Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 70: Biển lửa trong quỷ trạch

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Tôi biến Vô Cực Ngọc Giản trên tay thành nguyên dạng đặt ở trong tay, hỏi: “Muốn đặt ngọc giản lên thử xem hay không?”

Hắn không tỏ thái độ, tôi duỗi tay muốn bỏ ngọc giản vào, bị hắn cản lại: “Trước không cần lỗ mãng.”

Vô cực ngọc giản trên tay tôi hiện ra ánh huỳnh quang màu xanh lục, nhìn lỗ hổng như sâu không thấy đáy kia, tôi hỏi: “Có phải anh quên nơi này từng xảy ra cái gì có quan hệ với anh hay không?”

Hắn khẽ gật đầu.

“Vậy bỏ ngọc giản vào thử xem, dù sao lấy năng lực của anh đánh nát không gian này đều không phải là vấn đề.” Tôi nói.

Hắn vẫn do dự.

Tôi thoáng nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã là 12 giờ đêm.

“Giờ Tý…” Tôi nhắc nhở hắn một tiếng, lời còn chưa dứt, âm linh bên ngoài từ đường chờ săn thú, đột nhiên xông vào không ít lệ quỷ, rối rít xông về phía tôi. Tìm truyện hay tại — s1apihd.com . N E T —

“Tìm chết!” Một cổ sát ý mãnh liệt từ trên người Lãnh Mặc Hàn bắn ra, đẩy lui không ít âm linh.

Chỉ là những con ma đạo hạnh cao thâm đó, lui lại mấy bước lại rối rít xông lên, trong ánh mắt nhìn về phía tôi đều toát ra thèm nhỏ dãi ghê tởm.

Lãnh Mặc Hàn rút trường kiếm ra ứng chiến, lệ quỷ số lượng nhiều đếm không xuể, rất nhiều lệ quỷ vây công hắn, có một con quỷ lọt lưới xông về phía tôi, Lãnh Mặc Hàn lại lập tức chạy đến bảo vệ tôi.

Ngay lúc tôi muốn biến ngọc giản thành trường kiếm giúp Lãnh Mặc Hàn giảm bớt áp lực, ngọc giản đột nhiên như bị thứ gì đó hút lấy, trong nháy mắt ánh huỳnh quang màu xanh lục hóa thành màu đen quỷ dị, bay đến chui vào lỗ hổng kia.

Ánh sáng đỏ tận trời từ nơi đó trào ra, chiếu vào khiến tôi không mở được mắt ra.

Lúc ánh sáng đỏ tan đi, tôi phát hiện bên người tôi lại biến thành ban ngày.

Lãnh Mặc Hàn đứng ở bên kia, chỗ của hắn vẫn là đêm tối, còn không ngừng có âm linh đang công kích hắn. Hắn duỗi tay qua muốn giữ chặt tôi, tôi vội vươn tay đi, lại phát hiện tay hắn xuyên qua từ trong tay của tôi.

Tôi lập tức luống cuống.

Lãnh Mặc Hàn lập tức nhíu mày lại: “Mau lấy Vô Cực Ngọc Giản ra!”

Tôi vội đẩy lư hương ra, lại phát hiện nơi đó căn bản là không có ngọc giản.

Lãnh Mặc Hàn cũng thấy được hình ảnh kia, mày càng nhíu chặt lại.

Thấy không tổn thương đến tôi, hắn cũng không có chút cố kỵ, trong miệng niệm quyết, ánh sáng xanh ngập trời từ bên chân hắn tràn ra, một đạo kiếm thế vung xuống, các lệ quỷ đều bị gϊếŧ hết.

Nhưng mà cơ thể của hắn cũng hơi trong suốt chút.

Ngay ở lúc này, hình ảnh trước mắt tôi đột nhiên thay đổi, trong tầm mắt tất cả đều là màu cam hồng, nhiệt độ xung quanh cũng không ngừng tăng lên, từ đường rất nhanh biến thành một mảnh biển lửa.

Rõ ràng biết đây là ảo giác, nhưng liệt hỏa ở bên người tôi bốc cháy lên, tôi còn như bị ném vào trong biển lửa, khó chịu ngã xuống mặt đất, làn da trên người cũng xuất hiện tình huống bị bỏng, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng.

Sắc mặt của Lãnh Mặc Hàn đại biến, giơ kiếm chém tới từ đường bên kia của hắn, nhưng mà nơi này tôi lại không có nửa điểm động tĩnh.

Trên người tôi đã bị ngọn lửa làm bỏng, đau đớn ngã trên mặt đất lăn qua lộn lại.

Đau đớn như vậy không chỉ có đốt ở trên người, còn là khắc vào hồn phách của tôi.

Tôi cảm giác mình sắp bị lửa lớn quỷ dị này đốt đến hồn phi phách tán.

“Lãnh Mặc Hàn… Lãnh Mặc Hàn…” Tôi không tự giác nỉ non ra tên của hắn, thấy hắn ở một không gian khác như điên cuồng tiêu hao pháp lực, ý đồ cứu tôi ra.

Trên người tôi chỗ nào có thể nhìn thấy thì đều bị thiêu cháy như than, hắn thấy càng thêm sốt ruột.

Rốt cuộc, ở lúc tôi sắp mất đi ý thức, sau một trận động đất rung trời, rốt cuộc trên người truyền đến một tia lạnh lẽo, Lãnh Mặc Hàn lôi tôi ra khỏi biển lửa.