên cả mặt đầy máu tê liệt ngã xuống đất.
"Đã chết?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng đi qua kiểm tra, phát hiện tà tu này hơi thở mỏng manh, chỉ có thể rối rắm nhét linh đan cho hắn.
Chính là nhét xong linh đan, tà tu này mở to mắt, âm trầm hung ác trừng trừng nhìn bọn họ như cũ.
Ép buộc một lát, Sở Chước phát hiện thần trí tà tu này đã có chút không quá thích hợp, thô bạo tra xét tri thức của hắn, phát hiện tri thức tà tu này đang sụp đổ.
Nàng có chút ngạc nhiên, hồi ức tình huống lúc trước, phát hiện bắt đầu từ khi tà tu rít gào nói ra hai chữ "Tà đế" này, tri thức của hắn liền bắt đầu sụp đổ, thần trí kỳ thực cũng không rõ ràng lắm.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe xong nàng giải thích, hai mắt trừng to: "Không phải ta đây mới vừa lãng phí mấy viên linh đan sao?"
Bên cạnh, Huyền Uyên đang ngơ ngác nhìn bọn họ ép buộc lập tức phụ họa:【Đúng vậy, lãng phí linh đan, hẳn là cho ta ăn đát.】
A Chiếu cào một phen ở trên mai rùa của nó, cười nhạo nói:【Mi ăn ít mấy viên cũng không có gì.】
【Không được, không thể thiếu, đệ còn muốn lớn lên nhanh một chút, về sau giúp chủ nhân chiến đấu.】B bé rùa tâm tâm niệm niệm lớn lên, làm sao có thể nghe vào được.
A Chiếu hừ nhẹ một tiếng, tiểu đệ vội vã muốn giúp đạo lữ tương lai của nó chiến đấu như vậy...
Tiểu đệ này coi như là không tệ.
Thẳng đến khi tri thức tà tu bị hủy, khí nhược ngã tê liệt trên mặt đất, Sở Chước mới nói: "Xem ra đối với những tà tu này mà nói, "Tà đế" là tồn tại bọn hắn không thể đυ.ng vào, nếu không tri thức sẽ sụp đổ. Cũng không biết đây là vì hắn tu vi quá thấp, hay là Tà đế thiết hạ cấm chế tại Huyết Trì làm chút thủ vệ với tà tu..."
Còn có, Tà đế này là đại biểu một người, hay là một cái xưng hô, hoặc là khác.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe được choáng váng đầu: "Sở tỷ, có lẽ Tà đế này chính là lão đại Tà Tu Minh thì sao?"
Sở Chước liếc hắn một cái, cảm thấy không đơn giản như vậy, nhưng mà nhìn hắn vẻ mặt đau khổ, nhân tiện nói: "Cũng có khả năng này."
Lưu loát giải quyết tà tu tri thức bị hủy rồi, mấy người Sở Chước trở lại tế đàn.
Tiếp theo, bọn họ tiếp tục xem xét trong ảo trận không gian.
Vốn tưởng rằng nơi này sẽ giống như bên ngoài không có thứ gì hay, cho dù có, cũng bị tà tu đạp hư mất, dù sao giữa tà tu và linh tu tu hành trái ngược, thứ hữu dụng đối với linh tu, không nhất định hữu dụng đối với tà tu.
Không nghĩ tới quả là có chút thu hoạch.
Trong ảo trận không gian chỉ có một bộ phận hoàn cảnh tương đồng với bên ngoài, đi ở trong đó, thì giống như là đi một lần một lần nữa. Nhưng sau khi xuyên qua một cái thông đạo, phía trước rộng mở trong sáng, một cái sơn cốc tiếng chim mùi hoa xuất hiện ở trong đó.
Nơi đây linh khí dạt dào, cỏ thơm thê lương, đây nghiễm nhiên chính là một cái động tiên.
Đáng tiếc, dưới đất thấm vô số máu tươi và thi hài, làm ô nhiễm một cái động tiên sinh tồn, ngay cả trong linh khí cũng pha một chút tà khí huyết tinh.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vốn thật cao hứng xem đến nơi đây rất nhiều linh thảo sinh trưởng, phẩm chất cao nhất thậm chí có thiên diệp linh nhện thảo cấp mười một, đáng tiếc cũng bị ô nhiễm.
"Đám tà tu này thật sự là quá phung phí của trời!" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vô cùng đau đớn.
Sở Chước tìm kiếm ở chung quanh, an ủi nói: "Còn có một chút không có ô nhiễm, có thể dùng."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm ngực, thở sâu, vẫn là rất đau lòng: "Linh thảo bị ô nhiễm, càng nhiều hơn không có bị ô nhiễm."
Sau đó ôm ngực, vừa đau lòng, vừa đi đào linh thảo.
Sở Chước biết đức hạnh của hắn nhìn đến linh thảo thì không nhúc nhích, cũng ấy ra xẻng ngọc đào giúp hắn, vừa nghe hắn lải nhải lải nhải lẩm bẩm mắng đám tà tu làm ô nhiễm động tiên này.
