Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Đồng Trì Phi gật đầu.
Chuyện này không có khả năng!
Em trai tôi sẽ không đi làm loại chuyện trái pháp luật này!
“Học tỷ, chị không sao chứ? Chị cũng không cần quá tự trách, Quân Chi cũng không phải cố ý, chị yên tâm đi, em không nói với cảnh sát, trường học bên kia cũng không biết, chị là chị của cậu ấy, em mới nói với chị.” Vẻ mặt của Đồng Trì Phi chân thành.
Ngay ở lúc này, khóe mắt tôi thoáng nhìn tòa nhà bị đốt thành phế tích kia, thấy bóng dáng của em trai tôi chợt lóe qua một cửa sổ tầng năm.
Tôi kinh ngạc, hỏi Đồng Trì Phi bên cạnh tôi: “Hình như vừa rồi chị nhìn thấy Quân Chi, em nhìn thấy không? Ngay ở cửa sổ tầng năm kia.”
Nhất định là một phách của em trai tôi bị mất kia!
Nghĩ đến đây, tôi kéo dải băng cảnh báo chạy vào trong.
Đồng Trì Phi cũng chạy theo, tôi sợ hắn tay liên lụy, nói với hắn: “Em mau trở lại trường học đi, một mình chị vào xem, nơi này nguy hiểm lắm.”
“Em cũng muốn giúp Quân Chi!” Hắn nghiêm túc nói.
Trong lòng tôi lại cảm động không chịu nổi, lại cảm thấy kì quái.
Nếu đổi lại là tôi, bạn tốt làm loại chuyện này, rất khó chủ động nhắc tới với người nhà người ta đi.
Huống chi, hoả hoạn nhà xưởng này còn mất nhiều mạng người như vậy. Nói cho người nhà, để cho một nhà người ta đều vác trên lưng nợ mạng người nặng nề như vậy.
Tòa nhà bị đốt thành than đen, khắp nơi đều xám xịt, dẫm một chân xuống, như đạp lên một miếng xốp, tùy thời đều sẽ bị sụp xuống.
Dọc theo đường đi gặp phải mấy âm linh, ánh mắt đều dại ra du đãng, tôi cũng không có để ý, ta dùng tốc độ cao nhất chạy tới tầng năm thấy nơi mà thấy em trai tôi bên cửa sổ kia, bên trong lại đều không có cái gì.
Tôi không khỏi thất vọng.
Xoay người ra cửa, nơi đó là một nồi hơi thật lớn, bên trong còn bay ra một con âm linh, là nhân viên phòng cháy hi sinh vì nhiệm vụ kia, nghe nói là khi cứu hoả ở trên hành lang, nồi hơi nổ mạnh, vô ý ngã xuống.
Đồng thời, tôi cũng có chút tò mò, một đường tiến vào, vì sao không gặp Hồng Quỷ.
Tìm mấy phòng ở gần một lần, cũng chưa tìm được hồn phách của em trai tôi.
Thừa dịp Đồng Trì Phi ở trong một gian phòng khác, tôi lặng lẽ đi tới bên cạnh một âm linh đang vùi đầu ở góc tường, nhẹ giọng hỏi: “Anh gặp qua có hồn phách khác ở nơi này không? Chỉ có một phách.”
Hắn không mở miệng, chỉ là âm trầm nhìn về phía sau tôi.
Đồng thời, tôi cũng nhận thấy được một cổ cảm giác quỷ dị ở nơi đó nhìn chằm chằm tôi.
Tôi cẩn thận quay đầu lại, nhìn thấy Đồng Trì Phi ở nơi đó, bị một con âm linh quấn lên.
Kia cũng là quỷ bị thiêu chết, đang kéo chân của Đồng Trì Phi, muốn kéo hắn ra lan can chỗ nồi hơi.
Còn nhân viên phòng cháy chôn nửa cơ thể trong nồi hơi, vốn là một mảnh tĩnh mịch, lúc này, lại vận hành bình thường, bên trong sinh khí cuồn cuộn khói trắng, còn không ngừng đang quấy nguyên liệu gì đó.
