Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 229: Gian tình

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Buông tha cho vũ tộc còn lại, vũ tộc đã chết, dựa theo quy củ đưa vào luân hồi.” Nhị Nhị nói.

Mặc Hàn nhíu mày, hiển nhiên là không muốn, nhưng mà, hắn nhìn trong mắt tôi tràn đầy chờ mong bên cạnh, đồng ý.

“Được.”

Nhị Nhị nhìn tôi một cái, không biết có phải tôi lý giải sai ánh mắt kia rồi hay không, lại cảm giác có vài phần tán dương không thể hiểu được, như đang nói với tôi: Làm tốt lắm!

“Sau khi chim non trưởng thành, tình tiết chim non sẽ dần dần biến nhẹ, cho đến khi biến mất, chờ là được.” Giọng của Nhị Nhị nhẹ nhàng.

Mặc Hàn chợt rút trường kiếm ra để ở bên cổ của Nhị Nhị, tức giận kia vẫn luôn đè nén kia hiển nhiên là bị Nhị Nhị đốt lửa.

Nhị Nhị nghiêng người muốn đẩy kiếm kia ra, Mặc Hàn cầm kiếm đuổi theo, hai người lại đánh nhau như vậy.

Bạch Diễm nhìn hai người đánh nhau, từ bên trong thụ ốc chạy ra, gọi tôi một tiếng, nhào vào trong lòng tôi: “Mẹ đừng sợ, con sẽ bảo vệ mẹ!”

Tiểu gia hỏa này thật tốt bụng!

“Mẹ không sợ.” Tôi cười nói.

Đồng thời, thấy Tiểu Tiểu giãy giụa bị đại ca nàng xách cổ áo mang đi.

Đánh nửa ngày, Nhị Nhị thấy sẽ bị thua, sửa lại miệng: “Được rồi! Ta nói cho ngươi còn không được sao!”

“Hiện tại bổn tọa không muốn biết!” Mặc Hàn cả giận nói.

Nhị Nhị ném ra một ngọn lửa về phía hắn, nhìn chúng tôi bên trong cốt xe ngựa, la lớn: “Bạch Diễm!” Hiển nhiên là đang uy hϊếp Mặc Hàn!

“A?” Bạch Diễm mê mang ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Mặc Hàn đánh qua một ma trơi, sau khi bức lui Nhị Nhị một khoảng cách thật lớn, Nhị Nhị thấy thế công của Mặc Hàn thu hồi một chút, nói: “Không có việc gì, xem mẹ con.”

“Vâng!” Bạch Diễm gật đầu thật mạnh, vòng tay mũm mĩm vòng ở cổ tôi, ôm tôi chặt hơn nữa.

“Lại cho ngươi một cơ hội!” Mặc Hàn lạnh lùng nói, dù sao cũng không thể dạy đỗ tư tưởng gì không tốt cho Bạch Diễm.

Nhị Nhị cười lạnh một tiếng, nói: “Gia tốc trưởng thành cho Mộ Tử Đồng, để nàng thoát khỏi thời kỳ ấu điểu là được.” Thấy kiếm Mặc Hàn lại muốn giơ lên lần nữa, Nhị Nhị lại nói: “Ta có dược.”

“Ta không có bệnh…” Tôi lẩm bẩm một tiếng, thấy thanh kiếm của Mặc Hàn buông xuống.

“Lấy ra.” Mặc Hàn nói.

“Không mang ở trên người, sau khi trở về Thang Cốc sẽ phái người đưa đến Minh Cung cho ngươi, chuyện ngươi đồng ý, đừng quên!”

“Hừ.” Mặc Hàn không vô nghĩa với hắn, thu kiếm lại đi về tới bên người tôi “Đi trở về.”

Bạch Diễm trở về với chúng tôi, có lẽ là mấy ngày nay trông trứng với Mặc Hàn nên mệt, tiểu gia hỏa ở trên đường trở về đã ghé vào trong lòng tôi ngủ say.

Bộ dáng hô hô ngủ kia, tôi nhìn mà thấy buồn cười.

