Cùng Trời Với Thú

Chương 50: Một cái gì đó xanh oánh oánh

Editor: ChieuNinh

Bích Tầm Châu và Mặc Sĩ Thiên Kỳ theo bản năng nhìn qua, khi nhìn thấy Phong Hành Tuyết đang hôn mê, Mặc Sĩ Thiên Kỳ không che giấu kinh ngạc trên mặt chút nào.

"Thật có lỗi, nhanh tay." Sở Chước phản ứng lại rất bình thản.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "......"

Rốt cuộc tay cô nhanh có bao nhiêu, mới có thể đánh ngất người ta mấy lần hả?

"Hiện tại làm sao bây giờ? Muốn gϊếŧ nàng không?" Bích Tầm Châu hỏi.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ hoảng sợ nhìn Bích Tầm Châu, phát hiện trên gương mặt mỹ nhân đó của hắn trừ bỏ vẻ lãnh ngạo như bình thường ra, không có cảm xúc dao động nào khác, giống như gϊếŧ một người cũng đơn giản như làm bữa cơm.

May mắn, Sở Chước phủ quyết đề nghị của hắn: "Nàng ta là nhi nữ của chủ lầu Tật Phong trong Tuyết Y lâu, nếu gϊếŧ nàng ở đây, Tuyết Y lâu sẽ không bỏ qua, đến lúc đó cho dù tra không đến trên người chúng ta, cũng không chiếm được tốt gì, cứ giữ trước đi, có lẽ sẽ có tác dụng."

Vì thế Phong Hành Tuyết bởi vì "hữu dụng", tạm thời tránh được một kiếp.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ âm thầm thở ra, cảm thấy như vậy cũng không tệ.

Bích Tầm Châu liếc hắn một cái, âm thầm cười xùy một tiếng, nhân loại nhàm chán đạo đức trói buộc.

Tiếp theo, Bích Tầm Châu dùng băng tơ trói Phong Hành Tuyết thành bánh chưng hình người, cứ như vậy rồi mang theo, Phong Hành Tuyết bị kéo ở giữa không trung, giống như một cái tượng đất hình người bị trói thành cái kén trắng, thấy thế nào cũng buồn cười làm sao.

Lúc rời đi, Sở Chước đều xóa sạch dấu vết và hơi thở của Phong Hành Tuyết để lại, để tránh người Tuyết Y lâu phát hiện không thấy nàng, theo hơi thở tìm đến.

Phong Hành Tuyết bị ngất lần này, thẳng đến buổi tối mới tỉnh lại.

Khi tỉnh lại, sắc trời đã tối xuống, trong không khí tràn ngập một cỗ hương vị mê người nói không nên lời, xông vào mũi, trong miệng không tự chủ được mà chảy nước miếng, bụng cũng kêu lên rột rột theo.

Người tu luyện khi tu luyện đến Nhân Vương cảnh mới có thể hoàn toàn tích cốc, dưới Nhân Vương cảnh, đều có nhu cầu nhất định đối với thức ăn.

Rất nhiều người tu luyện đắm chìm ở trong tu luyện, đều đã chuẩn bị Tích Cốc đan, như thế có thể giảm bớt đi thời gian ăn cái gì đó. Nhưng mà người tu luyện cũng là người, đại đa số mọi người trốn không thoát bản năng, ăn cơm lại còn là một loại bản năng, còn có theo đuổi với món ngon, hưởng thụ món ngon cũng là một chuyện làm cho người ta vô cùng vui vẻ.

Thật sự rất thơm.

Phong Hành Tuyết nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, vội vàng mở mắt ra, nháy mắt thì nhìn thấy nam nhân ngồi ở ánh lửa trước cách đó không xa, một khuôn mặt mỹ lệ xinh đẹp, cao thấp khó nói. Hắn đang quấy nước canh quay cuồng trong nồi, cổ tay áo tuyết trắng hơi hơi vén lên, lộ ra một cánh tay thon dài mỹ lệ. Cho dù Phong Hành Tuyết nhìn mỹ nhân đã quen, ánh mắt vẫn nhịn không được nhìn cánh tay kia nhiều thêm vài lần.

