Editor: Thiên Y
Phía dưới mơ hồ truyền đến một cơn đau nhức. Vừa mới hoạt động liên tục khiến bây giờ cảm thấy càng rõ rệt, giống như bị kim đâm, trực giác của cô cho biết nơi riêng tư của mình như sắp rách ra.
Thương Lam kinh hãi ngước mắt nhìn anh, chạm vào tấm ván gỗ trên đầu giường, trong mắt vừa kinh lại sợ, ước gì có thể lập tức biến mất ở trước mắt anh.
" Đừng. . . . Đừng đến đây. . . . Triển đại ca em đau. . . ."
Đôi mắt tràn đầy du͙© vọиɠ của người đàn ông kia đã không còn xa lạ gì với cô. Đời trước cũng là như vậy, mỗi lần lăn qua lăn lại không dứt, có lúc thậm chí ngay cả chưa nói được tiếng nào, vừa vào cửa liền đè cô dưới thân . . . .
Cho nên rất lâu trước đây, trong lòng Thương Lam luôn bài xích với chuyện vợ chồng. Mặc dù kiếp trước cô thích Triển Mộ nhưng lại rất e ngại biểu hiện trên giường của anh. Anh luôn làm cô đau, cho dù cô có phối hợp như thế nào hay cầu xin tha thứ cũng đều không hữu dụng.
" Đau chỗ nào? Để anh xem thử." Anh lấy tay đang chắn trước ngực của cô xuống, nắm lấy nhũ hoa bị rách da, kẹp ở trong tay.
" Nơi này là anh cắn sao? Chậc chậc, đã trầy da rồi." Nói xong, anh mạnh mẽ bóp lên nơi đó.
" Á" Thương Lam sợ hãi mở to mắt, đau đến mức hét chói tai, cơ thể càng run rẩy mạnh hơn.
Sau khi bình tĩnh lại, cô thận trọng nhìn anh, không đoán ra anh vui hay giận, chỉ sợ chọc tức anh lại đem đến sự trả thù lần nữa. Vì vậy cô không dám phản kháng, chỉ có thể ưỡn thẳng lưng mặc cho anh định đoạt.
" Còn đau không?" Anh đùa nghịch trên ngực cô, không chút để ý hỏi, hơn nữa còn ác ý dùng đầu ngón tay ấn xuống định chọc vào vết thương.
Thương Lam nghẹn ngào một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, nhũ hoa nho nhỏ dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ lặng lẽ dựng đứng.
" Thời gian vẫn còn sớm, em đã không đau, như vậy chúng ta làm một lần nữa." Anh đột nhiên buông lỏng bàn tay đang bóp trên ngực cô ra, ngược lại liền vuốt ve nơi giữa hai chân ở trong chăn.
Thương Lam cực kỳ hoảng sợ nói: " Không, Triển Mộ, anh đừng như vậy –"
" Tiểu lừa gạt, đây đều là do bản thân em tự tìm." Anh cười lạnh đè xuống sự giãy giụa của cô, đẩy hai chân vẫn còn run rẩy ra, cự long nóng như lửa cọ xát ở bên ngoài một lát, cuối cùng giữa lúc Thương Lam thét chói tai liền mạnh mẽ xuyên vào.
" Tiểu Lam! Sự nhẫn nhịn của anh có hạn. Nếu còn có lần sau, anh không bảo đảm mình sẽ làm cái gì đâu." Anh vừa thúc vào vừa cảnh cáo.
" Đủ rồi. . . . Đủ rồi. . . . Đi ra ngoài. . . ." Thương Lam yếu đuối khóc nói, nơi tư mật bị ép phải mở rộng, vết thương còn chưa khép lại bị côn ŧᏂịŧ của người đàn ông phía trên mạnh mẽ rút ra chen vào giống như đang bị lửa đốt, đau rát.
Cô không hiểu mình làm sai cái gì, một người luôn tuân theo khuôn phép như cô tại sao gặp phải người đàn ông đối xử thô lỗ như vậy. Cô cũng chỉ là không muốn đi vào vết xe đổ của đời trước, cũng bỏ qua chấp niệm trước đây, không hề đòi hỏi quá đáng về người đàn ông không thuộc về mình, không khát vọng tình yêu không thuộc về cô, điều đò là sai sao? Rốt cuộc cô sai chỗ nào?
Cô níu chặt lấy vỏ gối, nước mắt dần dần khiến tầm mắt trở nên mơ hồ. Hôm nay người ở trước mặt cô, người đàn ông đang đè lên trên người mình đã sớm không còn là anh Triển mà cô tôn thờ trước kia. Người đàn ông này thay đổi, trở nên xa lạ đáng sợ, khi cô không nhìn thấy được, giống như anh đã biến thành một con quỷ ăn thịt người, thật cầm thú!
