Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Tinh Bác Hiểu ngạc nhiên nhìn đóa sen kia, qua một hồi lâu mới phản ứng lại: “Không được, đây là đồ chuyên dụng của minh vương đại nhân!”
Lợi hại như vậy sao…
Nhưng Mặc Hàn đều cho tôi làm đồ ăn vặt…
“Không sao, anh cầm đi, Mặc Hàn không phải là cái loại quỷ hẹp hòi này.” Tôi nói.
Sắc mặt của Tinh Bác Hiểu đỏ lên: “Thuộc hạ không phải là ý tứ kia! Là, là… Thuộc hạ thẹn không dám nhận!”
“Cầm đi, Mặc Hàn để anh bảo hộ tôi, pháp lực của anh tiêu hao quá độ, sao bảo vệ tôi.” Tôi đưa sen đến càng gần.
Tinh Bác Hiểu ngẩn người, do dự tiếp nhận: “Cảm ơn phu nhân!”
“Khách khí ~”
Tinh Bác Hiểu trịnh trọng tiếp nhận sen, quan sát một hồi lâu, cũng không trực tiếp luyện hóa, mà là thật cẩn thận thu lại.
Có lẽ là hiện tại tình huống còn loạn, hắn không dám thả lỏng cảnh giác nên mới như vậy.
Các đạo sĩ đã bắt đầu nghi thức siêu độ đại hình rồi, nhưng các oán linh lại không yên tĩnh lại, ngược lại càng thêm phản kháng kịch liệt.
Đạo sĩ siêu độ bên ngoài không thiếu người già đầu bạc, theo lý không phải là vấn đề ở siêu độ, tôi khó hiểu nhìn về phía Quân Chi: “Quân chi, đây là có chuyện gì?”
Quân Chi cũng ở trong nửa dại ra, nhìn tình huống hỗn loạn bên ngoài kia, một hồi lâu mới nói: “Em cũng không phải rất rõ ràng, nhưng…… Nếu đoán không sai, năm đó bọn họ lấp đất đắp bờ chôn sống, nói không chừng có quan hệ với đạo môn… Nếu không tập thể bọn họ sẽ không phản kháng kịch liệt như vậy…”
Nhưng mà, hắn nói đến ngay cả mình cũng đều không tin: “Nhưng sao đạo môn sẽ làm loại chuyện này! Chẳng lẽ là độ ra cặn bã? Nhưng công trình lớn như vậy, một hai cặn bã còn không làm được…”
Hắn lại nhìn về phía Lam Cảnh Nhuận: “Sư huynh, anh nghe nói qua đạo môn có chuyện gì chạy trốn quy mô lớn không?”
Lam Cảnh Nhuận nghĩ chút, nhíu mày nói: “Không có.”
Những đệ tử khác cũng không nghe nói qua.
Đệ tử thu quỷ tiến vào kết giới đã có không người vì oán linh tức giận mà bị tổn thương tới, bọn họ muốn lui ra ngoài, nhưng con đường lui về phía sau đã bị các oán linh ngăn cản.
Tiếp tục như vậy, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bị các oán linh xé nát.
Tôi nghĩ tới khúc an hồn, vội hóa ra sáo nhỏ, thổi lên.
Trong cơ thể linh lực có thể thuyên chuyển ít đến đáng thương, nhưng nếu thoáng dùng sức một ít, những linh lực chảy về phía bụng nhỏ đó là có thể chia ra một ít để tôi sử dụng.
Nếu chiến đấu quy mô lớn ngày thường, chút linh lực này khẳng định không đủ, nhưng ở kết giới thổi khúc an hồn, như vậy là đủ rồi.
Dần dần làn điệu chậm rãi vang lên, những oán linh đang ở trạng thái cuồng bạo đó dần an tĩnh rất nhiều.
Đệ tử trong kết giới còn chưa phản ứng lại, Quân Chi đã nhịn không được, xông tới cạnh kết giới hét với bọn họ: “Còn không mau siêu độ thu quỷ! Chị của tôi không giữ được bao lâu!”
Lúc này mọi người mới kịp thời phản ứng lại, thu quỷ, siêu độ.
Nghi thức siêu độ tiến hành đâu vào đấy, tiểu đội bắt quỷ trong kết giới cũng thay đổi vài lần, tôi lại dần cảm thấy không thoải mái.
Cả người đều bị một trận hàn ý bao vây, mồ hôi lạnh từ trên trán nhỏ giọt.
Bụng nhỏ thoáng truyền đến cảm giác dị dạng, linh lực khi ngắt khi chảy, rốt cuộc sau khi thổi xong một âm điệu, rốt cuộc linh lực không thuyên chuyển nổi nữa, toàn bộ chảy về phía bụng nhỏ.
Vô Cực Ngọc Giản biến thành ngọc giản đeo trên cổ tay của tôi một lần nữa, đau đớn chỗ bụng nhỏ lại càng thêm rõ ràng.
“Chị! Chị làm sao vậy?” Quân Chi vội đi tới nâng tôi ngã trên mặt đất dậy.
Bụng đau, tôi há miệng thở dốc, lại không thể nói ra.