Phong Hành Tuyết nhìn xem mơ mơ màng màng, đang muốn đứng dậy, đột nhiên thân thể cứng đờ. Diendanlequydon~ChieuNinh

Nháy mắt, Phong Hành Tuyết hoàn toàn tỉnh táo lại, phát hiện tình huống lúc này của mình, bị băng tơ không biết làm từ tài liệu gì trói buộc thực rắn chắc, nằm trên mặt đất không thể động đậy.

"Các ngươi là ai, còn không thả ta ra?" Phong Hành Tuyết lạnh lùng nói, mặt mày ngậm lệ.

Đáng tiếc không có ai để ý tới nàng ta, bên kia Bích Tầm Châu đã nấu canh xong đang đổ ra, ở đây người và yêu thú đều hờ hững hưởng thụ món ngon.

"Các ngươi biết ta là ai không? Các ngươi dám đối với ta như vậy, cẩn thận ta để cho mẹ ta tóm gia tộc của các ngươi, gϊếŧ sạch cả nhà các ngươi..."

Đột nhiên, Phong Hành Tuyết đau đến kêu ôi một tiếng, đầu bị một hạt quả hạch đập trúng, tiếp theo chợt nghe thấy một giọng nữ mềm nhẹ dịu dàng.

"Qúa ầm ỹ!"

Phong Hành Tuyết đau đến hút không khí, cố gắng quay đầu, lúc này mới nhìn thấy nữ nhân liên tục hai lần sử dụng kiếm đập ngất mình, nhất thời hai mắt bốc lên lửa giận hừng hực, hận không thể xé nàng ngay tại chỗ.

Sở Chước quay đầu nhìn qua, môi dính nước thịt nướng, béo ngậy, một đôi lông mày lá liễu quyến rũ phá lệ xinh đẹp. Nàng khẽ mỉm cười nhìn Phong Hành Tuyết mắt lộ ra ngoan lệ, cất giọng nhẹ nhàng trong veo nói: "Còn ầm ỹ nữa thì đập ngất ngươi."

Phong Hành Tuyết nhìn xem trọng kiếm chọc - xuống mặt đất bên cạnh mình, sáng suốt ngậm lại miệng, chỉ chửi mắng ở trong lòng.

Mặc kệ nói như thế nào, hành vi Sở Chước hai lần đánh nàng ta đã hoàn toàn đắc tội với nàng ta, lấy kiêu ngạo Phong Hành Tuyết, là sẽ không bỏ qua cho nàng.

Mấy người ăn uống tiệc tùng, Phong Hành Tuyết vừa chửi thầm ở trong lòng, vừa đói bụng, hương vị đồ ăn thường xuyên thổi đến, làm cho nàng ta càng đói bụng, ánh mắt cũng càng ngày càng hung ác.

Rốt cuộc, chờ sau khi bọn hắn ăn xong, hương thơm thức ăn trong không khí cũng nhạt đi rất nhiều.

Rốt cuộc Phong Hành Tuyết cảm giác chẳng còn khó chịu.

Lúc này, cuối cùng Sở Chước cũng lao ra để xử lý nàng ta.

Khi Phong Hành Tuyết bị túm dậy, cả người run lên, cố gắng làm cho mình thoạt nhìn chẳng sợ như vậy, ngoài mạnh trong yếu nói: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ta chính là người Tuyết Y lâu, ngươi không sợ Tuyết Y lâu sẽ báo thù sao?"

"Thật đúng là rất sợ." Sở Chước nói.

Phong Hành Tuyết vui vẻ trong lòng, tiếp theo lại nghe được nàng nói: "Dù sao ta chán ghét phiền toái, Tuyết Y lâu các ngươi rất không phân rõ phải trái như vậy, nhất định sẽ vô cùng phiền toái. Nếu không, trực tiếp gϊếŧ ngươi, lại hóa thi thể ngươi thành vũng máu tưới lên linh thảo trên đảo, xương cốt dập nát chôn dưới đất, như vậy vốn không có ai biết ngươi là chúng ta gϊếŧ."