" Tôi hận anh. . . . Triển Mộ. . . . . . Tôi hận anh . . . ."
Trải qua hơn một tiếng giày vò, cô đã sớm không có hơi sức, hôm nay ngay cả tiếng khóc cũng biến thành mềm yếu vô lực.
Triển Mộ chăm chú nhìn ánh mắt cô trở nên rời rạc, không cho cô cơ hội ngất đi, lại một lần mạnh mẽ đẩy vào, kéo lý trí của cô về.
" Làm sao biết em hận anh chứ?" Anh thở hổn hển nói: " Nếu như thật sự hận anh, vậy thì mấy cái tài liệu kia sợ là đã sớm truyền ra ngoài rồi."
Tiếng khóc của Thương Lam càng thê lương, cô chưa bao giờ cảm thấy đau thế này, thân thể đau, nhưng đau hơn là không biệt sự giày vò này còn phải kéo dài bao lâu. Hôm nay người đàn ông đang đè trên người cô giống như thủ lĩnh thời cổ đại, anh tàn nhẫn chà đạp tự ái của cô, thô bạo giam cầm linh hồn của cô.
Cô không có tự do, ngày trước không có, về sau lại càng không có.
Triển Mộ kéo tay đang che mặt của cô xuống, từng chút từng chút hút đi những giọt nước mắt: " Tiểu Lam! Lòng của em không đủ tàn nhẫn độc ác, cho nên em vĩnh viễn cũng không đấu lại anh."
Thương Lam cũng không biết Nguỵ Vô Lan đã phá giải hộp thư của mình. Từ hôm đó đến nay cô lặng lẽ đếm từng ngày, chờ đợi năm ngày sau cảnh sát tìm tới cửa, đến lúc đó cô là có thể triệt để thoát khỏi bàn tay của Triển Mộ.
Mà mỗi ngày trôi qua, cô bắt đầu không hiểu thái độ của Triển Mộ. Với sự hiểu biết của cô trước đây, gặp phải chuyện như vậy, Triển Mộ phải tranh thủ khơi thông các mối quan hệ, nghĩ biện pháp, hoặc là trực tiếp ép hỏi cô tài khoản và mật mã của email mới đúng. . . .
" Tới đây, ăn cơm." Triển Mộ cởi tạp dề xuống, lấy thìa xúc cho cô hơn nửa bát cơm.
Nghe thấy anh gọi, Thương Lam nhẹ nhàng run rẩy, co rúc ở trên ghế sa lon không nhúc nhích.
Anh xới xong cơm nhưng thấy cô chậm chạp vẫn không đến, cau mày cảnh cáo nói: " Thương Lam."
Thương Lam lo sợ ngước mắt, không nhịn được cả người run rẩy.
" Không muốn ăn cơm sao? Vậy anh không ngại làm chuyện khác với em?"
" Không. . . . Em . . . . Em ăn. . . . . ."
Cô hoảng hốt thở hổn hển một tiếng, không dám chậm trễ nửa giây mà bước khỏi ghế salon, hai tay ôm ở trước ngực, cơ thể trơn bóng bước đến.
Tầm mắt của Triển Mộ lưu luyến không rời theo từng đường cong trên thân thể trắng nõn của cô. Cảm thấy ánh nhìn trần trụi của anh, cô càng ôm chặt lấy cơ thể, hai vai mượt mà mơ hồ run rẩy, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu này giống như bông sen trắng trước gió. . . .
" Che cái gì? Trên người em còn chỗ nào mà anh chưa từng thấy?" Anh ác ý cười, khuỷu tay cố ý hay vô ý đυ.ng chạm thân thể của cô.
Thương Lam xấu hổ đến mức cả người phát run. Từ hôm đó trở đi, Triển Mộ liền khoá tủ quần áo của cô, ở nhà anh không cho phép mặc lên bất kỳ quần áo nào có thể che kín thân thể. Lấy cớ là đang trừng phạt, cô phải ở trong trạng thái khoả thân suốt 24h, sống chung một chỗ với anh, mặc anh ngắm nhìn.
Tức giận, xấu hổ, không cam lòng, uất ức. . . . . .
Những thứ cảm xúc hỗn độn này hiện lên trong lòng cô. Cô đã từng thử phản kháng, thử phân rõ phải trái, nhưng cô quên mất ở trong trên thế giới của anh, cô không hề có quyền được tranh cãi.
