Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 77-2

Editor: Đường Thất Công Tử

Thương Lam cuộn mình đứng dậy người không ngừng run rẩy, nước mắt hối hận không dừng được bốc lên ra bên ngoài, không phải cô không thừa nhận, thì cho dù Thương Trung Tín ở ngoài cửa, thậm chí chỗ gần hơn, cô như cũ không dám mở miệng cầu cứu ông, so sánh Triển Mộ cái loại hại người nhà này, cô làm thành một phương yếu thế nhất sợ hơn bị người khác phát hiện quan hệ giữa bọn họ.

Từ trước đến giờ bản tính Thương Lam bảo thủ(1) không chịu nổi ánh mắt khác thường của người khác, mặc kệ lòng của cô như thế nào, khối thân thể này mới 16 tuổi.

Có thể Triển Mộ chính là nhìn thấu điểm này, chỉ có không sợ hãi như thế, anh chắc chắc rồi bất luận anh làm cái gì với cô, cô đều sẽ không nói.

Lúc sau Triển Mộ đưa cô về đã qua mười hai giờ đem khuya, xe mới vừa dừng lại xong thì Thương Lam mở cửa xe cũng như chạy trốn rời đi, anh ngồi ở trong xe lẳng lặng nhìn bóng lưng của cô, tay cầm tay lái dần dần thu hẹp.

Thương Lam mới vừa vào cửa thì đυ.ng với Thương Trung Tín ngồi ở trên ghế salong, gương mặt ông đen đang xem tin tức trong ti vi.

"Ba ba." Đứng ở cửa đáy lòng rất căng thẳng, cô lắp bắp gọi.

"Làm sao trễ như vậy?" Thương Trung Tín nghe tới tiếng động ở cửa hơi nheo mắt lại.

Cho đến bây giờ Thương Trung Tín sẽ không có thói quen xem tin tức ở buổi tối, cái này rõ ràng cho thấy ở chờ mình ở cửa, Thương Lam lặng lẽ thở ra một hơi nói rằng:

"Con ở noi Triển Mộ đọc sách, trong chốc lát quên thời gian. "

"Là sao?" Ánh mắt Thương Trung Tín vẫn như cũ rơi vào tin tức trên người dẫn chương trình, ngay cả một con mắt cũng không có nhìn cô.

"Khuya lắm rồi, con đi ngủ đi. "

"Vâng, ba ba."

Cô héo léo gạt đầu một cái, ôm túi sách ba chân bốn cẳng chạy lên tầng.

Thương Trung Tín nghiêng mặt sang bên nhìn bóng lưng nhỏ cô chạy đi, mặc dù có tóc dài che lấp, nhưng trên cổ mảnh khảnh lộ ra mấy phần dấu vết tím bầm, nge được tiếng động cô đóng cửa, Thương Trung Tín lẳng lặng rơi vào suy tư.

Cửa đồng thời đóng lại, thì Thương Lam trượt ngồi dưới đất, cô ôm chính mình cùng thật thấp lên khóc lên.

Chôn khuôn mặt vào cánh tay, cô đè nén khẽ nấc, đêm nay Thương Trung Tín dùng lặng im biểu lộ thái độ, Thương Lam sẽ không tin tưởng Thương Trung Tín đa mưu túc d d lq d trí không biết chuyện của cô, lời nói dối của cô khắp nơi đều là lỗ thủng, thì làm sao ba ba có thể không nhìn ra.

Ông lặng im chỉ nói cho cô một việc rồi, người thừa kế so với ocn gái vĩnh viễn quan trọng, vì tuyển được người con rể Triển Mộ này, ông có thể tổn hại hạnh phúc của cô, tương lai của cô.

Đầu ngón tay đâm sâu rơi vào lòng bàn tay, cô đang dùng đau đớn đến chính mình mất cảm giác, làm ban đầu sống lại, cô luôn cho là không có Triển Mộ ràng buộc, chỉ muốn học tập cho thật giỏi, tương lai lấy tài lực Thương gia nhất định cô có thể có một tương lai hạnh phúc, có thể tất cả đây đều bị hủy.

Cho tới bây giờ Thương Lam mới chính thức tỉnh ngộ, cuộc đời của cô sở dĩ thất bại là bởi vì cô ỷ lại, đời trước cô tựa như một sợ dây tơ hồng, thật chặc leo lên lấy Triển Mộ, mà sau khi sống lại, rồi lại hy vọng toàn quyền giao cho trong tay Thương Trung Tín, luôn cho là nhất định ba ba sẽ không bỏ lại cô, tuy là cô không có chồng, có thể chí ít còn có người thân để dựa vào.

Nhưng hôm nay, thật sự có thể dựa vào ngoại trừ mình cô còn có ai chứ.

Thân thể đau đớn làm cho Thương Lam lại khóc một lúc, lúc tiến vào cô không có mở đèn, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên sàn gỗ, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời saoánh sao xám sịt ở trong tầng mây như ẩn như hiện, Thương Lam không tự chủ xem ngây người, nếu như tương lai của cô chính là vì sao kia, như vậy ở ban đêm không gió cũng chỉ có thể dựa theo vào lực lượng của chính mình đẩy ra tầng mây, tiến tới tỏa sáng lên.

