Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Mới vừa vào nước chính là hồn phách của nàng và nguyên thần của ta.” Mặc Hàn nói.
Thì ra là như thế…
“Xong chuyện rồi, chúng ta đi thôi, không trở ngại cho quỷ khác báo mộng.” Tôi nắm tay Mặc Hàn đi ra khỏi đình hóng gió, lúc lại bước lên cầu đá lần nữa, không có xuất hiện linh sóng vừa rồi nữa.
Đoán chừng là bởi vì bây giở trở về, không phải nghịch thiên mà đi.
Tiểu Bạch ngoan ngoãn chờ ở bên ngoài cạnh ao, Mặc Hàn mang theo tôi ngồi trên lưng nó, chúng tôi đang muốn rời đi, bên cạnh xuất hiện một con quỷ đội chiếc mũ cao, trên mũ đơn giản thô sơ viết một chữ “Quan”.
“Thuộc hạ gặp qua Mặc Hàn đại nhân!” Hắn nâng vật bài trịnh trọng khom lưng hành lễ với Mặc Hàn.
Mặc Hàn nhìn qua, nhàn nhạt nói: “Mở ra Báo Mộng Trì một lần nữa.”
Quỷ kia lĩnh mệnh rời đi, Mặc Hàn muốn dẫn tôi trở về, bị tôi ngăn cản: “Em muốn nhìn một số quỷ khác báo mộng như thế nào, chúng ta từ từ hãy đi!”
Cửa sắt đen của vườn báo mộng được quỷ quan sai kia dùng vật bài trong tay mở ra một lần nữa, âm linh xếp hàng ở bên ngoài trật tự tiến vào trog vườn, bước lên trên cầu đá Báo Mộng Trì.
Có một số âm linh tu vi, chưa đi nổi hai bước đã bị linh sóng trên cầu đá chấn động rơi vào trong nước.
Bên cạnh ao báo mộng mỗi một âm sai sẽ đứng cách nhau một khoảng cách trong tay cầm cần câu cá, thấy có quỷ rơi xuống nước, âm sai cách con quỷ này gần nhất sẽ thả cần trong tay xuống, trói con quỷ rơi xuống nước kia, vớt quỷ kia lên, ném ở trên bờ.
Còn có thể cứu học sinh, phương tiện thật đẩy đủ!
Tôi không nhịn được có chút tò mò: “Mặc Hàn, nếu báo mộng là nghịch thiên mà đi, vậy vì sao còn có nhiều âm linh muốn tới báo mộng như vậy? Vì sao còn sẽ có Báo Mộng Trì?”
“Ta nhớ rõ người sống có câu, gọi là ‘pháp lý không ngoài nhân tình’, đây cũng như vậy.” Mặc Hàn nói xong nhìn phía dưới Báo Mộng Trì, ý bảo tôi cũng nhìn.
“Âm linh mới từ dương gian dẫn độ đến, luôn là có chút không nhịn được được quyến luyến với nhân gian. Báo Mộng Trì vốn là nước suối của Minh giới mục đích để minh vương nhìn về phía dương gian, ta với Mặc Uyên sinh ra ở U Minh, không cần có liên hệ với dương gian quá nhiều, Báo Mộng Trì vẫn luôn vô dụng.”
“Sau đó, các âm linh quyến luyến với người thân dương thế càng ngày càng nhiều, dần dần hình thành oán khí, ta đã đơn giản mở Báo Mộng Trì ra, sửa thành vườn báo mộng hiện tại. Âm linh có thể mượn cái này báo mộng cho người thân dương gian.”
Mặc Hàn nói nhàn nhạt, tôi lại cảm thấy hắn làm minh vương này thật là quá tuyệt vời!
Đột nhiên, hắn ôm tôi hôn một chút: “Vốn dĩ, ta vẫn luôn không hiểu những tử hồn dẫn độ từ dương gian đến đó, vì sao luôn nhiều không nỡ như vậy, vì sao luôn quyến luyến nhân thế như vậy.”
