Thời Mộ biết Phó Vân Thâm và Thời Lê có mâu thuẫn, hai người họ không thích nhau, ở cùng một chỗ sẽ sớm ngày gặp rắc rối. Vì vậy cô định trước khi khai giảng sẽ đưa Thời Lê đi đầu thai. Ai ngờ Thời Lê lại không chịu, ngược lại càng gây họa nhiều hơn.
Khai giảng sắp đến, Phó Vân Thâm liên tục bị Thời Lê chọc cho tức giận. Sau bữa tối, nhân lúc Thời Lê không có ở đây, cậu lặng lẽ tìm gặp Thời Mộ, "Khi nào thì cá khô rời đi?" Cá khô là biệt danh mà Phó Vân Thâm đặt cho Thời Lê, cậu cảm thấy rất hợp.
Thời Mộ nhún vai: “Em cũng không biết.” Khi còn sống Thời Lê đã kìm nén quá nhiều rồi, hiện tại mới được vui vẻ, nếu là cô cũng không muốn đi đầu thai.
Thời Mộ nhìn sang hướng khác, tay cầm bát cherry, tiếp tục xem TV.
Cậu tựa đầu mắt luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Dưới ánh đèn yếu ớt, mái tóc của cô đã dài hơn một chút, vẻ lười biếng hiện rõ trên khuôn mặt trắng nõn, đôi lông mày thanh tú, đôi môi đỏ mọng còn đỏ hơn cả cherry, nhìn dáng vẻ của cô, thiếu niên sức trẻ nhất thời không nhịn được ngọn lửa trong lòng. Cậu bước tới, cúi người, nhẹ nhàng chạm môi lên vành tai của cô.
Thật ngứa.
Thời Mộ hừ một tiếng, né tránh.
Cánh môi của Phó Vân Thâm từ từ hướng xuống dưới, ngừng lại trên hõm vai của cô, bình tĩnh nói: “Em không định nói cho anh về con cổ trong người em sao?”
Thời Mộ sững người. Từ sau sự kiện ở nhà họ Thời, cả hai đều tránh nhắc đến đến việc này. Cậu không hỏi, Thời Mộ cũng im lặng không nói, không ngờ tới hôm nay cậu lại nhắc lại.
Cảm nhận được Thời Mộ có chút mất tự nhiên, Phó Vân Thâm khịt mũi: “Không muốn thì đừng nói.”
“Cũng không phải không muốn nói.” Thời Mộ nhai quả cherry, lông mi khẽ run lên: “Khi em sinh ra đã mang theo một con cổ, gọi là mị cổ. Nó nằm bên trong trái tim, cho nên nó sống thì em sống, nó chết em cũng chết. Em giống như góa phụ vậy, nếu đàn ông tiếp cận, chắc chắn sẽ không có chuyện tốt. Ông ngoại em lo lắng mị cổ sẽ khống chế em, vì vậy đã hạ một loại triền đằng cổ trong người em. Hai con cổ sẽ kiềm chế nhau, giúp em lớn lên bình an vô sự."
"Sau đó thì sao?"
Thời Mộ vuốt ngực, không biết phải trả lời ra sao. Từ lúc triền đằng cổ bị thương thay mình, mị cổ truyền năng lượng cho nó, Thời Mộ cảm nhận rõ hai con cổ này đã yếu đi nhiều, nhưng không thể xác định được chúng nó có tiếp tục lớn lên hay không. Có điều, với tình hình hiện tại của mị cổ, chắc chắn không thể hút được tinh khí của đàn ông.
Đặc biệt là ...
Đặc biệt là người có dương khí mạnh như Phó Vân Thâm, nếu nó dám hấp thụ, thân thể sẽ không chịu nổi, chết bất đắc kỳ tử lúc nào không biết.
Ánh mắt của Thời Mộ quá kỳ quái, Phó Vân Thâm cau mày: “Em nhìn anh làm gì?”
Thời Mộ trịnh trọng nói: “Anh thích con trai hay con gái?”
Phó Vân Thâm trả lời ngay lập tức: “Con trai, đỡ phiền.” Nếu nó phạm lỗi còn có thể dạy dỗ cho tốt, không cần lo lắng nhiều.
Hai người đang nói chuyện, Thời Lê từ bên ngoài lơ lửng bay vào, quỷ hồn lão đại đi đằng sau. Mấy ngày gần đây, quỷ hồn lão đại rất hòa nhã, Thời Mộ cũng rất bình yên.
“Anh trai tôi lại làm sao vậy?” Thời Mộ đã quen.
Quỷ hồn chỉ vào Thời Lê: "Cậu ta quấy rầy cháu gái của bà Lý."
"..." Nếu nhớ không lầm, cháu gái của bà Lý mới sáu tuổi.
Thời Mộ nhìn Thời Lê.