“Học tỷ cứu em! Cứu em! Em phải bị kéo xuống! Học tỷ!” Đồng Trì Phi bám chặt khung cửa cầu cứu với tôi, tôi vội lấy ra một lá bùa vàng, xông lên dán ở trên trán âm linh, thu âm linh vào.
Đồng Trì Phi lập tức thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt khϊếp sợ cùng nghĩ mà sợ: “Kia thật sự là quỷ sao…”
“Sợ hãi thì trở về, đã bảo em đừng đi theo vào mà.” Tôi thật tâm muốn tốt cho hắn.
Sắc mặt của hắn tái nhợt lắc đầu, không, em nhất định phải biết vì sao Quân Chi sẽ biến thành dáng vẻ kia!
Tôi bất đắc dĩ, chỉ có thể dẫn theo hắn tiếp tục đi tìm, nếu vào được, thì phải tìm xem mới được.
Lúc đi ngang qua âm linh trong một góc kia, tôi bỗng nhiên thấy hắn đứng lên hung tợn đánh về phía chúng tôi, cũng may tôi đã sớm chuẩn bị, ném một lá bùa đi, âm linh lại bị thu vào bùa.
Kỳ quái, vừa mới còn tốt, sao đột nhiên lại điên cuồng?
Tôi nhìn bùa trong tay như suy nghĩ gì đó, Đồng Trì Phi cũng vậy: “Học tỷ, bùa này có thể phòng thân sao?”
Tôi gật đầu, cầm hai lá bùa cho hắn: “Nhìn thấy quỷ thì trực tiếp ném đi.”
“Em không nhìn thấy quỷ…” Vẻ mặt của hắn buồn rầu.
Tôi bất đắc dĩ: “Ném theo trực giác.”
Tiếp tục đi về phía trước, đã phải đi ra ngoài, đẩy một cánh cửa ra, tôi lại thấy được hình ảnh giống phía sau như đúc.
Ha hả, em gái anh quỷ đánh tường.
Tôi các thu hết bọn người kia lại, xem ai còn giở trò đánh tường cho tôi!
Nơi này đại khái phiêu đãng hơn mười âm linh, một con âm linh một lá bùa khẳng định không đủ.
Tôi thừa dịp Đồng Trì Phi không chú ý, biến Vô Cực Ngọc Giản thành lá bùa lớn, dán ở ngoài là bùa, lúc làm bộ ném lá bùa, trực tiếp thu âm linh vào Vô Cực Ngọc Giản.
Đại khái sau khi thu thập mấy con, tôi bỗng nhiên cảm thấy không khí trong phòng thay đổi.
Những âm linh đó vốn đều chỉ là lo tự mình bay, ngẫu nhiên có mấy con lúc đi ngang qua chúng tôi, sẽ đột nhiên phát động công kích về phía chúng tôi, cũng đều bị tôi thu thập.
Chỉ là hiện tại lúc này, tất cả âm linh nhà xưởng đều âm trầm nhìn về phía chúng tôi.
Tôi bị bọn họ nhìn đến da đầu tê dại, yên lặng hóa ra sáo nhỏ, quyết định vẫn là thổi khúc an hồn trấn an bọn họ một chút trước.
Mới thổi ra âm điệu đầu tiên, Đồng Trì Phi đã chặn ngang tôi: “Học tỷ, lúc này còn thổi khúc gì, nhanh nghĩ cách đi ra ngoài mới là quan trọng nhất!”
“Chị biết, chị có tính toán của chị, em an tâm đợi ở bên người chị, lấy bùa ra.” Tôi lại thổi lên lần nữa, lại bị đồng trì phi một tiếng thét chói tai lại lần nữa đánh gãy.
Không biết là âm linh từ nơi nào nhảy ra tới chưa thấy qua, quỳ rạp trên mặt đất cắn chặt chân của Đồng Trì Phi. Âm linh kia như một con khỉ, không có đuôi, trên đầu lại mọc hai mặt người một trước một sau.