Phong Hành Tuyết hoảng sợ nhìn nàng: "Ngươi, ngươi không thể gϊếŧ ta."

Sở Chước thản nhiên liếc nhìn nàng ta một cái: "Vì sao ta không thể gϊếŧ ngươi? Là ngươi đánh lén chúng ta trước, ta tốt bụng buông tha ngươi một lần, không nghĩ tới ngươi ngược lại nhất quyết khuông buông tha, để cho người Tuyết Y lâu tìm ta khắp nơi. Một khi đã như vậy, còn không bằng hiện tại sẽ gϊếŧ ngươi."

Dứt lời, Sở Chước vẫy vẫy, trong tay liền có thêm một thanh trọng kiếm tỏa kiếm quang lành lạnh.

Thanh kiếm phản chiếu trong mắt Phong Hành Tuyết, mắt thấy kiếm sắp rơi xuống trên cổ mình, cuối cùng nàng ta cũng sụp đổ hét rầm lên: "Đừng có gϊếŧ ta! Đừng có gϊếŧ ta! Cái gì ta cũng đáp ứng ngươi, ta cũng sẽ không tiếp tục tìm ngươi gây phiền toái, sẽ không để cho Tuyết Y lâu tìm ngươi phiền toái, thật sự, ta có thể thề..."

Mũi kiếm dừng lại ở trước cổ nàng ta.

Nhưng kiếm cũng không có dời đi, kiếm khí lành lạnh làm cho cổ nàng ta sinh đau một trận, có thể thấy được phẩm cấp kiếm này cực cao.

"Ta không tin ngươi thề, loại lời thề này trói buộc người tu luyện không lớn." Sở Chước lạnh nhạt nói. Diendanlequydon~ChieuNinh

Nước mắt của Phong Hành Tuyết đều đã rơi ra như suối, khóc đến một phen nước mắt nước mũi: "Vậy ngươi muốn thế nào mới tin tưởng ta?"

"Rất đơn giản, chỉ cần ngươi nguyện ý buông ra thức hải của ngươi, cho ta nhỏ một giọt nước ở trong thức hải của ngươi."

Phong Hành Tuyết: "......"

Phong Hành Tuyết cũng không phải ngu xuẩn cái gì cũng không hiểu, Sở Chước đã dám nói như vậy, thì phải biết giọt nước đó nhất định không phải nước phổ thông.

Nhưng tình thế hiện tại thay vì để người ta cưỡng ép, ả trừ bỏ đáp ứng còn có thể như thế nào?

Sau khi Sở Chước câu thông với âm cát dị thủy ở trong thức hải, vươn tay, lập tức lòng bàn tay liền xuất hiện một giọt bọt nước màu bạc nhàn nhạt.

Đây là một giọt dị thủy do âm cát dị thủy tách ra, nước này tương liên với bản thể của âm cát dị thủy, chịu nó khống chế, đồng thời cũng chịu khống chế của chủ nhân Sở Chước. Nếu gieo nó đến thức hải của người tu luyện khác, trừ phi tu vi của người tu luyện đó cao hơn nàng hai cái cảnh giới, nếu không thì không thể cách ly hoặc trừ bỏ nó. Sở Chước chỉ cần vừa động tâm niệm, giọt dị thủy này có thể phá hỏng trí óc của đối phương, khiến cho người đó biến thành một kẻ ngốc.

Phong Hành Tuyết chỉ có thực lực Không Minh cảnh tầng năm, còn không đủ để loại trừ nó.

Sở Chước bắn giọt nước qua.

Giọt nước trôi nổi ở trước mặt Phong Hành Tuyết, chiết xạ ánh lửa, sáng rọi dạt dào.

Phong Hành Tuyết khóc nhìn giọt nước đó, ủy khuất buông ra thức hải, để cho nó tiến vào trong thức hải của mình.

Khi giọt nước tiến vào trong thức hải của Phong Hành Tuyết rồi, Phong Hành Tuyết cảm giác được sự đáng sợ của nó trong tri thức, nó thế nhưng là một loại dị thủy, nhất thời khóc càng lợi hại hơn.