Những ngày kế tiếp đối với Thương Lam mà nói rất quan trọng.

Từ đêm đó sau khi Triển Mộ tiễn cô trở về, thì cô nổi lên tâm tư chạy trốn.

Muốn chạy trốn phải có tiền.

Hơn nữa kế hoạch nhất định phải chu đáo, cô biết mình chỉ có cơ hội một lần, một khi bị bắt d dl q d trở lại lấy tính cách Triển Mộ cô sợ là đời này cũng đừng nghĩ đi ra phòng của anh một bước, cho nên anh cần thời gian mấy năm tới quy hoạch từ từ.

May mắn Triển Mộ và Thương Trung Tín ước hẹn bốn năm để cho cô nhiều không gian hơn để tạm nghỉ.

Ở tiền phương diện này Thương Trung Tín chẳng bao giờ lạnh nhạt đợi hai chị em các cô qua, mỗi tháng trong ngân hàng đều sẽ đúng giờ gửi tiền tiêu vặt vào, mặc dù không nhiều, dù sao Thương Trung Tín không thích xa xỉ thành tính, tất cả chi tiêu có chuyên viên ghi lại, nhưng cũng đủ một nhà người bình thường sinh hoạt hơn mấy tháng.

Thương Lam muốn dư tiền, nhưng lại không dám làm cho Thương Trung Tín biết, mà ở phương diện tài chính Thương gia, đa số là Triển Mộ đi quản lý, tuy là hiện tại anh từ chức, lại cũng không khỏi không phòng bị anh cắm cơ sở ngầm ở Thương thị.

Thương Lam chỉ có thể dùng tên Trình Anh mở ra một người gửi tiết kiệm, không có từ trong thẻ mình trực tiếp chuyển tiền đi qua, mà mỗi tháng là mua quần áo hàng hiệu, cầm vài món đi đổi để không phát hiện, sau đó sẽ gửi tiền vào trong thẻ.

Mỗi tháng cô rút ra không được nhiều, chỉ là con số thật rất ít, những con số này thật là ít ỏi, vốn Thương Trung Tín sẽ không đi quản những thứ sổ sách nhỏ này, nhưng những số sách nhỏ này đang từ từ, từ từ tích lũy lấy, chắc chắn năm sau cũng sẽ trở nên khá giả, đến lúc đó số tiền này cũng đủ để ứng phó chi tiêu của cô.

Khoảng cách thời gian Triển Mộ đi nước Mỹ còn có vài ngày, mấy ngày này Thương Lam phải dẫn đường đến, mà thái độ anh đối với chính mình cũng càng ngày càng khó nắm lấy.

Có lúc cô thực sự không biết mình làm như thế nào mới là chính xác, vì không đυ.ng vào cơn giận của anh, cô thường là tùy tiện ứng phó trả lời nhu cầu của anh, anh để cho cô nói cái gì thì cô nói cái gì, để cho cô làm cái gì, thì cô làm cái gì.

Cái này có thể còn thiếu rất nhiều, Triển Mộ vẫn như cũ vui giận không rõ, mà du͙© vọиɠ của anh càng là khí thế rào rạt, có đến vài lần, lúc Thương Lam hết giờ học ở phòng bếp nấu cơm cho anh, không giải thích được đã bị anh lột sạch quần áo, áp ở trên thớt gỗ mạnh mẽ muốn nhiều lần.

Đến cuối cùng cô bị làm cho toàn thân từ từ yếu đuối không có lực hoàn toàn không cầm nổi đồ làm bếp, hai người cũng chỉ có thể gọi điện thoại gọi bữa cơm bán bên ngoài giải quyết.

Đối với du͙© vọиɠ của anh, cô thực sự ứng phó không được, cô vẫn rất kinh ngạc, đời trước Triển Mộ đối với cô sẽ tàn nhẫn, cũng chỉ là giới hạn trong trong phòng giường lớn, khi bọn họ còn là vợ chồng mà ngược lại không có nhiều như vậy "Phương pháp chơi đùa",d dl qd bây giờ đột nhiên cô đối mặt hứng thú của anh, là không nghĩ ra, cô không hiểu đến anh đối với sự nhiệt tình của cô là thế nào, bất quá là một tai nạn xe cộ, biến hóa của anh làm sao sẽ lớn như vậy đâu.

Có đến vài lần, cô nhiều lần muốn mở miệng làm cho anh đi ra ngoài tìm phụ nữ, dường như đời trước như vậy, ở bên ngoài anh đã từng giải quyết nhu cầu quá mạnh mẽ, thực sự cô tuyệt đối không chú ý, có thể cô không dám, cô nhớ tới lần trước mở miệng đổi lấy hậu quả, đối với cái dạng Triển Mộ này, cô không dậy nổi yêu, càng không thể trêu vào, chỉ còn chờ cô ở lúc tự lập, rời đi rất xa.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A... A... Mỗ thân rêи ɾỉ... Thở dài... Còn có sáu nghìn chữ... A... A... Ngày mai vào phòng tối nhỏ a! Vào phòng tối nhỏ! Em đây không sống được rồi...

Các ngươi lại ngẫu hứng bá vương, thì ngẫu.