Đào ước chừng hai canh giờ sau, gần như đào hết linh thảo trong động tiên không có bị ô nhiễm, lúc chuẩn bị rời đi, đột nhiên thì thấy bé rùa ngậm một cây linh thảo, đang chậm rãi nhai. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Mặc Sĩ Thiên Kỳ mắt sắc, nhìn đến gốc linh thảo đó, thiếu chút nữa lại muốn che ngực.
"Huyền Uyên, ngươi ăn cái gì? Tìm được ở đâu?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhào đi qua, một phen đem chụp bé rùa, đoạt lấy linh thảo nó đang nhai.
Bé rùa một đôi mắt đậu đen ngơ ngác nhìn hắn, thẳng đến khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ gấp đến độ muốn điên lên, thì mới vươn móng vuốt ra, chỉ hướng cách đó không xa một cái huyệt động giống như động con thỏ.
"Ngươi là tìm ra từ nơi đó?"
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng hỏi, gặp nó chậm rì rì gật đầu, sau đó ôm nó chạy đi qua, cầm lấy cái xẻng liền bắt đầu đào động con thỏ.
Sau khi đào mở động con thỏ, phát hiện bên trong có động tiên khác, thế nhưng có một huyệt động kéo dài xuống phía dưới.
Sở Chước cũng cầm Toái Tinh kiếm lên, đào cửa vào huyệt động lớn hơn một chút, thì mới phát hiện đây là một cái huyệt động cao ba trượng. Huyệt động cũng không rộng lắm, nhìn không gian cũng chỉ mấy trượng, nhưng trong huyệt động này, lại sinh trưởng vài cọng linh thảo thấp bé, sinh sôi nộn nộn ở đằng kia. Thân chúng nó là một loại ngọc bích màu đỏ, kết xuất quả đỏ lớn nhỏ cỡ móng tay, phát ra một loại hương thơm kỳ lạ.
Mà trong mấy cọng linh thảo này, có thể nhìn thấy một gốc cây linh thảo bị chặn ngang gặm nhấm rơi rớt, đó là vừa rồi bé rùa ngậm ở miệng ăn luôn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn xem linh thảo đó, lại nhìn xem bé rùa đó chỉ bình tĩnh dùng mắt đậu đen nhìn bọn họ, trong lúc nhất thời không biết mắng nó mới tốt, hay là cảm tạ nó thế nhưng phát hiện nơi này mới được.
Đương nhiên, mặc kệ thế nào, còn có vài cọng, coi như là không tệ.
Sở Chước thấy hắn thần sắc kỳ quái, liền hỏi nói: "Đây là linh thảo gì?"
"Đây là Bích Huyết Linh Vân thảo, các người xem, thân nó có phải hồng tựa máu đào hay không? Trên lá cây của nó có phải có giống như ráng mây ngũ sắc rõ ràng hay không? Có phải hương vị của nó quả thực rất ngọt ngào hay không?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ nước miếng tung bay, kích động nói: "Đây chính là linh thảo chủ yếu dùng để luyện chế Trú Nhan đan và Linh Phách đan. Tuy rằng chỉ là cấp mười một, càng trân quý hơn linh thảo cấp mười hai, ngay cả Thánh Đan phường cũng không có đâu..."
Ngay cả Thánh Đan phường cũng không có linh thảo cấp mười một, giá trị là bao nhiêu?
Sở Chước lập tức đánh bàn tính lạch cạch ở trong lòng, cho ra một cái kết luận, giá cả mấy cọng Bích Huyết Vân Linh thảo này, có thể so với cực phẩm linh đan cấp mười hai.
Xem ra lần này thu hoạch coi như là không tệ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ thật cẩn thận đào mấy cọng linh thảo ra, di thực đến trong một cái chậu hoa, hơn nữa vô cùng xa xỉ cấp nó lấp vào một khối linh thạch trung giai, có thể thấy được yêu thích với chúng nó.
May mắn Bích Huyết Vân Linh thảo sinh trưởng ở trong huyệt động bí ẩn, huyệt động này không có bị ô nhiễm, khiến cho này mấy quả Bích Huyết Vân Linh thảo cũng ẩn chứa linh khí, trạng thái sinh trưởng vô cùng tốt.
Có được mấy cọng Bích Huyết Vân Linh thảo, đối với Mặc Sĩ Thiên Kỳ mà nói, đã chống đỡ được tất cả thu hoạch có ở trong này.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ dùng ánh mắt nhìn mỹ nhân thưởng thức Bích Huyết Vân Linh thảo trong chậu hoa trong chốc lát, quay đầu nói với Sở Chước: "Sở tỷ, cô yên tâm, chờ ta luyện ra Trú Nhan đan rồi, sẽ đưa cho cô một viên, cho cô bảo trì thanh xuân mỹ mạo, vĩnh viễn không có già cả và xấu xí."
Sở Chước cũng không thèm để ý thứ thanh xuân mỹ mạo này, như nghĩ đến cái gì, đột nhiên hỏi: "Trú Nhan đan này có thể bán bao nhiêu linh thạch?"
Hết chương 129.