Thời Lê tỏ vẻ vô tội: “Cô bé ở nhà một mình, lại nghịch ổ điện nên anh đành ngăn lại.”
Thời Mộ gật đầu: “Anh ta có ý tốt.”
Quỷ hồn lão đại rống lên: “Vậy cậu dm còn mở hộp nhạc làm gì? Cậu có biết con bé nhìn thấy cậu trong cái gương của hộp nhạc thì sợ đến đái ra quần không hả!”
Thời Mộ lại nhìn Thời Lê.
Thời Lê mặt không cảm xúc: “Anh muốn dỗ cô bé vui.”
Thời Mộ nghẹn lời.
Quỷ hồn lão đại bất lực: "Tôi nói lần cuối. Tôi biết cậu mới tới không hiểu phép tắc, nhưng con người có luật pháp, ma cũng như vậy. Điều luật 360 của "Luật ma giới" quy định rõ ma lang thang không được dọa con người, nếu phạm tội quấy rối sẽ bị tạm giam hoặc quản chế, nếu tình tiết nghiêm trọng thì bị phạt từ 300 năm đến 500 năm tù giam. Cậu tự lo đi. ”
Sau khi quỷ hồn lão đại rời đi, Thời Mộ cảm giác bản thân già đi mười tuổi.
Nhìn thấy Thời Lê lơ lửng trên đèn chùm, Phó Vân Thâm thì thầm: “Anh thích con gái.”
Thời Mộ: "..." Không, hiện tại cô không thích con gì cả.
Màn đêm buông xuống, lũ mèo hoang lại tụ tập xung quanh. Thời Lê sợ hãi vội lẻn vào phòng tắm tìm Phó Vân Thâm. Dương khí của cậu mạnh, dù là ma người hay ma động vật đều không dám tới gần. Thời Lê vừa đi vào, đám mèo ma lập tức bỏ đi. Thời Lê thầm phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm vào người đang ngâm mình trong bồn tắm.
Bầu không khí ... mờ ảo có chút xấu hổ.
Phó Vân Thâm chìm xuống, chỉ lộ đầu ra ngoài bồn tắm, ánh mắt cảnh giác: “Vào đây làm gì?”
Thời Lê: “Kệ tôi.” Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Phó Vân Thâm.
Phó Vân Thâm cau mày, “Vậy nhìn tôi làm gì?”
Thời Lê vô cảm: “Tôi đâu có nhìn cậu?”
Phó Vân Thâm không kiên nhẫn: “Cậu thử nhìn nữa xem.”
Thời Lê: “Thử thì thử.” Cậu ta mở to mắt, nhìn chăm chú hơn.
“Cậu CMN bị bệnh à?” Phó Vân Thâm suy sụp, từ nhỏ cậu đã gặp rất nhiều ác ma quái dị hiếm có, thậm chí có quỷ hồn còn to gan đến gần chạm vào cậu, nhưng cậu chưa bao giờ thấy kẻ nào mặt dày như Thời Lê.
"Ừ, bệnh tim, bệnh dạ dày, đau nửa đầu, huyết áp thấp, tụt huyết áp, mất ngủ triền miên, thần kinh bất thường, cận thị 100 độ, chỉ là, thị lực của tôi tốt hơn sau khi chết."
"... Chết tiệt."
Tắm xong, Phó Vân Thâm vội vàng quấn khăn tắm đi ra ngoài. Khóe mắt cậu liếc nhìn Thời Lê một cái rồi đi thẳng vào phòng ngủ của Thời Mộ.
Ánh sáng mờ ảo, Thời Mộ đang ngồi xổm trên giường. Cô chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ trắng, hai tay đang điều chỉnh gà giả lúc trước mua, nhìn đại lão và anh trai cùng đi vào, Thời Mộ giật mình siết chặt gà giả trong tay.
Ngay cả khi Phó Vân Thâm chấp nhận sự thật cô là con gái, nhưng tận mắt nhìn thấy cảnh này, trong lòng cậu vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Cậu che mặt, quay lưng vào tường. Thời Lê đi đằng sau, đầu tiên là sửng sốt, sau đó đồng tử co rút, vẻ mặt có chút hoảng sợ.
Thời Mộ bình tĩnh mặc quần vào, cho tay vào chỉnh thẳng “đinh”. Gà giả nhỏ mặc thoải mái hơn loại lớn, chạy nhảy cũng không sợ bị lộ hàng, không sợ bị cấn khi ngồi xổm. Tóm lại tương đối thoải mái.
“Thời Mộ, em chuyển giới?” Thời Lê vừa mở miệng là hỏi câu này.
Phải chăng gia đình trọng nam khinh nữ khiến em ấy chán nản nên nảy sinh mong muốn chuyển giới?