“Bây giờ đã hiểu rồi sao?” Minh Vương đại nhân thông suốt sao?
Mặc Hàn gật đầu, ôm tôi càng thêm chặt: “Hiện tại đã hiểu.” Hắn cúi đầu chôn ở bên cổ tôi cọ một chút: “Bởi vì dương gian có nàng, cho nên không nỡ và quyến luyến.”
Mặt nhỏ của tôi đỏ một chút, thừa dịp quỷ phía dưới đều không nhìn thấy, cũng lặng lẽ hôn Mặc Hàn một cái: “Em vốn dĩ rất sợ âm phủ, nhưng âm phủ có anh, cũng không sợ.”
“Âm phủ rất lạnh, ta sẽ ôm chặt nàng, đừng sợ.”
“Tuy dương gian có mặt trời, mùa đông rất lạnh mùa hè rất nóng, nhưng em vẫn sẽ ôm chặt anh không buông tay!” Chỉ cần có Mặc Hàn, hai giới âm dương tôi đều không sao cả.
Sau lưng ôm ấp thoải mái không gì sánh được, tôi lười biếng dựa vào trên người Mặc Hàn.
Trên cầu đá phía dưới, âm linh khác không bị linh sóng chấn động, càng đi về trước càng khó bước đi, chỉ có thể ở bên cầu tìm một nơi để đứng, đánh âm khí của mình một phát lên mặt nước.
Ở lúc âm khí rơi xuống nước, hai cơ thể cá chép một đen một trắng từ đáy ao bơi lên, ăn luôn đoàn quỷ khí kia. Lại hình thành một bản vẽ thái cực lần nữa.
Nguyên thần của con quỷ kia rơi vào bên trong thái cực, quỷ thể lại vẫn đứng ở bên cạnh ao duy trì tư thế vừa rồi.
“Lúc báo mộng, nguyên thần không ở đây, không sợ có người sẽ thừa dịp lúc này hạ độc thủ với hắn sao?” Tôi hỏi Mặc Hàn.
Mặc Hàn ý bảo tôi nhìn về phía pho tượng cá chép trên cầu đá: “Nếu có chuyện, cá chép sẽ nuốt quỷ gây sự một ngụm.”
“Anh là nói, những pho tượng cá chép hung dữ đó, thật ra là sống?” Tôi kinh ngạc.
Mặc Hàn gật đầu, chém ra một đạo quỷ khí xuống Báo Mộng Trì phía dưới. Thoáng chốc, những bức tượng chạm trổ cá chép đó đều sống lại, hưng phấn như thực nhân ngư lộ ra miệng đầy răng nanh với chúng tôi nơi này.
Lúc này tôi mới chú ý tới, chỗ bụng dưới của những con cá đó còn có hai cái chân nhỏ.
Tuy biết những con cá này nhất định đều là đang chào hỏi Mặc Hàn, nhưng bị những mắt cá to như tiền xu đó nhìn chằm chằm, cả người tôi vẫn không thoải mái, không khỏi kéo ống tay áo của Mặc Hàn: “Chúng ta đi thôi…”
“Ừ.” Mặc Hàn ném xuống một đạo quỷ khí một lần nữa, lại phong ấn những pho tượng cá chép đó lần nữa, vỗ nhẹ phía sau lưng Tiểu Bạch, chúng tôi rời đi Báo Mộng Trì.
Mặc Hàn nói, âm phủ với bảo bảo trưởng thành tốt hơn một ít, cho nên tôi tính toán ở Minh giới lâu một chút. Chờ tu vi của bảo bảo củng cố chút, lại trở lại dương gian.
Tẩm cung của Mặc Hàn và Mặc Uyên ở hai phía ngược nhau bên trong Minh Cung, lúc Tiểu Bạch dẫn chúng tôi từ không trung bay vào Minh Cung, tôi đã nhìn thấy một đoạn Minh Cung truyền đến mùi máu tươi.
