Bắc dĩ Lam Minh so với cô cao hơn nhiều, chính cô khiễn chân cũng không sờ tới một góc bài thi.
“ Ngươi đã xem xong, còn không mau đưa ví trả lại cho ta. “ trong lời nói của Thương Lam có chút nóng giận.
Lam Minh nhếch miệng cười một tiếng: “ Được, ví tiền ta trả lại ngươi. “ Nói, tự nhiên đem ví hồng nhạt nhét vào trong tay Thương Lam, bên trong còn thiếu bài thi của cô.
Thương Lam hung hăng trừng mắt hắn đem bài thi xếp gọn lại bỏ vào trong túi chính mình như thế chính đáng, bất quá lại lộ ra điểm thi 45 mực viết màu đỏ chói mắt.
“ Ngươi có phải hay không quên đưa cho ta cái gì? “ Cô không thể bình tĩnh nổi nữa.
Lam Minh cao mi: “Không phải ta đưa ví tiền cho ngươi rồi sao?”
Hít sâu một hơi, Thương Lam cố gắng ổn ổn chính mình, “Như thế nào ngươi mới bằng lòng trả lại bài thi cho ta a?”
“Ta khi nào cầm bài thi của ngươi? Ai thấy đi?” Lam Minh liều chết không nhận, đĩnh đạc đứng ở nơi đó, dưới ánh sang mặt trời chiếu vào con mắt lanh lợi.
Ánh mắt chạm đến túi Lam Minh, ánh mắt cô chợt lóe, đưa tay phải đoạt đi.
Lam Minh sửng sốt, không ngờ tới ban ngày nhiều ngươi đi lại con thỏ nhỏ này đột nhiên hướng mình nhào tới.
Tay mắt anh lanh lẹ ngăn trở cô, đè lại túi quần của mình, lưu manh cười xấu xa:
“Bây giờ nữ học sinh đều nhiệt tình như vậy sao.”
Tay Thương Lam bị anh sít sao bắt lấy, giận dễ sợ, ý thức được bọn họ đã thành đối tượng cho mọi người vậy xem, khuôn mặt nhỏ nhắn càng hồng, cũng không biết xấu hổ hay là tức.
Cô dùng sức rút tay ra, bắt đắc dĩ Lam Minh nắm cực kỳ chặt, cô càng ra sức càng không rút được,
“Ngươi buông tay!”
“Nha!” Lam Minh hào phóng buông tay.
Không nghĩ đến Lam Minh sẽ buông tay nhanh vậy, trở tay không kịp, cô mạnh mẽ bị hướng lui về phía sau mấy bước, chờ thân thể ổn định trở lại, đỏ mặt hướng anh quát:
“Xem ra ngươi rất yêu bài thi của ta đi!”
Nói xong,cô ôm túi sách xoay ngươi rời đi.
Đi chưa được mấy bước bị người giữ chặt lại. “Ta dù gì cũng vì ngươi liều mạng giúp ngươi bắt kẻ trộm nhưng ngươi như vậy liền đi.”
Thương Lam quay đầu lại trừng mắt nhìn anh, cô nữa điểm cũng không nhìn ra anh ruốt cuộc ở đâu “ liều mạng”!
Hít một hơi thật sâu, Thương Lam xoay người, lạnh lùng nói: “Cảm ơn.” Nói xong bỏ tay anh ra, muốn chạy đi.
“Ngươi …..” Lam Minh cầm bài thi trước mặt cô quơ quơ “Ta đói bụng, người mời ta ăn cơm ta liền cảm ơn ngươi, trả lại cho ngươi.”
Thương Lam không thể tưởng tượng nổi nhìn xem hắn, chưa từng gặp qua kẽ không thể nói đạo lý cùng lý lẽ như hắn
“Này rõ ràng chính là của ta!”
Lam Minh kéo qua vài cô, cười nói: “ Hiện tại là của ta “
Bữa cơm này ăn thực sự không nổi,ngày thường cô có thói quen ăn thức ăn thanh đạm, mà Lam Minh là cái không cay chủ không vui.
Bên trong quán huyên náo, trên mặt bàn đầy đủ loại đậu hủ non tê dại, lòng cá ướp cay, nồi lẫu cay…. Tràn đầy một bàn toàn ớt, nhìn thôi cũng đủ tê mũi.
