Hôm Nay Vai Phản Diện Rất Ngoan

Chương 486: [TG8] Bệ hạ à, vui vẻ sao (48)

Ba ngày sau, Thái Hậu lại lần nữa tới cửa bái phỏng.

Trong lòng đã có quyết đoán.

"Ai gia cũng không biết, hoàng đế ở Đô Thành đến tột cùng xếp vào bao nhiêu nhãn tuyến, trong phủ chàng an toàn sao?"

Thái Hậu chính mình đều không thể không thừa nhận, kỳ thật nàng rất sợ Phồn Tinh.

"Cứ việc yên tâm, phủ đệ này chung quanh có mấy nhãn tuyến, bất quá đã thanh trừ sạch sẽ."

Trịnh Khai Thành lại lần nữa đem người đưa tới mật thất, mỉm cười hỏi, "Thái Hậu nương nương, người đây là trong lòng đã có quyết đoán?"

"Ai gia có thể đáp ứng chàng. Nhưng chờ hoàng đế tới tuổi thành hôn, nữ nhi của chàng có vào cung không, còn phải xem thủ đoạn của Trịnh gia các người."

"Người người đều nói việc xấu trong nhà không thể để bên ngoài biết, nhưng hôm nay vì biểu hiện thành ý, ai gia đơn giản liền nói cho ngươi một lời nói thật lòng.

Ai gia cùng hoàng đế sở dĩ trở mặt, là bởi vì bên người hắn có một tên hoạn quan tên Vệ Hiên. Hắn đối với tên hoạn quan này xem với con mắt khác, mặc dù ai gia đáp ứng hứa sẽ cho nhà ngươi hậu vị đi chăng nữa, nhưng hoàng đế đến lúc đó vì cái hoạn quan kia cũng không nhất định sẽ đáp ứng.

Tới lúc đó chỉ có thể xem thủ đoạn của Trịnh gia các người có đủ hay không mà thôi."

Trịnh Khai Thành chỉ cười nhạo một tiếng, "Không sao, Thái Hậu nương nương chỉ cần đáp ứng, tận lực từ một bên hiệp trợ liền tốt."

Đến nỗi chuyện khác...

Bất quá chính là cái hoạn quan mà thôi.

Đế vương vô tình, có thể có cái gì gọi là chân tình sao?

Đến lúc đó, diệt trừ cái tên hoạn quan này, tiểu hoàng đế cũng phải sủng hạnh phi tần, khai chi tán diệp.

"Cho nên, chúng ta đây là đạt thành hợp tác rồi?" Thái Hậu nhẹ nhàng thở ra.

Trịnh Khai Thành nói, "Đương nhiên. Chỉ cần làm Tề Tử Mặc giả chết, qua một đoạn thời gian, ta sẽ thu hắn làm nghĩa tử. Đến lúc đó, ta hướng bệ hạ thỉnh chỉ, đại thần trong triều cũng không có người nào sẽ phản đối, Bình Ngọc công chúa cứ như thế liền có thể vẻ vang xuất giá."

Thời điểm tất yếu, còn có thể tạo chút áp lực cho tiểu hoàng đế.

Một phen vận tác, chỉ cần thành thì mọi người đều có thể như nguyện.

"Tốt, một khi đã như vậy, ai gia liền đi trước, chờ tin tức tốt của chàng." Thái Hậu dứt lời, liền muốn đứng dậy.

Trịnh Khai Thành chỉ duỗi tay, bắt được cổ tay của nàng, "Nhược Nhàn, hà tất sốt ruột như thế đâu? Chính sự của người khác đã nói xong, giữa chúng ta không thể ôn chuyện khác sao?"

"Chàng làm càn! Buông tay! Ai gia hiện giờ là Thái Hậu, há có thể lôi lôi kéo kéo như thế?"

"Nhưng nàng đã từng, không phải cũng là... thê tử chưa qua cửa của ta?" Trịnh Khai Thành đem người kéo vào trong lòng ngực, "Cũng là người mà cả đời này, ta tiếc nuối nhất."