Thương Lam ăn từng miếng cơm trong chén, ngay cả nhìn cũng không thèm để ý đến những món trên bàn ăn.
" Ăn nhiều một chút." Triển Mộ nhìn cô thân hình cô càng ngày càng gầy gò, gắp mấy miếng thịt qua bát cô.
Thương Lam không nhìn anh, chỉ là lặp lại động tác nhai nuốt mà thôi.
Cô ngẩng mắt nhìn lịch treo trên vách tường, âm thầm đếm, còn có hai ngày, nhẫn nại hai ngày nữa. . . .
" Ăn no rồi sao?" Triển Mộ để đũa xuống, ưu nhã lau khóe miệng, ánh mắt nhìn cô lạnh lùng ẩn ý.
Ý kia không ai có thể rõ ràng hơn so với Thương Lam, trong lòng cô hoảng hốt, tiếp tục vùi đầu ăn.
Cô sợ anh.
Bây giờ, người đàn ông này tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể phát tiết dụng vọng.
Anh không để cho cô mặc quần áo, không cho phép cô tránh né, giống như là không để ý mà ép cô thoát khỏi sự bảo hộ, khiến cho cô phơi bày cơ thể trần trụi ở trước mắt của anh cả một ngày. Mà ánh mắt của anh khiến cô sợ hãi, chút cảm giác an toàn còn sót lại của cô cũng bị tước đoạt, tựa như một con động vật ăn cỏ đứng giữa một đàn sư tử vậy, vừa bất lực vừa bàng hoàng, đã sớm bị vây quanh. Ở chỗ này không ai có thể cứu cô, cô lại càng không cứu được mình. . . .
Bữa cơm này với Thương Lam, không, phải nói là mỗi một bữa cơm khi ngồi cùng bàn với Triển Mộ đều trôi qua trong sự run rẩy, cảm giác bàn thân giống như đồ ăn dưới ánh mắt anh, không khác gì như con thỏ gặm củ cải trước mặt con cọp.
Người đàn ông Triển Mộ này có tính xâm lược quá mạnh mẽ, từng giây từng phút cô đều cảm thấy thần kinh mình căng thẳng khi ở cùng với anh. Trong mấy ngày nay, bởi vì liên quan đến chuyện quần áo trên người cô mà cô không tránh khỏi bị " tập kích" .
Giống như hiện tại, Thương Lam chăm chỉ gắp đồ ăn vào trong miệng, cố gắng kéo dài thời gian. Trong mắt của Triển Mộ đỏ ngầu quá mức rõ ràng, cô biết chỉ cần mình đặt chén đũa xuống thì trong nháy mắt, anh sẽ không chút do dự nhào lên, bất luận chỗ nào. Anh coi cô như kỹ nữ vậy, chỉ cần anh muốn, cô cũng không có quyền lợi nói " từ chối”.
Nhưng lần này Triển Mộ lại không có kiên nhẫn chờ đợi. Anh kéo ghế rồi đi đến, lấy bát đũa trên tay cô chuyển qua ghế, thân thể tráng kiện như núi Thái Sơn ép tới, không có bất kỳ khúc dạo đầu nào liền tiến vào, chuyển động.
Cuối cùng người đàn ông cảm thấy Thương Lam ngồi ở trên ghế không thể tiến vào sâu nhất, không đủ tận hứng liền dứt khoát ôm cô lên, cự vật chôn sâu ở trong cơ thể cô, ôm lấy cô vào lòng một đường đi tới phòng bếp.
Triển Mộ bước đi khiến nơi tư mật ma sát càng thêm siết chặt, làm anh càng thêm thoải mái. Trong cổ họng Triển Mộ phát ra tiếng rên nhỏ, đặt cô trên tấm thớt, cũng không nhịn nữa mà điên cuồng luạt động.
Thương Lam ngước mắt chống lại đôi mắt đỏ ngầu của người đàn ông này, bờ môi cắn thật chặt, không muốn phát ra nửa tiếng.
Vì có thể làm cho mình dễ chịu hơn chút, cô phối hợp với tư thế của anh, tận lực làm cho vui vẻ, thỏa mãn, chỉ mong lần hành hạ này có thể mau sớm qua đi . . . .
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thương Lam cực kỳ hối hận. Tại sao ban đầu lại muốn gửi chuyển phát đến tận năm ngày sau đó, nếu như chỉ là hai ngày, ba ngày thì tốt biết bao nhiêu. . . . . .