Hai mặt người cười giận dữ, như người hai mặt nghe qua trong chuyện xưa trước kia. Bây giờ mặt cười kia đang cười khanh khách âm trầm với tôi.
Đồng Trì Phi giơ lá bùa ném loạn, lại vẫn không ném đến trọng điểm.
Tôi lấy lá bùa ra muốn giúp hắn, tay còn chưa tới gần, con khỉ quỷ kia bỗng nhiên nhả ra, cắn ở trên tay của tôi một ngụm.
Tôi bị đau ném nó ra, nó ngã ở trên lan can bên cạnh, liếʍ láp vết máu ngon chảy ở khóe môi, càng thêm thèm nhỏ dãi nhìn về phía tôi.
Tôi ý thức được không ổn, con khỉ quỷ này đã uống máu của tôi, đại khái biết tôi là Linh Thể Thuần Âm.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, con khỉ quỷ đột nhiên như mũi tên rời dây cung xông về phía tôi, tôi né tránh, kéo Đồng Trì Phi đi ra ngoài.
Miệng vết thương trên tay truyền đến xúc cảm cọ xát rất nhỏ, tôi cúi đầu, nhìn thấy tay của Đồng Trì Phi như không cẩn thận xẹt qua miệng vết thương của tôi.
Ngay ở lúc này, Đồng Trì Phi đứng lại.
“Đi mau! Sắp bị đuổi kịp rồi!” Tôi kéo hắn muốn chạy, lại bị hắn kéo lại.
“Linh Thể Thuần Âm.” Khóe miệng của hắn bỗng nhiên nhếch lên một nụ cười quỷ dị, lúc này tôi mới nhìn thấy máu của tôi trên ngón tay hắn, hắn vừa mới cũng nếm máu của tôi!
Lòng của tôi trầm xuống, lập tức thả lỏng tay hắn ra.
“Đến tột cùng cậu là ai!” Tôi chất vấn hắn, thấy con khỉ quỷ kia chạy tới bên người hắn ngồi xổm xuống, muốn đánh về phía tôi, lại kiêng kị cái gì đó không dám tiến lên.
“Em là bạn học của Mộ Quân Chi.” Hắn cười nói.
Con khỉ quỷ kia muốn tiến lên, lại bị hắn quát lớn trở về: “Cút trở về!”
Tôi có ba phần suy đoán thân phận của hắn.
“Mục đích lừa tôi đi vào là cái gì?” Tôi giận dữ hỏi: “Chuyện của Quân Chi, có phải có quan hệ với cậu hay không!”
“Mộ Quân Chi là nó xen vào việc của người khác! Cô cũng giống vậy!” Hắn phản bác, dừng một chút, cười tà nhìn về phía tôi: “Nhưng tôi lại không nghĩ tới, cô lại là Linh Thể Thuần Âm.”
“Cậu lại không phải là âm linh, muốn Linh Thể Thuần Âm làm gì! Trước trả một phách kia của Quân Chi cho tôi!” Thời gian không nhiều lắm, tôi phải tìm hồn phách của Quân Chi trước?
“Cô yên tâm, tôi sẽ cho cô! Hồn phách của Mộ Quân Chi quá cường đại, chỉ là bắt được một phách kia, tôi có thể luyện hắn thành quỷ tướng, hơn nữa cô là Linh Thể Thuần Âm như vậy, tất cả quỷ tôi nuôi đều có thể tăng nhiều thực lực! Tôi nhất định có thể trở thành Dưỡng Quỷ Sư cường đại nhất!”
Quả nhiên, hắn giống lớp trưởng!
“Trả hồn phách của Quân Chi cho tôi!” Tôi cả giận nói.
Hắn vung tay lên, con khỉ quỷ bên chân lập tức đánh về phía tôi, tôi dùng tay bị thương làm mồi dụ, một tay khác rút ra một lá bùa thiên hỏa ném về phía trên người con khỉ quỷ, lá bùa nháy mắt biến thành tro tàn, trên người con khỉ quỷ bốc cháy lên dương hỏa, thống khổ giãy giụa ở một bên.