Trong thút thít nghẹn ngào, đột nhiên phát hiện thân thể buông lỏng, thì ra băng tơ trói mình đã buông ra, tiếp theo nữ nhân lúc trước hung tàn muốn gϊếŧ nàng ta thế nhưng ôn nhu nâng nàng ta dậy, hơn nữa đưa qua một chén canh thơm ngào ngạt.

"Đến, ăn vài thứ, đừng khóc nữa." Sở Chước lấy ra một cái khăn, lau đi nước mắt trên mặt nàng ta.

Phong Hành Tuyết khóc thút thít liếc nhìn nàng một cái, sau đó ngoan ngoãn ăn canh.

Nàng ta ăn thật sự nhanh, vốn đã đói lả, sinh mệnh còn bị uy hϊếp, cuối cùng bị người gieo xuống dị thủy, trải qua mấy phiên chuyển đổi, làm cho cảm xúc nàng ta dao động đến lợi hại, đành phải dùng cái ăn để cho mình trấn định lại.

Kết quả ăn được quá nhanh, Phong Hành Tuyết làm mình bị nghẹn, đột nhiên mắt trợn trắng.

Sở Chước nhanh tay lẹ mắt chụp một chưởng ở trên lưng nàng ta, làm cho một miếng thịt mắc yết hầu của nàng ta phun ra.

"Đừng nóng vội, còn có rất nhiều, đủ ngươi ăn." Sở Chước là dáng vẻ ôn nhu săn sóc như cũ, giống như đại tỷ tỷ sẽ cực kì chiếu cố người khác.

Phong Hành Tuyết mềm mại gật đầu với nàng, tiếp tục cúi đầu ăn.

Bên cạnh, Mặc Sĩ Thiên Kỳ và ba con yêu Bích Tầm Châu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn này, đã không biết phải biểu đạt loại tình cảm quỷ dị trong lòng mình thế nào.

Đương nhiên, đợi ngày hôm sau bọn họ phát hiện Phong Hành Tuyết giống như theo đuôi mà đi theo bên người Sở Chước, mở miệng là kêu Sở tỷ tỷ, tâm tình bọn họ càng quỷ dị. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Thế giới nữ nhân (giống cái) bọn họ không hiểu.

"Sở tỷ tỷ, các ngươi đến đảo Thiên Diệp chính là vì thu thập linh thảo?" Phong Hành Tuyết ngồi ở một bên, tò mò hỏi.

Sở Chước gật đầu, chỉ vào Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "Hắn là luyện đan sư, chúng ta đi ngang qua nơi này, quả thật vì thu thập linh thảo."

Phong Hành Tuyết nhất thời không nói gì, hơn nữa nàng phát hiện, bọn họ quả thật là tới nơi này thu thập linh thảo, cũng không có hứng thú đối với bảo vật trên đảo này.

Vậy lúc trước làm sao nàng lại tìm chết mà đi đánh lén bọn họ hả? Nhất thời nhanh tay, không nghĩ tới kết quả ngược lại đền cả bản thân mình vào.

Trong lòng Phong Hành Tuyết thập phần buồn bực, đặc biệt khi cảm giác được giọt dị thủy đó trong thức hải, tâm tình càng buồn bực.

"Sở tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi không có hứng thú đối với bảo vật đảo Thiên Diệp sao?" Nay chuyện trên đảo Thiên Diệp có bảo vật đã không là cái bí mật gì, cho nên Phong Hành Tuyết cũng hỏi được thản nhiên.

Sở Chước ừ một tiếng: "Tuyết Y lâu các ngươi đã đối với nó là nhất định phải có, chúng ta sẽ không đi tham gia náo nhiệt này."

Thiên tài địa bảo người người đều thích, nhưng mà phải lượng sức mà đi, Sở Chước tự mình biết cân lượng của mình. Bọn họ vừa mới đến đại lục Thiên Thượng Hải không lâu, không có căn cơ ở đại lục này, thậm chí cũng không rõ ràng lắm tình huống phiến đại lục này, mạo muội ra tay, chống lại thế lực mạnh nhất đại lục Thiên Thượng Hải, cũng không sáng suốt.

