Xe loại Rolls-Royce dừng ở cổng, đến khi Thương Trung Tín tắt hỏa, bốn người nối tiếp nhau xuống xe.
Bà nội Thương Lam làm người tiết kiệm, nhưng đặc biệt lại nhớ tình bạn cũ, đã từng nhiều lần từ chối con trai muốn sửa sang căn nhà này trong đầu, ngay cả Thương Trung Tín dùng tiền thuê công nhân đến đều bị bà cầm chổi mạnh mẽ đánh đuổi.
Nơi này mỗi một cục gạch, mỗi một ngói đều khắc sâu trong trí nhớ hồi ức giữa cô và ông nội, cô sao có thể thay đổi được phần ngọt ngào này.
Thương Lam lặng lặng đứng ở một bên đánh giá ngôi nhà trước mặt, màu ngói đỏ thiếu vài hòn ở cửa, trên mặt bà nội mang nụ cười nhạt nhòa ngồi trên ghế xích đu trong sân, sau khi thấy mấy người bọn cô, liền nhiệt tình tiến lên đón.
Một tay bà giữ chặt Thương Trung Tín, lệ nóng doanh tròng, trong miệng chợt lẩm bẩm cái gì Thương Lam đứng xa không nghe quá rõ.
Thương Hồng cười vui vẻ nhất, chạy chậm tiến lên ôm lấy lão cánh tay lão bà, khéo léo nói.
"Bà nội, người ta rất nhớ người."
Bản thân lão bà lại thích thân cận đời cháu, hơn nữa Thương Hồng trời sinh lớn lên một cái miệng có thể ngọt chết chết người, mở miệng một tiếng bà nội, mở miệng một tiếng nhớ người, chọc vẻ mặt bà lão bảy tám chục tuổi cười vui vẻ.
"Ngoan, ngoan."
Cùng hình ảnh tương phản - Thương Lam lại yên lặng hơn, cùng là thai song sinh, tính tình lại khác nhau một trời một vực, cô quay đầu cười nhợt nhạt với bà nội, gọi một tiếng xấu hổ, không nói nữa, cô yên lặng ở phía sau bọn họ vào nhà, đáy lòng dâng lên một tia thương cảm, hơi tính thời gian, cũng sắp...
Nếu như cô nhớ không lầm, đời trước trong khoảng thời gian này bà nội cũng một ngày nào đó, lẳng lặng ngồi đung đưa trên ghế xích đu, cứ như vậy đi(=.=là chết đó).
Người giúp việc bê trà nóng vừa mới pha từ bếp, biết bọn họ đến, bà nội đặc biệt tìm ra lá trà mấy năm trước Thương Trung Tín mua chiêu đãi bọn họ, nếu như không phải là bọn cô đến thăm, tin chắc những thứ này bà sẽ không nỡ lấy ra dùng.
Chị lưu – người giúp việc được Thương Trung Tín mời đến chăm sóc mấy năm trước, sau khi cô để cốc xuống, chú ý đến tình trạng thảm hại của bọn cô, tìm vài món đồ giặt đổi đưa cho bọn cô.
Đoàn người Thương Trung Tín vốn không có ý định ở chỗ này qua đêm, cho nên không mang quần áo và đồ dùng vệ sinh thường ngày, cùng nhau đi đến bình yên vô sự, ai sẽ nghĩ đến mưa lớn cầu sập, đuwòng đang được sửa dưới chân núi, bất đắc dĩ bọn họ bị ép ở trong thôn nhỏ này thêm mấy ngày.
Người cao hưng ở giữa nhất là bà nội, lôi kéo Thương Hồng trong miệng nói một tràng dài, làm sao cũng không chịu buông tay.
Phòng tắm ở nông thôn tách riêng, ở cuối sân nhỏ.
Thương Lam cầm quần áo chị Ly đưa đến, sau khi nói tiếng cám ơn, đóng lại cửa nhà cầu, đóng cửa xong cô mới biết ổ khóa ở đây bị phá hỏng từ lâu rồi.
Nghĩ đến chuyện hai người ở nơi này, mà bà nội lại là nổi danh tiết kiệm, ổ khóa hư hay không dùng tiền đi sửa cũng là chuyện bình thường.