Thời Lê càng nghĩ càng cảm thấy em gái mình thật quá thê thảm, càng nghĩ càng cảm thấy gia đình có lỗi với em gái, cậu ta vừa sụt sịt thì Thời Mộ, có thần giao cách cảm với cậu ấy, đã rơi nước mắt.
Thời Mộ dụi dụi mắt: "Anh bị bệnh à? Làm sao lại khóc rồi?"
Thời Lê mở miệng, chưa kịp nói gì thì Phó Vân Thâm đã cười lạnh nói: "Cậu ta bị bệnh, bệnh tim, bệnh dạ dày, đau nửa đầu, huyết áp thấp, tụt huyết áp, mất ngủ triền miên, thần kinh bất thường, cận thị 100 độ, sau khi chết thì thị lực hoàn hảo. Tôi đề nghị cậu không dùng thì hiến mắt cho những cần, nhân lúc thi thể cậu chưa bị hỏa táng.” Giọng điệu của Phó Vân Thâm đầy trào phúng.
Thời Lê không để ý đến Phó Vân Thâm, ánh mắt vẫn sững sờ và bối rối: "Nhưng..."
Thời Mộ thở dài, xoay người chui vào chăn bông, cởi gà giả ra, lắc lắc trước mặt Thời Lê. Trước con mắt kinh ngạc của Thời Lê, Thời Mộ nổi lên ý nghĩ xấu xa, kéo ngăn kéo, lôi hộp bαo ©αo sυ mà Phó Vân Thâm đã lấy trước đó ra.
“Anh, tắt đèn đi.”
Thời Lê ngoan ngoãn tắt đi.
Thời Mộ đặt bαo ©αo sυ phát sáng heo Peppa vào gà giả, nghịch nó trong tay: "Nhìn này, giống gậy tiếp ứng, tuyệt không?"
Cả đời này Thời Lê luôn là con ngoan, chưa bao giờ nhìn thấy loại đồ chơi tìиɧ ɖu͙© này, không nhịn được vỗ tay tán thưởng.
Phó Vân Thâm cười nhạo: “Đồ nhà quê không có kiến thức.”
Mặt Thời Lê sa sẩm, đều nói không bộc phát thì sẽ chết trong im lặng, Thời Lê không sợ chết nên chọn đi trước.
Cậu ta duỗi tay ra, dùng năng lực khống chế cướp lấy vật vừa được đeo trên heo Peppa sau đó tiến lại gần Phó Vân Thâm, trực tiếp nhét gà giả vào miệng Phó Vân Thâm.
Nhìn lão đại bất ngờ bị đùa giỡn, Thời Mộ... trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt thất thần, trong lòng có chút phấn khích.
Bαo ©αo sυ có mùi thịt lợn, nửa cái heo Peppa vẫn còn nhấp nháy bên ngoài.
Thù mới hận cũ hòa vào nhau, Thời Lê không quan tâm liều mạng trút giận vào miệng cậu, cũng không quan tâm dương khí trong người cậu sẽ thiêu đốt linh hồn mình.
Đương nhiên, Phó Vân Thâm cũng không phải là người ăn chay, sững người hai giây thì lập tức tránh khỏi Thời Lê, túm gáy Thời Lê, đè cậu ta xuống sàn.
“Thời Lê, cho dù cậu là anh vợ của tôi, hôm nay tôi cũng phải gϊếŧ cậu.” Phó Vân Thâm liếc nhìn ra ban công, chỉ một ánh mắt ra hiệu, một con mèo nhỏ liền chui vào trong.
Phó Vân Thâm nâng cánh tay của Thời Lê lên, để mèo nhỏ liên tục liếʍ nách cậu ta.
Thời Mộ: "..." Khung cảnh quá đẹp không dám nhìn.
Tự nhiên cô cảm thấy mình hơi thừa, có phải nên….ra ngoài không???
Thời Lê vừa ngứa vừa sợ, vừa đau khổ lại vừa muốn cười, không muốn chịu thua trước mặt kẻ thù, mặt đỏ lên, nghiến răng: “Cậu, cậu có bản lĩnh thì gϊếŧ tôi đi!”
Phó Vân Thâm nhếch mép, lười so đo với Thời Lê, liếc mắt nhìn phía sau, đưa tay nhặt gà giả trên mặt đất lên, đặt vào tay Thời Mộ, xoay người đi ra ngoài.
Thời Mộ cầm gà giả trong tay, im lặng một lúc.
Bên trên vẫn còn dính nước bọt của Phó Vân Thâm, nếu cô dùng, chẳng phải là gián tiếp….
Ý nghĩ bắt đầu không kiểm soát được, những thứ không thể diễn tả bắt đầu nổi lên, Thời Mộ lắc đầu, thật cẩn thận đặt gà giả lên bàn, ho nhẹ rồi đi tới trước mặt Thời Lê.
