Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu

Chương 76

Bên trong bệnh viện, bác sĩ ra ra vào vào, bận rộn không ngừng. Bên trong phòng bệnh, âm thanh của các loại dụng cụ xen lẫn nhau, nghe đến lòng người có chút hoảng.

Bệnh viện đã liên tục thông báo bệnh tình nguy kịch, nhưng mà người của Uông gia, một người cũng không có tới, bao gồm cả Uông Tuyết Thảo.

Ở bên ngoài phòng bệnh, Ninh Noãn Dương đi tới đi lui, không biết nên làm sao mới tốt!

Ngôn Cẩn Phong trầm mặc, tựa vào vách tường, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh đang đóng chặt.

“Không có chuyện gì đâu.” Đỗ Ngự Đình một tay vỗ vai của Ngôn Cẩn Phong, một tay ôm chặt người bên cạnh: “Không có chuyện gì đâu, đừng nóng vội.”

“Em thật sự rất sợ, Sunny tốt như vậy, cô ấy.....” Ninh Noãn Dương cụp mắt, trong mắt chứa nước mắt, không phải là nói người tốt sẽ được hảo báo sao? Tại sao lại như vậy?

“Không có chuyện gì đâu.” Trừ những lời này, Đỗ Ngự Đình không biết nói cái gì để an ủi cô, “Có lạnh không?” Chạm tới bàn tay lạnh như băng của cô và cơ thể đang run rẩy, anh thầm trách mình quá vô tâm, cho nên mới không phát hiện, “Tới đây, mặc áo vào.” Anh cởϊ áσ khoác tây trang của mình, trên người của anh chỉ mặc một cái áo sơ mi phong phanh.

“Anh......” Trên người bỗng nhiên trở nên ấm áp làm cho hốc mắt của Ninh Noãn Dương ửng đỏ.

“Anh không sao, thân thể của anh rất tốt, không sợ lạnh.” Để chứng minh cho lời nói của mình, Đỗ Ngự Đình còn vỗ ngực mấy cái, “Yên tâm, Sunny sẽ không có chuyện gì.”

Chuyện của Sunny, chuyện của Noãn Noãn, những chuyện này liên tục kéo tới, đều không thể nói hai chữ ngoài ý muốn, cái này hoàn toàn không phải là ngoài ý muốn, mà là có người cố ý.

Mục tiêu, anh cũng không rõ là gì.

“Ting-----” Chuông điện màu đỏ bên ngoài phòng bệnh vang lên, cửa bị mở ra.

“Sunny thế nào rồi?” Ninh Noãn Dương kích động nhào lên trước.

Bác sĩ chậm rãi kéo khẩu trang, lúc lộ ra khuôn mặt làm cho mọi người sửng sốt.

“Lục Tử Viễn?” Lục Tử Viễn ngây ngốc nhìn anh ta.

“Noãn Noãn.” Đỗ Ngự Đình hoảng sợ, bước tới, kéo cô bảo vệ ở phía sau, “Anh muốn làm gì?” Anh mở to mắt nhìn Lục Tử Viễn, trong lòng tràn đầy sự khủng hoảng.

“Tôi là bác sĩ.” Lục Tử Viễn chỉ vào phòng bệnh của Uông Sunny, “Bây giờ tình hình của cô ấy không phải là quá tốt, mặc dù đã được cấp cứu, nhưng mà bất kỳ lúc nào cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng.”

“Cô ấy tỉnh lại chưa?” Đỗ Ngự Đình khẽ hỏi, nếu như Sunny có thể tỉnh lại, nhất định là có thể hỏi ra một ít chuyện. Sẽ không có người muốn làm hại Uông Sunny, chẳng qua là cô ta biết một số chuyện không nên biết, cho nên mới bị hại.

“Không có.” Lục Tử Viễn lắc đầu, đảo mắt nhìn Ninh Noãn Dương ở phía sau Đỗ Ngự Đình, ánh mắt bắt đầu trở nên nóng bỏng: “Y..... Noãn Noãn, em có khỏe không?”

Y Y, anh rất muốn gọi cô là Y Y, nhưng mà anh không thể.

