*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nguồn: Sưu Tầm
Edit: Phưn Phưn
Trên đường về, Kinh Nhiên ngồi máy bay về Hongkong với Cảnh Lỵ, rồi một mình trở lại thành phố G. Cảnh Lỵ làm việc tại Hongkong nửa năm, cuối tháng năm mới đến thời gian kết thúc công tác, bởi vì phải chuẩn bị tài liệu làm luận văn tốt nghiệp, nên đã kết thúc công việc tại Hongkong trước một tháng, trở về làm ở khách sạn Hải Nguyệt tại thành phố G. Bởi vì làm chuyên viên huấn luyện nhân viên tại Hongkong mấy tháng, sau khi trở lại Hải Nguyệt, cô được sắp xếp ở bộ phận nhân sự, tiếp tục làm chuyên viên huấn luyện nhân viên.
Vui vẻ nhất chính là Kinh Nhiên, bạn gái về nhà, chính là đại biểu cho việc mỗi ngày đều có thịt ăn. Nhưng về đến nhà, trạng thái cơ thể của bạn gái không tốt lắm, không hứng thú nổi với việc thân mật. Kinh Nhiên cho rằng cô mệt mỏi vì chuyện công việc và luận văn, nên không chọc cô. Cảnh Lỵ phát hiện thân thể mình khác thường, buổi chiều xin nghỉ, lén lút chạy tới tiệm thuốc mua que thử thai, về nhà thử thì thấy hai vạch!
Cảnh Lỵ vừa trở về thành phố G được một tuần, hai người còn chưa lăn giường, lần gần đây nhất, là một đêm trước khi từ nước Mỹ trở về, hẳn là lần đó trúng thầu.
Cảnh Lỵ cầm que thử thai, khẩn trương lại hưng phấn, không biết làm thế nào. Rất muốn gọi điện thoại nói cho công ‘trúa’ nhỏ ngay lập tức, nhưng cũng muốn chờ đến khi anh về nhà mới cho anh biết, nhìn vẻ mặt vui vẻ của anh.
Kinh Nhiên vẫn như mọi ngày, đi chợ mua đồ ăn về nhà, về đến nhà thấy Cảnh Lỵ thay đồ ngủ ôm gối ôm ngồi ở trên sô pha xem TV, cho rằng dì cả đến cô đau bụng nên buổi chiều cô xin nghỉ về nhà.
Sau khi vào nhà, Kinh Nhiên đặt nguyên liệu nấu ăn lên trên bàn cơm, hỏi:
“Lỵ Lỵ, cơ thể đã đỡ hơn chưa?”
“Hửm?”
“Anh đi nấu trà gừng đường đỏ cho em.”
“Hả?”
“Không phải dì cả tới nên mới xin nghỉ à?”
Thời gian hành kinh của Cảnh Lỵ không ổn định, Kinh Nhiên không nhớ được loại chuyện này, nhưng mỗi lần dì cả tới Cảnh Lỵ đều sẽ xin nghỉ ở nhà.
“À… Anh lại đây, em có chuyện muốn nói với anh.”
Cảnh Lỵ vẫy tay với anh, bảo anh lại đây.
Kinh Nhiên đi qua, ngồi ở bên cạnh cô hỏi:
“Làm sao vậy?”
Tâm trạng của Cảnh Lỵ vô cùng tốt, cười tủm tỉm:
“Hôn em một cái, em sẽ nói cho anh.”
“Chụt!”
Công ‘trúa’ nhỏ hôn một cái lên trán của cô, tò mò hỏi:
“Cười vui vẻ như thế, có chuyện tốt gì à?”
Cảnh Lỵ tới gần bên tai anh, nhỏ giọng nói:
“Có khỉ con.”
“Khỉ con ở đâu?”
Kinh Nhiên không phản ứng kịp.
“Ở đây!”
Cảnh Lỵ chỉ vào bụng mình.
Kinh Nhiên không dám tin tưởng:
“Thật?”
Cảnh Lỵ gật đầu khẳng định:
“Thật đấy!”
Kinh Nhiên kích động đến nhất thời nói sai:
“Thật sự là của anh?”
Cảnh Lỵ khinh bỉ anh, không cho mặt mũi:
“Của ông Vương cách vách.”
