Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Xem ra người nhà họ Thời thật sự muốn thoát khỏi cái phiền toái lớn là cô, rất nhanh, bởi vì họ đã làm xong thủ tục nghỉ học cho cô, còn có chi phiếu mười lăm vạn nhân dân tệ cũng đưa đến khách sạn.
Bất ngờ chính là, người đưa đồ tới chính là mẹ Thời.
Hai người hẹn ở quán cà phê đối diện khách sạn, người phụ nữ ăn mặc thời thượng lạnh lùng đặt túi giấy lên bàn, hơn nữa lấy ra một bản hợp đồng.
“Thời Mộ, con ký vào đây.”
Cô mở ra, bên trong là hợp đồng, đại thể nội dung là muốn cô buông tha quyền thừa kế tài sản nhà họ Thời, nói cách khác, đây là một bản đoạn tuyệt quan hệ.
Thời Mộ không chút do dự ký tên xuống.
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
“Đây là ba con cho con, bên trong có mười lăm vạn, còn có năm sáu vạn ông ngoại con để lại, đây là hộ khẩu của con.”
Trong hộ khẩu, hôm nay ông ngoại qua đời, tên trên đó chỉ còn lại của một mình cô, Thời Mộ, lẻ loi hiu quạnh, cùng nhau đi tới vùng đất xa lạ này.
Thời Mộ cầm đồ lên, không nhìn mẹ mình lấy một lần, thoải mái rời đi.
Cách cửa sổ thủy tinh, mẹ Thời thấy bóng lưng con gái mảnh mai và cố chấp, nội tâm bà đột nhiên dâng lên một nỗi niềm khổ sở, sau đó lại bị vui sướиɠ và nhẹ nhõm thay thế. Từ nay về sau, trong nhà không còn ai gieo họa, không còn ai uy hϊếp, cả nhà họ sẽ sống vô cùng tốt, không cần lo lắng hãi hùng, không cần bị cơn khó ngủ quấy nhiễu.
*
Cái tên trên chi phiếu vẫn là của ba Thời, Thời Mộ lại đến ngân hàng làm một cái thẻ khác, chuyển toàn bộ 21W (21 vạn) bên trong qua tấm thẻ mới, sau đó đổi một chiếc điện thoại có tính năng tốt và cả số điện thoại mới, điều này có nghĩa là bắt đầu một cuộc sống mới.
Ra khỏi cửa hàng điện thoại, Thời Mộ đi tới khu chợ buôn bán gần đó.
Hôm nay là thứ hai, đường phố không đông đúc như thường lệ. Thời Mộ mua trước vài bộ quần áo, đều là quần áo nam rộng rãi không lộ rõ thân hình, sau đó tới cửa hàng đồ lót bên cạnh. Trong cửa hàng được trang hoàng sáng ngời, màu sắc rực rỡ, các kiểu nội y và qυầи ɭóŧ nữ treo thành hàng ở hai bên, cô nhìn xung quanh một vòng, cúi đầu nhìn cup A đồng bằng của mình, không chút do dự đi tới khu áσ ɭóŧ vận động, từ trên kệ chọn ra mấy bộ quấn ngực và áo chẽn màu sáng.
Nhân viên bán hàng nhìn về phía cô, nhẹ giọng hỏi: “Cậu mua cho bạn gái à?”
Cô cắt đầu húi cua, có chút không chỉnh tề, lộ ra ngũ quan góc cạnh rõ ràng, mày đen mắt to, sống mũi thanh tú, đôi môi mỏng thẳng tắp, là dáng vẻ thiếu niên, mang tâm tưởng như một người trưởng thành, hình thể hơi gầy gò, trông như nam sinh đại học.
Thời Mộ gật đầu, đôi mắt sáng rỡ: “Có qυầи ɭóŧ tứ giác không?”
Cô thay đổi giọng nói, thanh tuyến sạch sẽ lại lộ ra một chút nhu hòa, không phân rõ nam nữ.
Nhân viên bán hàng sửng sốt một chút.