Ngoại trừ đứng nhìn cô từ xa, cái gì anh cũng không thể làm.

Nếu để cho cô khôi phục trí nhớ, nhớ lại mọi thứ, không, anh không thể để cho cô chịu những nỗi đau kia.

Anh yêu, không phải là ích kỷ, anh muốn, là cô được sống hạnh phúc.

“Em rất khỏe!” Ninh Noãn Dương gật đầu, ánh mắt của Lục Tử Viễn, giống như không giống trước kia, Lục Tử Viễn làm cho người ta có cảm giác, rất thần bí!

“Vậy thì tốt!” Lục Tử Viễn gật đầu, nhìn áo khoác nam trên người của cô, trên mặt lộ ra vẻ yên tâm, “Chỉ cần em khỏe mạnh là tốt rồi.” Cô khỏe mạnh, chính là điều tốt nhất.

Sắc mặt của Đỗ Ngự Đình có chút ngưng trọng, hai tay nắm chặt thành quyền không ngừng run rẩy, đầu ngón tay trắng bệch, nỗi đau giống như bị bong ra, tràn đầy ở trong lòng.

Anh không dám thở mạnh nhìn người bên cạnh, chăm chú nhìn vẻ mặt của cô, nếu như cô nhớ lại tất cả.....

Nếu như cô, rời khỏi anh.

Không.....

“Noãn Noãn-----” Bàn tay bỗng nhiên ôm chặt lấy bả vai của cô, giọng nói của Đỗ Ngự Đình trở nên khẩn trương, “Chúng ta đi ăn một chút gì đó có được không?” Giờ phút này, anh chỉ muốn mang cô rời khỏi chỗ này, rời khỏi ánh mắt của Lục Tử Viễn.

Anh sợ, thật sự là rất sợ.

Thật ra anh cũng chỉ là một người bình thường, trái tim của anh cũng biết sợ, cũng biết đau đớn.

“Em không đói bụng.” Ninh Noãn Dương lắc đầu, cảm thấy Đỗ Ngự Đình có chút bất thường, “Tay của anh.....” Ánh mắt của cô rơi vào bàn tay của anh ở trên bả vai, tay của anh đang run. Cô nắm tay của anh, tay của anh lạnh như băng.

“Anh không sao, chẳng qua là có chút đói bụng.” Đỗ Ngự Đình miễn cưỡng cười lắc đầu, nắm chặt bả vai của cô, cúi đầu hỏi lại: “Noãn Noãn, em đi theo anh ăn cái gì đó được không?” Cổ họng của anh khô khốc, có chút đau.

“Được!” Ninh Noãn Dương gật đầu, trái tim lại cảm thấy bất thường hơn, “Lục Tử Viễn, anh có muốn đi cùng bọn em không?” Ánh mắt của anh ta, thật sự rất kỳ lạ.

Lục Tử Viễn sửng sốt, hồi lâu, mới lắc đầu cười nói: “Không được, anh còn có việc.” Cô mời anh đi ăn cơm, trời mới biết anh ta đã hi vọng được cơ hội như vậy, nhưng mà ánh mắt chạm vào Đỗ Ngự Đình, anh ta vẫn chọn lùi bước.

Anh ta còn chưa nghĩ xong, nên làm cái gì bây giờ?

“Các người đi đi! Tôi đi xem Sunny đi chút.” Ngôn Cẩn Phong lướt qua mọi người, đi vào phòng bệnh.

“Vậy chúng ta đi thôi!” Trong giọng nói của Đỗ Ngự Đình, rõ ràng là có sự bất an, làm cho người ta không chú ý cũng khó.

“Dạ.” Ninh Noãn Dương gật đầu, đi theo anh ra ngoài.

Tại sao Đỗ Ngự Đình lại phản ứng kỳ lạ như vậy?

Còn có Lục Tử Viễn, ánh mắt của anh ta cũng rất kỳ lạ.

. . . . . . . . . . . . .

Cửa phòng tài vụ của D.S, một bóng người đứng ở ngoài cửa, sau khi quan sát xung quanh, lấy chìa khóa và mật mã mở cửa phòng tài vụ.

“Uông Tuyết Thảo-----”

Bỗng nhiên ở sau lưng truyền tới một giọng nói.