Theo mùi hương nhìn lại, nơi đó có một sông máu vây chung quanh tòa tẩm cung này, hẳn chính là tẩm cung của Lăng Tuyền Ki.
Tôi quyết định, về sau lúc Mặc Hàn không ở đây, tôi có thể không ra khỏi cửa sẽ không ra khỏi cửa, bớt đối mặt với Lăng Tuyền Ki lại muốn động tay.
Khắp tẩm cung của Mặc Uyên đều bố trí pháp trận phòng hộ, ngược lại không có thủ vệ gì, rất thanh tịnh.
Chẳng qua Hồng Quỷ là con quỷ tận chức tận trách, từ khi biết Mặc Hàn dọn về Minh Cung ở, hắn vẫn sẽ đúng hạn mang theo quỷ tới bên này tuần tra.
Thị nữ quỷ tẩm cung đều đặc biệt có nhãn lực, không gọi các nàng tuyệt đối sẽ không xuất hiện. Mặc Hàn đưa cho tôi một thị nữ bên người, là nữ quỷ phi thường ổn trọng.
Trừ Tiểu Bạch sẽ thu nhỏ ở trên đất trống trước tẩm cung chơi đồ chơi ra, nơi này quả thật chính là thế giới hai người của tôi và Mặc Hàn.
Từ Báo Mộng Trì trở về, Mặc Hàn trực tiếp dẫn tôi đi một mật thất sau tẩm cung.
Mật thất ở sau một bức tường trong tẩm cung, trên tường vẽ trận pháp, Mặc Hàn dắt tay của tôi, đặt tay hai người ở trên tường.
Bên trên hiện ra hai trận pháp, Mặc Hàn nói: “Hai trận pháp này, một là có thể mở mặt tường này ra, từ sau tường rời khỏi Minh Cung. Một cái khác, có thể tiến vào mật thất sau tường.”
“Vậy bây giờ chúng ta dùng chính là cái nào?” Tôi hỏi Mặc Hàn.
“Đi mật thất trước.”
Trận pháp trên tường phát ra hàn ý thấm người, nhưng sẽ không tổn thương đến tôi.
Mặc Hàn rót quỷ khí của hắn thông qua tay của tôi vào trận pháp trên tường, trận pháp chợt lóe, mặt tường biến mất, lộ ra mật thất phía sau.
Mặc Hàn dẫn tôi đi vào, mới bước vào mật thất, xông đến chính là từng luồng hơi thở của pháp khí cường đại.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn lại, lại là một căn phòng đặt pháp khí.
Không cần phải nói, đây nhất định chính là két sắt minh vương đại nhân giấu riêng.
Mặc Hàn đi đến trước một cái giá, cầm một hộp gấm bên trên xuống, đưa tới trước mặt tôi ý bảo tôi mở ra.
Tôi tò mò mở ra, thấy bên trong là một cục đá hình trứng ẩn chứa quỷ khí tinh thuần, có chút quen mắt, tôi như là gặp qua chỗ nào đó.
“Cố Hồn Nguyên?” Tôi không phải rất xác định hỏi Mặc Hàn.
Mặc Hàn gật đầu, trong nháy mắt tôi có chút sốt ruột: “Bảo bảo không tốt sao? Phải cố hồn nguyên?” Tôi nhớ rõ hồn phách của con Hoa Duyệt không tốt, cho nên mới muốn Cố Hồn Nguyên.
“Không phải, nàng đừng vội, hài tử rất tốt.” Mặc Hàn sờ đầu tôi: “Cố Hồn Nguyên với quỷ thai mà nói là đại bổ, vừa lúc cho hài tử.”
Thì ra là như thế.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, cầm lấy hạt châu trong hộp gấm, chạm vào hạt châu kia truyền đến lạnh lẽo nhè nhẹ. Tôi lại không có cảm giác gì, nhưng chỗ bụng nhỏ lại truyền đến một cổ xao động ẩn ẩn.
