Hôm nay vẫn như mọi ngày đến trường, ngồi nghe giảng viên thao thao bất tuyệt trên bục giảng, bỗng tiếng điện thoại vang lên dưới ngăn bàn làm cắt đi bầu không khí tập trung vào bài học. Trong khi tôi chưa kịp định hình, thì mọi sự chú ý của mọi người đang nhìn về tôi. Lúng túng tôi quơ tay xuống ngăn bàn tìm điện thoại của mình, nhưng rồi vô ý đẩy điện thoại rơi xuống đất. Tuyệt vọng nhặt vội nó lên nhưng trong lòng lo lắng, vì nó là chiếc điện thoại có ý nghĩa rất lớn đối với tôi, nó là món quà của mẹ tặng cho tôi khi tôi vào đại học. Nhưng không như tôi nghĩ, một vệt nứt lớn xuất hiện trên màn hình, tôi biết mọi chuyện sẽ tệ hại thế nào nếu như điện thoại bị hỏng, đãng lẽ tôi nên để nó trong ký túc xá và với hoàn cảnh của gia đình tôi việc mua một cái điện thoại mới là điều không thể.
Tôi tên là Phạm Phi Phụng, năm nay 20 tuổi, gia đình tôi gồm 5 thành viên ba mẹ tôi làm ruộng lúa ở tỉnh cùng 2 đứa em thì 1 đứa lớp 6 và 1 đứa lớp 3 ở trường gần nhà. Về phần tôi, hiện đang là sinh viên ngành công nghệ thông tin ở sài gòn, vẻ ngoài của tôi là 1 cô gái nhỏ nhắn, chỉ cao 1m52 với mái tóc đen dài ngan vai, làng da nhợt nhạt và những vết mụn nhỏ trên trán. Thân hình thì không có gì quá nỗi bật ngoại trừ cặp ngực quá cỡ so với vóc dáng của tôi. Trong mắt các chàng trai tôi không có gì để họ chú ý ngoài vòng 1 ngoại cỡ của mình.
Cuối cùng tiếng chuông tan học cũng vang lên, cả lớp đều vui vẻ ra về chỉ có tôi với gương mặt buồn bã loay hoay với chiếc điện thoại bị hỏng của mình, bất thình lình từ đằng sau một giọng nói trầm giọng vang lên:
- "Tôi có thể xem điện thoại của bạn không?"
Quay đầu lại, tôi thấy 1 dáng người cao to, với chiếc áo phông đen in hình kỳ lạ, gương mặt tươi cười như muốn giúp đỡ. Tôi biết anh ta! Hoàng, Nguyễn Huy Hoàng là sinh viên cùng lớp và rất rành về công nghệ. Tôi đưa điện thoại cho cậu ấy, thấy cậu ấy nghiên cứu hồi lâu tôi liền thăm dò:
- "thế nào có sửa được không? Phụng không thể để nó hư được."
- Hoàng: "Hoàng xem qua sẽ không sao nếu nó chỉ vỡ kính, còn sẽ rất tốn kém nếu nó vỡ màn hình, sửa thử không?".
- Tôi: "Hết cách rồi, cứ thử xem nhưng nếu chi phí quá cao thì...."
Chưa dứt câu thì "không sao, nó có thể được sửa xong trong tối nay hoặc tối mai tùy thuộc vào lượng bài tập về nhà của Hoàng" Hoàng nhúng vai.
- Tôi: "được, cám ơn Hoàng"
Tôi vui vẻ và cùng anh ta tan trường trong sự hi vọng, nhưng tôi thật sự không biết mọi chuyện tồi tệ nhất trong đời tôi lại sẽ đến từ chiếc điện thoại kia.
Ngày hôm sau. Khi đang ngồi ăn trưa tại căn tin trường thì Hoàng đến và đưa tôi chiếc điện thoại, thật may nó chỉ hư 1 vài thứ nhẹ theo lời Hoàng nói. Tay tôi bật nó lên và nghịch ngợm 1 chút, tôi thấy có ứng dụng mới tôi liền hỏi Hoàng.