Tuy nói sẽ không đi cướp đoạt, nhưng mấy người Sở Chước vẫn cảm thấy rất hứng thú đối với bảo vật đó.

"Phong cô nương, bảo vật đảo Thiên Diệp này là cái gì?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngốc bạch ngọt này hỏi đến vô cùng trực tiếp.

Phong Hành Tuyết ghét bỏ liếc hắn một cái, quay đầu nhìn Sở Chước nói: "Ta cũng không biết, lần này nếu không phải ta ầm ỹ muốn tới, bọn họ cũng sẽ không mang ta đến đây. Nhưng mà bọn họ cũng không cho ta tham dự vào, cho nên ta chỉ biết là mấy ngày nay, bọn họ đào cây ở trung tâm đảo."

"Đào cây?" Một đám người đều hiếu kỳ nhìn nàng ta.

Phong Hành Tuyết ừ một tiếng, nhìn nhìn ở chung quanh, chỉ vào một gốc cây linh mộc nhánh thẳng tắp cách đó không xa nói: "Giống loại linh mộc mười vạn năm này, bọn họ sẽ đào."

Đám người Sở Chước không khỏi không nói gì.

Chẳng lẽ Tuyết Y lâu đến đảo Thiên Diệp, vì đào linh mộc?

Hành vi này thấy thế nào cũng rất cổ quái, có lẽ bảo vật đó là một thân cây?

Vì thế kế tiếp, Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Sở Chước đều nhịn không được nghiên cứu cây chung quanh một chút.

Đứa nhỏ Huyền Uyên đơn thuần này cũng đi theo leo cây khắp nơi, mỗi khi A Chiếu nhảy đến trên một ngọn linh mộc, nó liền sáp qua, phun ra một ngụm nước, làm cho nước đó đưa nó đến trên cây, sau đó chậm rì rì bò ở trên cây.

Bích Tầm Châu nhìn xem mà hắc tuyến không thôi, ngươi rõ ràng là con rùa, tại sao giống như mèo mà cùng theo trèo cây làm chi?

Sau khi Phong Hành Tuyết lộ ra việc này, liền chuyển động đi theo bọn họ.

Nay trong thức hải của nàng ta bị gieo một giọt dị thủy, không dám dễ dàng đắc tội Sở Chước. Hơn nữa Sở Chước đối với nàng ta rất ôn nhu, Bích Tầm Châu làm đồ ăn lại ăn ngon, Tuyết Y lâu bên kia cũng không cần nàng ta, vì thế liền yên tâm thoải mái theo bọn họ.

Phong Hành Tuyết cũng không phải cô nương khiến người thích, nàng bị sủng đến cực kì được nuông chiều, trong tính cách có một loại ngây thơ tàn nhẫn, gϊếŧ người đối với nàng ta mà nói đơn giản chỉ giống như ăn cơm bình thường. Nếu không bị thua thiệt trong tay Sở Chước, có khả năng ngược lại nàng ta gϊếŧ bọn họ. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Nhưng mà hiện tại nàng ta bị quản chế bởi Sở Chước, hơn nữa sau đó Sở Chước đối với nàng ta rất dịu dàng, cô nương này giống như đã quên bị Sở Chước đập qua hai kiếm, cười với Sở Chước đến thật ngọt thật ngọt.

***

Người Tuyết Y lâu còn đang đào cây.

Linh mộc ở trung tâm đảo Thiên Diệp bị đào rất nhiều, sau khi đào xong, kiểm tra một lần rồi quăng lên trên đất.

Một màn này làm cho người tu luyện đi theo tới tìm bảo vô cùng kỳ quái, không hiểu rốt cuộc Tuyết Y lâu đang làm cái gì, đều đoán bảo vật đảo Thiên Diệp có lẽ là một loại linh mộc hiếm có nào đó.

Vì thế những người khác cũng bắt đầu chú ý linh mộc bên cạnh theo, tuy rằng không đến mức đào cây giống như Tuyết Y lâu, nhưng cũng nghiên cứu một phen.