“Bảo bảo như muốn cái này.” Tôi vuốt bụng cười nói.
Tiểu gia hỏa giỏi quá, mới lấy ra đã ngửi được đây là thứ tốt.
“Quỷ thai đặc biệt mẫn cảm với vật cố hồn, nó muốn là bình thường.” Mặc Hàn duỗi tay đặt lên bụng nhỏ của tôi, rũ mắt xuống xuất thần nhìn nơi đó: “Ngoan một chút, đừng để cho mẫu thân con khó chịu.”
“Bảo bảo rất ngoan! Không làm em khó chịu quá.” Những nôn nghén gì đó, xem như là phản ứng mang thai bình thường đi.
Mặc Hàn nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía tôi, trong mắt là hỗn loạn và đau lòng: “Nàng vất vả rồi.”
Hắn cúi thấp xuống hôn một cái, từ trong tay tôi lấy Cố Hồn Nguyên kia, nói với tôi: “A.”
A?
Minh vương đại nhân nói cái gì vậy?
A?
Là ghép vần aoey a?
Tôi mê mang một chút, Mặc Hàn lại lặp lại một lần nữa: “A.”
“A…” Tôi không phải rất hiểu hơi hé miệng, đã nhìn thấy Mặc Hàn đưa Cố Hồn Nguyên thu nhỏ trên tay vào trong miệng của tôi, lại nhanh chóng nâng cằm tôi một chút, ở trước khi tôi còn chưa phản ứng lại, khiến cho tôi nuốt Cố Hồn Nguyên xuống.
Một cảm giác lạnh lẽo từ khoang miệng lan vàol trong thân thể, lại từ từ chảy về phía bụng nhỏ, bị đứa bé bên trong hấp thu, qua một hồi lâu, lạnh lẽo mới hoàn toàn biến mất.
“Cái này không phải ăn rất ngon, chỉ có thể để nàng nuốt vào như vậy.” Mặc Hàn có chút xin lỗi.
Thì ra là như thế: “Không có việc gì, cũng không phải rất khó ăn, trừ có chút lạnh, hương vị gì cũng đều không nếm ra.”
Tôi lại sờ bụng, cảm giác tiểu sinh mệnh bên trong như ăn xong Cố Hồn Nguyên còn đánh cái ợ, không nhịn được mặt đều cười cong, kéo Mặc Hàn lặng lẽ nói: “Mặc Hàn, em cảm thấy hiện tại nhất định ăn bảo bảo thỏa mãn đang liếʍ môi đấy!”
“Ừ.” Mặc Hàn chờ mong nhìn đứa bé, bỗng nhiên cũng cúi đầu.
Bỗng nhiên tôi cảm giác được bên môi ướŧ áŧ mát lạnh, lại là hắn liếʍ tôi một cái!
Minh vương đại nhân muốn làm chó nhỏ sao! Động một chút là liếʍ miệng của người khác!
Tôi chu môi nhìn về phía Mặc Hàn, thấy hắn thu đầu lưỡi hơi lộ ra lạ, dựa vào bên tai tôi nhẹ giọng nỉ non: “Ta cũng rất biết vị.”
…… Lưu manh!
Tôi ngượng ngùng nhìn hắn, vẻ mặt hắn ý vị thoả mãn, dẫn tôi đi tới trước một giá gỗ khác, giới thiệu từng đồ vật bên trên cho tôi, sau đó nhét vào trong lòng tôi.
“Đây là đuốc tụ hồn, có thể dùng để ôn dưỡng hồn phách và quỷ thể.”
“Đây là bùa truyền tống, nếu gặp phải nguy hiểm, nàng dùng linh lực đốt là có thể được truyền tống rời khỏi tại chỗ. Nhưng nơi truyền tống không xác định, không cần tùy tiện sử dụng.”
“Đây là đèn hồn, ta cho đốt lên cho nàng.”