Đồng Trì Phi nhìn thấy cũng không có để ý, bỗng nhiên trên tay hắn hiện ra một sợi tơ hồng, tôi không trốn tránh kịp, bị tơ hồng của hắn trói chặt.
“Học tỷ, khúc an hồn của cô là học của ai?” Đồng Trì Phi hỏi.
“Tự học thành tài không được sao!” Tôi cả giận nói.
“Khúc an hồn đã thất truyền rất nhiều năm, cô giao nhạc phổ ra đây, tôi sẽ không đưa cô cho những sửu quỷ đó.”
“Cút!” Tôi hận thể chất của tôi! Đang muốn biến ra trường kiếm, tôi lại đột nhiên nghĩ tới một chủ ý.
Hiện tại Đồng Trì Phi cho rằng tôi không có năng lực phản kháng, lòng đề phòng tương đối thấp, chính là thời cơ tôi nói lời khách sáo.
“Tôi hỏi cậu trước, Quân Chi quản nhàn sự này làm cái gì?”
Đồng Trì Phi nhìn ma quỷ khác trong nhà xưởng, nói: “Cô biết Vì so mấy con quỷ lúc trước đột nhiên nhảy dựng lên công kích chúng ta không?”
Lúc tôi hỏi hắn hồn phách của Quân Chi ở đâu, bọn họ đều rất bình tĩnh, nhưng khi đi qua với Đồng Trì Phi, bọn họ lại điên cuồng, chẳng lẽ…
“Chẳng lẽ cậu có quan hệ với cái chết của bọn họ?” Ta hỏi.
Đồng Trì Phi cười gật đầu: “Không sai, trận hỏa hoạn này, là tôi đốt.”
Tôi chấn động: “Vì sao! Đây là nhà máy hóa chất! Nếu mà nổ mạnh, tất cả mọi người gần đây phải xong đời!”
Đồng Trì Phi lại cười: “Không hổ là chị em! Lúc ấy, Mộ Quân Chi cũng là nói như vậy, nó phát hiện chân tướng của chuyện này, nên đối nghịch với tôi, vì không cho nó nói ra bí mật của tôi, tôi đành phải rút hồn của nó.”
Hắn nói tới đây, vừa không vui lại vừa hưng phấn: “Nhưng tôi không nghĩ tới hồn phách của hắn cường đại như vậy, tôi hao hết sức lực, mới chỉ rút đi một phách của hắn, đúng rồi, cô đã có Âm Dương Nhãn, cô có thể nhìn thấy quỷ đi theo hắn đi? Đó là tôi nuôi.”
“Cậu muốn hại chết cả nhà chúng tôi?” Toi giận không thể át.
“Tôi chỉ là cảm thấy, người nhà các cô nếu là gặp chuyện không may, hồn phách cường đại nữa đều có thể có sơ hở, đến lúc đó tôi có thể luyện thành quỷ tướng mạnh nhất!”
“Khốn kiếp!” Trong nháy mắt linh lực thật lớn bắn mạnh từ toàn thân tôi, cũng không dùng trường kiếm, tơ hồng trói trên người tôi đã đứt ra.
Trên mặt tự tràn đầy tin của Đồng Trì Phi lập tức biến mất vô tung vô ảnh: “Sao cô có linh lực lớn như vậy…”
Hắn né tránh thế công tôi, giơ tay lại gọi tới mấy con quỷ bị thiêu: “Bắt lấy cô ta!”
Mấy con quỷ này cũng là chết ở nhà xưởng, mới thành quỷ không bao lâu, tuy tăng thêm khắp nơi, nhưng tôi đang ở trong cơn giận dữ, hai ba lần dùng Vô Cực Ngọc Giản giải quyết.
“Cậu phóng hỏa đốt nơi này, chính là vì biến bọn họ thành quỷ, bắt tới làm quỷ cho cậu?” Tôi càng nghĩ càng phẫn nộ.
