Hôm Nay Vai Phản Diện Rất Ngoan

Chương 445: [TG8] Bệ hạ à, vui vẻ sao (7)

Cho nên tình huống trước mắt  đại khái là cái dạng này...

Tiểu hôn quân: Kế tiếp, ta muốn bắt một tên khả khả ái ái biếи ŧɦái hoa, cùng hắn chơi trò chơi nhỏ kí©ɧ ŧɧí©ɧ kí©ɧ ŧɧí©ɧ!

Vệ Hiên: A, chờ ta tiếp cận tiểu hôn quân, lợi dụng hắn! Lừa gạt hắn! Cuối cùng... đem hắn từ trên long ỷ kéo xuống dưới!

Đến nỗi Sưu Thần Hào cái tiểu thống tử phế sài này, nó cái gì cũng không biết, đơn thuần đến tựa như một ngốc bạch ngọt không hơn không kém!

Bất quá, tuy rằng hai người đối với đối phương đều có hiểu lầm, nhưng mục đích tốt xấu là nhất trí...

"Nhị Cẩu nha, ta hiện tại có thể đi tìm Tiểu Hoa Hoa biếи ŧɦái sao?"

Bởi vì duyên cớ lúc trước gặp ám sát, Phồn Tinh tĩnh dưỡng ước chừng một tháng có thừa.

Cả người nhàn đến cơ hồ dài cả lông ra rồi này.

Mỗi ngày bị Thái Hậu xách theo hướng trên long ỷ mà ngồi xuống, trăm mặt mộng bức mà nghe xong quần thần hội báo chính vụ, sau đó lại bị xách hồi cung hảo hảo nghỉ ngơi.

Đại lão cảm thấy chính mình đã gấp không chờ nổi, muốn tìm biếи ŧɦái Tiểu Hoa Hoa của chính mình, tìm kiếm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

【 Đương nhiên không được a! Cô hiện tại là hoàng đế! 】 Hoàng đế đó có biết không? Đột nhiên đi tìm một cái tiểu thái giám tên điều chưa biết, sẽ dẫn tới người khác hoài nghi! 【 Vạn nhất Thái Hậu hỏi cô tìm thái giám làm gì, cô như thế nào trả lời lý do đây? 】

Người ngồi trên long ỷ cao cao tại thượng chưa bao giờ sẽ đi chú ý một con kiến nhỏ.

"Nhị Cẩu, ngươi thế nhưng..." Phồn Tinh nghiêng nghiêng đầu.

Sưu Thần Hào trong lòng đánh một cái lộp bộp, nó thế nhưng làm sao vậy?

"Dùng hai chữ 'thái giám', xưng hô cho Chiến Thần đại nhân của ngươi sao."

Nhị Cẩu có thể do ngu ngốc, nàng muốn đem chuyện này đăng ký ở trên tiểu sổ hồng, về sau có thể cáo trạng, hì hì hì...

Sưu Thần Hào: 【...】MMP!

Này thực sự khiến người đau trứng!!!

Mỗi lần nó chuẩn bị tận tình khuyên bảo nàng, nàng đều nhân lúc nó không chú ý cút chạy đi, hoàn toàn không ngoại lệ dù chỉ một lần.

Mẹ nó!

Xốc bàn (╯‵□′)╯︵┻━┻

"Ta ở đây nghĩ lý do cho tốt đã rồi lại đi tìm Tiểu Hoa Hoa."

Phồn Tinh cảm thấy Nhị Cẩu nói cũng có đạo lý.

Nàng đã là một Tiểu Tinh Tinh thành thục, cho nên trước khi làm việc còn muốn suy xét hậu quả.

Tiểu Hoa Hoa biếи ŧɦái hiện tại còn thực yếu ớt, kiều kiều nhược nhược, thực dễ dàng bị người khác khi dễ.

Hơn nữa thế giới này gϊếŧ người không cần bị bắt lại.

Nếu nàng tùy tùy tiện tiện đi tìm Tiểu Hoa Hoa mà nói, những người khác sẽ ghen ghét hắn sau đó hại hắn!