……
Tay của tôi đã nhanh không nhét được hết, Mặc Hàn còn đưa từng pháp khí cổ trên giá cho tôi.
“Đây là y phục bảo vệ hồn phách…”
Lúc hắn lấy được thứ này, mặt tôi lập tức đen lại, rốt cuộc không nhịn được nữa: “Anh có yếm con gái từ đâu ra? Lại là màu đỏ rực!”
Mặc Hàn nhìn yếm đỏ thêu hoa trên tay mình, ngẩn người, nghĩ chút, như suy tư gì đó nói: “Đây hình như là Mặc Uyên…”
Tôi hoài nghi lỗ tai tôi nghe lầm: “Hắn muốn loại đồ vật này làm gì…” Tán gái sao?
Mặc Hàn lại nghĩ, nói: “Hình như là hắn mặc khi còn nhỏ…” Hắn xác nhận nói: “Đúng vậy, là hắn mặc khi còn nhỏ, ta luyện cho hắn.”
Làm sao bây giờ, tôi không tự chủ được tưởng tượng tới vẻ mặt thối hoắc của Mặc Uyên thu nhỏ mặc cái yếm đỏ thêu hoa này.
Không nhịn nổi, tôi nở nụ cười lớn tiếng, đồng thời kỳ quái sao phẩm vị của Mặc Hàn kém như vậy: “Vì sao lại mặc cái này… Lại là màu đỏ rực… Yếm… Ha ha ha! Minh vương mặc yếm đỏ! Ha ha ha ha…”
“Mặc Uyên vẽ bản vẽ, hắn đặc biệt ghi chú rõ màu đỏ.” Mặc Hàn tỏ vẻ mình là vô tội.
Tôi không nhịn được phun tào: “Hắn có phẩm vị gì vậy…”
Nhìn Mặc Uyên ngày thường mặc quần áo trang điểm, cho dù là cổ trang hay là hiện đại, đều là tiểu cao nhân thời thượng, thật sự nhìn không ra còn có đam mê này.
Mặc Hàn nghe xong tôi nói, cũng có một chút ghét bỏ với yếm đỏ nho nhỏ trong tay: “Chờ sau khi hài tử sinh ra, ta lại luyện cho hắn cái mới. Đến lúc đó, nàng vẽ bản vẽ.”
Tôi gật đầu, lại lắc đầu: “Đừng… Chữ em như gà bới không thể bị người thấy…”
Tất cả tế bào nghệ thuật của tôi ở trên âm nhạc, thiên phú vẽ là không.
Quân Chi thì ngược lại, thiên phú vẽ tranh cực cao, trên âm nhạc không một có một ngũ âm trọn vẹn.
Mặc Hàn lấy ra một lá bùa màu đen, ngón tay vẽ nhanh cái gì đó trên bùa đen, không đến một lát, một bùa giấy rồng bay phượng múa màu đen đã hoàn thành.
Hắn đưa lá bùa cho tôi: “Quỷ vẽ bùa.” Lại có chút mê mang: “Không thể bị người thấy sao?”
Minh vương đại nhân anh chữ xấu đương nhiên có thể gặp người!
“Chữ xấu… Không phải ý tứ này… Là một loại so sánh cả người sống… Chính là nói vẽ ra đồ vật đặc biệt khó coi… Không thể bị người thấy…”
Phổ cập thường thức nhân gian gánh thì nặng mà đường thì xa cho minh vương đại nhân!
Mặc Hàn cái hiểu cái không lại cầm lấy lá bùa mới vừa vẽ tốt kia nhìn một chút, vẫn có chút mê mang: “Thật sự khó coi không thể để người thấy sao?”
“Không, anh vẽ đặc biệt xinh đẹp! Người sống dương gian khẳng định tranh nhau muốn!” Nhớ tới lão nhân Vô Vọng kia thèm nhỏ dãi Minh Vương Lệnh, tôi đã cảm thấy đồ vật của Mặc Hàn không thể bị bất kì kẻ nào nhìn thấy.