“Cái gì?” Một chân của Uông Tuyết Thảo đã bước vào phòng tài vụ bị hù dọa, chìa khóa trong tay rơi xuống đất, cô ta xoay người, nhìn người vừa tới: “Noãn Noãn, là cô à.” Nụ cười của cô ta mang theo vài phần hoảng hốt.

“Uông Tuyết Thảo, cô làm gì ở đây?” Ninh Noãn Dương có chút nghi ngờ nhìn cô ta, “Bây giờ đã tan làm, không phải là cô đã đi rồi hay sao?” Cô rõ ràng đã nhìn thấy Uông Tuyết Thảo tan làm, nhưng mà tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây.

Hơn nữa đây là phòng tài vụ, là nơi chứa các báo cáo quan trọng của công ty và một số tài liệu quan trọng.

“Tôi.... Tôi quên chưa lấy một số đồ.” Uông Tuyết Thảo ấp úng nói, ánh mắt mập mờ.

“Cô muốn lấy cái gì?” Ninh Noãn Dương từ từ bước tới, “Nơi này là phòng tài vụ, cô muốn lấy cái gì ở đây?”

“Lấy.... Lấy.....” Uông Tuyết Thảo từ từ lui về phía sau, bị ép, cô ta trở mặt hét lên: “Ninh Noãn Dương, cô đừng có quá đáng, tôi cũng là nhân viên của bộ phận tài vụ, tôi cũng có thể vào phòng tài vụ.”

“À? Phải không?” Ninh Noãn Dương cười yếu ớt, nhìn chìa khóa ở trong tay của cô ta, “Nếu như tôi nhớ không nhầm, nhân viên của bộ phận tài vụ muốn vào phòng tài vụ phải được ba quản lý ký tên, hơn nữa cần phải có người đi cùng, bất kỳ người nào cũng không có quyền tự mình đi vào phòng tài vụ.” Phòng tài vụ chứa tài liệu, quá quan trọng, người bình thường hoàn toàn không thể vào.

D.S kinh doanh ngoại trừ ở bên ngoài, còn có một chút kinh doanh ngầm không thể nói ra ngoài, những thứ ám muội kia thu vào trong sổ sách để ở phòng tài vụ, vì vậy quản lý phòng tài liệu rất nghiêm khắc.

“Bây giờ đã tan làm, tôi cần dùng tài liệu.” Uông Tuyết Thảo ngược lại trở nên hùng hồn, dù sao đã bị phát hiện, bây giờ có chỗ dựa là lão phu nhân, cô ta hoàn toàn không cần Ninh Noãn Dương. Hơn nữa, là cô ta nhận lệnh của lão phu nhân tới đây lấy tài liệu.

“Chìa khóa của phòng tài vụ, tại sao cô lại có?” Đây là chỗ không đúng, muốn vào phòng tài vụ phải cần có chìa khóa và mật mã, tổng cộng có ba cái chìa khóa, ở trong tay của ba người, mật mã là do hai người khác quản lý, nhưng mà bây giờ Uông Tuyết Thảo có cả chìa khóa lẫn mật mã.

Là lão phu nhân đang giúp cô ta sao?

Nhưng mà nếu như lão phu nhân hiểu rõ tình hình tài chính của D.S, hoàn toàn không cần để cho Uông Tuyết Thảo tới đây lấy tài liệu.

“Tôi có thì có thôi, không có liên quan gì tới cô.” Uông Tuyết Thảo trở nên vênh váo, mắt thấy không vào được phòng tài vụ, cô ta dứt khoát xoay người, “Thôi, tôi đi trước đây.”

Ninh Noãn Dương đứng yên tại chỗ, cau mày tự hỏi.

. . . . . . . . . . . .

Uông Tuyết Thảo tự đi vào phòng tài vụ, mặc dù bị Ninh Noãn Dương nhìn thấy, nhưng mà camera lại bị hư đúng lúc, không ghi lại được tất cả những gì. Uông Tuyết Thảo không nhận, cũng không có cách nào tóm cô ta.

