*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đột nhiên, Tiêu Bách không có gì báo trước lại hôn mê khiến đám người loạn thành một đoàn.
“Tiêu Bách ca ca!” Vinh Thành thét lên, cũng không lo được vẫn còn sợ sệt Tư Đồ Thánh Dực mà chạy đến hướng Tiêu Bách.
Mà phản ứng của Vân Thư là nhanh nhất, giờ phút này đã vọt đến cạnh Tiêu Bách, thần sắc nghiêm túc bắt mạch. Đám người vây quanh nàng thành một vòng lớn.
Vinh Thành cách xa nhất, chờ đến khi chạy đến thì đám người quanh Tiêu Bách đã biến thành một vòng người người chen lấn nhau.
Nàng ta vất vả chen đi vào, vừa liếc mắt liền trông thấy Vân Thư sát bên Tiêu Bách, không khỏi tức giận, không phân biệt trắng đen gì mà chỉ thẳng vào Vân Thư mắng: “Vân Thư! Ngươi nói xem có phải người giở trò gì hay không! Ta nói cho ngươi biết, nếu Tiêu Bách ca ca có việc gì, ta sẽ không tha cho ngươi!”
Vân Thư không thèm nhìn người phụ nữ điên khùng này, cô chuyên tâm bắt mạch. Còn ánh mắt Tư Đồ Thánh Dực nhìn về phía Vinh Thành đã trở nên không vui.
Trông thấy vẻ mặt biến đen của Tư Đồ Thánh Dực, Vinh Thành lập tức thu liễm lại tình tình, ngoan ngoãn chờ ở một bên.
Bắt mạch xong, Vân Thư thu tay lại, chuẩn bị đỡ Tiêu Bách dậy mới phát hiện cô không di chuyển được hắn.
Ngẩng đầu, cô không nhìn quận chùa Vinh Thành đang muốn giúp đỡ một tay mà bảo Tiêu Nguyên Soái đáng đứng lo âu ở bên cạnh tới hỗ trợ đỡ Tiêu Bách lên giường.
Đợi Tiêu Nguyên Soái đỡ Tiêu Bách lên giường xong, Vân Thư mới nghiêm mặt căn dặn: “Công tử Tiêu chỉ là bệnh nặng mới khỏi lại nổi giận, cơ thể chịu không nổi mà thôi, không quá đáng ngại gì. Ba ngày này kị đồ ăn dầu mỡ và quá bổ dưỡng, nấu một chút cháo thanh đạm an dưỡng cho hắn là được.”
“Cám ơn Dực Vương Phi. trước đây có xung đột với Vương Phi, xin nương nương trách phạt.” Tiêu Nguyên soái hai tay ôm quyền, thản nhiên quỳ xuống.
Ông ta không giống vài người, dù chứng cứ đầy đủ còn chống chế. Ông thấy, sai chính là sai, nên nhận phạt thì phải nhận, chỉ vậy thôi.
Vân Thư xẹt qua mấy phần thưởng thức trong mắt, tác phong bằng phẳng như vậy, rất ít gặp trong triều đình bấy giờ.
“Tiêu Nguyên soái mau đứng lên, tội này, bổn Vương Phi nể tình người có công bảo vệ đất nước mà không so đo, lần sau đừng dễ mà tin lời tiểu nhân là được.”Nàng cười nhạt nói.
Nàng không phải là người rộng lượng, cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi, ai đúng, ai sai, trong lòng nàng đều biết.
“Đa tạ Dực Vương Phi khoan dung rộng lượng.” Tiêu Nguyên soái bái lạy tạ ơn nói.
Tư Đồ Thánh Dực vuốt nắm tóc Vân Thư, trên mặt mang theo sự thưởng thức không dễ khiến người ta phát giác được. Tiêu Nguyên soái dù sao cũng là nguyên soái thống lĩnh đại quân trăm ngàn quân binh, nếu thật sự trách phạt ông ấy sẽ không khỏi khiến cho các lão tướng nguội lòng, Vân Thư làm như vậy, ngược lại là khiến phủ nguyên soái biết ơn, đồng thời còn hiển lộ cô cái cái nhìn đại cục.
Tiểu vương phi của chàng, thật không đơn giản.
“Quận chúa Vinh Thành, ngươi vừa xin lỗi xong, sao lại không nhớ lâu như vậy hả?” Vân Thư quay đầu, cười nhạt đến gần nữ nhân che mặt kia.
“Không nhớ lâu là chuyện của ta, liên quan gì người!” Đối mặt với Vân Thư, Vinh thành không chút sợ sệt gì, giận dữ hét lên.
Nàng ta trong đầu chỉ nhớ đến hình ảnh Vân Thư gần người nàng ta yêu, giờ nói chuyện cũng không suy nghĩ gì.
Vân Thư cũng không thèm để ý, mái tóc dài tùy ý quấn vào tay, cười nhạt tới gần Vinh Thành, thì thầm: “Hoàn toàn chính xác không liên quan đến ta, có điều, lốm đốm trên mặt người có muốn chữa hay không đây?”
“Ngươi!” Vinh Thành khϊếp sợ trừng mắt nhìn Vân Thư: “lại là do người giở trò quỷ!”
Vân Thư phủi tay, bước đến bên cạnh Tư Đồ Thánh Dực rồi túm tay chàng lại, quay đầu cười nói: “Cơ thể quận chúa ngàn vàng, nơi như ngục giam vẫn là ít đi thì hơn, tránh khỏi dính đến những thứ đồ không sạch sẽ gì đó.”
Sau đó, nàng mặc kệ phản ứng của Vinh thành, tâm tình tốt đẹp kéo tay Tư Đồ Thánh Dực bước đến cửa lớn!
“Vân thư! Người hãy đợi đấy!” Vinh Thành nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng vẫn lo lắng cho Tiêu bách nên không đuổi theo.