Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa

Chương 8: “Hôm nay tôi có thể tá túc cùng cậu một đêm không?”

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Đèn bàn bật sáng, Phó Vân Thâm chống nửa người lên nhìn cô, ánh mắt tỉnh táo, không hề buồn ngủ.

Thời Mộ ôm chân, đau đến nhe răng trợn mắt, mặt mũi vặn vẹo.

Cảnh này chẳng những không làm Phó Vân Thâm thương cảm, còn khiến cậu bật cười, giọng nói đắc ý như thực hiện được ý đồ: “Tôi sớm đã nói đừng ngủ cái giường đó.”

“...” Thời Mộ nói không ra lời, làm sao cô biết được đừng ngủ chỗ đó là ý này chứ. Nhìn cái giường và ngón chân đỏ, Thời Mộ chợt nảy ra một ý.

Cô ngẩng đầu, mắt trông mong nhìn Phó Vân Thâm: “Hôm nay tôi có thể tá túc cùng cậu một đêm không?”

Thiên thời địa lợi nhân hòa, là một cơ hội tốt để ôm đại lão ngủ.

Con ngươi đen của cậu sâu lắng, chốc lát, thản nhiên nhổ ra hai từ: “Không thể.”

Không bất ngờ, nếu cho cô ngủ cùng mới là kỳ quái đấy.

“Cậu.” Phó Vân Thâm đi chân không xuống giường, nhìn cô từ trên cao.

Ánh mắt Thời Mộ khẽ chuyển, ra vẻ khổ sở: “Đau chân, không đứng lên nổi, cậu đỡ tôi với.”

Nói xong, vươn tay về phía cậu.

Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)

“Vậy cậu nằm đi.”

“...”

Lạnh lùng, vô tình, bá đạo, ừ, là đại lão sẽ hắc hóa trong tương lai, không sai vào đâu được.

Trên sàn nhà lạnh, cô sẽ không khờ khạo nằm đấy, oán giận liếc cậu một cái, thận trọng đứng lên, cuối cùng ngồi xuống cái ghế nhỏ bên cạnh. Phó Vân Thâm không nhìn cô, khom người, lấy từ dưới giường ra một cái túi màu đen. Thời Mộ nhìn qua, phát hiện túi này chính là túi mà Phó Vân Thâm cầm về ban sáng.

Phó Vân Thâm kéo khóa kéo, chờ khi thấy đồ bên trong thì mặt cô cũng xanh mét.

Công cụ, nhiều loại công cụ, đinh,tua vít, khoan, cần gì đều có, nói cách khác, Phó Vân Thâm sớm đã chuẩn bị, cũng đoán được kết quả này.

Cậu lấy búa và đinh ra, gõ gõ đυ.c đυ.c chân giường hư một hồi, chiếc giường khôi phục lại như thường.

“Được rồi.” Phó Vân Thâm lắc lắc hai cái, xác định sẽ không sụp nữa mới cúi đầu cất dụng cụ đi, cười nhìn cô: “Xem ra cậu không cần ngủ cùng tôi.”

Mí mắt Thời Mộ hung hăng giật giật, cười gượng hai tiếng: “Phó Vân Thâm, cậu cũng thật lợi hại, biết cả sửa giường.”

“Người lúc trước sờ mông tôi, là cậu nhỉ.”

Đêm khuya vắng người, giọng cậu càng rõ ràng.

Thời Mộ ngẩn ra, sau lưng cứng đờ.

Thiếu niên trước mặt rũ mắt xuống, thần sắc nhạt nhẽo bình tĩnh, cậu càng yên tĩnh, biểu hiện càng tự nhiên, lại càng khiến Thời Mộ hoảng hốt.

Thấy Thời Mộ không nói câu nào, Phó Vân Thâm hơi nhếch môi, ngữ điệu nghiền ngẫm: “Cậu căng thẳng gì chứ, người nên căng thẳng là tôi mới phải.”

“Hôm đó, thật ra thì...”

“Cậu không cần giải thích.” Phó Vân Thâm cắt lời cô. “Tôi không quan tâm cuộc sống riêng của người khác, nhưng có chuyện này phải nhắc nhở cậu, tôi rất không thích bị người khác quấy rầy, hiểu chưa?”