“Cô ấy lén lút đứng trước cửa phòng tài vụ, nếu như không phải em nhìn thấy, cô ấy nhất định đã vào từ lâu.” Ninh Noãn Dương vừa uống trà vừa nói tình hình lúc đó.

“Cô ta vào đó làm gì?” Ngôn Cẩn Phong vuốt cằm tự hỏi, bỗng nhiên ánh mắt của anh ta sáng lên, “Có phải là lão phu nhân cho cô ta vào hay không? Nếu không cô ta lấy đâu ra cái gan này.”

“Bà nội?” Đỗ Ngự Đình cau mày, “Nếu như là bà nội, tại sao bà lại không kêu tôi đưa cho bà? Bà cũng là cổ đông của D.S, bà có quyền tra xét bất kỳ tài liệu nào ở trong công ty.” Hơn nữa bà muốn tài liệu để làm gì?

“Nếu như biết Uông Tuyết Thảo muốn lấy tài liệu gì thì tốt quá.” Ninh Noãn Dương khẽ uống một ngụm trà, có chút tiếc nuối nho nhỏ, nếu như lúc ấy mình chờ một chút, đợi đến lúc Uông Tuyết Thảo đi ra khỏi phòng tài vụ, nói không chừng sẽ biết được cô ta muốn lấy tài liệu gì.

“Dù sao hành động của Uông Tuyết Thảo có chút bất thường.” Ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, Ngôn Cẩn Phong nói: “Vấn đề bây giờ là cô ta lấy đâu ra chìa khóa và mật mã.”

“Chìa khóa tổng cộng có ba chìa, trên tay tôi có một chìa, trên tay Trương tổng có một chìa, trên tay Vương tổng có một chìa, mật mã thì có tôi biết, còn có bộ trưởng Lý biết, nhưng mà ba người này luôn trung thành với Đỗ gia, hơn nữa hôm nay tôi điều tra, chìa khóa vẫn còn ở trong tay của bọn họ.” Đỗ Ngự Đình cũng rơi vào trầm tư, nếu như không có người đưa chìa khóa cho Uông Tuyết Thảo, vậy chìa khóa kia từ đâu tới, tổng cộng chỉ có ba cái chìa khóa, hoàn toàn có chút không hợp.

“Dù sao phát hiện có nội gián ở trong công ty là được rồi, nếu không mấy tháng này cổ phiếu sẽ luôn luôn rớt không ngừng.” Ngôn Cẩn Phong than thở, lắc đầu, “Cái này nhất định là con cá lớn, nếu không đổi khóa phòng tài vụ trước là được rồi.”

“Không được.”

“Không được.”

Hai giọng nói phản đối cùng nhau vang lên.

Ninh Noãn Dương và Đỗ Ngự Đình nhìn nhau cười một tiếng, “Noãn Noãn, em cũng muốn.....”

“Không sai.” Ninh Noãn Dương gật đầu, nếu như đổi khóa, Uông Tuyết Thảo không vào được, bọn họ sẽ càng không biết cô ta muốn lấy tài liệu gì.

“Thiếu gia, lão phu nhân kêu mọi người xuống ăn cơm.” Ngoài cửa, vệ sĩ đang gõ cửa.

Lúc bọn họ nói chuyện trong thư phòng, vệ sĩ sẽ đứng ở trước cửa, để phòng có người nghe lén, dù sao bây giờ là thời gian đặc thù.

“Được, chúng tôi lập tức xuống.” Đỗ Ngự Đình trả lời.

. . . . . . . . . . . . . .

Bên trong phòng ăn, ánh đèn màu cam ấm áp chiếu trên bàn ăn, mỗi một dĩa thức ăn trên bàn giống như là bán vậy, làm cho người ta chỉ cần nhìn một cái liền không nhịn được nuốt nước miếng.

Người giúp việc đứng thành hai hàng chỉnh tề, đứng ở sau cái bàn.

Rõ ràng là lão phu nhân gọi bọn họ xuống ăn cơm, bọn họ đợi rất lâu, vẫn không thấy bóng dáng của lão phu nhân, nhìn tình huống hôm nay có chút đặc biệt!