Nếu để Quân Chi biết chuyện này, hắn nhất định càng thêm đề phòng đứa nhỏ này.
Cắn chặt răng, tôi nói: “Chị không có việc gì, muốn vào mặc ngọc một chuyến.” Nói xong, cũng không đợi hắn đồng ý, đã trốn vào mặc ngọc.
Mặc ngọc tràn ngập linh khí và quỷ khí nồng đậm, tôi hấp thu một chút linh lực, đau đớn chỗ bụng nhỏ được giảm bớt không ít.
Chẳng lẽ là bởi vì tôi vừa mới dùng chút linh lực, đứa trẻ không hấp thu đủ linh lực, mới có thể đau bụng? Hơn nữa, tôi nhận thấy được, quỷ khí trong không gian cũng chậm rãi xông về phía bụng nhỏ, bị đứa nhỏ bên trong hấp thu.
Ánh mắt tôi không tự giác nhìn về phía hồ hoa sen dự trữ nuôi dưỡng bên trong nước.
Tuy tôi không thể trực tiếp luyện hóa tu luyện hoa sen như Mặc Hàn, nhưng mỗi lần Mặc Hàn cho tôi ăn qua một cánh hoa, tôi đều cảm thấy linh lực trong cơ thể tràn ngập không ít.
Nghĩ đến đây, tôi đi tới bên cạnh ao, cầm lấy đóa đã bị hái mất ba cánh cánh hoa kia, lại hái xuống một cánh hoa, tinh tế nhai nuốt vào.
Theo cánh hoa sen bị hấp thu, linh lực nồng đậm tràn đầy ở trong cơ thể tôi, lại chậm rãi chảy về phía bụng nhỏ, biến mất ở nơi đó.
Mà đau đớn cũng chậm rãi biến mất.
Quả nhiên, đứa nhỏ này là muốn hấp thu linh lực.
Tôi không dám lại tùy tiện sử dụng linh lực.
“Bảo bảo, con phải ngoan ngoãn, hấp thu chút linh lực thì thôi, ba nuôi nổi con. Nhưng ngàn vạn đừng học những quỷ thai khác, đừng làm cho mẹ khó xử, ngoan.” Tôi khẽ vỗ về bụng nhỏ, lòng bàn tay truyền đến hàn ý rất nhỏ, lại không hề làm tôi cảm thấy khó chịu như lúc trước, ngược lại có chút tê ngứa.
Nghỉ ngơi một lát, tôi ra khỏi mặc ngọc.
Quân Chi thấy tôi bình yên đi ra, nhẹ nhàng thở ra.
Tinh Bác Hiểu có chút khác thường đánh giá tôi, hỏi: “Phu nhân, ngài không thoải mái?”
“Không có! Chị của tôi rất tốt!” Tôi còn chưa mở miệng, Quân Chi đã thay tôi trả lời trước một bước.
Tôi thấy trên mặt hắn mang theo đề phòng, hiểu được hắn là lo lắng để Tinh Bác Hiểu biết tôi mang thai, hắn sẽ lập tức nói cho Mặc Hàn. Đến lúc đó Quân Chi lại muốn xử lý quỷ thai trong bụng tôi sẽ phiền toái.
Hắn cũng là lo lắng cho tôi, tôi cũng không nói thêm cái gì.
“Tôi không có việc gì, chỉ là có chút mệt, vào mặc ngọc nghỉ tạm một chút.” Tôi nói.
Tinh Bác Hiểu bán tín bán nghi, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Những người khác đều nhận lấy oán linh còn thừa, lúc tôi không chống đỡ được, tuy còn có không ít oán linh ở bên ngoài, nhưng số lượng đã giảm rất nhiều, bọn họ đối phó nhẹ nhàng rất nhiều.
Lam Cảnh Nhuận thấy oán linh đã giải quyết, thu kết giới lại.
“Tử Đồng, cảm ơn cô!” Hắn đi đến bên người tôi, thật dài hộc ra một hơi: “Ít nhiều các cô cũng kịp thời chạy đến!”
Hắn nói lại nhìn về phía Tinh Bác Hiểu: “Tuy đạo bất đồng khó lòng hợp tác, nhưng cũng cảm ơn anh!”
“Ta cũng chỉ vì bảo vệ phu nhân chúng ta, không muốn tới muốn giúp các ngươi.” Tinh Bác Hiểu đen mặt nói.
May mà tính tình của Lam Cảnh Nhuận tốt, biết loại lão quỷ đạo hạnh sâu này đều không có thiện cảm với đạo sĩ, cũng sẽ không theo Tinh Bác Hiểu so đo, cười cho qua.
Ra ngoài còn có người của Hư Không Cung, Lam Cảnh Nhuận cũng nói lời cảm ơn.
Vô Vọng cũng ở đây, nhìn thấy tôi, sắc mặt biến đổi.
Tôi làm bộ không phát hiện ông ta, sau khi dẫn đám người Quân Chi cùnvàg Lam Cảnh Nhuận cáo biệt, thì trở về.
Về đến nhà, ba mẹ tôi còn chưa ngủ, lo lắng hỏi chúng tôi đã xảy ra cái gì.
Tôi nói dối cho qua có lệ, vừa trở về phòng lại ngủ tới giữa trưa.