Mặc Hàn sợ tôi mệt, đỡ Bạch Diễm từ trong lòng tôi đặt ở trên trường kỷ, chính mình lại kéo tay của tôi thật lâu không muốn buông ra.

“Chúng ta kết hôn khi nào?” Tôi có chút tò mò hỏi Mặc Hàn, tuy Mặc Hàn nói không nhớ rõ cũng không sao, nhưng có một số chuyện lớn vẫn phải biết thì tốt hơn.

“Tháng sáu năm trước.” Mặc Hàn nói, ánh mắt lại có chút tiếc nuối: “Chẳng qua lúc ấy bị người gây rối, ta đã đáp ứng nàng, sẽ tổ chức cho nàng một buổi lễ long trọng hơn ở Minh Cung. Chờ chúng ta trở về, xử lý xong mọi chuyện nơi này thì sẽ làm.”

“Được!” Nói xong, tôi mới ý thức được tôi lại không chút do dự đáp ứng hắn.

Chắc chắn, trước kia thật sự rất yêu hắn đi, bằng không hiện tại cũng sẽ không cái gì cũng đều không nhớ rõ, lại vẫn theo thói quen tín nhiệm hắn như vậy.

Tay Mặc Hàn phủ lên trán tôi, giọng nói dễ nghe của hắn vang lên: “Ta cho nàng xem hình ảnh lúc đó chút.”

“Ừ!”

Trong đầu truyền đến hình ảnh không giống nhau, là lúc Mặc Hàn đi đón dâu. Hắn một đường vượt mọi chông gai đi tới trước khuê phòng của tôi, kiên nhẫn dựa theo những quy củ rườm rà đó của người sống, cho đủ bao lì xì gọi mở cửa, mới đến bên người tôi.

Tôi mặc váy cưới ngồi ở mép giường, mới nhìn, tôi còn bị chính mình khi đó kinh diễm một chút.

Tự luyến xong, tôi nhìn thấy khi đó tôi với Mặc Hàn nhìn nhau cười, giữa hai người có một loại ăn ý khó giải thích. Lúc sau, tôi đã phát hiện, từ trong nhà đến khách sạn, lại đến khách sạn kính rượu cho mọi người, cho dù đi nơi nào, ánh mắt Mặc Hàn vẫn đều không dời đi từ trên người tôi.

Cái gọi là coi như trân bảo, cũng bất quá như thế đi.

Ký ức dần mờ đi, nói vậy lúc sau đó là có người tới quấy rối.

Tầm mắt tôi trở lại bên trong xe ngựa, đầu nặng nề muốn ngủ. Mặc Hàn kép tôi vào trong lòng, tôi ngủ an ổn ngoài ý muốn, tỉnh lại, đã đến cửa Minh Cung.

Bạch Diễm đầu tàu gương mẫu xông ra ngoài, Mặc Hàn ôm tôi xuống xe, đang muốn đi vào Minh Cung, đã thấy một con quỷ quỳ gối ở cửa Minh Cung.

Quỷ kia thoạt nhìn lại văn nhã, chỉ có thể là bởi vì quỳ một thời gian dài, sắc mặt có vẻ có chút tiều tụy, nhiều hơn lại là áy náy và tự trách.

Cơ thể của Bạch Diễm xẹt qua bên kia, hơi ngừng lại, hắn do dự dừng lại nhìn về phía quỷ kia, lại nhìn về phía tôi và Mặc Hàn. Hắn nhìn con quỷ kia, lại nhìn tôi, cuối cùng nhìn về phía Mặc Hàn.

Mặc Hàn dẫn tôi đi qua quỷ kia, đi ngang qua bên người Bạch Diễm, dẫn hắn vào trong Minh Cung.

Quỷ kia lại kích động hét lên: “Phu nhân!”

Thân thể của tôi theo bản năng quay đầu lại, quả nhiên thấy mặt quỷ kia tràn đầy vui sướиɠ: “Ngươi còn sống! Thật tốt quá! Thật tốt quá!”