Nàng muốn nghĩ tốt lý do, không thể mang phiền toái tới cho Tiểu Hoa Hoa được.

Sưu Thần Hào trong lòng quả thực chỉ có thể mắng ngọa tào ngọa tào.

Mẹ gia, quả nhiên không hổ là đại lão khai thông 8 điểm chỉ số thông minh.

Ngươi nhìn xem nàng kìa...

Nhìn nhận sự tình tới nhiều thêm không ít logic a!

Hơn nữa còn chải vuốt rõ ràng a!

Nhiều chỗ còn nói có sách mách có chứng a!

Sưu Thần Hào tức khắc cảm thấy trước mắt cũng có thể nhìn đến hy vọng, sinh hoạt giống như cũng có lối thoát, chính mình một giây liền chính mắt chứng kiến tình yêu ngọt ngào, thậm chí còn có thể làm tốt chuẩn bị cho kim chủ ba ba của nó nha.

Kết quả, tiểu hôn quân thua ở chỗ làm thế nào bịa đặt lý do.

Tìm lấy cớ đi gặp một cái tiểu thái giám không quan trọng gì, đối với tiểu hoàng đế cao cao tại thượng tới nói, quả thực không khác gì đề tài toi mạng!

Bởi vì căn bản tìm không thấy lý do!

Tiểu hôn quân nghĩ không ra lý do tới liền cào đầu chính mình.

Đến cuối cùng, thiếu chút nữa đem một đầu tóc cạo trọc rồi.

*

Cùng lúc đó.

Vệ Hiên đang tất cung tất kính mà phủ phục trên mặt đất, một chân của người nọ hung hăng đạp lên trên người hắn.

Hắn không bao lâu khi trước mới vừa chịu qua quất roi, một chân của kẻ đó nghiền áp ở trên miệng vết thương của hắn, lực đạo lớn vô cùng thực mau liền có tia máu đỏ thấm ra tới.

Hắn nguyên bản sắc mặt ốm yếu lại càng thêm có vẻ tái nhợt, nhìn dáng vẻ hẳn là cực kỳ đau, nhưng lại không rên một tiếng.

"Ta đem ngươi an bài ở trong cung Lệ thái phi, tự nhiên có đạo lý của ta."

Lệ thái phi mẫu tộc là Trung Dũng Hầu phủ, xưởng công cùng Trung Dũng Hầu phủ đối đầu bấy lâu nay, chỉ cần tìm cơ hội thao tác thích đáng giúp xưởng công trừ bỏ trung vĩnh hầu phủ thì việc trở thành tâm phúc không phải việc khó.

"Kết quả ngươi thế nhưng thiếu kiên nhẫn như vậy, lại cùng thái giám thủ lĩnh bên cạnh thái phi đánh lên tới, bị giáng chức đến miêu cẩu phường!?"

Hầu Hữu Đức lúc ấy nghe nói việc này quả thực cũng không dám tin tưởng.

Người khác hắn không hiểu biết nhưng Vệ Hiên là con nuôi hắn nhìn lớn lên, làm việc tiểu tâm cẩn thận nhất sao có thể sẽ làm ra sự tình không biết sống chết như vậy chứ?

Hắn hiện tại đều đang hoài nghi, đầu óc tên này đến tột cùng là như thế nào lớn lên?

"Biết bị biếm đi miêu cẩu phường, đều là đám người như thế nào sao? Tất cả đều là chút phế vật không có năng lực hầu hạ người sống, cho nên chỉ có thể đi hầu hạ miêu miêu cẩu cẩu. Hàng năm cùng súc sinh làm bạn, không chỉ không có cơ hội được đến quý nhân coi trọng, còn nhiều đến bao nhiêu phiền toái!"

Quan trọng nhất chính là hắn ta nhiều năm như vậy, tốn đa tâm huyết ở trên người đứa con nuôi này, kết quả liền cứ như vậy bị phế đi?!

Hầu Hữu Đức nhận con nuôi cũng không ít, phía trước phía sau có trên dưới một trăm người.