Nghe nói, thai phụ sống cuộc sống như heo, tôi cảm thấy tôi sắp đạt tiêu chuẩn rồi.
Lúc xuống Quân Chi đã tỉnh lại, một mình ngồi ở trên sô pha phòng khách nhíu mày tự hỏi cái gì đó.
Tôi ăn cơm sáng mẹ tôi để cho tôi, vẫn là cảm thấy có chút đói, bà đang ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, tôi đi qua.
“Đồng Đồng, con tới vừa lúc, giúp mẹ rửa những xương sườn đó một chút.” Mẹ tôi đưa qua một rổ xương sườn, tôi tiếp nhận, bụng đột nhiên kêu hai cái ùng ục.
Bộ dáng xương sườn này hình như rất thơm…
Tôi có một loại xúc động muốn trực tiếp nuốt những xương sườn đó vào.
Nuốt nước miếng, mẹ tôi xào đồ ăn thấy tôi còn sững sờ ở tại chỗ: “Đồng Đồng, đừng đứng ngốc, trời lạnh, đi lấy chút nước ấm rửa sạch xương sườn, giữa trưa hầm canh xương sườn cho các con!”
Tôi gật đầu, đổ chút nước ấm, thịt tươi bị nước ấm dội qua, phát ra hương vị thịt nồng đậm, lại làm tôi nuốt nước miếng lần nữa.
Rất muốn ăn!
Thật sự rất muốn ăn!
Tôi cảm thấy trong thân thể của tôi có thứ gì đang kêu gào!
Tôi rửa sạch tơ máu còn dính ở trên xương sườn đi, rất nhiều lần, đều nhịn không được thiếu chút nữa muốn trực tiếp cầm lấy xương sườn gặm.
Tôi biết tôi như vậy rất không bình thường, nhưng ý niệm muốn ăn thịt chính là không vứt đi được ở trong đầu.
Ăn một chút?
Chỉ một cái?
Hẳn là không có vấn đề gì đi?
Tôi cảm thấy vấn đề rất lớn, nhưng tay đã không chịu khống chế cầm lên một rẻ xương sườn muốn đưa lên miệng…
Bỗng nhiên, một bàn tay mạnh mẽ vỗ rớt xương sườn trên tay tôi.
Không có thịt đến miệng, tôi giận tím mặt, lập tức muốn tát gia hỏa không có mắt này một cái, đột nhiên trên trán bị rót vào một đạo linh khí trong sạch, tôi lập tức tỉnh táo lại.
Mặt của Quân Chi đứng ở đối diện tôi, vừa rồi chính là hắn rót cho tôi một tia linh lực, mới khiến tôi tỉnh lại.
Tôi còn không biết đã xảy ra cái gì, đã nghe được mẹ tôi quở trách tôi: “Đồng Đồng con đói đến mụ đầu à! Thịt tươi cũng dám để lên miệng!” Bà mắng xong đột nhiên đau lòng: “Đồng Đồng đôi mắt của con làm sao vậy? Sao lại đỏ? Có phải không ngủ ngon hay không? Không đúng, vừa rồi vẫn còn tốt mà!”
Tôi nghiêng đầu, từ trên cửa kính phòng bếp nhìn thấy ảnh chiếu của tôi, tất cả đều bình thường, trừ tôi có một đôi mắt đỏ máu ra.
Tôi cả kinh trong lòng, nói qua với mẹ tôi, chuồn ra khỏi phòng bếp làm tôi mất khống chế kia.
Quân Chi và tôi vào phòng ngủ của tôi, bên trong có kết giới cách âm Mặc Hàn thiết hạ, có thể không cho mẹ tôi nghe được động tĩnh.
Vào phòng, hắn đã hỏi: “Có phải tiểu quỷ kia khống chế chị hay không?”
“Không phải…”
“Không phải thì chị là một người sống lại ăn thịt tươi? Bò bít tết bảy phần chín chị đều ngại cắn, chỉ ăn chín phần chín! Hiện tại ăn thịt tươi?” Quân Chi lườm tôi một cái, nhìn chằm chằm bụng của tôi, hận không thể xách tiểu quỷ bên trong ra.
Tôi nhận thấy được đứa bé bên trong như run rẩy một chút, đôi tay che bụng lại ngăn cách tầm mắt của Quân Chi, nói với hắn: “Nó có thể chỉ là tò mò…”
Quân Chi mới không tin.
Tôi nghĩ một chút, lại nói: “Nó vẫn là một đứa bé không hiểu chuyện, chị sẽ dạy lại nó.”
Quân Chi cầm lấy gương trên tủ đầu giường của tôi, giơ lên trước mặt tôi: “Chị nhìn lại bộ dáng bây giờ của chị xem! Lại không bị bệnh đau mắt, có đôi mắt người sống nào có thể đỏ thành thế này?”
Trong gương, đôi mắt tôi đỏ bừng, ngay cả đồng tử đều biến thành màu đỏ. Không giống người sống, ngược lại thật sự giống ác quỷ.
Tôi nhớ rõ lúc tôi vừa mới lên rửa mặt, đôi mắt vẫn bình thường, vậy đây hẳn là lúc vừa mới muốn ăn thịt mới biến đỏ.