- Tôi: "Đây là".
- Hoàng: "nó là phần mềm nghe nhạc, Hoàng thấy điện thoại của Phụng chả có gì cả, nên tự ý cài vào. Yên tâm, nó sẽ rất tốt khi nghe nhạc lúc di chuyển"
Cám ơn hoàng rồi tôi quay về lớp cắm tai nghe vào và nghe thử 1 vài bài nhạc hoàng cài vào. Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình như đang bay bổng, tay chân không cử động được, đầu óc ma mị thiếu suy nghĩ, dần dần tôi không nghe được nhạc nữa mà chỉ nghe những âm thanh lập đi lập lại "BẠN SẼ LÀM MỌI THỨ KHI NGƯỜI SỬA ĐIỆN THOẠI YÊU CẦU, BẠN SẼ LÀM MỌI THỨ KHI NGƯỜI SỮA ĐIỆN THOẠI YÊU CẦU". Cứ thế cho đến khi bài hát kết thúc, tôi quyết định không nghĩ về nó, tháo tai nghe ra và nhìn xung quanh. Hoàng, cậu ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng nhanh chóng quay mặt đi khi bị tôi phát hiện. Tôi rùng mình, không biết mình có nên nghe lại nó không, hiện tại là không nhưng tôi sẽ cố nghe nó thật kỹ xem sảy ra chuyện gì khi về ký túc xá.
Kết thúc giờ học, tôi cố gắng tập trung và ghi chép thật kỹ bài giảng của giáo viên. Tôi cảm thấy có một bàn tay đặt trên vai mình, nhưng tôi mặc kệ cứ tiếp tục viết. Hắn thì thầm:
- "bạn có thể ngừng viết không?".
Dường như hắn cảm thấy không có tác dụng hắn liền quát "Phạm Phi Phụng" sau khi dứt lời tôi cảm thấy bản thân nóng rát và tay chân mất kiểm soát "dừng viết". Tôi liền buôn bút xuống mặc dù lý trí tôi không cho phép, dường như mọi việc đi đúng suy nghĩ của hắn ta, "ngoáy mũi của bạn". Thậm chí không cần suy nghĩ về nó, tôi giơ tay lên mũi và ngoáy liên tục trong sự kiểm soát của Hoàng. Quá sợ hãi, tôi vội chạy ra cửa nhưng Hoàng đã kịp nắm lấy tay tôi và nhét vào tay tôi một tờ giấy có ghi địa chỉ trên đấy và thì thầm rằng cậu muốn gặp tôi ở đó khi tan học. Không! Chuyện này không thể sảy ra, tôi lắp đặt lại trí nhớ, vứt tờ giấy cậu ta đưa vào sọt rác và quay đầu bỏ đi.
Vừa đi vừa suy nghĩ về những việc đã xảy ra, những thắc mắc không có lời giải, tại sao cơ thể tôi không còn nghe tôi nữa? Tại sao tôi lại nghe theo những gì Hoàng nói? Khi đi đến phòng 410 phòng máy tính nơi mà tôi đã nhờ Hoàng sửa hộ cái điên thoại ý định lấy cặp sách ra về (phòng này có tủ để cặp sách khi bước vào học máy tính), thì chân tôi không thể cử động được, cơ thể chở nên bất thường, tôi nghĩ có phải đây chính là địa điểm mà Hoàng muốn hẹn mình, thì đằng sau lưng đã có tiếng bước chân đi đến, cũng giống như tôi, cậu ta đến đây để lấy cặp ra về nhưng tại sao cậu ấy lại im lặng lại không nói gì, tại sao cậu ấy xem tôi như vô hình, trong khi cơ thể hoàn toàn không thể cử động được, tôi chờ đợi cậu ta nói gì đó nhưng sự im lặng kéo dài đến khi cậu ta bước đi.
- Tôi: "Mày muốn gặp tao ở đây để làm gì?". Không thể đứng yên chịu trận tôi quyết định tìm hiều nguyên nhân.
- Hoàng: "Phụng muốn biết sao, đi theo Hoàng".