“ Ăn a, như thế nào lại không ăn. »một người đối diện cô -Lam Minh ăn thống khoái.
Thương Lam nghiến răng nghiến lợi, gắp muỗng cơm cùng rau cải.
Chú ý tới Thương Lam chỉ ăn cơm trắng cùng rau cải, Lam Minh mất hứng nhíu mày.
“ Uy, há mồn. “
“ Tại sao? “ Thương Lam ngẩng đầu, trừng mắt liếc môt cái
Tại lúc cô vừa mở miệng, nháy mắt Lam Minh đã lanh lẹ hướng trong miệng cô đút một khối đậu hủ cay, vung tay lên, vững vàng che miệng của cô.
“ Ngô…. Ngô… “
“ Nuốt vào! “
“ Ngô …ô …ô “
Thương Làm dùng sức muốn đẩy bàn tay hắn đang che lấy miệng cô bằng món đậu hủ cay, trong cổ họng vị cay sặc đến muốn chảy nước mắt.
“ Ngô….ô …. O….. “
Cô tránh không thoát anh, nhìn xem anh cố chấp, rất có nghĩa khí nếu ngươi không nuốt vào ta liên không buông tha ngươi.
Trong mắt chưa ngâm lệ, cô nỗ lực nuốt xuống miếng đậu hủ trong miệng, Lam Minh hài lòng nhìn cô nuốt vào, buong tay ra.
“ Khụ… khụ… khụ,… Ngươi khốn kiếp! “ Thương Lam đẩy tay anh ra, co lại một góc không ngừng ho khan.
“ Di, không phải chỉ ăn một miếng đậu hủ thôi sao, nhìn ngươi bộ dạng nữa sống nữa chết thế này “ Lam Minh cươi ha ha, tựa hồ rất hưởng thụ bộ dáng Thương Lam luống cuống.
Ho khan nữa ngày rốt cục dừng lại, cô tức giận cướp đi cái ly Lam Minh đưa tới, mạnh mẽ ực một hơi.
“ Ai nha, cầm nhầm, ly của ta. “
Lam Minh tủm tỉm gắp miếng thịt bò trong nồi lẩu, “ hảo tâm “ nhắc nhở cô
“ Chúng ta như vậy được tính là hôn môi gián tiếp rồi. “
“ Phốc! “
Thương Lam cùng Lam Minh không quen biết, vô luận đời trước hay hiện tại, cô đối với chuyện hắn biết rất ít.
Đời trước hắn cũng chẳng bao giờ trêu trọc cô, gặp mặt dường như cũng giống người xa lạ, ngay cả cái gọi giao sơ cũng không được tính.
Sau khi ăn xong, Minh Lam không khách khí từ trong ví tiền cô rút ra vài tờ một trăm đồng, một chút ý thức này là của người khác cũng không có, ra khỏi quán ăn, coi thường ý tứ cô đi về, lôi kéo cô hướng Karaoke đến.
Bọn họ vào phòng, kêu chục chai bia
“ Thương tâm luôn khó tránh khỏi…ngươi mỉn cười….. “ Thương Lam cứ việc gắt gao che đi lỗ tai cũng không ngắn cản được âm thanh loạn bảy tám bài như ma âm xuyên não này.
Hát một hồi, Lam Minh cảm thấy mấy bản tình ca không đủ ghiền, thay đổi kinh kịch ( má ơi!)
Theo tiếng rống của Lam Minh âm bản Bá Vương Biệt Cơ, Thương Lam kinh hãi.
Cô run lẩy bẩy bất giác ôm túi sách của mình, dọc theo vách tường lén lén lút lút hướng cửa sờ soạng, trong lòng không ngừng mặc niệm: Hắn không nhìn thấy cô, Hắn không nhìn thấy cô.
“ cô ngồi chỗ này làm gì, đến uống với ta hai ly. “
Thời điểm cô đương tay vừa vặn sợ tới cầm cửa, sau cổ căng thẳng, bị người kéo trở về ghế sofa
Đập vào mắt chính là Lam Minh mùi rượu lên não sau trở về, khuôn mặt đỏ bừng, dưới ánh đèn nhìn cô mở mắt không ra.