Lại nói tiếp, trong khoảng thời gian này, tôi cũng thật sự là kén ăn rất nhiều, gần như là một chút rau dưa đều không dính, vẫn luôn ăn thịt.
Vốn dĩ không chú ý, mẹ tôi còn rất vui vẻ vì tôi ăn thịt nhiều, bảo tôi dưỡng thân mình thật tốt. Sau lần này, lòng tôi nổi lên thầm nghĩ, chẳng lẽ nói là bởi vì đứa bé trong bụng tôi, mới làm tôi không thịt không vui?
Chuyện Hoa Duyệt ăn người sống chợt lóe ở trong đầu tôi, tôi đánh cái rùng mình, vẫn quyết định không thèm nghĩ những việc này.
“Quân Chi, chị sẽ giao lưu tình cảm với bảo bảo, dạy dỗ nó thật tốt! Em đi ra ngoài trước đi!” Tôi nửa đẩy nửa đuổi Quân Chi đi ra, khóa cửa phòng lại nằm lên trên giường.
Bụng còn chưa hiện vẻ mang thai, nhưng thoáng ấn xuống có thể sờ đến một chỗ cứng cứng.
Nơi đó, hẳn chính là bảo bảo đi?
Quỷ thai thật đúng là không giống nhau, nhanh như vậy đã sờ ra.
“Bảo bảo?” Tôi khẽ gọi một tiếng, đứa bé bên trong không có phản ứng.
Nó hẳn là có thể nghe được tôi nói chuyện, tôi tiếp tục nói: “Bảo bảo, con muốn ăn thịt thì có thể, nhưng chúng ta không thể ăn thịt tươi, được không? Về sau, thịt cá đều có thể để bà ngoại làm, nhưng nhất quyết không thể ăn thịt tươi! Được không?”
Trên bụng cảm giác được bị gì đó đá một chút, bảo bảo bên trong như là có chút không rõ.
Tôi kiên nhẫn giải thích: “Bảo bảo ngoan, mẹ là người sống, không phải là quỷ, không thể ăn người sống. Con xem, ba cũng là quỷ, nhưng ba cũng không ăn thịt người, cho nên, con không được ăn thịt tươi, càng không được ăn thịt người, được không?”
Bụng không có động tĩnh, tôi xem như là đứa bé đồng ý: “Mẹ biết con ngoan nhất.”
Giọng nói mới dứt, trong bụng lại truyền đến xúc động rất nhỏ, được khích lệ hắn nhất định rất vui vẻ.
“Bảo bảo, ngoan ngoãn chờ ba trở về với mẹ.” Tôi lại sờ bụng.
Nếu đoán không sai, hẳn là trong khoảng thời gian này đứa bé mới có ý thức, nếu không lấy tu vi của Mặc Hàn, đứa bé ở trong bụng tôi có dị động, hắn nhất định có thể biết được.
Có lẽ là nghe tôi nhắc tới ba, tôi lại cảm thấy đứa bé trong bụng có chút hưng phấn và chờ mong.
Mặc Hàn chưa gặp qua bảo bảo, bảo bảo cũng chưa gặp qua Mặc Hàn đâu.
Hôm nay mẹ tôi xin nghỉ riêng nửa ngày ở nhà nấu cơm cho tôi và Quân Chi, ăn qua cơm trưa bà lại đi làm.
Lúc tôi ra khỏi phòng ngủ, vẻ mặt Quân Chi còn nghiêm túc nhìn chằm chằm tôi.
“Xem, chị vẫn bình thường.” Tôi cho em tôi nhìn đôi mắt của tôi hồi phục bình thường: “Bảo bảo nói rõ, nó sẽ không lại như vậy!”
“Nó có thể nói?” Quân Chi tỏ vẻ hoài nghi.
Tôi mới không nói là tôi đoán đâu!
“Mẫu tử liên tâm!”
Quân Chi tặng cho tôi vẻ mặt ha hả.
Bỏa qua chuyện quỷ thai này, tôi thấy hắn vẫn là một bộ dáng cừu thâm khổ đại, cảm thấy thú vị: “Nghĩ cái gì vậy? Chuyện sông đào sao?”
Quân Chi do dự gật đầu, nói: “Sư huynh nói, ở đê và đáy sông vớt lên mấy trăm bộ hài cốt, đều đã xử lý, phía dưới đáy sông ngoài hài cốt còn có không ít quan tài, hẳn là dùng để đặt cương thi.”
“Sao lại có người chôn ở nơi đó?” Tôi khó hiểu.
“Bên trên vốn có trận pháp, nhưng lúc cương thi ra khỏi quan tài và vớt thi thể, vô ý đã hủy hoại trận pháp, nhìn không ra nguyên trạng.” Hắn nói thì dừng một chút: “Nhưng em đoán, khả năng giống đại mộ chúng ta nhìn thấy ở kia, là dùng để tăng thực lực của cương thi lên.”
Tôi líu lưỡi, tăng thực lực của quỷ lên tôi còn có thể lý giải, dù sao quỷ còn có ý thức, còn có thể câu thông gì đó.