Lửa giận của Đồng Trì Phi như bị một câu này đốt cháy: “Bọn họ sớm đáng chết! Ba của tôi chính là chết ở chỗ này! Bọn họ ai cũng đều mặc kệ! Tùy ý để ba ta chết! Ba tôi vừa chết, mẹ tôi và tôi đã bị những người bảo thủ trong gia tộc đó đuổi ra khỏi nhà! Nếu không phải tôi học dưỡng quỷ, tôi và mẹ của tôi đã sớm chết đói rồi!”
“Vậy cậu cũng không nên phóng hỏa đốt nơi này!” Tôi chỉ vào thành viên phòng cháy trong nồi hơi: “Cậu nhìn thấy hắn không! Hắn làm sai cái gì, hắn liều sống liều chết tới cứu hoả, nhưng bởi vì cậu mà chết ở nơi này! Hắn mới kết hôn một năm, con gái mới sinh ra vào tháng trước! Chỉ bởi vì cậu mà hắn phải chết! Một gia đình cứ như vậy bị huỷ hoại! Hắn đáng chết sao?”
Đồng Trì Phi không nói.
Ngay ở lúc tôi cho rằng cậu ta đã từ bỏ, hắn bỗng nhiên đẩy tôi: “Tôi không có được, người khác cũng mơ tưởng!”
Lan can nơi này đã bị thiêu hủy, hắn đẩy tôi trực tiếp rơi xuống, nồi hơi phía dưới là bởi vì oán khí thật lớn bành trướng mà đang hừng hực sôi trào.
Nếu là rơi vào đi, ta phỏng chừng liền da đều đừng nghĩ dư lại.
Nhưng mà, chuyện lại không có như tôi tưởng tượng như vậy, nhân viên phòng cháy kia nâng tôi lên, nồi hơi lửa nóng dưới thân hắn cũng ngừng sôi trào.
Tôi có chút kinh ngạc, thấy hắn chỉ Đồng Trì Phi còn đứng ở trên lan can.
Tôi hiểu được.
Những oán khí này là nhằm vào hắn, cho nên tôi rơi xuống sẽ không bị thương, nhân viên phòng cháy mới cứu tôi.
“Cảm ơn.” Tôi nói lời cảm ơn với hắn, chân vừa chạm xuống đất, phát hiện dung dịch bên trong nồi hơi đã đọng lại toàn bộ dâng lên, tôi dẫm lên trên thể rắn này.
Trên thể rắn màu xám trắng dưới chân có kỳ quái hoa văn, nhân viên phòng cháy chỉ vết rạn trên thể rắn, lại chỉ Đồng Trì Phi.
Lòng tôi lại thấy kỳ quái, đang muốn đi đến nơi khác xem, lại phát hiện không đi ra được.
Một đạo ánh sáng hiện lên ở dưới chân, toàn bộ thể rắn xuất hiện một ánh sáng, kia lại là một pháp trận, mà tôi và nhân viên phòng cháy ở chỗ mắt trận.
“Đó là Tụ Hồn Trận.” Giọng nói của Đồng Trì Phi đột nhiên truyền tới từ trên đỉnh đầu: “Tôi gϊếŧ nhiều người như vậy, không phải vì làm chúng tôi thành quỷ, là vì dùng mệnh của bọn họ, đến đổi mạng cho ba của tôi!”
“Cậu muốn ba cậu sống lại?” Tôi hỏi.
Hắn gật đầu.
Người dương thọ chưa hết mà chết, Mặc Hàn tùy tay là có thể để bọn họ sống lại, nhưng nếu là giống tôi lần trước như vậy, dương thọ đã hết, muốn sống lại, cũng phải sửa Sổ Sinh Tử trước mới được.
Cho nên, Đồng Trì Phi là cảm thấy hắn còn vênh váo hơn minh vương, tùy tiện bày một cái trận, muốn sống lại là sống lại sao?
“Vốn dĩ, tôi muốn chờ sau khi luyện hồn phách của Mộ Quân Chi thành quỷ tướng, lại tiến hành cái nghi thức này, nhưng cô thổi khúc an hồn ở bên ngoài, trấn an những âm linh này, oán khí không đủ, tôi không có biện pháp mở cửa âm phủ ra dẫn ba tôi trở về! Nhưng hiện tại có cô cũng đã đủ rồi! Linh lực của cô mạnh như vậy, Linh Thể Thuần Âm chính là âm linh Minh Giới thích nhất!”