“Không phải của ông Vương cách vách, là của anh!”
Kinh Nhiên giống như đứa bé công khai chủ quyền, cong lưng, ôm eo Cảnh Lỵ, đưa mặt lại gần sát bụng cô, vô cùng nghiêm túc nói:
“Khỉ con, ta là ba của con đây.”
Cảnh Lỵ chống đầu nhìn Kinh Nhiên dán đầu lên bụng mình:
“Ba ngốc.”
Buổi sáng hôm sau, Kinh Nhiên đi làm kiểm tra với Cảnh Lỵ, mang thai đã mười tuần. Trước tiên nói kết quả chẩn đoán chính xác cho người lớn hai bên, cùng ngày các trưởng bối Kinh gia và cha mẹ Cảnh Lỵ thương lượng về ngày cưới. Cha mẹ Cảnh Lỵ nghe thấy con gái mình mang thai, cũng rất vui vẻ lại lo lắng, đẩy công việc ở công ty sang một bên, vội vàng tới thành phố G. Gia tộc đã lâu chưa có thành viên mới, Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên đến Kinh gia, các nữ trưởng bối đều lôi kéo Cảnh Lỵ nói rất nhiều việc, mọi người đều là người từng trải, nói một lần các việc cần chú ý khi mang thai. Ở bên cạnh Kinh Nhiên nghiêm túc nghe, còn dùng di động ghi chú lại.
Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ không có yêu cầu đặc biệt với hôn lễ, yêu cầu duy nhất của Cảnh Lỵ chính là nhanh chóng cử hành hôn lễ.
Thời điểm giao thừa, Cảnh Lỵ ở khách sạn nhìn thực khách bên trong nhà hàng, một nhà lớn nhỏ ngồi cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, nghĩ đến chính mình một người có vẻ tịch mịch. Buổi tối ngày đó, Kinh Nhiên bất ngờ xuất hiện ở chung cư của cô, khiến cô rất cảm động, đột nhiên bắt đầu nảy ra suy nghĩ muốn sinh em bé.
Tuy rằng muốn có một đứa bé, nhưng không nghĩ tới lại đến nhanh như vậy.
Mặc dù bây giờ có không ít người trẻ tuổi mang bụng to mặc áo cưới tổ chức hôn lễ. Nhưng trong xương cốt Cảnh Lỵ là một người bảo thủ, không muốn để người ngoài biết cô chưa lập gia đình mà đã mang thai, đồng thời cũng muốn mình thật đẹp trong lúc kết hôn, bụng to có chút khó coi.
Trong bữa cơm, các trưởng bối cầm tới một quyển lịch hoàng đạo để chọn ngày. Quyết định cho bọn họ, mười ngày sau, ở sinh nhật Kinh Nhiên đi lãnh giấy kết hôn, hôn lễ tổ chức vào đầu tháng 7.
Sau khi ăn xong, cha mẹ Cảnh Lỵ theo Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ về Ngự Cảnh, lúc trước Kinh Nhiên chừa một phòng trong nhà cho cha mẹ vợ nghỉ ngơi, cuối cùng cũng có tác dụng.
Trở lại Ngự Cảnh, cha Cảnh và Kinh Nhiên vừa chơi cờ, vừa uống trà nói chuyện phiếm, đơn giản chính là phó thác Kinh Nhiên phải đối xử tốt với Cảnh Lỵ. Kinh Nhiên nghiêm túc bảo đảm với cha vợ nhất định sẽ đối xử thật tốt với Cảnh Lỵ, nhất định sẽ làm cô hạnh phúc.
Cho đến ban đêm, Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ nằm ở trên giường nghỉ ngơi, Cảnh Lỵ có chút để ý đến ngày lĩnh giấy kết hôn, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn nói ra.
“Nhiên Nhiên, anh ngủ chưa?”
Trong màn đêm, Cảnh Lỵ lên tiếng hỏi.
“Chưa.”
Có lẽ Kinh Nhiên uống trà với cha vợ cả một buổi tối nên rất có tinh thần.
“Nhiên Nhiên, em muốn thương lượng với anh một việc.”
“Việc gì?”