“Mẹ là niết bàn trùng sinh…” Bạch Diễm sửa đúng nói.

Quỷ kia nghe vậy, vội gật đầu nói đúng.

Vẻ mặt của Mặc Hàn lại không thay đổi, kéo tôi và Bạch Diễm một lớn một nhỏ đi vào Minh Cung.

Quỷ kia vẫn quỳ gối ở cửa, vẻ mặt lại cao hứng không ít.

Sao hắn phải quỳ?

Nhìn sắc mặt âm trầm kia của Mặc Hàn, tôi vẫn không nên hỏi ra.

Mặc Hàn dẫn tôi trở về tẩm cung của hắn, Bạch Diễm hưng phấn kéo tôi giới thiệu cho tôi từng đồ vật.

“Mẹ, mẹ xem, lần trước con dùng pháp lực biến ra hoa cho mẹ!” Tiểu gia hỏa nhảy lên một cái giá, cầm một đóa Mạn Châu Sa Hoa màu lam do pháp lực kết tinh ngưng tụ mà thành trong bình hoa xuống dưới.

Thực lực cường hãn chính là lợi hại, pháp lực kết tinh đều có thể làm vật trang trí.

Ở bên trong đó là phòng ngủ chính, bên trong tuy thiết hạ trận pháp ngăn cách hơi thở và thanh âm, nhưng trận pháp kia không có hiệu quả với tôi, tôi có thể cảm ứng được bên trong còn có một khối pháp lực kết tinh càng tinh túy hơn.

Dưới tò mò, tôi đi vào, liếc mắt một cái đã thấy được trên bàn trang điểm bên kia là một bó hoa hồng xanh thật to, đều là dùng kết tinh pháp lực ngưng tụ mà thành.

Đặt trên đường âm, thứ này làm nhóm quỷ Minh giới tranh đến vỡ đầu chảy máu đều là nhẹ.

“Đó là hoa ba ba đưa cho mẹ!” Bạch Diễm nhón mũi chân nói với tôi.

Nhìn không ra con quỷ thoạt nhìn nhàm chán như Mặc Hàn kia, còn có tình thú như vậy sao!

Lòng tôi không biết làm sao lại ấm áp, như là nhớ lại lúc ấy đưa hoa vui sướиɠ và ngoài ý muốn.

Có chồng tri kỷ và con trai hiểu chuyện như vậy, thì ra lúc trước tôi nhất định rất hạnh phúc!

Đáng tiếc, tôi đều không nhớ rõ…

“Mộ Nhi, đừng thở dài, nàng phải vui vẻ.” Mặc Hàn bỗng nhiên lên tiếng, tôi cũng chưa chú ý tới chính mình thở dài. Hắn thoạt nhìn không chút để ý đi theo phía sau tôi và Bạch Diễm, nhưng lại đều chú ý tới.

Tôi cười: “Ta không có không vui, chính là có chút tiếc nuối những chuyện đó đều không nhớ rõ. Bạch Diễm nói nhiều với ta như vậy, trước kia ta nhất định rất hạnh phúc!”

Tay Mặc Hàn xoa tóc dài cuả tôi, tôi cũng không bài xích hắn tới gần, như hai người vẫn luôn thân mật khăng khít như thế.

“Về sau nàng cũng sẽ hạnh phúc.” Hắn nói, vẻ mặt trịnh trọng như ở ưng thuận cái gì trọng đại lời hứa.

“Ừ!” Tôi không tự chủ được cười càng vui vẻ.

Sắc trời còn sớm, Mặc Hàn đã dẫn tôi đi dạo Minh Cung một vòng, còn dạy tôi dùng năng lực chủ nhân của Minh Cung.

Trở lại tẩm cung, cửa bồi hồi một con quỷ hồng y khuôn mặt yêu mị.