Trách không được gia hỏa này vẫn luôn chặn ngang tôi thổi khúc an hồn, thì ra là đánh cái chủ ý này!
Tôi sờ trán: “Cậu muốn đi Minh Giới tôi dẫn cậu đi, trước phá trận đã.” Nếu tôi không nhìn lầm, nếu là khởi động trận này, tất cả âm linh nơi này đều phải hôi phi yên diệt.
Đồng Trì Phi không tin tưởng tôi, ngược lại còn trào phúng một câu: “Cô cho rằng cô là ai? Muốn đi Minh Giới thì đi?”
“Ai bảo tôi quen Hắc Bạch Vô Thường chứ.” Tôi liếc xéo xẻo hắn: “Cậu không nhìn ra âm khí trên người tôi nặng như vậy sao? Mới từ Minh Giới trở về không đến mấy ngày.”
Đồng Trì Phi hiển nhiên là tò mò quá chuyện này, đánh giá tôi, hỏi: “Cô đi Minh Giới làm gì?”
“Thăm bạn trai tôi.”
Sắc mặt của Đồng Trì Phi thay đổi: “Cô kết minh hôn? Một khi đã như vậy, vậy cô không thể không chết!”
Tôi còn chưa nói bạn trai tôi là Lãnh Mặc Hàn, sao cậu đã sợ hãi nhanh như vậy!
Đồng Trì Phi nhanh chóng niệm chú, âm khí lạnh băng nhanh chóng phóng vào trận pháp. Đông lạnh cả người tôi đều khó chịu, như cả người đều bị tẩm ở nước đá.
Nắm trường kiếm, tôi hung hăng đâm tới chỗ mắt trận bắt được, một ánh sáng hiện lên, linh lực của tôi lại bị pháp trận hấp thu.
Đây là trận pháp quỷ gì vậy!
Tôi không tin tà, lại dưới mấy kiếm đâm đi, linh lực vẫn bị hấp thu.
Ánh sáng trên pháp trận kia càng ngày càng loá mắt, không ít âm linh xung quanh đều bị hấp thu vào pháp trận, trở thành lực lượng để pháp trận bắt đầu dùng.
Mà tôi đứng ở giữa mắt trận, cảm nhận được quỷ khí chỉ thuộc về Minh Giới.
Không sai, người này thật sự có thể thành công.
Đáy lòng tôi hiện lên một tia hoảng loạn, nhân viên phòng cháy đứng ở giữa lung lay sắp đổ, cơ thể cũng càng ngày càng trong suốt, tôi nhìn ra được, hắn đang làm đấu tranh với pháp trận.
Quỷ khí từ giữa mắt trận tràn ra càng ngày càng đậm, quỷ khí như vậy, tuyệt đối không thể là một con quỷ đã chết mười mấy năm có thể có được.
Chỉ sợ Đồng Trì Phi bị người lừa, pháp trận này thật sự có thể liên thông âm dương, lại không thể làm cha của cậu ta sống lại.
“Mau dừng lại! Cậu đã bị lừa rồi! Tới nơi này tuyệt đối là một đại gia hỏa, không phải là ba của cậu! Chúng ta không đối phó được đâu! Mau dừng tay!” Tôi hét to với Đồng Trì Phi, lại thấy đôi mắt hắn đỏ bừng khát máu, đã xuất hiện bệnh trạng nhập ma.
“Đồng Trì Phi! Đồng Trì Phi cậu tỉnh lại!”
Nhân viên phòng cháy lắc đầu với tôi, nói cho tôi đã không có cách nào.
Linh lực trong cơ thể nhanh chóng trôi đi, Vô Cực Ngọc Giản không có linh lực chống đỡ, một lần nữa biến thành vòng ngọc đeo ở trên tay của tôi.