Thương Lam ôm lấy đồ dùng tắm rửa trong tay, nhìn cửa sổ bị gió thổi lúc đóng lúc mở, trong chốc lát cảm giác khó khăn.
Cánh cửa làm bằng tấdm ván gỗ cũ nát theo thời gian dài, ngâm ở dưới nước nóng, dưới đáy bắt đầu từng chút từng chút bớt nấm mốc, thỉnh thoảng một trận gió thổi qua, cửa gỗ lạt phát ra tiếng kẽo kẹt lung lanh.
Cô khổ sở liếc nhìn nước nóng trong thùng gỗ, đây là nước nóng chị Lưu vừa nấu cho cô, nếu như cô còn do dự không xuống phía dưới, thùng nước này sẽ lạnh mất. Bên ngoài trời đông giá rét, thân thể nhỏ bé của cô không chịu nổi tắm nước lạnh.
Sớm biết vừa rồi cũng đừng để cho chị Lưu đi, có người bảo vệ cho cô cô cũng yên tâm hơn.
Cô ngồi chồm hổm một cái không có đất mà trốn mà quyết tâm, bùn vàng bẩn thỉu dính đầy thân thể, cô đã không thể nhịn được nữa, đã sớm muốn thống thống khoái khoái tắm một lần, có thể hiện nay hoàn cảnh đơn sơ làm cô nhịn không được sinh ra mấy phần không yên, căn này tách ra mà còn là phòng tắm không chỉ là thô sơ, rời phòng khách cũng có khoảng cách nhất định, ở chỗ này, nếu như cô thật có thể an tâm cởi sạch mình, vậy thì không phải là cô.
Cuối cùng, tính khiết phích của cô đã chiến thắng lòng bất an, ở gần đấy tìm viên gạch chèn ngoài cửa, ngăn đi tiếng kẽo kẹt phát ra từ cánh cửa, một bên cô tự mình khống chế cảm xuc, một bên kéo khóa vày xuống.
Nhất định là cô suy nghĩ nhiều, chị Lưu và bà nội ở chỗ này ở lâu như vậy, cũng không có xảy ra chuyện gì không phải sao?
Thương Trung Tín ngồi ở trên ghế sa lon hùng hùng hổ hổ, bên ngoài mưa nhỏ tích tích ào ào làm cho tâm tình của anh vẫn hảo bất khởi lai(lo lắng).
Công ty còn có một số chuyện nhỏ đang chờ ông đi xử lý, ai ngờ được sẽ bị vây ở cái chỗ quỷ quái này.
Ở một bên bà nội vội vàng cùng cháu gái nói chuyện không để ý tới ông ta, Thương Trung Tín giận không chỗ phát tiết, nói rằn.
"Mẹ, mấy ngày nữa người theo con trở về thành phố, con thật không biết chỗ quỷ quái này đến cùng có gì tốt!"
Bà nội quay đầu lại không vui trừng mắt liếc ông ta một cái, có chút không cao hứng chuyện xưa ông ta đã làm.
"Câm miệng, chỉ biết là tiền gì đó, ở xã này lão bà này chết cũng muốn chết ở trên chiếc gường ở đây.”
Nhất thời Thương Trung Tín đen nửa gương mặt, ngẩng đầu về phía Thương Hồng bên kia nhìn lại, chợt nháy mắt.
Chú ý tới ánh mắt của ba, Thương Hồng hiểu qua ý tới, nắm kéo tay của bà nội thân mật đong đưa.
"Bà nội, bà hãy cùng chúng cháu trở về đi thôi, về sau bà muốn đi đâu cháu đều bồi bà."
"Nhìn cái này cái miệng nhỏ ngọt này."
Có cháu gái dính ở bên cạnh, bà nội miệng cười toe toét, có thể lập trường vẫn rất kiên định, tùy ý bọn họ mài hỏng mồm mép rồi cũng không bằng lòng.