Thời Mộ gật đầu.

Cậu lên giường, lại tắt đèn.

Phòng ngủ lại trở về trạng thái an tĩnh, Thời Mộ nhìn trần nhà, cơn buồn ngủ hoàn toàn bay biến. Cô trở mình, cẩn thận nhìn về phía Phó Vân Thâm ở giường kế bên, bên cạnh giường cậu, nữ quỷ vẫn còn đứng đó, sừng sững như một pho tượng, im hơi lặng tiếng.

Biết được những gì Phó Vân Thâm từng trải qua, Thời Mộ đương nhiên hiểu oan hồn trước mắt này là mẹ kế đã ngược đãi cậu từ nhỏ. Sau khi bà ta chết, không chịu xuống Hoàng Tuyền, chỉ muốn quấn lấy con riêng, mỗi khi bà ta bổ đao về phía Phó Vân Thâm thì cũng sẽ khiến Phó Vân Thâm cảm thấy đau đớn. Mặc dù đã chết, bà ta vẫn không buông tha, đi theo hãm hại cậu bé này, mỗi ngày mỗi đêm, mỗi thời mỗi khắc đều bắt cậu cảm nhận nỗi đau đớn và tuyệt vọng.

Thời Mộ nhắm mắt lại, cho dù đã thành bạn cùng phòng với Phó Vân Thâm nhưng Phó Vân Thâm vẫn chưa tín nhiệm cô. Cậu trải qua quá nhiều tổn thương, linh hồn đã sớm bị tàn phá nát bấy, bảo cậu dễ dàng tin tưởng một người, thật quá khó khăn, nhưng nếu như... nếu như cô giúp cậu giải quyết vấn đề lẩn quẩn này thì sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, Thời Mộ vô thức chìm vào ngủ say.

Sau khi cô ngủ say, Phó Vân Thâm mở mắt ra, cậu nhỏm dậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn mẹ kế đã chết đang đứng trước giường.

Ánh trăng bị mây đen che lấp, nụ cười của bà ta âm u, môi dưới nhẹ nhàng động đậy: “Xì... Xì...”

Mẹ kế từ từ giơ tay lên, đầu ngón tay bén nhọn nhắm thẳng vào chiếc giương bên cạnh Thời Mộ.

Phó Vân Thâm hé mắt, lại nằm xuống, nhắm mắt.

*

Sáu giờ sáng, học sinh đã thức dậy rửa mặt.

Thời Mộ ngủ quá muộn, tỉnh lại đã là sáu giờ rưỡi rồi, giường bên cạnh sạch sẽ ngăn nắp, cô xoa xoa mắt nhìn quanh căn phòng, phòng ngủ trống rỗng, đã không còn thấy bóng dáng Phó Vân Thâm. Thời Mộ không dám trễ nãi, vội vàng đứng dậy vào phòng tắm, rửa mặt, đánh răng, chỉnh lại áo sơ mi đồng phục học sinh, nhìn mình trong gương khoan khoái sạch sẽ, Thời Mộ đeo cặp, xoay người rời khỏi phòng.

Từ 515 ra ngoài, Thời Mộ rõ ràng có thể cảm nhận được tầm mắt xung quanh, có khϊếp sợ cũng có dò xét, nhiều hơn là trốn tránh.

Tiếp đó, cô nghe tiếng người bàn luận xôn xao.

“Đây dường như là học sinh mới, vừa chuyển đến 515.”

“Lá gan lớn thật, có phải cậu ta chưa biết Phó Vân Thâm đã làm chuyện gì hay không?”

“Ai biết được...”

Nói xong, mấy học sinh lại nhìn về phía cô.

Thời Mộ nhìn thẳng, đi vào thang máy, các nam sinh cùng đuổi theo.

Bọn họ lặng lẽ quan sát Thời Mộ, chốc lát, một người trong đó kéo vạt áo Thời Mộ: “Bạn học, cậu mới chuyển trường tới à?”

“Ừ.”

“Vậy cậu thật không may mắn, sao cậu lại thành bạn cùng phòng với Phó Vân Thâm chứ.”

Thời Mộ liếc xéo, xốc cặp lên, không lên tiếng.