Tôi lấy ra một lá bùa, dán ở trước nơi nhân viên phòng cháy đứng.
Nửa người dưới của hắn đã không còn, nhưng vẫn canh giữ ở trung ương mắt trận.
Quỷ khí thoáng yếu đi một ít, nhưng không bao lâu, lá bùa kia đã biến thành tro tàn.
Bùa kia vẫn là tổ sư gia của Thanh Hư Quan vẽ, tôi cho bà nội hai là, mình để lại một lá, bây giờ bùa nát, lá khác Lam Cảnh Nhuận tự mình vẽ cũng không cần lấy ra.
Dưới chân dần hình thành một lốc xoáy màu đen, tôi tập trung lực chú ý làm ấn ký trên ấn đường tôi xuất hiện. Nếu là trong chốc lát ai ở bên trong Minh Giới đi ra, nhìn thấy ấn ký hẳn là không dám tổn thương tôi.
Nhưng… Chỉ sợ tên kia không có ý thức, chỉ biết gϊếŧ chóc.
Tôi hít sâu một hơi, sau khi thấy nhân viên phòng cháy bị cuốn vào lốc xoáy, thân thể của tôi cũng bị hút vào.
Nơi đó rất lạnh, như lúc lần đầu tiên tôi vào nhầm phố âm, chạm vào nước ở trong hồ lạnh.
Gió gào thét thổi mạnh ở trên mặt tôi, còn lại chính là một mảnh đen tối, chỉ có quỷ khí càng ngày càng mãnh liệt, gần như muốn áp chế tôi không được hô hấp.
Bỗng nhiên, trong bóng đêm, một tiếng gầm gừ thật lớn, nghe được trong lòng tôi run lên.
Một cổ quỷ khí mãnh liệt trào ra, hất cơ thể của tôi ra khỏi bóng đen.
Nơi này lại là nhà xưởng, hai mắt đỏ Đồng Trì Phi bừng, lại có thể thấy rõ đồng tử, nghĩ đến là ý thức vừa mới khôi phục ba phần.
Hắn đang nhìn chằm chằm một phương hướng.
Tôi quay đầu nhìn lại nơi đó, nơi đó có một cổ quỷ khí rất cường đại, một con quỷ đầu trâu cao ba tầng, cả người quấn quanh hắc khí, đã xuất hiện ở chỗ trận pháp vừa mới xuất hiện.
Tôi đã biết trực giác của tôi sẽ không nhầm!
“Ba của cậu?” Tôi nhướng mày hỏi Đồng Trì Phi.
Hắn lập tức mặt xám như tro tàn: “Chuyện này không có khả năng… Không có khả năng…”
Quỷ đầu trâu không biết có phải nghe được động tĩnh hay không, nhìn về phía chúng tôi, một đôi mắt khát máu xem tôi đến da đầu tê dại.
Thấy ấn ký trên ấn đường của tôi, nó cũng chưa nghĩ nhiều, giơ tay cầm xích sắt trong thùng xăng dầu quất về phía tôi và Đồng Trì Phi.
Tôi giãy giụa từ trên mặt đất tránh ra, động tác của Đồng Trì Phi cũng không chậm, không có bị thương.
Chúng tôi chia sang ở hai bên, quỷ đầu trâu nhìn về phía tôi, lại muốn tấn công tới tôi, mắt thấy xích sắt kia sẽ phải đập xuống, lúc nghìn cân treo sợi tóc, một hình bóng quen thuộc đứng ở trước người tôi, giơ tay chặn xích sắt kia.
Tôi không thể tin tưởng nhìn hắn: “Mặc Hàn…”
Hắn hơi nghiêng đầu: “Mộ Nhi, ta đã tới.”
Trên tay hơi dùng lực một chút, Lãnh Mặc Hàn đánh xích sắt trở lại chỗ cũ, xoay người ôm chặt tôi, khẽ hôn khóe môi của tôi: “Không có việc gì chứ?”
Tôi lắc đầu, trong lúc nhất thời đôi mắt lại có chút ướŧ áŧ ôm chặt hắn: “Em không có việc gì… Sao anh lại tới đây? Không phải nói phải ba bốn tháng sau sao?”