Lúc Ninh Noãn Dương không nhịn được nữa, cuối cùng cũng thấy lão phu nhân xuất hiện trong phòng ăn, ngoại trừ Uông Tuyết Thảo, bên cạnh bà còn có thêm một người đàn ông xa lạ.

Người đàn ông rất trẻ, cơ thể to lớn hơi gầy, màu da hơi trắng, trong ánh mắt nhìn có vẻ hiền hòa lại lộ ra vẻ lạnh nhạt không dễ phát giác. Người này, hiển nhiên không dễ gần giống như bề ngoài của anh ta.

Chẳng qua là, người này, rốt cuộc là ai?

“Đỗ thiếu, đã lâu không gặp.” Người đàn ông cười yếu ớt đưa tay, viên kim cương màu xanh trên sống mũi lấp lánh dưới ánh đèn, ánh sáng lộ ra vẻ quỷ dị.

“Chú, người thật sự là quá khách khí, gọi tên con là được rồi.” Đỗ Ngự Đình ưu nhã đưa tay, khẽ cười, không nhìn ra bất kỳ tâm tình nào.

Chú?

Ninh Noãn Dương ngạc nhiên, tuổi của người đàn ông trước mặt rõ ràng là xấp xỉ với Đỗ Ngự Đình, Đỗ Ngự Đình cư nhiên gọi anh ta là chú?

Đáy mắt của Ngôn Cẩn Phong lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là giật mình không nhẹ.

“Chúng ta ăn cơm trước đi!” Lão phu nhân dẫn đầu ngồi xuống bàn ăn, hôm nay tâm tình của lão phu nhân hình như đặc biệt không tệ, lúc nói chuyện khóe miệng còn mỉm cười.

Tình hình bây giờ ----- ba đối ba

Lão phu nhân, Uông Tuyết Thảo, cùng người đàn ông gọi là Thượng Tá Thần gì đó ngồi ở một bên.

Đỗ Ngự Đình, Ninh Noãn Dương, Ngôn Cẩn Phong ngồi ở một bên.

Bây giờ khóe miệng của Thượng Tá Thần còn mang theo ý cười, đáy mắt lại tĩnh lặng như mặt nước, làm cho người ta đoán không ra, sờ không được. Anh ta là bà con xa với Đỗ gia, loại đã qua được năm đời, hoàn toàn là rất xa. Nhưng mà bởi vì lão phu nhân luôn chăm sóc những loại bà con xa gì đó.

Thượng Tá Thần xuất hiện vào lúc này, là muốn làm cái gì đây?

Bởi vì Ninh Noãn Dương là phụ nữ có thai, ăn những món ăn có chút khác với mọi người, chủ yếu là những món ăn nhẹ.

“Nào, Noãn Noãn, ăn cái này đi.” Đỗ Ngự Đình gắp thức ăn trên bàn cho Ninh Noãn Dương, chính mình ăn rất ít.

“Dạ, được.” Ninh Noãn Dương gật đầu, nhìn Thượng Tá Thần ở phía đối diện, cười, mở miệng nói: “Cái đó, chú.....” Được rồi, cô thật sự không gọi được, nào có chú trẻ như vậy, gọi anh còn được.

“Nếu như không quen thì trực tiếp gọi tên của tôi đi.” Thượng Tá Thần khẽ cười một tiếng, lời nói dịu dàng: “Không sao, tôi sẽ không để ý.”

“Ai.....” Ninh Noãn Dương do dự, sau khi suy nghĩ một lúc, trực tiếp bỏ qua tên, mở miệng nói: “Lần này chú tới đây là đặc biệt thăm lão phu nhân sao?” Ý của cô chính là hỏi Thượng Tá Thần ở đây trong bao lâu, nhưng mà ngại lão phu nhân ở bên cạnh nên không trực tiếp hỏi.

“Ừ.” Thượng Tá Thần cười yếu ớt, có vẻ khiêm tốn lại lễ phép, không có một câu dư thừa, làm cho Ninh Noãn Dương muốn đoán gì đó trong lời nói của anh ta cũng đoán không được.