Cậu ta giải thích cho Thời Mộ: “Phó Vân Thâm gϊếŧ mẹ của cậu ta, chuyện này nổi đình nổi đám ở Lĩnh Thành, không phải cậu không biết chứ?”

“Trừ gϊếŧ người, Phó Vân Thâm còn bị dính tà, huấn luyện quân sự năm ngoái, một học sinh được phân đến cùng ký túc xá với cậu ta, một đêm đã phát điên luôn. Tôi khuyên cậu nên nhanh chóng đổi phòng đi, đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì cậu muốn khóc cũng khóc không kịp.”

Đinh.

Thang máy đến.

Đoàn người cười cười nói nói đi ra ngoài.

Thời Mộ nhíu mi, ngẩng đầu bước khỏi tòa nhà túc xá.

Bầu không khí rất tốt, trời xanh không mây, mấy cây đào trồng ở cửa cũng đã nở, hương hoa thơm ngát, một bức tranh tuyệt đẹp.

Điểm huynh đệ đã không còn tăng nữa, nói rõ Phó Vân Thâm đang xa hơn một mét, trong lúc cô đang vội vã tìm Phó Vân Thâm, chỉ thấy một cô bé mặc áo và váy ngắn đồng phục lảo đảo chạy tới chỗ cô, tiếp đó chân bị trẹo, lung lay cố ý va vào l*иg ngực Thời Mộ.

Cô gái ngẩng đầu lên, ánh mắt tỏa sáng: “A này, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp.”

“...”

Thời Mộ suy nghĩ, đây không hẳn là trùng hợp đâu.

Đúng là không phải trùng hợp, từ buổi sáng năm giờ rưỡi Bối Linh đã rời giường, đến bây giờ là bảy giờ, cô đã đợi ở ký túc xá nam sinh 2 tiếng, không vì gì khác, chỉ muốn gặp mặt Thời Mộ thôi.

“Tớ tớ tớ tớ tớ tớ tớ, hôm qua quên hỏi cậu, cậu học lớp nào?” Bối Linh chớp mắt to, vẻ mặt chờ đợi kèm theo cẩn thận.

“Khối 11, lớp 15.”

“Em khối mười, em là Bối Linh.”

Thời Mộ cau mày: “Hôm qua em đã nói rồi.”

Đứa nhỏ này, có phải hơi bị đần không ta.

Bối Linh ngẩng đầu, vẻ mặt kích động: “Học trưởng, anh còn nhớ rõ em hả?”

“... Trí nhớ của tôi không ngắn như vậy đâu.” Cô thở dài, liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Ngại quá, tôi bị muộn rồi.”

“Khoan đã ạ.” Bối Linh luống cuống, vội vàng cản trước mặt Thời Mộ. “Anh, anh tên gì ạ?”

“Thời Mộ.”

Sau khi để lại tên, cô vòng qua cô gái đó vội vã rời đi.

Bối Linh ôm má, xuất thần nhìn bóng lưng cô.

Thật Mộc...

Đợi cô về nhà sẽ đổi ID QQ Huyễn Vũ thành Gia Cụ, há há, Thật Mộc và Gia Cụ xứng hơn nha.

[1] Thật Mộc và Gia Cụ: trong tiếng Trung cụm này “实木家具” có nghĩa là đồ nội thất bằng gỗ.

[Ký chủ, cô phải cách xa nữ chính ra.]

Vừa vào trường, Thời Mộ đầy mặt chấm hỏi: [Gì?]

Hệ thống nghiêm túc nói: [Nhiệm vụ của cô là uốn nắn tam quan của Phó Vân Thâm, cho cậu ta cảm nhận được thế giới chân thiện mỹ, chứ không bao gồm thả thính đàn em, làm nữ chính thích cô.]

Thời Mộ càng nghe càng chấm hỏi: [Tôi cùng bói linh tinh gì đó gặp nhau chưa đầy 5 phút, làm sao có thể phát triển tình cảm, hơn nữa, khuynh hướng giới tính của tôi bình thường, cậu đừng ăn nói lung tung.]