Nhìn thấy tôi, hắn cũng rất vui mừng, sau khi thi lễ với chúng tôi, có chút do dự mở miệng: “Đại nhân… Tinh Bác Hiểu đến nay còn quỳ gối ở ngoài Minh Cung, hiện tại phu nhân…”

Mặc Hàn vốn còn tính nghe hắn nói một chút, vừa nghe hắn nói cái này, đã kéo tôi đi vào trong. Cấm chế của tẩm cung trực tiếp chắn con quỷ kia ở bên ngoài.

Rốt cuộc là làm sao vậy?

Bất tri bất giác, đã đến hừng đông nên ngủ, tôi nhìn tẩm cung của Mặc Hàn có duy nhất một chiếc giường kia, xoay người đi theo Bạch Diễm đến phòng hắn.

Vẻ mặt Bạch Diễm mờ mịt: “Mẹ, vì sao mẹ muốn tới phòng con?”

“Mẹ muốn đắp chăn cho con!” Tôi nói dối.

Bạch Diễm cuộn tròn mình trong ổ chăn, sau khi che chính mình đến kín mít, nói với tôi: “Mẹ, mẹ xem con đắp chăn xong rồi! Hơn nữa, con lớn lên là quỷ thai, ngủ đá chăn cũng sẽ không bị cảm!”

“Mẹ sẽ bị cảm!” Tôi tiếp tục nói dối.

“Vậy ba ba có thể giúp mẹ!” Tiểu bạch diễm quả nhiên là một đứa trẻ hồn nhiên!

Vẻ mặt tôi giãy giụa thay đổi tiếp tục nói dối: “Mẹ còn muốn thử xem giường con có cứng hay không…”

“Giường con mềm lắm! Đều là trước kia mẹ trải cho con!”

“Mẹ nhất định phải thử một lần mới có thể xác định!” Tôi kiên trì nói.

“Như vậy sao…” Bạch Diễm từ trong ổ chăn đứng lên, xê dịch vào bên trong: “Vậy mẹ, con ngủ bên trong được không?”

“Được!” Thừa dịp trước khi Mặc Hàn tìm tới, tôi ôm Bạch Diễm chui vào trong chăn, mẹ con hai người nhắm mắt ngủ.

Bạch Diễm luôn đi vào giấc ngủ rất nhanh, lúc này tôi lại có chút lạ giường, lại cảm giác bên người như thiếu cái gì đó, qua một hồi lâu còn chưa ngủ sâu.

Ngay ở lúc tôi mơ mơ màng màng muốn ngủ say với Bạch Diễm, một quỷ khí bóng người 7 khó có thể phát hiện từ ngoài phòng tiến vào, xông tới trên giường.

Gần như là trong nháy mắt, tôi đã nhận ra đây là quỷ khí của Mặc Hàn.

Bởi vì là hắn, trong lòng tôi theo bản năng không phòng bị. Quỷ khí kia dần dần bò lên trên giường, dính ở bên người tôi, ngưng tụ thành một hình người.

Mặc Hàn nằm ở bên cạnh tôi, tay hắn nhẹ nhàng ôm chặt ôi, một cảm giác trống rỗng trong lòng tôi từ lúc nằm xuống, lập tức bị lấp đầy.

Nhắm hai mắt, cứ an ổn mơ màng ngủ như vậy.

Một giấc ngủ dậy, Mặc Hàn đã không còn ở đây, chỉ còn lại có tôi và Bạch Diễm.

Hắn nhất định là suy nghĩ tới tâm tình sau khi tôi mất trí nhớ mới làm như vậy, giả vờ không biết tôi tới chỗ Bạch Diễm ngủ. Lại không bỏ xuống được tôi, lặng lẽ chạy tới thủ chúng tôi cả đêm, ngày hôm sau lại lặng lẽ rời đi, làm bộ mình không có tới.

Mặc Hàn thật là cẩn thận.

Ăn đồ ăn sáng nóng hôi hổi với Bạch Diễm, thừa dịp Mặc Hàn không chú ý, tôi lặng lẽ chuồn ra khỏi tẩm cung. Vốn định đi tìm Bạch Diễm chơi, lại không cẩn thận đi sai đường, ngược lại đi ra khỏi cửa Minh Cung.