Tăng thực lực cương thi lên làm gì? Kia là quái vật huyết tinh chỉ biết gϊếŧ chóc…
“Chị, chị nói, có thể có người muốn thành lập quân đội cương thi hay không?” Quân Chi đột nhiên trầm giọng hỏi một câu như vậy.
Nếu dựa theo ý nghĩ này, ngược lại cũng có khả năng, nhưng mấu chốt là, sao để cương thi nghe lời?
Chẳng lẽ là Hóa Cương Trận người sống?
Mặc Hàn từng nói, từ Hóa Cương Trận luyện chế ra cương thi, là có thể chịu khống chế người luyện chế!
Nhưng chúng tôi gặp được những cương thi đó, ít nhất đều là cương thi mấy trăm năm trước, nói cách khác, nếu thật sự có người muốn tạo quân đội cương thi, ít nhất mấy trăm năm trước đã phải bắt đầu chuẩn bị.
Mà thọ mệnh người sống chỉ vài chục năm, căn bản không thể hoàn thành mục đích này.
Chờ một chút!
Nếu không phải là người sống thì sao?
Lúc trước đồ vật liên quan với người sống hóa cương, đều là Mặc Uyên đi xử lý, hắn đã là minh vương cao quý, quân đội toàn Minh Giới hắn sử dụng, hẳn là sẽ không mất công đi tạo loại quân đội cương thi mà hắn nhắc tới đều ghét bỏ này.
Đó chính là người đối nghịch với hắn đi?
Nhưng hình như Minh Giới là một nơi rất hài hòa, gia tộc Lăng Tuyền Ki bị gϊếŧ, còn êm đẹp gả cho Mặc Uyên, Hồng Quỷ thân là quỷ Lăng gia, còn là thống lĩnh cấm quân Minh Cung.
Bọn họ có thù nhà lớn như vậy đều khăng khăng một mực đi theo Mặc Uyên, ai sẽ đối nghịch với Mặc Uyên chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui nghĩ không ra kết quả, tôi cũng không biết nên tiếp tục phân tích với Quân Chi như thế nào, đơn giản không đi quản nữa.
Tôi là thai phụ, hiện tại nhiệm vụ chủ yếu là an thai, loại chuyện phiền não này, ai thích thì làm đi!
Tôi lười nhác dựa vào trên sô pha, cúi đầu nhìn cái cốc của tôi, phát hiện bên trong đã không có nước.
Quân Chi thấy thế, chủ động cầm đi: “Em đi rót nước giúp chị.”
A, thằng nhóc lười cũng có lúc này, tôi đưa cái cốc cho hắn: “Vậy cảm ơn em!”
Quân Chi hơi mang tầm mắt mất tự nhiên né tránh tôi, là khó được khen hắn một câu, nên xấu hổ sao?
Tôi cầm lấy điều khiển từ xa xem TV một lát, Quân Chi còn cọ tới cọ lui chưa đến đây, không nhịn được thúc giục một tiếng: “Quân Chi, không có nước ấm sao? Ấm nước điện ở trên giá bên trái phòng bếp không có nước ấm, em cắm điện chút đi.”
“A? Vâng! Có nước ấm! Lập tức tới!” Hắn như thất thần, bị tôi gọi một tiếng mới phản ứng lại.
Không trong chốc lát, hắn đã cầm nước ấm lại đây.
Tôi nhận trong chốc lát, định chờ nước không nóng nữa lại uống.
Quân Chi lại đứng ngồi không yên ở một bên.
Tôi cho rằng hắn là còn đang lo lắng chuyện những cương thi đó, trấn an nói: “Đừng quá lo lắng, năm đó xảy ra chuyện nghịch thiên người sống hóa cương như vậy cũng không sao, hiện tại cũng nhất định sẽ không xảy ra chuyện lớn gì. Hơn nữa, nếu thật sự có quân đội cương thi gì đó, chị thấy Minh Giới bên kia cũng sẽ không mặc kệ, em phải biết rằng, bên kia có rất nhiều lệ quỷ thực lực ngang ngược.”
Lòng của Quân Chi không ở đây gật đầu, trong lòng rõ ràng còn đang suy nghĩ chuyện khác.
Thấy hắn không muốn nói, tôi cũng không truy vấn, tiếp tục xem TV.
Qua một lát, thấy nước ấm không còn nóng có thể uống, tôi cầm cái cốc lên,
đang muốn uống, Quân Chi bỗng nhiên gọi: “Chị!”
“Chuyện gì?” Tôi hỏi hắn.
Hắn nhìn tôi, muốn nói lại thôi, trong lòng như đang tiến hành giãy giụa rất kịch liệt.
Thấy hắn còn chưa nghĩ ra muốn nói hay không, tôi cầm cái cốc lên một lần nữa, bỗng nhiên nhìn thấy Quân Chi duỗi tay như muốn cướp cái cốc trên tay tôi đi: “Đừng…”
Hắn nói chưa nói xong, tôi đột nhiên cảm giác trên bụng truyền đến một trận đau đớn, vội đặt cái cốc xuống che bụng.
Nhưng mà, trận đau đớn kia lại rất nhanh biến mất.