Lam Minh đem cô đẩy qua ghế sofa, tự nhiên ngồi qua một bên.
“ Cô nói, tôi có đẹp trai hay không? “ ( lúc nãy tỷ đã nói anh giống lưu manh rồi mà )
Thương Lam nhìn ngũ quan hung thần, đầu cắt sát của anh, nuốt một ngụm nước bọt: “ Suất! “
Nếu như ngươi đem tóc nuôi dài hơn tí., vầy nhìn.,…
“ Ngay cả ngươi cũng nói ta suất… “ Lam Minh lại uống thêm ngụm bia: “ Láo! Gia ở đây so ra kém tiểu tử ốm tong ôm teo Ngụy Vô Lan chỗ nào, mẹ nó, dám cùng lão tử nói chia tay! “
“ Ngươi nói! “ Lam Minh đột nhiên một thân rượu mạnh mẽ đến gần cô
“ Ta tốt hay là Ngụy Vô Lan tốt! “
Thương Lam mơ hồ lui về lại phía sau: “ Ta không biết Ngụy Vô Lan…. “
“ Hử!... “
“ Ngươi….. Tốt lắm! “ Tại ánh mắt hắn bóc lửa, cô thấy gió đổi chiều, xu nịnh cực nhanh.
“ Ngô… “ Đối với đáp án của cô không được hài lòng cho lắm,lông mày nhíu lại tản ra, kéo chai rượu qua liền rót vào trong bụng …..
“ Như thế nào….. mỹ nữ lại đến chục người….. “
Kế tiếp Lam Minh không để ý đến cô, thẳng khi uống thả ga, Thuong Lam núp trong góc vẻ mặt đưa đám kiểm kê ví tiền của mình, Mặc dù sẽ còn lại không nhiều, nhưng chí ít đủ cô đi xe về.
Cô có cảm giác hôm nay mình không bị trộm thành, lại gặp phải cường đạo,
Sau khi uống say Lam Minh càng điên, cứ chiếm mic gào thét khóc thảm thiết không biết mệt mỏi, bất quá mặc kệ hắn điên khùng như thế nào, cũng có thể lập tức đem Thương Lam len lén mở cửa bắt lại.
Thương Lam bị cưỡng chế tắt máy, cũng tịch thu di động, trên ti vi biểu hiện thời gian cũng là hơn mười giờ tối, đã qua thời gian tự học, hiện tại trở về cô không biết nên dùng cớ gì để không khi rầy la.
Ba Ba mặc dù bình thường mặc kệ cô, nhưng gác cổng trong nhà vẫn có, vừa nghĩ tới ánh mắt ba ba nghiêm nghị,da đầu cô không khỏi một trận tê dại.
Bên này Lam Minh đã say bí tỉ, ngay cả mình hát bài gì cũng không biết, hắn té vào trong ghế sofa, miệng lẩm bẩm nói mê: “ Tiểu tiệp.. chớ đi… anh yêu em.. “
Cuối cùng,dưới tình huống này Thương Lam vỗ nhẹ trán, chụp lại quyền cước đấm đá loạn xạ của anh, chỉ có thể nhận mệnh đỡ Lam đại gia say gần chết ở trên đường dạo lòng vòng, thực tế cô không biết địa chỉ nhà hắn, chỉ có thế bỏ mặc tại một nhà nghỉ nhỏ nào đó, không có biện pháp, tiền trong cô cũng không còn nhiều, trừ đi tiền thuê taxi, chỉ còn đủ cho cô thuê phòng nhỏ.
Cô đã sớm nhìn xem ví tiền của anh, bên trong rỗng tếch, ngay cả một đồng tiền cũng không có, điện thoại không thể mở lên được, cô cũng còn chút ít lương tâm, không làm sao ném anh ra đường bất kể hành vi phiền toái từ anh, mặt dù anhmang bộ mặt Quan Công, thế nhưng vóc dáng thực sự là quá tốt, nói không chừng lại quyến rũ biếи ŧɦái nào đây,
Chờ chuẩn bị xong hết thảy, Thương Lam về nhà cũng là mười hai giờ đêm.