“Nhớ nàng.” Hắn đơn giản trả lời, lại làm lòng tôi ấm áp nói không nên lời.
Nhận thấy được phía sau lại có quỷ khí tấn công tới, Lãnh Mặc Hàn không vui nhíu mày lại, bế tôi lên rời khỏi nơi đó, đứng ở một chỗ lan can tầng bốn.
Hắn nâng tay của tôi lên, nhìn thấy miệng vết thương bên trên, mày lại nhíu lần nữa, vừa chữa thương cho tôi, hắn hỏi: “Ai làm?”
“Một con khỉ quỷ, em tự mình xử lý!” Giọng nói của tôi còn mang theo đắc ý.
Phía dưới truyền đến tiếng rít gào của quỷ đầu trâu, đồng thời còn kèm theo tiếng khác, tôi theo tiếng nhìn lại, phát hiện chỗ mắt trận triệu hồi ra quỷ đầu trâu, lại bò ra không ít âm binh.
Nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn, bọn họ đều là sửng sốt: “Mặc Hàn đại nhân!”
“Giải quyết hết.” Lãnh Mặc Hàn lạnh lùng nhìn quỷ đầu trâu kia, phân phó một tiếng, không để ý những âm binh đó.
Lúc này Hồng Quỷ một thân chật vật chạy lại, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn, vẻ mặt sùng bái: “Mặc Hàn đại nhân! Thuộc hạ Hồng Quỷ gặp qua Mặc Hàn đại nhân!”
Lãnh Mặc Hàn lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Bảo ngươi bảo vệ phu nhân, chính là bảo vệ như vậy?”
Trên mặt hóa trang người chết của Hồng Quỷ lập tức càng thêm trắng bệch: “Thuộc hạ có tội.”
“Là em bảo Hồng Quỷ vào tìm hồn phách của em trai em.” Tôi giúp Hồng Quỷ giải thích một câu cho Mặc Hàn, dù sao mấy ngày nay Hồng Quỷ đều tận tâm trên cương vị công tác.
“Tìm được rồi?” Lãnh Mặc Hàn lại hỏi Hồng Quỷ.
Hồng Quỷ lắc đầu, vẻ mặt xấu hổ: “Còn không có… Thuộc hạ trúng kế… Khu làm công của nhà xưởng có một thứ Mê Tung Phệ Hồn Trận.” Hắn không thể hiểu được dừng một chút, thấy tôi không có phản ứng gì, mới tiếp tục nói: “Thuộc hạ hóa trận, mới thoát ra được.”
Tôi có chút tò mò đồ vật Hồng Quỷ nói kia, muốn hỏi Mặc Hàn một chút đó là cái gì, ngẩng đầu lại thấy trong mắt hắn hiện lên một tia cảm xúc kì lạ.
Lại là có quan hệ với cô gái kia đi…
Tôi cúi đầu xuống không hỏi.
Lãnh Mặc Hàn cũng không nói gì, chỉ là một tay ôm lấy tôi như suy nghĩ gì đó.
Hồng Quỷ có chút xấu hổ: “Mặc Hàn đại nhân, thuộc hạ nguyện ý lấy công chuộc tội!”
Lãnh Mặc Hàn khẽ hất cằm, nhìn một đám âm binh kia vẫn còn đang ác đấu với đầu trâu quỷ.
Hồng Quỷ hiểu ý, lập tức gia nhập chiến đấu.
“Mộ Nhi.” Đột nhiên, hắn thấp giọng gọi một tiếng, theo bản năng tôi ngẩng đầu lên,lại bị hắn dịu dàng hôn lấy.
Nhưng mà, nghĩ đến lời Hồng Quỷ vừa nói và phản ứng của Lãnh Mặc Hàn, tôi né tránh nụ hôn của hắn.
Không sai, tôi chính là lòng dạ hẹp hòi! Dựa vào cái gì bạn trai tôi một hai phải thời thời khắc khắc nhớ đến một cô gái khác!