Tôi kỳ quái nhìn bụng, cảm nhận tình huống dưới bụng nhỏ, nơi đó rất an tĩnh, không giống như là có cái gì khác thường.
Quân Chi lo lắng nhìn tôi: “Có phải quỷ thai lại làm cái gì hay không?”
Tôi lắc đầu: “Không có việc gì, đột nhiên động một chút mà thôi.”
Một buổi sáng không uống nước có chút khát nước, tôi lại cầm cốc nước lên muốn uống nước lần nữa.
Nhưng mà ngay ở lúc cốc sắp đυ.ng tới môi dưới, trên bụng lại truyền đến đau đớn lần nữa.
Quân Chi vội vàng lấy cái cốc trên tay tôi ra, trận đau đớn kia lại biến mất.
Kỳ quái! Ngày thường đứa nhỏ này trừ bỏ hấp thu chút linh lực thì đều rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ lăn lộn tôi, hôm nay là làm sao vậy?
Tôi khó hiểu trong lòng, suy nghĩ nửa ngày đều nghĩ không ra, vẫn quyết định uống một ngụm nước trước, tôi đều nhanh khát chết rồi.
Nhưng mà, lúc cầm cái cốc lên lần nữa, đau đớn trên bụng nhỏ lại truyền đến lần nữa, hơn nữa là đau đớn xưa nay chưa từng có.
Đau đến một chút sức lực trên tay tôi đều không có, không cầm nổi cốc nước một cái đã rơi xuống mặt đất, cốc thủy tinh mà nước ấm rơi đầy đất.
Quân Chi vội đỡ lấy tôi, quát quỷ thai trong bụng tôi: “Nói như thế nào chị của tao cũng là mẹ của mày! Mày an phận chút cho tao!”
Trận đau đớn trên bụng kia lại lập tức biến mất.
Khóe mắt tôi nhìn mảnh vỡ của cốc nước trên mặt đất, trong lòng không tự giác có một ý nghĩ.
Cộng với ba lần đau đớn đều là lúc tôi muốn uống nước truyền đến, chẳng lẽ là đứa nhỏ này không muốn tôi uống nước?
Nhưng mỗi ngày tôi đều uống nước ấm, nó đều chưa từng có phản ứng kịch liệt như vậy.
Quân Chi đỡ tôi lên, trong lúc vô tình, tôi thoáng nhìn chỗ túi tiền áo ngoài của hắn lộ ra một hộp thuốc ở bên ngoài.
“Quân Chi em bị bệnh sao?” Tôi nói duỗi tay muốn lấy hộp thuốc kia đến, xem hắn không thoải mái ở chỗ nào.
Quân Chi lại phản ứng cực kỳ lớn, lập tức lui về sau, duỗi tay che hộp thuốc kia, nhét vào trong túi.
“Chị, em không sao.” Hắn miễn cưỡng cười với tôi, vừa thấy chính là đang nói dối.
“Có cái gì không thể nói với chị, lấy ra cho chị nhìn xem, thuốc không thể uống linh tinh!” Tôi lại duỗi tay lần nữa, Quân Chi vẫn lắc đầu.
Tiểu Bạch không nhìn nổi nữa, không hề dấu hiệu đã ấn Quân Chi nằm ở trên mặt đất, cái đuôi vung lên đưa hộp thuốc rơi trên mặt đất kia đến trước mặt tôi.
Tôi thấy chữ trên hộp thuốc, sững sờ ở tại chỗ.
“Chị…”
Giọng nói yếu ớt của Quân Chi truyền đến, mang theo tình tiết tôi nghe không rõ.
Tôi nhìn hắn một cái, cứng ngắc cúi người nhặt hộp thuốc kia lên, nhìn tên thuốc bên trên, có chút dại ra.
Tên thuốc là trực tiếp dịch âm, tuy tôi chưa từng sử dụng, nhưng không phải là lần đầu tiên thấy được.
Lúc lần đầu nhìn thấy là năm thứ hai đại học, có bạn cùng phòng vô ý mang thai, tự mình trộm mua thuốc này uống ở trong ký túc xá, muốn để thuốc sinh non.
Kết quả dị ứng với thuốc, thiếu chút nữa chết.
Cũng may bị tôi và Ninh Ninh kịp thời phát hiện đưa đi bệnh viện, mới miễn cưỡng bảo vệ một cái mạng.
Hiện tại, trong túi Quân Chi rơi ra chính là một hộp thuốc như vậy.
Hơn nữa, đã dùng qua…
“Chị…” Giọng nói của Quân Chi lại truyền đến lần nữa, tôi nhìn về phía hắn, trong lúc vô tình khóe mắt nhìn vết nước còn chưa kịp lau khô trên mặt đất kia, nghe được giọng nói tràn đầy áy náy của Quân Chi: “Rất xin lỗi…”
Lòng tôi hoang mang.
Cốc nước ấm vừa rồi kia, Quân Chi bỏ thêm thuốc này đi…
Nói cách khác, đứa bé trong bụng tôi cũng sẽ không dùng phương thức kịch liệt như vậy giày vò tôi.
Chỉ là, tôi vẫn ôm một tia hy vọng.
“Thuốc này… Cho chị sao?” Tôi hỏi hắn.