Hệ thống thở dài, bây giờ khuynh hướng giới tính của ký chủ bình thường, sau này thì khó nói lắm. Nhớ đến đồng nghiệp của nó, cậu ta cũng từng có một ký chủ, nhiệm vụ là mỹ nam thập nhị cung, từ đề mục nhiệm vụ là có thể nhìn ra nội dung rất đơn giản và thô bạo, thế mà ngàn lần không ngờ là, mỹ nam thập nhị cung không có, cô gái đó lại chơi mỹ nữ thập nhị cung, một thế giới nữ tôn, bị bẻ thành từng đóa “bách hợp” nở rộ, rầu thúi ruột.

Thời Mộ mặc kệ hệ thống, sau khi vào văn phòng nhận sách giáo khoa thì cô đi theo chủ nhiệm tới lớp 15 khối 11.

Lớp 15 khối 11 tổng cộng có 35 học sinh, đa số là phú nhị đại bướng bỉnh không nghe lời, người nhà thả bọn họ vào đây đơn giản là muốn họ kiếm được một tấm bằng, chờ sau khi tốt nghiệp trung học sẽ đưa ra nước ngoài, giáo viên cũng hiểu điều này, cho nên mở một mắt nhắm một mắt cho qua hành động của bọn họ, chỉ cần không làm ra chuyện gì quá khích, dù họ có lật trời thầy cô cũng sẽ mặc kệ.

Chủ nhiệm lớp 15 là một cô giáo người miền Nam dịu dàng hòa nhã, thường ngày nói chuyện nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, hiếm khi đỏ mặt. Thế nhưng trông cô dễ ức hϊếp, cho nên ban giám hiệu mới phân cô giáo có kinh nghiệm non trẻ này vào lớp 15, cũng vì cô tốt tính, đám côn đồ lớp 15 cũng không làm khó cô.

Xa xa, Thời Mộ nghe trong lớp vang lên tiếng ồn ào.

Cô giáo Lưu ngượng ngùng nhìn cô, dịu dàng nói: “Các bạn hơi ồn, em đừng sợ.”

Học sinh lớp 15 vóc người cao lớn, như lang như hổ. Nhìn lại Thời Mộ, gầy gò nhỏ nhắn, da trắng, mặt trái xoan, mắt hoa đào đằm thắm, trông có vẻ ngoan ngoãn và nghe lời.

“Em không sợ.”

Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)

Cô giáo Lưu cười, đẩy cửa phòng học ra, đợi cô lên bục giảng thì lớp học ồn ào bỗng chốc yên tĩnh lại.

Cô giáo Lưu vẫy tay với Thời Mộ đang đứng ở cửa: “Vào đi.”

Trở lại tuổi 17, vào giờ phút này có hơi khẩn trương xíu xiu.

Cô ôm cặp, chậm chạp bước lên bục giảng.

Ánh nắng dìu dịu, Thời Mộ mặc đồng phục học sinh sạch sẽ lại cao gầy, cô đứng thẳng tắp, dưới mái tóc đen ngắn ngủn là một gương mặt rất tinh xảo, mày rậm mũi cao, khí chất tĩnh lặng, tựa như một quý công tử bước ra từ truyện tranh, tràn đầy cao quý.

Lớp 15 nam nhiều nữ ít, mười bạn học nữ ít ỏi trong lớp lập tức ngây người, từng cô bé mặt đỏ tới mang tai, mắt nhìn cô chằm chằm tỏa ra ánh sao.

Trái lại bạn nam không có cảm giác gì nhiều, chẳng qua cảm thấy đứa mới tới này trắng trắng mềm mềm, quá là ẻo lả, trong lòng rất ghét bỏ.

“Giới thiệu với các em, đây là Thời Mộ mới chuyển từ Án Thành tới. Thời Mộ, em tự giới thiệu với các bạn đi.” Cô giáo Lưu lùi về sau hai bước, để không gian lại cho cô.

Nhìn học sinh dưới bục giảng, Thời Mộ cầm phấn lên viết tên mình trên bảng, rồi quay người lại cất cao giọng: “Chào các bạn, mình là Thời Mộ, mới chuyển từ Án Thành về đây, hy vọng có thể hòa đồng với các bạn.”

Nói xong, ánh mắt Thời Mộ dừng ở Phó Vân Thâm đang ngồi trong góc.