Nhưng mà ở bên người hắn lâu nhất vẫn là Vệ Hiên.

Sói con này từ nhỏ vào cung, làm người thông minh, lại còn cực kỳ nhẫn nại!

Hắn nhìn con sói này, liền phảng phất thấy được chính mình trong quá khứ.

Chỉ cần bồi dưỡng thoả đáng tất nhiên có thể trở thành một thanh bảo đao!

Kết quả trăm triệu lần không nghĩ tới bảo đao đều còn không có kịp phát huy tác dụng lớn nhất của nó, thế nhưng liền bởi vì một chuyện nhỏ mà thành khẩu tử!

"Tiểu Hiên Tử, ngươi thật đúng là làm cha nuôi cảm thấy thất vọng a!"

Hầu Hữu Đức một bên nói một bên hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Lặp lại nghiền áp trên lưng Vệ Hiên, phảng phất chỉ có như vậy mới có thể tiêu đi hận thù trong lòng mình.

Vệ Hiên kêu rên một tiếng, "Cha nuôi, là con sai rồi."

"Ngươi làm hỏng đại sự của ta, nói một tiếng sai rồi là có thể đền bù sao?"

"Cha nuôi, nhi tử không phải người xúc động hành sự. Nếu không phải thủ lĩnh thái giám trong cung Lệ thái phi nói năng lỗ mãng, nhục nhã cha nuôi, nhi tử sẽ không làm ra việc xúc động như thế ."

Hầu Hữu Đức chỉ là nhẹ nhàng đem chân nâng lên.

Sau đó, lại hung hăng một chân dẫm xuống!

Dẫm đến nỗi Vệ Hiên cả người hướng trên mặt đất trầm xuống.

Mặt cọ trên mặt đất ăn một miệng hôi.

"Ngươi có thể vì cha nuôi suy nghĩ, cha nuôi tỏ vẻ thực vui mừng. Nhưng làm hỏng đại sự của ta vô luận như thế nào đều không thể tha thứ, minh bạch sao?"

Lệ thái phi bên người có cái cẩu nô tài, hắn tất nhiên biết.

Thời gian tiến cung cùng hắn không sai biệt lắm, hai người từ nhỏ đến lớn chính là đối thủ một mất một còn.

Vệ Hiên sói con có thể che chở hắn, hắn thực vui mừng.

Nhưng này cũng không gây trở ngại hắn giáo huấn tên này.

Nhưng phàm là kẻ làm hỏng chuyện của hắn không có bất luận cái tình cảm gì đáng nói.

"Ngươi chờ, nếu có cơ hội ta sẽ đem ngươi điều khỏi miêu cẩu phường."

Chờ Hữu Đức rời đi, Vệ Hiên mới chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy.

Trong cổ họng phát ra tiếng cười khẽ, chấn động l*иg ngực, làm hắn cả người nhìn qua đều đang có rất nhỏ rung động.

Cười đến tà tính không ai bì nổi.

Đời trước, còn cần chờ mất bao nhiêu năm thời gian như thế mới chờ đến Hầu Hữu Đức trở thành xưởng công Đông Xưởng lúc sau, hắn lại dẫm lên thi cốt của họ Hầu thượng vị.

Nếu trở về một đời nữa vậy cần gì nhiều phiền toái như thế đâu?

Cùng với nhiều năm như vậy vẫn luôn phủ phục dưới lòng bàn chân người khác, vậy còn không bằng...

Chính mình một bước đúng chỗ, chẳng lẽ không phải sao?

Hắn quả thực...

Đã gấp không chờ nổi!

Trong cung nô tài bị thương cũng không có đặc quyền vẫn luôn nghỉ ngơi.

Chỉ cần còn có thể bò dậy nên làm gì vẫn phải làm cái đó.

Cho nên Vệ Hiên chỉ phủi phủi tay, đem thuốc bột miễn cưỡng rơi trên vết thương sau lưng chính mình, nghỉ ngơi một lát sau liền lập tức đi miêu cẩu phường nhận chức.

1659 words.