Mặc Hàn vẫn có chút không hiểu, nhưng thấy tôi thích, cũng không hỏi lại cái gì.
Nhưng thật ra tôi chưa thấy qua Mặc Hàn vẽ bùa, còn có chút tò mò: “Đây là bùa gì?”
“Bùa hộ thể, hài tử không ăn người sống, trưởng thành cần đại lượng âm khí và quỷ khí, ta lo lắng cơ thể không chịu đựng nổi, cho nàng dùng.”
Tôi không tự giác tưởng tượng mình giống cương thi, bộ dáng trán dán một lá bùa.
Không nhịn được dán bùa đen lên trên trán của mình, hỏi Mặc Hàn: “Dùng như vậy sao?”
Về sau nếu tôi phải dính lên thế này, thì khó coi chết đi được!
“Đồ ngốc.” Mặc Hàn cầm lá bùa tay tôi dán ở trên trán, khẽ hôn một cái, nhận lá bùa kia, dán lên trên cánh tay của tôi.
“Dùng như vậy.” Hắn nói xong rót quỷ khí vào bùa đen kia, bùa đen hiện lên một ánh sáng màu xanh, nhập vào trong cơ thể của tôi.
Tôi muốn kiểm tra một chút, lại phát hiện căn bản không kiểm tra ra.
“Không thấy gì…” Tôi có chút kinh ngạc.
“Dung nhập vào trong cơ thể nàng rồi,” Mặc Hàn nói.
Đồ vật trong lòng tôi quá nhiều, không ổn định một cái, pháp khí trong lòng đều phải rơi ra ngoài. Mặc Hàn giúp tôi ổn định đồ vật, chất pháp khí ở trong lòng tôi một lần nữa.
“Bỏ vào mặc ngọc đi.” Hắn nói.
Tôi càng thêm kinh ngạc: “Đều cho em sao?”
Hắn gật đầu.
Tôi thụ sủng nhược kinh: “Sao cảm giác… Anh muốn cho em toàn thế giới vậy…”
Hắn khẽ cúi đầu hôn vào khóe môi của tôi: “Nàng chính là toàn bộ thế giới của ta.”
Trong nháy mắt cảm giác hạnh phúc chợt bùng phát!
Thấy tôi còn sững sờ, Mặc Hàn duỗi tay giúp tôi bỏ đồ vật vào mặc ngọc, ôm lấy tôi, ý hắn bảo tôi nhìn về phía pháp khí còn lại trong mật thất hắn còn chưa kịp giới thiệu cho tôi: “Mỗi một thứ nơi này đều là của nàng.”
Minh vương đại nhân đại thổ hào!
“Anh sẽ không sợ em cuốn nhiều thứ tốt của anh như vậy, chạy trốn một mình sao?” Tôi làm bộ nghiêm túc hỏi.
“Nàng chạy trốn tới nơi nào, ta sẽ đuổi tới đó, về phần đồ vật...” Hắn nhàn nhạt nhìn pháp khí ở khắp nhà: “Nàng đều là của ta, đồ vật nào còn quan trọng.”
Lại về tới mỗi ngày đều có thể nghe Mặc Hàn lời ngon tiếng ngọt, thật vui vẻ!
Trong lúc vô tình ánh mắt lại liếc yếm đỏ kia lần nữa, vẫn là có chút tò mò: “Đồ của Mặc Uyên, sao lại còn ở chỗ của anh?”
Không đoán sai, Mặc Uyên cũng nên có một gian tiểu kim khố của mình.
“Luyện xong hắn cũng không mặc, nhìn xong nói không cần, nên ta vẫn luôn đặt ở nơi này. Hôm nay nhìn thấy mới nhớ tới.” Mặc Hàn nói.
Chẳng lẽ, Mặc Uyên cũng là ghét yếm đỏ này quá xấu? Kém bản vẽ của hắn quá lớn quá thất vọng mới không cần?