Thời Mộ còn nói: “Tôi mặc.”
Nhân viên bán hàng dẫn Thời Mộ tới khu dành cho nam, cô chọn vài quần đùi đen có sọc, size lớn, mua xong qυầи ɭóŧ, Thời Mộ thản nhiên dạo quanh cửa hàng đồ dùng tình thú.
Giờ là ban ngày, trong cửa hàng không một bóng người, chủ tiệm ngậm điếu thuốc, hai chân bắt chéo, đang xem một quyển tạp chí chân dung, liếc thấy có người vào, máy móc hỏi một câu: “Muốn gì?”
Thời Mộ không lên tiếng, bay thẳng đến giá hàng đằng sau.
Ở đó tràn đầy có các đồ dùng tình thú đủ loại phong cách, Thời Mộ bắt lấy hai chiếc hộp hình chữ nhật, phía trên viết: Dươиɠ ѵậŧ giả, có thể điều chỉnh kích thước, size M.
“Tính tiền.”
“488.”
“Quá mắc, giảm giá.”
Chủ tiệm thổi ra một vòng khói: “Mẹ mày, mua đồ chơi này còn muốn giảm giá? Giảm cho mày còn 480.”
Thời Mộ không nhiều lời, trực tiếp thanh toán, cẩn thận giấu đồ ở dưới cùng của túi, rời tiệm, về nhà.
Trên con đường hối hả, Thời Mộ xách hai túi lớn, bước đi đầy lười biếng.
Ở con đường đối diện, một thiếu niên đang đi cùng bạn học chợt dừng bước, ánh mắt xuyên qua biển người, chính xác rơi vào người cô.
“Vân Thụy, nhìn gì vậy?”
Phó Vân Thụy thu lại tầm mắt, cười khan: “Không có gì, có lẽ tớ nhìn lầm rồi.”
Bạn học kia ờ một tiếng, cậu ta chuyển đề: “Thời Mộ nghỉ học rồi, cậu có biết không?”
Nụ cười cậu phai đi, đôi mắt rũ xuống, khẽ “ừ”.
Cậu bạn kia không nhìn ra tâm trạng sa sút của Phó Vân Thụy, nói tiếp: “Loại người như vậy nghỉ học cũng tốt, mỗi ngày tan học đều chỉ thấy cô ta và một đám lưu manh thủ sẵn ở cổng trường, rất đáng sợ...”
Phó Vân Thụy không nói nữa, im lặng ôm chặt sách bài tập trên tay.
*
Xách bao lớn bao nhỏ trở về khách sạn, đi cả ngày, Thời Mộ mệt mỏi ngồi phịch xuống giường.
Nghỉ ngơi một lát, cô mở mắt ra: “Hệ thống, có thể giúp tôi ngụy tạo một thân phận không?”
Hệ thống: [?]
Cảm thấy hệ thống đang mờ mịt, Thời Mộ nói: “Tôi cần một thân phận mới có tên trong danh sách trường trung học liên kết Anh Nam, làm anh em với Phó Vân Thâm.”
Hệ thống đồng ý dứt khoát: [Có thể, 1000 điểm huynh đệ, có làm không?]
“...”
Tên này là kẻ cho vay lãi suất cao hả? Quá thất đức!
Hệ thống hơi đắc ý nói: [Cô cũng có thể tìm một công ty bí mật để làm, lãi suất ít nhưng nguy cơ cao. Mặc dù bên tôi lãi suất cao, nhưng bảo đảm giọt nước không lọt, ký chủ có cần suy nghĩ thêm không? Giảm giá cho cô, chỉ cần 998 thôi.]
Thời Mộ khẽ cắn răng, nhẫn tâm nói một từ: “Vay!”
Nó nói không sai, mặc dù bên ngoài có thể làm thân phận giả, nhưng không tránh khỏi sẽ phạm sai lầm, của hệ thống hơi bị hố chút, nhưng có thể bảo đảm an toàn.
“Thân phận mới có thể làm xong trong thời gian bao lâu?”