Cửa cung, con quỷ tên là Tinh Bác Hiểu kia vẫn quỳ, Hồng Quỷ ngồi xổm bên cạnh hắn.

Không khí giữa hai con quỷ có chút quỷ dị, hơn nữa như đang giằng co thật lâu.

Bỗng nhiên, Tinh Bác Hiểu mở miệng: “Ngươi đừng động vào ta.”

“Ngươi cho rằng ta nguyện ý quản ngươi?” Hồng Quỷ tức giận hỏi lại.

Tinh Bác Hiểu không nói, trầm ngâm một lát, lại nói: “Là ta sơ sẩy mới làm phu nhân xảy ra chuyện, Mặc Hàn đại nhân không tiến hành bất kì trừng phạt gì với ta, đã là nhân từ đến cực điểm. Ta quỳ gối nơi này, là tự nguyện, ngươi không đáng cầm tiền đồ tốt tới bồi ta.”

“Hừ!” Hồng Quỷ hừ lạnh một tiếng: “Tiền đồ thì thế nào? Ta cần, mới là tiền đồ! Ta không cần, thí đều không phải!”

Tinh Bác Hiểu nhìn hắn một cái, không nói gì.

Hai con quỷ lại là trầ ngâm một lát, khuôn mặt Hồng Quỷ trầm xuống lại nói: “Phu nhân xảy ra chuyện ngươi thật sự là không thể thoái thác tội của mình, nhưng Đại Bàng bọn họ chủ mưu đã lâu, ngươi lại không phải là đối thủ của Đại Bàng, cũng là chuyện không có cách nào… Cũng may, hiện tại phu nhân không có việc gì…”

Tôi niết bàn trùng sinh, là bởi vì đại ca bọn họ làm chuyện xấu gì sao?

“Hiện tại phu nhân không có việc gì là vạn hạnh.” Tinh Bác Hiểu thở dài, ngẩng đầu nhìn trời Minh giới vẫn luôn tối tăm, nói với Hồng Quỷ: “Cũng không còn sớm, ngươi còn phải thay công việc, đi thôi.”

Hồng Quỷ do dự đứng lên, lại không đi.

Tinh Bác Hiểu lại nói: “Chờ Mặc Hàn đại nhân hết giận, ta thì tốt rồi, ngươi không cần lo lắng cho ta.”

“Ha! Ai lo lắng cho ngươi?” Vẻ mặt Hồng Quỷ không muốn thừa nhận, khóe miệng Tinh Bác Hiểu lại hơi cong lên một độ cong.

Tôi bỗng nhiên ý thức được một vấn đề ——hai con quỷ này có gian tình không thể cho ai biết!

“Phu nhân!”

Bỗng nhiên, Hồng Quỷ xoay người lại kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi nhìn đến quá xuất thần, không cẩn thận bị bại lộ…

Tôi căng da đầu đi ra ngoài, Tinh Bác Hiểu nhìn thấy tôi, vội xin lỗi tôi: “Phu nhân, đều là thuộc hạ bảo hộ bất lực! Xin phu nhân trách phạt!”

“A… Ta không có việc gì…” Tôi không biết nên làm cái gì bây giờ, đây là thủ hạ của Mặc Hàn, không phải thủ hạ của tôi, tôi ngượng ngùng sai sử, càng không thể lướt qua Mặc Hàn bảo người ta đứng lên.

Chẳng qua, trên lưng Tinh Bác Hiểu này như có chút oan uổng, làm tôi có chút không đành lòng: “Bằng không, ta đi giúp các ngươi xin ba ba?”

Hai con quỷ hai mặt nhìn nhau: “Ba ba gì?”

Tôi đang muốn mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng của Mặc Hàn: “Mộ Nhi.”

“Ba ba” hai chữ miêu tả sinh động, bỗng nhiên phát hiện tôi không mở miệng, lại bị Mặc Hàn cấm ngôn!

Tôi trừng mắt nhìn hắn, Mặc Hàn bất đắc dĩ dùng ánh mắt trấn an tôi một chút, đi đến bên người tôi, nhìn về phía hai con quỷ kia.