“Thời gian chúng ta đi cục dân chính lĩnh chứng lùi lại một ngày, được không?”
Kinh Nhiên không hiểu, trễ hơn một ngày thì có gì khác nhau:
“Tại sao?”
“Em cảm thấy lĩnh giấy kết hôn vào ngày sinh nhật của anh thì không tốt lắm.”
“Không hiểu.”
“Nếu sau này tình cảm bọn mình tan vỡ, ly hôn xong, vậy mỗi năm anh ăn sinh nhật chẳng phải là thấy không vui sao?”
Kinh Nhiên:
“…”
Kinh Nhiên vốn định cù lét để trừng phạt Cảnh Lỵ, nhưng bây giờ cô là khỉ mẹ, sợ làm vậy sẽ động đến thai nhi, anh kéo cô vào trong l*иg ngực, thở dài một hơi:
“Lỵ Lỵ, nào có ai giống em chứ, còn chưa kết hôn đã nói đến ly hôn. Anh nói cho em biết, anh sẽ không ly hôn, tốt nhất là đừng có giữ cái suy nghĩ này, nếu không anh…”
“Anh sẽ thế nào?”
Cảnh Lỵ cũng tò mò Kinh Nhiên sẽ làm gì mình.
“Em đi đâu, anh liền đi đến đó, không để em gả cho tên nhóc khác.”
“Đồ ngốc.”
Cảnh Lỵ xoa mặt anh, hôn một cái, dịu dàng nói:
“Khỉ ba ngủ ngon.”
Kinh Nhiên đáp lại hôn lên trán của cô,
“Khỉ mẹ ngủ ngon.”
Ngày bảo vệ luận văn càng ngày càng gần, Cảnh Lỵ còn cần tìm một ít tài liệu, sau khi tan tầm sẽ ở nhà học thêm mấy giờ. Hiện tại cô đang mang thai, không nên làm lụng vất vả, Kinh Nhiên đề nghị giúp cô tìm tài liệu, viết luận văn.
Cảnh Lỵ:
“Còn có thao tác này nữa hả?”
Kinh Nhiên gật đầu:
“Có chứ, em là vợ của anh, đây là tài sản tri thức thuộc quyền sở hữa của chúng ta.”
Cảnh Lỵ:
“…”
Cảnh Lỵ:
“Em cảm thấy sau khi đi làm thì hiểu được rất nhiều việc, em có thể tự mình chuẩn bị tốt và bảo vệ được luận văn.”
Kinh Nhiên cảm giác sau khi Cảnh Lỵ đi làm đã trở nên tự lập hơn, có vấn đề gì cũng không tìm đến anh để giải quyết, nhớ năm trước Cảnh Lỵ còn vì thi loại Toán học mà sứt đầu mẻ trán, bộ dạng sùng bái khi cầu anh bổ túc cũng đã không còn.
Kinh Nhiên ngồi ở một bên không vui hỏi:
“Lỵ Lỵ, có phải em không cần anh nữa không.”
“Nói câu ngu ngốc gì vậy hả, mau đi giặt quần áo cho em.”
Kinh Nhiên:
“…”
Ngày sinh nhật của Kinh Nhiên, hai người đi cục dân chính lấy sổ đỏ, ngày bảo vệ luận văn cũng đã qua. Tuy rằng hôn lễ đã được các trưởng bối sắp xếp, nhưng vẫn còn vài chuyện vụn vặt cần tự mình xử lý.
Ví dụ như đi thử đồ cưới, còn có chụp ảnh cưới.
Áo cưới mặc vào hôn lễ là do chính Cảnh Lỵ chọn, vì muốn bảo trì cảm giác thần bí nên hai vợ chồng tách ra đi thử đồ. Bởi vì Cảnh Lỵ mang thai nên không thể đi quá xa để tìm cảnh đẹp chụp ảnh cưới, nên chỉ chụp tại một biển hoa nổi tiếng của thành phố G. Kinh Nhiên đã nói, chờ Cảnh Lỵ sinh con xong thân thể khôi phục, sẽ đến Địa Trung Hải chụp bổ sung một bộ ảnh cưới lớn hơn. Kết quả, chỉ chụp ở một hoa viên đơn giản Cảnh Lỵ đã cảm thấy cả người mệt mỏi, về sau vẫn không nên chụp ảnh cưới bổ sung thì hơn.