Hệ thống nói: [Bên này tôi sẽ giúp cô tạo một số liệu nhân tạo mới, đại khái khoảng bảy ngày.]
Bảy ngày...
Nói cách khác, mấy ngày này, cô có thể học cách làm một người con trai.
Thời Mộ lập tức lên tinh thần, đứng dậy kéo rèm cửa sổ lại, cởϊ qυầи áo ra, trần trụi đứng trước gương.
Dưới vầng sáng bàng bạc, thân thể cô phản chiếu qua đó. Không thể không nói ngực của cô gái này thật phẳng, vùng đất đồng bằng, cũng gầy, trừ da ra chỉ còn xương, còn yếu đuối hơn so với Thời Lê.
Cô đột nhiên nhớ tới nữ nhân vật phản diện trong truyện tranh, lúc không có đàn ông để duy trì sinh mạng, mị cổ trong cơ thể bắt đầu điên cuồng hút huyết nhục của cô ấy, ngắn ngủi mấy ngày, đã biến cô gái tuyệt sắc này thành một bộ xương xấu xí. Nghĩ đến cảnh tượng khủng bố đó, Thời Mộ âm thầm quyết tâm, bất kể thế nào cũng không thể biến thành dáng vẻ kia được.
Thời Mộ quấn ngực xong, lại lục tìm trong túi ra “cây đinh” giả mà cô vừa mua với size M nhỏ nhất, kích cỡ rất phù hợp với tuổi này, mở bao bì ra, Thời Mộ mặt không đỏ tim không loạn mặc đồ chơi này lên người.
Bên hông vật này có một cái nút nhỏ, dùng để điều chỉnh mức độ co duỗi, ngón tay mảnh khảnh thử nhéo, dường như đồ giả hơi lạnh hơn đồ thật, còn hơi mềm, chỉ cần không chăm chú mò mẫm, người bình thường sẽ nhìn không ra, cô điều chỉnh nút lên cao nhất, sau khi thấy vật kia từ từ đứng lên, dù Thời Mộ da mặt dày cũng có chút lúng túng và ngượng ngùng.
Thấy cái thao tác “mía lao” này, dù là hệ thống có kiến thức rộng rãi cũng không nhịn được muốn ói: [Ký chủ, cô thật sự muốn chuyển giới à... ]
“Cậu thì biết cái gì.” Thời Mộ nhíu mày, chỉnh trở lại như cũ, quay lưng lại mặc qυầи ɭóŧ tứ giác của nam vào. “Đây là thúc âm nhập dương chi thuật, loại hệ thống điện tử không có thân thể như cậu chắc chắn sẽ không hiểu được huyền bí trong đó.”
Hệ thống: [...]
Nhìn cục mụn thịt giữa hai chân, Thời Mộ hài lòng gật đầu.
Nếu không cởϊ áσ xuống, cho dù mặc qυầи ɭóŧ đi qua đi lại ở ký túc xá nam sinh cũng sẽ không bị phát hiện.
Cuối cùng mặc bộ áo thể thao quần jeans vào, cô gái trong gương đã hoàn toàn biến thành chàng trai gầy yếu thanh tú, không được hoàn hảo chính là, cô không có biện pháp tạo ra một cái hầu kết. Nhưng không sao, thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi mới vừa bắt đầu trổ mã, không ai để ý cô có hầu kết hay không, giọng nói có quá mức trung tính hay không.
Mặc quần áo tử tế xong, Thời Mộ tản bộ vài vòng trong phòng, thỉnh thoảng làm mấy động tác có độ khó cao, đồ chơi này vô cùng chặt, dù có dạng chân hay cong eo cũng không có dấu hiệu dãn ra.
Nhìn xem toàn bộ hành trình rối loạn kia, hệ thống lạc hồn hỏi: [Ký chủ, có bị cà đũng quần không?]
“...”
“... ...”
Này, mẹ cậu, không phải đang hỏi nhảm sao! Chắc chắn là... cà chứ sao!