Quân Chi giãy giụa nửa ngày, né tránh ánh mắt của tôi gật đầu.
Lòng tôi hung hăng bị đau đớn, không nghĩ tới vì loại bỏ quỷ thai trong bụng tôi, ngay cả phương thức này Quân Chi đều nghĩ ra được.
“Nó là cháu ngoại trai của em! Sao em có thể như vậy!” Không nhịn được nữa, tôi hét lên với Quân Chi.
Quân Chi cắn chặt răng, già mồm nói: “Nó là quỷ thai sẽ hút tinh khí cơ thể mẹ, chị cũng thấy rồi, vừa rồi chị đã bị nó khống chế muốn ăn thịt tươi!”
“Nó chỉ là còn nhỏ, không hiểu chuyện mà thôi, chị sẽ dạy nó.” Tôi trầm giọng nói.
Quân Chi lại chỉ cảm thấy tôi ngây thơ.
“Chị! Chị thanh tỉnh một chút! Bây giờ nó muốn ăn thịt tươi, kế tiếp chính là ăn người sống! Cuối cùng, nó sẽ ăn chị! Ngay cả hồn phách cũng thế! Thanh Hư Quan đυ.ng tới tất cả quỷ thai cơ thể mẹ, cuối cùng đều là kết cục này! Đều không có ngoại lệ! Em nhìn quá nhiều rồi, em không muốn chị chết!”
“Nó sống, chị sẽ chết!”
Tôi lại không biết nên khuyên hắn như thế nào.
Hắn chị là tốt cho tôi, tôi biết, tôi đều biết! Nếu không chuyện tôi thiếu chút nữa ăn thịt tươi lần đó, khả năng hắn cũng sẽ không thể hạ cái quyết tâm này!
Nhưng vừa rồi nếu đứa bé không nhắc nhở tôi, tôi sẽ phải uống hết chén nước kia!
Tôi sẽ bỏ đứa bé!
Tu vi của Mặc Hàn cao như vậy, ngay cả chính hắn đều nói, khả năng hắn có con sẽ bằng không. Hiện tại nếu đứa nhỏ này là có vạn nhất, Mặc Hàn có thể thật sự vĩnh viễn đều sẽ không thể có con nữa.
Huống chi, tôi là mẹ của đứa nhỏ này, sao có thể tự tay gϊếŧ chết nó!
Tôi suy sút ngã vào sô pha, ý bảo Tiểu Bạch thả lỏng Quân Chi ra.
Lòng của Quân Chi cũng không tốt, sau khi đứng lên, có chút sợ tôi, yếu ớt gọi một tiếng: “Chị…”
Tôi không có tâm tình để ý đến hắn.
Hắn biết mình đuối lý, muốn nói đạo lý lớn với tôi, giọng nói cũng không to lớn vang dội bằng lúc trước: “Chị, em không phải muốn hại chị…”
“Chị biết.” Tôi chặn ngang hắn, muốn mắng hắn một trận, nghĩ đến ước nguyện ban đầu của hắn, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Trầm tư hồi lâu, tôi mới thoáng hoãn lại: “Đứa nhỏ gọi chị là mẹ, em là cậu của nó, em nên yêu quý nó, em biết không?”
“Em biết…” Quân Chi nhìn bụng của tôi, trong ánh mắt cũng có không đành lòng: “Nếu nó là đứa bé bình thường, em khẳng định rất thích, nhưng… Chị, chị gặp qua bộ dáng chị họ hoài quỷ thai là gì rồi! Nàng đã ăn chính mình luôn, cuối cùng ngay cả hồn phách đều bị quỷ thai ăn, em không thể để chị cũng biến thành dáng vẻ kia! Cuối cùng hồn phi phách tán!”
“Mặc Hàn sẽ có biện pháp.” Tôi nói.
“Chị đừng tin tưởng hắn được không! Bí mật trên người hắn nhiều như vậy, hắn chủ động nói qua cái gì với chị chưa? Chúng ta hoàn toàn không biết gì với hắn cả! Đứa nhỏ này… Đứa nhỏ này có phải của chị hay không còn không xác định, nhưng em biết hắn là tuyệt đối sẽ không từ bỏ đứa nhỏ này! Đến lúc đó, vì con, hắn vẫn chỉ biết hy sinh chị!”
Tôi hít sâu một hơi, nhìn về phía thằng nhóc vẻ mặt có hối hận này.
Tôi nhớ rõ, ở lần đầu tiên tôi muốn uống nước, hắn nói chữ “Đừng”, đại khái là hối hận mình nhất thời xúc động hạ thuốc phá thai muốn cứu chữa.
“Quân Chi, em có nghĩ tới một chuyện hay không?” Tôi hỏi hắn.
Quân Chi mờ mịt: “Chuyện gì?”
“Em có nghĩ tới hay không, nếu không có Mặc Hàn, mấy ngày này làm Linh Thể Thuần Âm chị đã chết qua bao nhiêu lần rồi? Hoặc là nói, không có Mặc Hàn, em có nghĩ tới chị sẽ bị người khác bắt đi, hiện tại sống cuộc sống không bằng chết hay không?”