“Đại nhân!” Tinh Bác Hiểu nơm nớp lo sợ: “Xin đại nhân trách phạt!”

“Quỳ mấy ngày còn ngại không đủ?” Giọng nói của Mặc Hàn lạnh nhạt, nhìn Tinh Bác Hiểu quỳ trên mặt đất một cái: “Trên chiến trường bị thương không đi trị, ở lại là muốn hôi phi yên diệt?”

Tinh Bác Hiểu kinh ngạc nhìn về phía Mặc Hàn: “Đại nhân…”

“Nể tình phu nhân tha cho ngươi lần này, nếu lại hành sự bất lực, tự kết thúc!” Mặc Hàn không nhìn hắn, dẫn tôi trở về đi đến. Chờ đến khi trên đường không có quỷ, hắn mới giải cấm ngôn cho tôi.

“Ba ba!” Tôi lập tức bất mãn.

“Mộ Nhi ngoan.” Hắn duỗi tay ôm tôi vào trong lòng, cúi xuống hôn mặt mày tôi một chút, duỗi tay như là trấn an một con tiểu thú xù lông nhẹ vuốt tóc dài của tôi: “Ta đã để Mặc Uyên đi Thang Cốc lấy thuốc, nàng…” Hắn châm chước một phen nói: “Rất nhanh là có thể trưởng thành.”

Lời ngầm là không cần gọi hắn là ba.

Kỳ thật nghe được lời này lòng tôi rất vui vẻ, lại ôm Mặc Hàn ở bên tai hắn đùa dai gọi ba ba mấy lần.

Mặc Hàn vừa bất đắc dĩ lại vừa sủng nịch.

Rất nhanh Mặc Uyên mang về linh dược có thể gia tốc tôi lớn lên, đồng thời thoá mạ Nhị Nhị một trận.

Không cần đoán tôi cũng biết, khẳng định là Nhị Nhị cố ý kéo thời gian không cho Mặc Hàn đưa dược tới, chờ trò hay tôi gọi Mặc Hàn là ba ba.

Mặc Hàn cẩn thận hỏi rõ ràng dùng lượng, nghiên cứu qua dược kia, đút cho tôi ăn.

Linh lực Trong cơ thể kỳ quái vận hành, nhưng mà lại cũng không có biến hóa gì quá lớn.

Too không khỏi phun tào Mặc Uyên một câu: “Anh sẽ không lấy phải thuốc giả chứ?”

“Vậy cũng coi như ngươi vận khí kém!” Mặc Uyên nhanh quăng nồi.

Tôi bĩu môi, Mặc Hàn lại hỏi: “Cảm giác ra sao?”

“Cảm giác gì cũng đều không có… Sẽ không thật sự là thuốc giả đi, Mặc Hàn… Mặc Hàn!” Tôi không phải gọi hắn là ba ba!

Mặc Hàn cũng ý thức được chuyện này, vừa lòng gật đầu: “Trưởng thành là tốt.” Giọng điệu nhà ta có con gái mới lớn 7 là cái quỷ gì?

Mặc Uyên như có chút thất vọng, xoay người rời đi.

Mặc Hàn ôm lấy tôi, hôn xuống thật sâu, tôi ở trước khi phản ứng đã tiếp nhận rồi!

Thật là ngoài miệng nói không cần, thân thể vẫn rất thành thật…

Đơn giản triền miên qua đi, Mặc Hàn muốn tiếp tục, tôi ngượng ngùng từ chối, dù sao có một số việc, vẫn là phải từ từ.

Mặc Hàn ở Minh Cung như có không ít chuyện phải xử lý, tôi muốn đi xem Bạch Diễm. Tiểu gia hỏa không ở tẩm cung của mình, nghe quỷ thị nữ chăm sóc hắn nói, là đi chơi trong hoa viên, tôi lại đi hoa viên.

Nhưng mà, trong hoa viên cũng không có bóng người của hắn, ngược lại là một nữ quỷ khác lén lút ở nơi đó.