“Bà nội, bà ăn cái này đi, vừa làm đẹp lại dưỡng nhan! Nếu như bà ăn mỗi ngày, bảo đảm nhìn qua hôm nay bà ba mươi, ngày mai hai mươi.” Uông Tuyết Thảo gắp một cuốn sen để xuống cái dĩa nhỏ trước mặt của lão phu nhân, nói lời dụ dỗ làm cho lão phu nhân vui vẻ.

“Vẫn là Tuyết Thảo biết quan tâm người khác!” Lão phu nhân hài lòng gật đầu, cười đến ánh mắt cũng nheo lại, cực kỳ yêu thích Uông Tuyết Thảo. Dù sao ở trong mắt của bà, Uông Tuyết Thảo làm gì nói gì đều là tốt, đúng.

“Đình.” Lão phu nhân bỗng nhiên nhìn Đỗ Ngự Đình đang yên tĩnh ăn ở phía đối diện, “Trợ lý trước kia của con không phải là đã xin nghỉ phép sao? Lần này bà cố ý để cho Tá Thần tới giúp con một tay, tạm thời nhậm chức trợ lý, con xem như thế nào?” Lão phu nhân đang bàn bạc, giọng nói cũng chân thật kiên định.

Cố ý?

Giúp một tay?

Đỗ Ngự Đình chậm rãi nuốt thức ăn vào trong miệng, động tác ưu nhã cầm khăn ăn màu trắng lau khóe miệng, trả lời: “Nếu như bà nội đã quyết định, đương nhiên là sẽ không có ý kiến.” Quan trọng là, phản đối cũng không có hiệu quả, chưa đến lúc cần thiết, không nên trở mặt với lão phu nhân mới là lựa chọn chính xác.

Thấy ý kiến của mình không bị phản đối, lão phu nhân vui mừng, “Được, vậy ngày mai Tá Thần sẽ cùng con tới công ty.”

“Dạ.” Đỗ Ngự Đình gật đầu.

“Tá Thần, chuyện của công ty làm phiền con rồi.” Lão phu nhân nhìn Thượng Tá Thần, trong ánh mắt chứa thâm ý làm cho người ta không hiểu, ‘Học hỏi thêm nhiều một chút.” Bà giống như là đang ám chỉ cái gì đó.

“Con sẽ nghiêm túc học tập.” Thượng Tá Thần gật đầu, khí chất của anh ta hơi nho nhã, nhưng mà thỉnh thoảng ánh mặt lơ đãng lộ ra vẻ lạnh nhạt làm cho người khác không thể hiểu.

Thượng Tá Thần, rõ ràng là lớn hơn Đỗ Ngự Đình, cao hơn một thế hệ với Đỗ Ngự Đình. Lần này lão phu nhân để cho anh ta tới, rốt cuộc là muốn làm gì?

. . . . . . . . . . . .

“Thiếu gia, người đang ở bên trong.” Lối đi dưới đất ẩm ướt tối đen, vệ sĩ cầm đèn pin đi ở phía trước, mở từng cái đèn ở trên tường.

Nơi này áp lực đến đáng sợ, hình như ngay cả không khí cũng hết sức mỏng manh.

Vách tường loang lổ, đèn tường đã gỉ sét, tất cả đều cho thấy lịch sử lâu đời của nó.

“Mở ra.” Đi tới trước cánh cửa màu đen, vệ sĩ nói với bảo vệ ở cửa.

“Dạ.”

Cửa sắt màu đen rất nhanh bị mở ra, mùi gay mũi truyền ra từ bên trong.

Trong phòng bẩn loạn, dựa vào góc tường để một cái giường nhỏ một người bẩn thỉu, vẻ mặt của người phụ nữ hoảng sợ, co rúc lại ở góc tường, hoảng sợ nhìn chằm chằm người đàn ông đang tiến vào.

“Thả tôi ra, thả tôi ra.....” Người phụ nữ thấy có người tới, bắt đầu hét lớn kêu cứu, “Cầu xin các người, thả tôi ra.....” Ánh mắt của bà ta dại ra, không ngừng hét muốn đi.

“Tôi chỉ hỏi bà một câu.” Đỗ Ngự Đình lạnh lùng nhìn bà ta, đáy mặt lộ ra vẻ lạnh lẽo, “Là ai kêu bà nói Ninh Noãn Dương bị u não?”