Lễ tốt nghiệp, Trần Văn Bân và Phương Trân Trân tới chúc mừng Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ tốt nghiệp.
Trần Văn Bân đưa cho Kinh Nhiên một bó hoa tươi, nói:
“Chúc mừng tốt nghiệp.”
“Cảm ơn.”
Kinh Nhiên nhận hoa, nhớ đến gì đó, duỗi tay đến ba lô Cảnh Lỵ đang đeo, lấy ra hai tấm thiệp mời đưa cho Trần Văn Bân và Phương Trân Trân, nói:
“Đúng rồi, quên nói với cậu, cậu phải làm phù rể cho tôi.”
“Gì cơ, cậu chuẩn bị kết hôn rồi!”
Trần Văn Bân không nghĩ tới Kinh Nhiên sẽ đưa thiệp cưới vào ngày lễ tốt nghiệp, mở ra thiệp cưới thì thấy, thời gian là thứ bảy đầu tiên của tháng bảy. Cậu nhíu mi, hơi bối rối nói:
“Hôm đó tôi phải thi, không làm phù rể được!”
Trần Văn Bân học ngành Kiến trúc, phải học tới tới 5 năm, bạn cùng lứa tuổi đều đã tốt nghiệp, nhưng chương trình học của cậu thì vẫn còn một năm.
Kinh Nhiên nói:
“Vậy cậu không đi thi là được, cả đời này tôi chỉ kết hôn một lần, cậu mà bỏ lỡ thì không còn đâu.”
Cảnh Lỵ vỗ lên vai Kinh Nhiên, trách anh không có chừng mực:
“Sao anh lại nói như thế?”
Sau đó có ý tốt giải thích cho Trần Văn Bân:
“Văn Bân, không làm phù rể được cũng không sao, cậu cứ đi thi trước đi, thi xong rồi đến uống rượu mừng là được.”
Trần Văn Bân cười nói:
“Vẫn là chị dâu hiểu lòng người.”
“Ừ, trước đó tôi có nói với Phương Trân Trân, để em ấy làm phù dâu, chờ lát nữa tôi về tìm một phù rể đẹp trai, để hai người bọn họ làm bạn.”
Trần Văn Bân:
“Không được, phù rể này là tôi làm rồi!”
Bên cạnh có mấy người đang chụp ảnh, người chụp vẫn luôn lùi ra sau, lùi ra sau… Không cẩn thận lại đυ.ng phải Cảnh Lỵ. Cảnh Lỵ hơi lảo đảo, Kinh Nhiên sợ tới mức trái tim nhỏ như sắp ngừng đập, vội vàng đỡ Cảnh Lỵ, nôn nóng hỏi:
“Em có sao không, có chỗ nào không thoải mái không, muốn đi bệnh viện kiểm tra không?”
Bạn học đυ.ng phải vô cùng áy náy xin lỗi:
“Tôi xin lỗi, xin lỗi…”
Kinh Nhiên không để ý đến, vẫn ân cần hỏi han Cảnh Lỵ.
Trần Văn Bân cảm thấy Kinh Nhiên có chút khoa trương, chỉ đυ.ng phải một cái mà thôi, có cần tới vậy không? Cậu buồn bực nói:
“Kinh Nhiên, chỉ đυ.ng phải một chút thôi mà, cần gì khẩn trương thế, làm như Cảnh Lỵ mang thai vậy.”
Bởi vì Cảnh Lỵ khá thẹn thùng, không muốn công khai tin tức mình mang thai trước hôn lễ, không cẩn thận lại bị Trần Văn Bân nói toạc ra, cô cảm thấy rất xấu hổ, toàn bộ mặt đều chôn trong l*иg ngực của Kinh Nhiên.
“Suỵt, nhỏ giọng chút, Lỵ Lỵ thẹn thùng.”
Kinh Nhiên nhắc nhở Trần Văn Bân.
Trần Văn Bân: Trời má anh hai ơi, động tác của anh còn có thể nhanh đến vậy à? Vừa tốt nghiệp cả vợ lẫn con đều có!