Tôi tò mò đánh giá, nữ quỷ kia xoay người lại, lạnh giọng chất vấn tôi: “Mộ Tử Đòng! Ngươi làm gì!”

“Tôi đi ngang qua, cô đang làm gì?” Tôi hỏi nàng, đây là Lăng Tuyền Ki, ngày hôm qua Bạch Diễm đã giới thiệu với tôi.

Nàng thả ra một ma trơi hồng liên, sau khi thiêu hủy đồ vật che giấu ở phía sau, miễn cưỡng nở nụ cười gượng với tôi: “Không có gì…”

Trong lòng tôi cảm giác kì quái, Lăng Tuyền Ki hẳn là sẽ không cười với tôi như vậy…

Nàng… Từ trước đến nay đều là trương dương ương ngạnh, mà không phải cười thật cẩn thận như vậy, như sợ bị tôi phát hiện ra cái gì đó.

Tôi càng thêm tò mò muốn biết nàng thiêu hủy chính là cái gì, không tự chủ được duỗi đầu ra phía sau nàng nhìn lại, lại không ngờ Lăng Tuyền Ki xê dịch cơ thể, ngược lại che giấu đồ phía sau càng kín.

Nếu nàng không muốn để cho tôi biết, vậy tôi không quan tâm, đang muốn hỏi nàng có gặp qua Bạch Diễm hay không, lại nghe thấy Lăng Tuyền Ki bỗng nhiên nói với tôi: “Nghe nói ngươi muốn biết tin tức của Đại Bàng và Khổng Tuyên?”

“Cô biết tin tức của bọn họ sao?” Tôi vội hỏi, tất cả suy nghĩ đều lập tức đặt trên việc này.

Lăng Tuyền Ki khẽ thở ra, đi lên trước: “Ta có thể nói cho ngươi, nhưng ngươi quyết không thể để bất kì kẻ nào biết là ta nói cho ngươi!”

“Được!”

Nàng ghé đến bên tai tôi nhẹ giọng nói: “Bọn họ ở Âm Sơn.”

“Đại thảo nguyên Âm Sơn Nội Mông Cổ?” Tôi nhớ rõ địa lý cấp hai có nhắc tới nơi này.

Lăng Tuyền Ki cho tôi một cái lườm: “Đương nhiên là Âm Sơn Minh giới!”

Tôi lại không quá hiểu địa lý Minh giới…

Bĩu môi, tôi lại hỏi: “Nên đi nơi đó như thế nào?”

“Dưới cùng mười tám tầng địa ngục, chính là Âm Sơn.” Lăng Tuyền Ki nói xong lại nhấn mạnh một lần nữa, “Không được nhắc tới với bất kì kẻ nào là ta nói cho ngươi! Đặc biệt là Mặc Hàn!”

Tôi gật đầu, mấy ngày nay, bởi vì đã nhìn ra Mặc Hàn không thích Khổng Tuyên và Đại Bàng, tôi lại lo lắng cho hai người bọn họ, cũng vẫn không dám nhắc tới.

Hiện tại, nghe Lăng Tuyền Ki nói, chắc chắn bọn họ thật sự không tốt đi.

Tôi không khỏi lo lắng cho bọn họ.

“Huyết mạch Vũ tộc thật sự là đồ vật thần kỳ, ngươi ngay cả Mặc Hàn và Bạch Diễm đều không nhớ rõ, ngược lại nhớ rõ hai huynh đệ kia… Haiz…” Lăng Tuyền Ki cảm thán một tiếng, quay đầu lại nhìn hồng liên hỏa của mình thổi quét qua một góc kia, sau khi xác định dấu vết gì cũng đều không có lưu lại, cho tôi một ánh mắt cảnh cáo rồi đi.

Tôi cũng không có tâm tư đi tìm tòi nghiên cứu, nghe được Mặc Hàn đang ở với Bạch Vô Thường chờ mấy đại âm soái thương lượng đối sách gì đó, nên ra khỏi Minh Cung.