Rốt cuộc hắn đời này xuôi gió xuôi nước, không có chuyện tiếc nuối nào khác.

Tiếc nuối duy nhất, chính là đệ nhất mỹ nhân mắt thấy liền phải tới tay, lại vì quyền thế không thể không nhường cho tiên đế.

Chờ đến thời điểm Thái Hậu muốn giãy giụa, mới phát hiện chính mình tựa hồ cả người nhũn ra, không có sức lực gì.

"Ngươi có phải vừa rồi, trong nước trà..."

"Nhược Nhàn, chúng ta gần như chỉ có ước định trên miệng, làm ta rất là bất an. Cho nên cũng chỉ có thể để chúng ta kết minh, càng thêm củng cố một chút."

Mà lại có cái gì so làm đương triều Thái Hậu ủy thân với chính mình, càng thêm củng cố đâu?

Nữ nhân này sĩ diện nhất.

Sau này, liền tính nàng chính mình, nàng cũng sẽ liều mạng giữ gìn Trịnh gia.

"Chàng..."

Mật thất cái gì đều có, bao gồm giường.

Chờ Trịnh Khai Thành ăn đủ, lúc sau Thái Hậu hai chân nhũn ra, chạy nhanh bò dậy cầm quần áo mặc tốt.

Nàng...

Nàng thế nhưng phản bội tiên đế!

Tại sao lại như vậy?

Sự tình như thế nào sẽ phát triển trở thành như vậy?

"Chàng quả thực làm càn! Trịnh Khai Thành, chàng cầm thú!"

"Nhược Nhàn, nàng vừa mới rõ ràng cũng là thích." Khó trách có thể được đến đế vương độc sủng, thời điểm ôm vào trong ngực, xác thật cùng nữ tử bình thường không giống nhau.

Tăng một tí là quá béo. Gầy một tí thì cộm tay.

"Tiên đế sớm đã đi, mà nàng còn tuổi trẻ mạo mỹ như thế, chẳng lẽ thật sự muốn vì hắn thủ quả đến chết già? Ta nơi này, vĩnh viễn đều có một vị trí nhỏ cho nàng, nàng có thể tùy thời tới tìm ta."

*

Nhãn tuyến quanh phủ Tể tướng bị người giải quyết sạch sẽ?

Thuộc hạ hội báo cho Hắc Nguyệt, Hắc Nguyệt nghĩ trăm lần cũng không ra.

Thái Hậu nương nương giá lâm phủ Tể tướng, liền khiến nhãn tuyến quanh phủ Tể tướng bị giải quyết.

Giữa hai người này có cái liên hệ gì, hắn cũng nghĩ không rõ.

Nhưng trước mắt bệ hạ đang trong cơn bạo bệnh, Vệ Hiên canh giữ ở bên cạnh người, dễ dàng không cho phép có chuyện đi quấy rầy bệ hạ...

Đến nỗi hội báo cho Vệ Hiên...

Không có khả năng!

Vô luận là thiết huyết ám vệ phía trước, hay hiện tại là Hồng Y Tư, đều lệ thuộc trực tiếp vào bệ hạ.

Không chịu bất luận kẻ nào quản hạt, chỉ trung với bệ hạ.

Bởi vì bất luận kẻ nào khác, đều có khả năng phản bội. Bao gồm cả Vệ Hiên!

Hắc Nguyệt chỉ có thể sai người ở quanh phủ Tể tướng tiếp tục nhìn chằm chằm, không cần dựa đến thân cận quá.

Đồng thời, tăng số nhân thủ, nhìn chằm chằm Thái Hậu.

Nhưng nhìn chằm chằm Thái Hậu lâu như vậy, Thái Hậu nương nương cũng không có làm ra chuyện gì tới. Từ phủ Tể tướng phủ lúc sau không ra khỏi cửa, suốt tĩnh dưỡng 10 ngày có thừa.

"Lại phải uống dược sao..." Phồn Tinh bệnh héo héo nằm tựa vào đầu giường.

Từ sau khi sinh bệnh nàng liền mỗi ngày đều phải uống dược.