Nhưng không sao, cô tin tưởng mình có thể nhịn được qua một năm, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ trước 18 tuổi rồi rời khỏi cái nơi quỷ quái này, chút khó chịu đó tính là gì.
Nó lại hỏi: [Ký chủ, tới kỳ thì phải làm sao?]
“...”
“... ...”
“... ... ... ...”
“Cút xéo.”
[...]
Dạo này, cả ý kiến cũng không cho người ta phát biểu.
Ài, nghiệp vụ hệ thống không dễ làm mừ, nghe nói ký chủ của hệ thống láng giềng luôn muốn bỏ ba đứa con đi tự sát nữa cơ, may quá may quá, mặc dù người này nó có hơi một lời khó nói hết, nhưng xem như nghe lời, mà nếu không nghe lời thì có cách gì đâu? Biết nhịn nhục chịu đựng, có tiềm năng.
*
Màn đêm buông xuống, Thời Mộ một thân một mình đi tới Tần Hải thuộc trấn nhỏ nổi danh trong giới gay ở Lĩnh Thành.
Nghĩ tới nghĩ lui, nếu muốn giả trai thì phải hiểu trai, cách họ đi bộ, cách nói chuyện, động tác mờ ám khi tán gẫu, cô phải lĩnh ngộ thật hoàn hảo, nếu có chút sai lầm, sẽ bị Phó Vân Thâm hoài nghi, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Điều quan trọng nhất là, nếu cô hóa trang mà có thể lừa gạt được giới đồng tính có kinh nghiệm xã hội lão làng ấy, đương nhiên cũng có thể giấu giếm được Phó Vân Thâm.
Xem ra, đến chỗ cộng đồng gay “học tập” là thích hợp nhất, đàn ông nhiều, giông giống cũng nhiều.
Thời Mộ kéo thấp vành nón, mang đôi giày da độn năm phân vào quán bar.
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
“Tần Hải” được xưng tụng là quán bar hạng sang của Lĩnh Thành, phong cảnh ưu mỹ, an toàn để bàn chuyện, chỉ cần chú ý chút xíu thì sẽ không xảy ra tai vạ.
Đồng ý là lần đầu tiên tới chỗ thế này, căng thẳng là điều không thể tránh khỏi.
Nghe âm nhạc huyên náo, Thời Mộ hai tay đút túi, cố ra vẻ trấn định đi tới quầy.
Phục vụ đang pha chế rượu chợt nhìn xuống, ánh đèn hơi mờ mờ, cô cúi đầu, lộ ra chiếc cằm khéo léo thanh tú. Tầm mắt dời xuống, chú ý tới khách vừa đến có ngón tay thon dài đẹp mắt.
Là một người lạ.
“Lần đầu tiên tới đây.”
“Ừ.”
“Tuổi còn nhỏ à, muốn uống gì?”
Thời Mộ liếc nhìn xung quanh, hạ thấp giọng: “Gì cũng được.”
“Sản phẩm mới ‘Nguyệt Dạ’, vị ngọt, độ thấp, cậu có thể thử.”
Đối phương đặt ly cocktail đã pha chế trước mặt Thời Mộ, cô không đáp lại, con ngươi tra xét tới lui.
Dưới ánh đèn mập mờ màu tím, đàn ông và đàn ông cùng nhảy giữa sàn, nhìn một chút, Thời Mộ chợt có một loại cảm giác khó hiểu, loại cảm giác này giống như là... sắp bị “chọt lỗ mông” rồi.
Không không không, con gái là sẽ không bị chọt lỗ mông.
Thời Mộ hít sâu, tiếp tục quan sát.
Đúng vào lúc này, một người đàn ông tóc vàng thân thể cường tráng ngồi vào bên cạnh Thời Mộ.
“Chú em, cậu khá lạ mắt.” Tóc vàng không chút kiêng kỵ quan sát cô.
Mí mắt Thời Mộ hung hăng giật giật: “Lần đầu tôi tới.”
“Cậu mười mấy, trưởng thành chưa?”
Thời Mộ bình tĩnh trước cơn sóng dữ: “19 rồi.”