Mưa bên ngoài vẫn còn đang rơi, ngoài cửa dựng lên một đường nhỏ đều một mảnh lầy lội, Thương Trung Tín nhìn một đầm lầy lại một vũng nước, muốn nhớ lại bản thân hồi nhỏ đã làm gì, trước kia từng là một hài tử nghịch ngợm ở bên ngoài, cả ngày đuổi theo chim trĩ chạy khắp núi, lập tức vì buổi tối có thể chia được một khối thịt.
Ông chưa phát giác ra cảm xúc của mình, chớp mắt một cái vài chục năm cũng đã đi vào quá khứ.
Phục hồi lại tinh thần, lúc này ông mới phát hiện vừa rồi Triển Mộ vẫn đứng ở sau lưng ông lại không biết đi nơi nào rồi.
Cjị Lưu vẫn còn ở trong phòng bếp bận rộn, ông đi đến hỏi.
"Tiểu Lam đi tắm sao?"
"Đúng vậy tiên sinh, tôi mới vừa nấu nước nóng cho tiểu thư."
"Đã biết, cô bận rộn rồi!?"
Từ trong phòng bếp đi ra, ông dọc theo mái hiên trong nhà đi về phía trước, đột nhiên ông nghĩ đến ánh mắt Triển Mộ nhìn Thương lam, ánh mắt kia ông quá quen thuộc...
Chẳng bao lâu sau, ông cũng nhớ ra ánh mắt đó giống nhìn một người phụ nữ, người phụ nữ kia là mộng trẻ của ông, đồng dạng cũng làm cả đời của ông đau đớn.
Lúc Thương Lam cởϊ áσ, toàn thân chỉ còn dư lại qυầи ɭóŧ và áo ngực, phía sau gạch chèn cửa lặng lẽ bị người đẩy ra.
Nghe được tiếng động, cô phản xạ có điều kiện quay đầu, khi nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú của Triển Mộ cười nhợt nhạt, nhịn không được kêu lên một tiếng.
Cũng không không đợi giọng nói của cô truyền đi, đã bị một tay anh bịt cái miệng nhỏ nhắn lại rồi, đυ.ng một tiếng cửa đóng lại, cô bị lực mạnh của anh đè trên vách tường, mặt tường xù xì chà xát vào sống lưng làm cô đau, thiếu nữ cởi trần dưới ánh đèn thật sự rất quyến rũ.
Triển Mộ không chớp mắt nhìn chằm chằm trước ngực của cô, chỉ mặc áo ngực nên bánh bao nhỏ lộ ra hơn một nửa thịt non(=.=cừu non nên thớt), mới vừa rồi bị nước mưa làm tóc dài ướt nhẹp dính vào trên da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, bọt nước theo cổ mảnh khảnh của cô chậm rãi lăn xuống rãnh ngực, một thân thể trong suốt của cô lăn những giọt lệ.
Cổ họng căng thẳng, anh không tự chủ nuốt nước miếng một cái(=.=nhỏ dãi rồi), vốn là định hỏi tội cô một chút, hiện tại trong đầu anh chỉ còn lại có một ý niệm trong đầu, chính là ăn cô, hung hăng, không chút lưu tình chà đạp cô.
Chú ý tới tầm mắt vội vả của anh, cô sợ ôm chặt chính mình, bây giờ cô cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước mặt anh, về mặt khí thế đã thấp hơn người ta một bậc, người vô sỉ vẫn như cũ vô sỉ, ánh mắt anh nhìn cô càng ngày tiếp xúc càng nóng, liếc về hầu kết đang chuyển động của anh, đáy lòng cô dang lên một cảm giác lạnh lẽo.
Run rẩy mắng.
"Đi ra ngoài! Anh đi ra ngoài cho tôi!"
"Tiểu Lam, em thật đẹp."
Tay chân Thương Lam đều bị anh kiềm chế ở sau người, toàn thân rộng mở chấp nhận anh nhìn chăm chú, không được phép nửa điểm giấu giếm.
Anh đánh giá thân thể xích – lõa của cô, từ đầu đến đuôi cũng không buông tha xoi xét tỉ mỉ từng chút, cũng không phải là chưa xem qua thân thể của cô, có thể là nhìn gần như vậy, vuốt, đã là thật lâu không làm chuyện lúc trước rồi.