Hơn nữa uống thuốc, cũng không thấy tốt hơn bao nhiêu.

Khổ dược như vậy, mỗi ngày còn phải uống tam chén lớn.

Cho dù là Tiểu Hoa Hoa bưng cho nàng, nàng cũng không cảm thấy ngọt chút nào!

Trong tiểu thuyết của Nhị Cẩu, đều là gạt người. Nói tốt, người mình thích uy dược uống vào liền sẽ cảm thấy ngọt ngọt ngọt...

Chính là Tiểu Hoa Hoa uy dược cho nàng, nàng đều sắp nhịn không được chán ghét hắn!

Cẩu lừa đảo!

Một chút đều không đáng tin!

Sưu Thần Hào:???

Giận chó đánh mèo!

Rõ ràng chính là giận chó đánh mèo!

Lôi nó vào làm gì a?

Rõ ràng chính là không nghĩ muốn chán ghét Vệ Hiên, cho nên dứt khoát vu oan ở trên đầu nó!

"Bệ hạ, long thể quan trọng. Không uống dược, bệnh như thế nào sẽ khỏi hẳn đâu?" Vệ Hiên tận tình khuyên bảo.

Tiểu hôn quân cũng lộ ra tật xấu tới, mỗi lần uống dược, đều cần thiết để hắn tự mình uy uy hống hống mới uống.

Những người khác, cho dù là Hắc Nguyệt, ở thời điểm tiểu hôn quân sinh bệnh muốn khuyên hắn uống dược. Tiểu hôn quân đều hoàn toàn không phản ứng.

Tùy hứng đến mức làm người ngứa răng!

"Kia cũng tốt, ngươi uy ta đi."

Tuy rằng Tiểu Hoa Hoa một muỗng một muỗng uy dược vào trong miệng nhưng mà Phồn Tinh uống xong, vẫn là thực không vui.

Bởi vì khổ.

Càng sâu đến, còn đối với Vệ Hiên sinh ra giận chó đánh mèo ——

Cho nên ở Vệ Hiên uy xong dược buổi tối , nghỉ ngơi Phồn Tinh ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm Vệ Hiên, trong ánh mắt đều lộ ra hàn quang không có ý tốt.

Thật là chán ghét nga, mỗi ngày đều bức bổn Tinh Tinh uống dược.

Bổn Tinh Tinh muốn lười biếng đều không được!

Rõ ràng biết khổ như vậy, cũng không biết đau lòng bổn Tinh Tinh.

Thân ngươi nga!

Thân sưng miệng ngươi!

Sưu Thần Hào: 【...】 nó chưa từng có nghe qua, nguyên nhân chơi lưu mạnh tươi mát thoát tục như vậy!

Lấy cớ! Tất cả đều là lấy cớ!

Ngươi kỳ thật cũng chỉ là muốn chiếm tiện nghi của Chiến Thần đại nhân mà thôi!

Nhưng mà liền tính biết chân tướng, nó lại có thể thế nào đâu?

Rốt cuộc... nó cũng luyến tiếc để chính mình thay thế cha nó trải qua loại chuyện này.

Nó vẫn là một đứa linh thú hoa cúc nhỏ, cha nó dù sao loại chuyện này đều đã trải qua đến nhiều, chả sao cả.

Phồn Tinh tóm được Vệ Hiên, chính là một trận mãnh thân.

Nhiều năm ở chung như vậy , Vệ Hiên tuy rằng trong lúc ngủ mơ đối với tiểu hôn quân đã không bố trí phòng vệ.

Nhưng vấn đề là...

Hắn chỉ là ngủ say, lại không phải đã chết!

Bị người gặm đến vô pháp hô hấp, hắn cũng sẽ tỉnh a!

Vì thế, liền ở trong nháy mắt trợn mắt, lúc sau liền đối diện với đôi con người hắc bạch phân minh của tiểu hôn quân.

Phồn Tinh:...

Vệ Hiên:...

Sưu Thần Hào: Mẹ gia!!!! Chiến Thần ba ba của nó thế nhưng không chết!

1617 words.