Rốt cuộc khi mà cô chịu đựng đến ngày thứ sáu, nhưng ngoài cửa lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Ngày hôm đó, sau khi Triển Mộ gầm lên một tiếng liền trút hết toàn bộ du͙© vọиɠ vào trong cơ thể cô. Đồng hồ treo trên vách tường kêu tí tách. Thương Lam cảm thấy trên người khó chịu, anh cũng không có rút cái thứ dử tợn đáng sợ kia ra, sau đó còn dồn toàn bộ sức nặng đè ở trên người cô mà nằm nghỉ ngơi.
Bên tai truyền đến tiếng thở dốc, Thương Lam chết lặng vùi mặt vào cánh tay, giống như là ý thức được cái gì, đột nhiên khóc to lên.
Hôm nay đã là ngày thứ tám rồi. . . .
" Triển Mộ, cuối cùng thì anh đã làm cái gì?" Giọng nói khó chịu của Thương Lam ở dưới truyền đến.
" Làm cái gì?" Anh sát đến bên tai cô cười trêu nói: " Mấy ngày nay trừ làm em ra, anh còn có thể làm cái gì?"
Nước mắt rơi không ngừng trên ghế sa lon khiến cho nơi đó ướt một mảng. Thương Lam cũng không nhịn nữa, cô tức giận đập tay anh đang sờ ở trên mặt mình, giống như điên loạn mà thét to: " Cuối cùng thì anh đã làm cái gì?"
Nhìn bàn tay mình bị đỏ lên, Triển Mộ chẳng những không nổi giận, ngược lại còn cười khúc khích.
Đầu ngón tay thon dài trắng trợn vẽ vòng tròn trên vai cô. Thương Lam nhìn anh cười khiến trong lòng sợ hãi, đang muốn phản kháng thì anh không hề báo động trước cúi xuống cắn mạnh lên vành tai cô một cái.
Sức lực vừa mạnh vừa tàn nhẫn, cho đến khi chảy máu mới chịu dừng tay.
Cơ thể nhỏ bé của Thương Lam nằm trên ghế sa lon co lại, cả người Thương Lam run lẩy bẩy. Nhưng bộ dạng đáng thương của cô ở trong mắt Triển Mộ giống như miếng thịt non đang nằm trên thớt, chờ anh ăn ngấu nghiến.
Anh cũng không dối gạt cô, lại gần hơn đọc tài khoản hòm thư và mật mã mà mấy ngày hôm trước Nguỵ Vô Lan gửi đến, sau khi nói xong một chuỗi dài con số xong rút thứ cứng rắn chôn trong cơ thể cô, người anh em thỏa mãn rời khỏi cửa mình, mềm oặt rũ xuống. Mà theo sự rút ra của anh, một dòng chất lỏng hỗn độn màu trắng liên tục chảy ra không ngừng từ trong cơ thể cô, từ hạ thể chảy xuống ướt nhẹp bắp đùi, dính lên da thiếu nữ trở nên bóng loáng, tạo thành một hình ảnh dâʍ đãиɠ.
Thương Lam bị chuỗi số liệu mà Triển Mộ đọc mà hoảng sợ đến quên cả khóc, ánh mắt cô ngước nhìn đờ đẫn, không dám tin nhìn người đàn ông trước mặt. Sao anh dễ dàng n bẻ gãy tất cả đường lui của cô như vậy . . . .
" Còn có cái này, anh vẫn không tìm được cơ hội đưa cho em. . . ." Triển Mộ từ trong bóp da rút ra một tờ giấy, yêu thương vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt ôn hòa giống như kẻ cầm thú mới vừa rồi đè ở trên người cô phóng túng càn rỡ là một người người khác vậy.
– Xin giúp tôi báo cảnh sát.
Mấy dòng chữ đơn giản, là từ bút tích của cô.
Cô đưa mắt nhìn bóng lưng Triển Mộ đi vào phòng tắm, trên môi không có chút huyết sắc nào, thậm chí bàn tay cầm tờ giấy cũng đang run rẩy.
Cho dù không thấy được vẻ mặt của anh, cô cũng có thể hiểu. Anh đang dùng hành động nói cho cô biết, cô giãy giụa ở trong mắt của anh không có chút ý nghĩa nào.
Thương Lam thẫn thờ ngồi dậy, máy móc xé đi tờ giấy kia, nhìn những mảnh giấy màu trắng bay tán loạn giữa không trung, rốt cuộc không nhịn được ôm mình thất thanh khóc lớn.
Hết rồi, tất cả đều hết rồi.
Mọi người cho ý kiến nên đăng vào chủ nhật hay thứ năm hàng tuần nhỉ??? Mình sẽ đăng 1 ngày trong tuần nhưng sẽ là 2-3 chương, đều đặn hơn :) Mong mọi người ủng hộ