Cậu ta đang thu mình trong góc, hình bóng cô đơn, vừa yếu ớt đáng thương vừa bất lực.
"Thời Lê, anh có sao không?"
Thời Lê vùi đầu trong khuỷu tay, mím môi im lặng.
Thời Mộ gãi đầu, giọng điệu khàn khàn yếu ớt: "Tôi, tôi biết anh để ý lần trước cậu ấy bóp... trứng của anh, nhưng tôi cũng bóp mà. Với cả, hai người đều là con trai, bóp một cái cũng không mất miếng thịt nào, chuyện này anh bỏ qua đi, ha.”
Trên mặt đất mèo con ngẩng đầu kêu: "Meo~~"
Thời Mộ: "......"
Thời Mộ: "Không nói với anh nữa" Ôm mèo ma, quay người đi ra ngoài.
"Tính cách của Phó Vân Thâm chính là như vậy, ăn mềm không ăn cứng. Nếu ở lâu, anh sẽ biết thật ra cậu ấy rất tốt, anh là người lớn đừng so đo với cậu ấy."
Đầu ngón tay của Thời Mộ run lên: “…..Người lớn?”
Thời Mộ hơi ngượng ngùng, dừng lại nói: "Hai chúng ta đều sinh vào tháng 4, cậu ấy sinh vào tháng 9. Theo lý thuyết thì chúng ta là anh chị, cậu ấy là em trai."
Không may, lời này đã bị Phó Vân Thâm đang mang sữa vào phòng nghe thấy, thiếu niên mặt mày u ám, ấn ly sữa vào tay cô, tức giận nói: “Em trai vừa hâm nóng sữa, chị tranh thủ uống cho nóng.”
Bị bắt quả tang, Thời Mộ vẫn còn mặt dày: “Nhìn xem, cậu ấy chính là em trai.”
Thời Lê nhìn xuống ngón chân của mình.
Dưới ánh trăng, cậu ta chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của Thời Mộ, hàng lông mi mảnh run run, ánh mắt còn cô đơn và tuyệt vọng hơn cả ánh trăng.
Cậu ta nói: “Thời Mộ, anh không có tương lai.”
Cậu ta từng nghĩ đến tương lai, từng mơ về tình yêu, nghĩ đến tuổi già.
Nhưng cậu ta chết rồi.
Mọi thứ đều biến mất.
Mấy ngày liên tục được bay lượn tự do, đến khi chạm vào Phó Vân Thâm, cảm nhận đầu ngón tay bỏng rát đột nhiên tỉnh ngộ.
Cậu ta không còn có thể đi lại dưới nắng, không còn có thể vào trường, không còn có thể sánh vai cùng bạn bè bước vào trường đại học, không còn tương lai nữa rồi.
Nhưng tất cả những điều này, cậu ta có thể đổ lỗi cho ai chứ?
Thời Mộ nắm siết chặt tay, im lặng ôm lấy Thời Lê.
Trong cuộc chiến giữa cô và nhà họ Thời, Thời Lê là nạn nhân vô tội nhất.
Lời của editor: Mình định đào thêm một hố mới trên dembuon.vn, truyện khá nhẹ nhàng nhưng cực kì ngọt. Mong các bạn sang bên đó lập nick và ủng hộ mình nhé. Cảm ơn các bạn rất nhiều! 🤗🤗🤗
Truyện mới của mình: Em thích anh
Văn án: Đường Thụy Thụy viết tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết trên mạng đã được bảy tám năm, cốt truyện chung đều là nữ chủ đầu tiên trêu chọc nam chủ, chờ đến nam chủ yêu đến chết đi sống lại thì nữ chủ lại mang vẻ mặt ghét bỏ, kháng cự không cần cuối cùng cảm thấy có lỗi, ôm tâm lý thương hại rồi ở bên nam chủ.
Một kịch bản mà tám năm như một nhưng người đọc lại một đợt đổi một đợt khác nhau.
Ngày nọ, Đường Thụy Thụy nhìn thấy ở khu người đọc bình luận một ID người đọc lâu năm nói rằng cô ta vốn theo dõi cô từ năm cấp 1, oán giận cô viết tận mười mấy truyện đều là cùng một mô típ cũ rích. Đường Thụy Thụy giận dữ đến quăng cả bàn phím.
ĐCM, hôm nay cô sẽ lập tức đi ngủ cùng Thương Chu rồi soạn ra một đoạn tình yêu truyền thuyết không giống ai của hai người họ!
# Thử hỏi ai có thể nghĩ đến tác giả mẹ kế ở trên mạng luôn thích đem nam chủ ngược như chó, trong hiện thực lại là cái người yêu mà không được, liều mình đi liếʍ cẩu* #
(*Liếʍ cẩu "舔狗" : Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.)
PS: Sửa chuyện xưa, tình yêu thầm trở thành sự thật.