Địa ngục tương đương với nhà tù Minh giới, ở phía đông Minh giới có trọng binh gác.

Tôi vừa nhanh chóng bay về nơi đó, vừa vắt hết óc tự hỏi nên trà trộn vào như thế nào, lại còn không bị phát hiện.

Trong bất tri bất giác đã tới cửa địa ngục, đó là một lao ngục hình phễu, càng đi xuống, hình pháp càng nghiêm trọng.

Bộ dáng đất bằng cũng lót lên một tầng đài cao, một tòa đại môn hình vòm cao lớn nguy nga lại cũng dày đặc âm khí đứng sừng sững, bên trên dùng máu đọng lại viết xuống hai chữ “Địa ngục”.

Cửa có tầng lớp âm binh bắt tay, nếu tôi quang minh chính đại đi vào cũng không thành vấn đề, hiện tại sợ Mặc Hàn biết sẽ tức giận, chỉ có thể trộm đi vào, lại không thể nghĩ ra được biện pháp.

Đang buồn rầu, cửa đại môn địa ngục bỗng nhiên dựng thẳng lên tới một đồ vật đen sì gì đó, nhào thẳng về phía tôi.

Chẳng lẽ là tôi bị phát hiện?

Tôi xoay người giơ chân muốn chạy, lại không ngờ tốc độ của thứ kia rất nhanh, chớp mắt lễ vật đã đến trước người, bổ nhào vào bên người tôi không ngừng cọ tôi.

Đây…… Như là chó mực……

“Gâu gâu!” Đầu ba con đều cọ tôi kích động kêu hai tiếng, dẫn tới âm binh canh ở cửa lại đây xem xét tình huống.

Tôi hiện ra ấn ký giữa mày, những âm binh đó thấy chó đen cọ tôi như vậy, ấn ký lại phát ra hơi thở của Mặc Hàn, ngoan ngoãn gọi Minh Hậu đại nhân.

“Ta muốn đi vào.” Tôi đơn giản bất chấp tất cả, cũng không tin bổn hậu ngẫu nhiên tới địa ngục ngắm cảnh một lần, còn sẽ bị quỷ đến chỗ Mặc Hàn nơi báo cáo.

Các âm binh tự nhiên là nhường đường, còn rất chân chó tỏ vẻ có thể làm hướng dẫn du lịch cho tôi, bị tôi chột dạ từ chối.

Chó đen lại cuốn lấy tôi, vui vẻ đi theo tôi vào bên trong đại môn thấm người kia, đi bước một xuống dưới theo bậc thang.

Mỗi lần đi vài bước, tôi có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết kịch liệt. Thường thường, còn với tiếng chảo dầu nấu tạc, hoặc là thân thể bị cắt…

Quả nhiên hình phạt mười tám tầng địa ngục không phải thổi ra.

Làm người, vẫn nên làm nhiều chuyện tốt!

Tôi mạnh mẽ ổn định bởi tiếng kêu thảm thiết mà lo sợ bất an vì nghe thấy mấy quỷ hồn bị phạt này. Nhìn khuyển địa ngục thu nhỏ đang bán manh kia, lại có chút an tâm.

Đây là Tiểu Bạch đi, tôi nghe Bạch Diễm nói qua.

Nghĩ đến đây, tôi nhìn chung quanh không có quỷ, tìm một góc, ngồi xổm xuống bắt chuyện với tiểu bạch, thấp giọng hỏi nói: “Tiểu Bạch, ngươi biết Âm Sơn đi như thế nào không?”

Không thể trách tôi, vì phòng ngừa âm linh bị phạt trốn đi, bố cục mỗi một tầng địa ngục đều làm giống như mê cung. Tôi vòng vo nửa ngày, hiện tại ngay cả mình ở tầng mấy cũng không biết.

Ba cái đầu của Tiểu Bạch gật vui sướиɠ, đều thành hình cuộn sóng.

Tôi tán dương sờ đầu nó, nhảy lên lưng nó: “Dẫn ta đi!”