Trên đảo Thiên Diệp có một ngọn đại thụ vô cùng dễ thấy, thân cây đại thụ cao cỡ vạn trượng, từ giữa bầu trời cúi nhìn xuống, tán cây rậm rạp, giống như cái ô (dù) khổng lồ, chiếm cứ diện tích một phần mười đảo Thiên Diệp, đã không thể đánh giá đo lường tuổi được.

Đây là một thân cây có vòng tuổi cực lớn nhất trên đảo Thiên Diệp, thậm chí nó đã kết hợp cùng một chỗ với đảo Thiên Diệp. Bộ rễ của nó bao trùm toàn bộ đảo, xâm nhập đến phía dưới đảo Thiên Diệp, không ai có thể đo lường ra bộ rễ của nó dài có bao nhiêu.

Ánh mắt rất nhiều người đều tập trung ở trên linh mộc cổ trung tâm đảo Thiên Diệp.

Chủ lầu Lược Hỏa Tuyết Y lâu phụ trách nhiệm vụ lần này nhìn chằm chằm ngọn linh mộc cổ này, suy tư một lát, chậm rãi nói: "Đào nó!"

"Chủ lầu, không thể, đây là chủ cây đảo Thiên Diệp, sau khi khoét nó xuống, đảo Thiên Diệp sẽ tổn thương..."

"Trừ bỏ nó, ta không nhìn ra còn có cây nào đặc biệt hơn nó." Lầu chủ Lược Hỏa lầu nói.

Người chung quanh thấy tâm ý hắn đã quyết, đành phải nghe lệnh làm việc.

Chỉ là một cây đại thụ như vậy, dựa vào đám người tu luyện bọn họ đào, cũng không phải chuyện dễ, càng không cần phải nói linh mộc cổ này và đảo Thiên Diệp kết làm một thể, chỉ là bộ rễ phát triển phía dưới này cũng đã khiến cho đầu người ta đau không thôi.

Đoàn người Sở Chước đang đào linh thảo như cũ.

Bọn họ cũng từ người tu luyện gặp phải mà biết được chuyện Tuyết Y lâu muốn đào ngọn linh mộc cổ đảo Thiên Diệp, cũng rất kinh ngạc.

"Người Tuyết Y lâu muốn hủy đảo Thiên Diệp hay sao?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút mất hứng, cảm thấy Tuyết Y lâu làm việc không khỏi rất quá đáng.

Mỗi một hòn đảo trên Thiên Thượng Hải này đều là bảo khố của đại lục Thiên Thượng Hải, chúng nó dựng dục ra không biết bao nhiêu linh thảo linh dược, là thánh địa trong cảm nhận mỗi một luyện đan sư. Nếu như bị hủy, mất đi một nơi dựng dục linh thảo thiên nhiên, làm sao có thể cao hứng chứ?

Phong Hành Tuyết liếc mắt nhìn hắn một cái, sáng suốt không nói chuyện.

Sở Chước và Bích Tầm Châu liếc nhau, đồng thời cũng không nói chuyện.

Ban đêm, gió biển thổi qua cành cây, phát ra tiếng rì rào, giống như thiên nhiên nức nở.

Lúc này trên đảo Thiên Diệp an an tĩnh tĩnh, trừ bỏ người tuần tra còn bảo trì thanh tỉnh ra, rất nhiều người tu luyện đã chìm vào giấc ngủ, trong trời đêm một ngôi sao băng rực rỡ quét ngang qua.

Trong ánh lửa nhảy múa, vẻ mặt Sở Chước khi ngủ vô cùng điềm tĩnh.

Lúc này, lỗ tai yêu thú cuộn thành một đoàn ngủ ở trên eo Sở Chước giật giật, đột nhiên mở mắt.

Đồng thời Bích Tầm Châu đang nhắm mắt dưỡng thần cũng mở mắt ra.

Hai yêu thú nhìn qua, lẳng lặng nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ nằm ngủ say trên mặt đất cách đó không xa, cùng với một cái gì đó xanh oánh oánh leo lên trên người hắn, thứ đó đã bò lên trán của hắn...

Hết chương 50.