Quân Chi ngạc nhiên.
“Số lần Mặc Hàn cứu chị đã không đếm được, nếu không có hắn, chị đã sớm hồn phi phách tán hoặc là hiện tại bị một người hoặc quỷ mơ ước Linh Thể Thuần Âm của chị bắt lấy, sống không bằng chết, mạng của chị là của Mặc Hàn.”
Cho nên, cho dù cuối cùng hắn không thể không hy sinh tôi, hạnh phúc mấy ngày nay, đều được bổ sung rồi.
Hồi lâu, Quân Chi như là nghĩ thông suốt chút: “Chị… Thật xin lỗi… Em biết mấy ngày này hắn rất tốt với chị… Em chỉ là… Chỉ là không thể tin được hắn…”
“Chị biết, cho nên chị tin tưởng hắn là đủ rồi.”
Quân Chi cúi đầu nhận sai.
Tôi nhìn nước lan tràn đầy đất kia, từ trên sô pha đứng lên: “Mấy ngày này, chị vẫn là tạm thời trở lại biệt thự thành phố Trạch Vân ở vài ngày.”
“Chị! Vì sao?” Quân Chi nghe thấy đã nóng nảy: “Em sai rồi! Em sẽ không lại làm loại chuyện này! Chị đừng đi! Em thật sự sai rồi!”
“Quân Chi, chị dọn đi, không đơn giản là bởi vì chuyện này. Mấy ngày nay, xu thế nôn nghén vẫn luôn tăng lên, chị sợ lại ở trong nhà, ba mẹ sẽ nhìn ra.”
Chuyện tôi mang thai, sớm muộn gì ba mẹ tôi cũng sẽ biết, tôi sẽ tìm một cơ hội thích hợp nói cho bọn họ, nhưng tuyệt đối không phải là lúc hiện tại Mặc Hàn không ở đây.
Quân Chi vẫn cho rằng tôi đang tức giận hắn: “Chị, em sai rồi! Chị đừng dọn đi! Ba mẹ nơi đó em giúp chị lừa gạt! Chị một mình trở lại thành phố Trạch Vân, vạn nhất xảy ra chuyện gì, chị làm sao bây giờ?”
“Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu trở về với chị, có bọn họ bảo vệ chị, không cần lo lắng.”
“Chị…” Quân Chi đã hối hận muốn khóc: “Thật xin lỗi… Chị, em sai rồi… Quỷ thai…”
Tôi chặn ngang hắn: “Chuyện đứa bé, hãy giao cho chị tới xử lý đi, em đừng nghĩ nữa, mấy ngày này, em nghỉ ngơi cho tốt, khôi phục tu vi đi.”
“Chị…”
Lúc thu thập hành lý, Quân Chi đã đứng ở bên người tôi, vài lần mở miệng giữ lại, đều là vẻ mặt áy náy.
Tôi thu thập xong hành lý bỏ vào mặc ngọc, nói dối với mẹ tôi là tôi hẹn Ninh Ninh đi ra ngoài du lịch, rồi đến ga tàu hỏa.
Quân Chi khổ sở tới ga tàu hỏa với tôi.
Cách kiểm tra vé vào trạm còn có hai giờ, trong đại sảnh đợi xe ngồi đầy người, chúng tôi đi nhà ăn trong đại sảnh đợi xe ngồi.
Ăn chút đồ ăn, thấy Quân Chi còn ủ rũ cụp đuôi, tôi thở dài: “Quân Chi, em gạt chị muốn hại đứa nhỏ trong bụng chị, chị thật sự là rất tức giận.”
Quân Chi cúi đầu càng thấp, gần như không dám nhìn thẳng đôi mắt của tôi.
“Nhưng...” Tôi lại nói: “Chị biết em là tốt với chị.”
Lúc này đôi mắt Quân Chi mới sáng lên lần nữa.
“Về sau, đừng làm chuyện như vậy.”
Quân Chi lại cúi thấp đầu xuống, tôi biết hắn còn đang lo lắng tôi sẽ như chị họ.
“Quân Chi, chị biết hiện tại em không chỉ có hoài nghi đứa nhỏ này có thể hại chị hay không, thậm chí còn hoài nghi đứa nhỏ có phải của chị hay không. Nhưng có chuyện em nên xác định, bất luận đứa bé có phải chị sinh hay không, đều là của Mặc Hàn.”
Quân Chi khó hiểu ngẩng đầu lên, không rõ vì sao tôi muốn cường điệu chuyện này với hắn.
Tôi thở dài: “Thực lực của Mặc Hàn có bao nhiêu cường hãn, em nên rõ ràng. Em có nghĩ tới, em hại con của hắn, hắn sẽ đối xử với em như thế nào không? Đừng nói chuyện này em có thể giấu diếm được hắn, chị vừa xảy ra chuyện, Tiểu Bạch trong nhà, Tinh Bác Hiểu ngoài nhà, ai mà không biết? Sao Mặc Hàn có thể bị giấu diếm được.”
Ánh sáng trong mắt Quân Chi hoàn toàn dập tắt.
Hồi lâu, hắn hỏi: “Vậy không có cách nào sao… Chị, em không muốn chị xảy ra chuyện…”