Tôi đang hoài nghi, chỉ thấy ngón tay thon dài của Mặc Hàn sờ soạng ở trên giá vẽ cổ một phen, rút ra một tờ giấy. Lấy ra, vừa lúc là bộ dáng một cái yếm đỏ xấu do trẻ con vẽ.
Tôi thu lời tôi vừa mới nói lại, thành phẩm Mặc Hàn luyện chế ra, đẹp hơn bản vẽ Mặc Uyên vẽ rất nhiều!
Tôi duỗi tay cầm bản vẽ lại: “Mặc Hàn, cái này em giúp anh giữ.”
“Vậy không có chỗ gì dùng.” Mặc Hàn thiện ý nhắc nhở.
“Không sao, dù sao cũng không chiếm diện tích.”
Sao sẽ vô dụng chứ! Mặc Uyên lịch sử đen tối thế nào! Về sau còn trông cậy vào lấy cái này chê cười hắn!
Mặc Hàn lại còn tưởng rằng là tôi thích, thuận tay cũng cho tôi cái yếm đỏ kia, tôi so sánh thu lại toàn bộ.
Sau khi đi ra khỏi mật thất, Mặc Hàn nói với tôi: “Ta đã đưa khí tức của nàng ở trên hai trận pháp, nàng tùy thời đều có thể khởi động trận pháp. Về phần là rời khỏi Minh Cung, vẫn là tiến vào mật thất, trong lòng muốn là có thể.”
Tôi hiểu ý.
Lúc sau, Mặc Hàn lại dẫn tôi đi nhìn của hồi môn và sính lễ hắn chuẩn bị cho tôi, khái quát chỉ có một chữ —— Giàu!
“Phản đối… Vì sao muốn anh chuẩn bị của hồi môn…… Của hồi môn không phải hẳn là chính em chuẩn bị sao?” Tôi cái gì cũng không lấy ra, đã cầm nhiều chỗ tốt như vậy, còn có chút xấu hổ.
Ai ngờ, Mặc Hàn rất nghiêm túc nâng mặt tôi lên: “Nàng gả cho ta, đó là của hồi môn tốt nhất. Hiện tại lại vì ta vất vả hoài thai, ta càng làm cho nàng tốt nhất.”
“Mặc Hàn, anh thật tốt…” Hiện tại nhớ lại lúc trước mình sợ hãi Mặc Hàn, đều mang theo một cổ may mắn, may mắn Mặc Hàn còn tốt không từ bỏ nhanh như vậy.
Lúc cơm chiều, Mặc Hàn để Hồng Quỷ cố ý đi nhân gian, mang về cho tôi đồ ăn nóng của người sống, còn mang canh nóng lên.
Nhớ đến về sau ba bữa cơm tôi đều phải khiến Hồng Quỷ chạy qua lại, tôi vô sỉ cười.
Nhưng bởi vì là mệnh lệnh của Mặc Hàn, Hồng Quỷ hắn làm fan não tàn cũng không có bất kì oán giận gì, khi chân chạy vẻ mặt còn hạnh phúc.
Nhưng mà ngày hôm sau, nhìn một đống hồ sơ lớn bị đưa lại đây, mặt Mặc Hàn đen lại.
“Mặc Uyên đâu?” Hắn trầm giọng hỏi quỷ đưa hồ sơ lại đây.
Quỷ kia run rẩy: “Mặc Uyên đại nhân không ở Minh Cung… Trước khi đi, hắn để tiểu nhân xin chỉ thị toàn bộ công việc lớn nhỏ của Minh giới với Mặc Hàn đại nhân…”
Đơn giản mà nói chính là Mặc Uyên phủi tay không làm minh vương này.
“Bảo hắn trở về.” Mặc Hàn tức giận nói.
Quỷ kia càng thêm sợ hãi: “Tiểu nhân không biết Mặc Uyên đại nhân đi nơi nào…”
Mặc Hàn nhấc chân muốn đi ra tìm Mặc Uyên, lại nhìn đến tôi ở bên cạnh, thu bước chân lại.