*
Bất giác đã tới ngày cử hành hôn lễ, bởi vì Cảnh Lỵ không phải người địa phương, cho nên phân đoạn đón cô dâu được tiến hành tại khách sạn. Chú rể và đám anh em chiến ba mạng qua sáu cửa cuối cùng cũng được cho phép vào phòng đón cô dâu. Kinh Nhiên cầm một bó hoa, thời điểm tiến vào phòng, nhìn thấy Cảnh Lỵ trang điểm xinh đẹp, mặc bộ váy cưới tinh xảo ngồi ở trên giường lớn, mỉm cười với anh.
Kinh Nhiên cầm hoa, đôi tay che miệng, có chút kích động, nước mắt dâng lên.
Cảnh Lỵ bị anh chọc cười, hỏi:
“Anh khóc gì đấy.”
“Lỵ Lỵ, em đẹp quá, anh không thể tin được đây là vợ của anh.”
“Phụt…”
Cảnh Lỵ nhịn không được cười to, âm điệu dịu dàng nói:
“Đồ ngốc.”
Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên đi ra khỏi khách sạn, trở lại đoàn xe đón dâu.
Cả hai đến nhà trai bái đường, kính trà cho trưởng bối xong thì đến khách sạn làm tiệc cưới.
Hôn lễ tiến hành bên trong khách sạn Hải Nguyệt nhà mình, phòng tiệc trang trí xa hoa, chiêu đãi hai trăm bàn. Thời điểm bộ phận tiêu thụ nhận đơn, chỉ thấy tên của Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ, mọi người đều không biết Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ có lai lịch gì, một nhân viên tiêu thụ nho nhỏ và một nhân viên bộ phận nhân sự, không ngờ lại đặt đến hai trăm bàn tiệc tại khách sạn.
Tới tiệc cưới, nghe được từ bí thư của chủ tịch, Kinh Nhiên là cháu trai của chủ tịch, hơn nữa năm nay chủ tịch thoái vị, vốn tổng giám đốc có quan hệ với chủ tịch, mà Kinh Nhiên sẽ thăng lên làm tổng giám đốc.
Phòng tiệc, các khách mời đều đến đông đủ, thời gian cũng không sai biệt lắm, ánh đèn tối lại, cho đến khi tối đen, đột nhiên một ánh đèn sáng trắng chiếu đến cửa lớn của phòng tiệc. Cửa lớn mở ra, âm nhạc vang lên, Cảnh Lỵ khoác tay cha mình đi vào, bước lên thảm đỏ. Kinh Nhiên đứng ở giữa thảm đỏ, cha Cảnh giao Cảnh Lỵ cho Kinh Nhiên, cố ý giao phó:
“Chăm sóc tốt cho con gái của ba.”
Kinh Nhiên gật đầu.
Cảnh Lỵ khoác tay Kinh Nhiên, tiếp tục đi trên thảm đỏ, tựa như mỗi một bước bước ra đều đang hướng đến cuộc sống hạnh phúc. Bọn họ đi đến trước mặt người chứng hôn rồi dừng lại, nghe người chứng hôn nói một số lời dạo đầu, nói ra thề ước, trao đổi nhẫn.
Sau khi Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên trao đổi nhẫn, hai người ăn ý nhìn nhau cười một tiếng, dưới sân khấu ồn ào
“Hôn một cái”, “Hôn một cái”…
Kinh Nhiên biết Cảnh Lỵ khá thẹn thùng, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô. Các khách mời đều xem không đã ghiền, lại ồn ào
“Hôn lưỡi”, “Hôn lưỡi”…
Ồn ào đến nỗi Kinh Nhiên không thể xuống đài.
“Tên nhát gan!”
Cảnh Lỵ nói xong, cô giơ tay nâng mặt Kinh Nhiên lên, kéo xuống, trực tiếp hôn lưỡi.
“Oa… A…”
Dưới sân khấu mọi người hét lên, vỗ tay vì cô dâu gan lớn.
Sau khi nụ hôn lưỡi nóng bỏng kết thúc, gương mặt Cảnh Lỵ đỏ rực, thẹn thùng bày tỏ:
“Chồng, em yêu anh!”
“Vợ, anh cũng yêu em!”
HOÀN CHÍNH VĂN