Tóc vàng không hoài nghi, phối hợp đáp lời cùng Thời Mộ, gương mặt anh ta có “tỉ lệ vàng” dáng vẻ khoan hậu, không giống người xấu, Thời Mộ cũng yên tâm hàn huyên cùng anh ta, dù chỉ đơn giản đáp lời đã giúp Thời Mộ học được không ít thứ.
Uống hai ly rượu, Tóc vàng đã có hơi men, mồm miệng gần như không rõ khóc lóc kể lể cùng Thời Mộ: “Chú em à, tôi nói với cậu, miệng đàn ông, toàn là mấy thứ gạt người, nếu ngày nào đó có người muốn cùng làm anh em vào sinh ra tử với cậu, con mẹ nó, cậu đừng bao giờ tin, trừ ra với vào, sinh tử đậu xanh nó chỉ toàn giả...”
Thời Mộ chớp mắt vài cái, nhỏ giọng hỏi: “Vậy nếu tôi muốn làm anh em với người khác thì sao?”
Tóc vàng đang say chợt trợn to mắt, định thần mấy giây sau, nói: “Cậu muốn ‘ra vào’ với người nào?”
Thời Mộ: “...”
*
Hành trình lần đầu tới quán bar vô cùng thuận lợi, mấy ngày kế tiếp, Thời Mộ đúng giờ xuất hiện tại Tân Hải, cũng vừa khéo, mỗi lần Thời Mộ tới, đều sẽ gặp Tóc vàng. Tóc vàng họ Hoàng tên Sơ Lãng, tốt nghiệp trường cảnh sát, bây giờ đang làm giáo viên thể dục ở một trường trung học, nửa năm trước gặp phải chuyện đau lòng, chưa thoát ra được.
Mấy ngày nay hệ thống đã chuẩn bị xong thân phận giả, hơn nữa gắn liền với thời điểm Thời Mộ làm xong thủ tục nhập học. Ngày cuối cùng, Thời Mộ quyết định tới quán bar nói lời từ biệt với Tóc vàng.
Tiếc nuối chính là, Tóc vàng không xuất hiện, chỉ nhờ phục vụ gửi lại cho cô một bức thư, nội dung là cảm ơn cô mấy ngày qua đã lắng nghe, anh ta đã thoát ra rồi, hơn nữa còn quyết định trở lại trường học.
Bĩu môi, Thời Mộ nhét thư vào túi, xoay người rời khỏi quán bar Tân Hải.
Ánh trăng mờ ảo âm trầm, bên cạnh có thanh niên du đãng thất nghiệp và oán quỷ u linh, cô sớm đã quen với những gì mình thấy trước mắt, thờ ờ dựa vào ở cột điện chờ xe.
Không lâu lắm, mấy người trẻ tuổi cười cười nói nói đi ra khỏi Tân Hải, sau khi bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đã đi thẳng đến chỗ Thời Mộ.
“Cậu em, hôm nay chỉ có một mình cậu sao? Anh kia không tới cùng cậu à?”
“Anh kia” trong lời họ là chỉ Tóc vàng.
“Một lát bọn tôi ra ngoài chơi, cậu em có muốn đi cùng không.”
Nói xong, mấy người họ vây quanh lấy cô.
Nếu không phải kẻ ngu, đều sẽ phát hiện ra bọn họ không có ý tốt.
Thời Mộ nhìn xung quanh, liếc thấy có một dáng người thon dài đứng cách đó không xa, cậu ta cúi thấp đầu, ngọn đèn vàng mờ nhạt nhuộm lên mái tóc đen đậm, không thấy rõ ngũ quan, chỉ cảm thấy khí chất cực kỳ âm trầm.
Thời Mộ nhanh nhảu, đẩy bọn chúng ra, chạy qua thân thiết khoác lên cánh tay cậu ta, cười nói: “Cái tên đáng chết nhà cậu, sao giờ mới đến đón tôi.”
Mí mắt thiếu niên khẽ động, một đôi mắt u tối nặng nề.