Tiểu Lam của anh đang nằm dưới người của anh, có thể tùy ý anh hôn, tùy ý anh ôm, chỉ cần anh muốn, anh có thể đối với cô làm bất cứ một chuyện gì.
Thương Lam ở dưới tay anh không ngừng run rẩy rẩy, viền mắt ướŧ áŧ, nước mắt mơ hồ nhòe hai mắt, cô tức giận hô.
"Buông, tại sao muốn như vậy, khốn kiếp, biếи ŧɦái!"
Từ nhỏ Thương Lam gia giáo quá mức nghiêm, rất ít nói lời thô tục, thường ngày trong lời nói luôn là ôn ngôn lời nói nhỏ nhẹ vô cùng đàng hoàng khí phách, có khi nào lại hô như vậy.
Có thể cô cũng nhanh bị anh bức điên rồi, anh làm cho cô sắp hít thở không thông!
Ở trong mắt của cô, Triển Mộ đối với cô trở nên không rõ ràng, không có bất kỳ đạo lý nào!
Nhưng anh cường ngạnh không cho phép cô từ chối, đột nhiên cô giống như một con kiến hôi bị chèn ép, không biết rõ tình trạng, rồi lại tránh thoát không đi!
"Mang lời thu hồi về." Ở bên tai cô anh uy hϊếp thật thấp.
"Thật để cho tôi có cái nhìn khác, muốn động dục thì đi tìm người khác đi, tôi hận anh!" Thương Lam khóc giãy dụa, đột nhiên cằm thon bị người cầm giơ lên, anh không chút lưu tình đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô quay lại, nắm gò má của cô nở nụ cười nhạt nhòa nói.
"Em cho rằng làm hỏng máy vi tính của anh thì không sao? Tiểu Lam em quá ngây thơ rồi, chỉ cần có em ở đây một ngày, loại này ảnh chụp anh muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
Nói, anh đột nhiên vạch áo ngực của cô, hai khỏa bánh bao nhỏ trắng nõn bắn ra ngoài, bàn tay to theo đi tới, siết trong tay vuốt ve mạnh mẽ.
Thương Lam co lại thành một đoàn, nước mắt không ngừng rơi, cô ở dưới người anh không gì sánh được hối hận, cô quá vội vàng rồi, coi như bản chính chứng cứ anh rửa tiền đen vậy thì thế nào? Căn bản cô không dám dùng thôi!
Dù sao ở trong đó cũng liên quan đến Thương Trung Tín.
Nếu như Thương Trung Tín ngã một cái, cái nhà này sẽ phá hủy, tương lai của cô cũng đừng nghĩ rồi, cũng là tự hủy, cô chọn một phương thức ngu nhất.
“Triển đại ca, em cũng không dám nữa, về sau tất cả em đều nghe theo anh, lần này anh tha cho em đi!!" Cô cầu xin mềm nhũn, nỗ lực dùng nước mắt tỉnh lại lý trí của anh.
"Cô nhóc lừa đảo, anh sẽ không tiếp tục tin em nữa." Triển Mộ cũng khôg định ăn cô hôm nay, là tự tay cô muốn tìm đến.
Gió lạnh xuyên thấu qua cửa khe hở thổi vào, nhiệt độ cơ thể anh nóng rực dính vào thân thể của cô, vì khu này cô lạnh lẽo không ít, có cái này chặn cửa, cô chính là tình nguyện đi ra ngoài bị lạnh chết cũng không cần trốn nơi đây làm cho anh tùy ý trêu đùa.
Qυầи ɭóŧ nho nhỏ bị rút ra ngoài, khi anh ngón tay thon dài thử thăm dò muốn trong cơ thể cô tìm kiếm, Thương Lam chân chính hoảng sợ, vốn dĩ trước kia cô nghĩ anh sẽ không làm như vậy, giáo huấn một chút cô là tốt rồi, nơi nào nghĩ đến anh là thật muốn ở chỗ này muốn cô!
"Không được! Không được! Triển đại ca, anh tin em, về sau nhất định tất cả em đều nghe theo anh... Không, đừng, đừng làm vậy với em.!"