“Để Hồng Quỷ phái quỷ đi tìm.” Hắn phân phó một tiếng, dẫn tôi đi vào trong phòng.
Sao tôi lại cảm thấy Mặc Uyên là cố ý chọn lúc này phủi tay.
Mặc Hàn cũng giống vậy: “Không biết Mặc Uyên làm sao, lúc này lại đi ra ngoài chơi.”
Tôi nghĩ một chút, trịnh trọng nói chuyện: “Hắn nhất định là ghen ghét chúng ta có con!”
Mặc Hàn dừng một chút, suy nghĩ một phen, cũng gật đầu: “Có khả năng.”
Nhưng mà, Hồng Quỷ phái quỷ đi tìm một ngày một đêm, sau khi quỷ kia bị Mặc Uyên đánh một trận, khóc sướt mướt trở về tìm Mặc Hàn.
“Mặc Uyên đại nhân nói… Nếu Mặc Hàn đại nhân đã trở lại… Hắn có thể nghỉ tạm… Hắn còn nói, nói, ai lại đi tìm hắn, hắn sẽ đánh gãy chân người đó…”
Mặc Hàn phất tay để tiểu quỷ lui xuống, nhìn hồ sơ xếp thành núi nhỏ kia, bất đắc dĩ lấy qua một phần nhìn.
“Không đi tìm Mặc Uyên sao?” Tôi hỏi.
Mặc Hàn cầm lấy ấn một bên phê: “Thôi, ba ngàn năm nay hắn cũng mệt mỏi rồi, để hắn nghỉ ngơi đoạn thời gian.”
Anh trai tốt của Minh giới!
“Vậy em và con bồi anh.” Tôi nói.
Hắn gật đầu, ôm tôi vào trong lòng: “Nên ngủ trưa.”
“Vậy còn anh?” Tôi hỏi.
“Ta xem xong những hồ sơ này, trang giấy này sẽ không phát ra tiếng, an tâm ngủ đi.” Tay trái của hắn xoa gương mặt của tôi, lành lạnh, lại làm tôi rất an tâm.
Tôi thật sự là có chút mệt nhọc, ôm Mặc Hàn tìm tư thế thoải mái, nhắm mắt lại không đến một lát đã ngủ rồi.
Bầu trời Minh giới luôn là rất tốt, lúc tỉnh lại là thời gian cơm chiều, ăn xong cơm chiều, Mặc Hàn bởi vì công vụ phải đi ra ngoài một chuyến. Hắn vốn định mang theo tôi cùng đi, nhưng tôi lười không muốn hoạt động, hắn cũng không miễn cưỡng.
Dặn dò tôi an tâm dưỡng thai, sau khi để Hồng Quỷ ở lại bảo vệ tôi, hắn bước nhanh rời khỏi Minh Cung, tính toán đi nhanh về nhanh.
Nhưng mà, đứa bé bụng tôi lại không an phận.
Ở Minh Cung Mặc Hàn giúp đỡ tu luyện vài lần, tôi đã có thể cảm nhận được thai động rất nhỏ, thật đúng là không giống đứa bé người sống.
Mặc Hàn rời đi không bao lâu, tôi lười biếng nằm ở trên trường kỷ Minh Cung, nhìn một quyển Âm Phủ Dật Sự từ thư phòng Mặc Hàn lấy ra, đã cảm thấy đứa bé ở trong bụng không ngừng động.
Có lẽ là mẫu tử liên tâm, tôi lập tức đoán được ý tưởng của nó.
Đặt sách xuống, khẽ xoa bụng, cười hỏi: “Sao thế? Ở trong phòng ngốc nhàm chán, muốn đi ra ngoài chơi?”
Thai động lợi hại hơn, tôi gần như đều có thể tưởng tượng đến bộ dáng vui mừng nhay múa của nó ở bên trong.