Chương 53
Mộc Mộc lảo đảo dựa vào cửa sổ, cố gắng đứng vững lại. Cô giống như một chiếc khinh khí cầu căng phồng, bị người ta dùng kim đâm mạnh vào, cả người đột ngột xẹp xuống."Không còn lời nào để nói?" Hắn cười lạnh nâng khuôn mặt trắng bệch của cô lên. "Vậy thì thu lòng tự trọng cao quý của em lại, ngoan ngoãn nằm trên giường, để tôi muốn làm gì thì làm."
Môi cô run lên, bị giẫm nát không chỉ có lòng tự trọng, mà còn là nhiệt tình cô dành cho hắn.
Cô gật đầu, lại gật đầu.
"Em hiểu rồi, ở trước mặt anh, em vĩnh viễn không cần cái gọi là lòng tự trọng." Bởi vì tất cả đã bị hắn nghiền thành những mảnh nhỏ, chẳng còn cần dùng đến. Cô đương nhiên không ngờ, thực sự chọc giận Trác Siêu Việt chính là biểu tình không còn lời nào để nói này của cô.
Hắn đồng ý nhận sai, cũng đồng ý giải thích cho cô, chỉ cần cô nói: Trác Siêu Việt, đời này em không phải anh không cưới!
Cô trầm mặc, để cho hắn rốt cuộc hiểu được sự kiên quyết của mình, tất cả những gì hắn nhún nhường để vãn hồi chỉ là phí công. Cô thà không cần tự trọng, làm công cụ để hắn tiết dục, cùng không muốn làm người yêu của hắn.
Trác Siêu Việt thu lại bàn tay ở cằm cô, cởϊ áσ khoác ném ở cạnh ghế, thay đổi đề tài, "Buổi chiều đi mua sắm vui vẻ chứ?"
"... Rất vui."
"Như vậy." Hai tay hắn xanh ở hai bên hông cô trên cửa kính, sự cuồng dã trong ánh mắt hắn không kiềm chế được làm cho người ta hoảng loạn, "Có phải không em cũng nên cho tôi một chút vui vẻ?"
Cô nhắm mắt lại, cười gật đầu, "Nếu em đã nhận tiền của anh, đương nhiên sẽ làm anh vừa lòng."
"Tốt..."
Tay hắn dừng lại ở trên vai cô, khẽ dùng lực mạnh một chút, tiếng xé vải vang lên, chiếc váy cô mới mua từ từ rơi xuống đất. Cô khẽ run, tùy hắn thô bạo xé áo trong, sự ngăn cách riêng tư cuối cùng của mình.
Trong nháy mắt, cô không còn một mảnh vải che thân đứng trước cửa sổ.
Sau lưng là thành phố trong đêm, còn có những ngôi nhà cao tầng tiếp giáp, không có gì ngăn chở, cô nhất thời xấu hổ, vội vàng kéo rèm cửa sổ, nhưng Trác Siêu Việt lại ép cô lên cửa thủy tinh lạnh lẽo, một bàn tay đặt lên ngực cô, tàn khốc vuốt ve, một bàn tay khẽ nâng mặt cô, môi hắn ở gáy cô không kiêng nể gì bắt đầu phát tiết lửa giận.
Ánh đèn lộng lẫy, trăng sáng vằng vặc.
Tay hắn theo làn da mịn màng của cô chạy xuống, lướt qua thắt lưng mảnh khảnh, cặp mông đầy đặn, chiếc đùi thon dài, tiến vào giữa hai chân.
Đó là nơi mẫn cảm nhất của cô, đầu ngón tay hắn vừa chạm đến, cô lập tức khép hai chân lại theo phản xạ, đẩy hắn ra, muốn tìm đường chạy trốn.
Nhưng nơi đó vừa thoát khỏi bàn tay Trác Siêu Việt, cô chạy hai bước, hắn liền đuổi theo ôm được thắt lưng cô, đem cô ôm khỏi mặt đất, trở lại đặt xuống cửa kính sát đất.
"Đừng mà..." Cô sợ tới mức cả người run lên, hai tay ôm chặt lấy bờ vai hắn, cảm giác như cơ thể mình lơ lửng giữa không trung, chỉ cần hắn thả ra sẽ rơi xuống tan xương nát thịt.
"Thế nào? Sợ?" Giọng nói hắn vang lên đầy ác ý, không có nhiệt tình, cũng không có ôn tồn, như là tiếng từ địa ngục vọng về.
Cô vội vàng gật đầu, những đường cong mềm mại ở trước mặt hắn rung động.
"Em... sợ độ cao!"
"Hả?" Hắn cười càng thâm hiểm, cúi đầu ngậm lấy ngực cô, hung hăng mυ'ŧ, đầu lưỡi lần lượt kɧıêυ ҡɧí©ɧ mọi dây thần kinh mẫn cảm.
"A, ưʍ..." Toàn thân cô run rẩy, hai tay chôn chặt trong làn tóc hắn, đầu ngón tay quấn lấy những sợi tóc mềm mại...
Cảm giác này không chỉ đau đớn, còn là một sự kɧoáı ©ảʍ cuồng dã, như trong cơ thể có một dòng dung nham chảy dọc, cọ rửa, mỗi một tấc da thịt đều bị đốt thành tro tàn, xương cốt cũng bị ngọn lửa vuốt ve kịch liệt.
"Đừng mà..."
Hắn hoàn toàn không để ý đến sự giãy giụa của cô, cắn cắn cơ thể mịn màng, để lại những dấu hôn xanh tím.
"Ưʍ... A..." Trong lòng rõ ràng là sợ hãi, kháng cự, cơ thể ở trong bàn tay hắn lại càng ngày càng thuần thục, cô thống khổ, cũng sung sướиɠ, dần dần không còn sức chống đỡ. Cô cảm giác bản thân mình như món đồ chơi, tùy ý để hắn đùa bỡn, không có cách nào phản kháng.
Cuối cùng, hắn đem hai chân cô đặt trên hông mình, cởi khóa quần.
Sau lưng là thành phố phồn hoa, bầu trời đêm như tâm nhung đính kim sa lộng lẫy.
Hai tay hắn mạnh mẽ giữ lấy eo cô áp vào, cơ thể tráng kiện cúi về phía trước, không hề có khúc dạo đầu, hắn cứng nhắc đột ngột xâm chiếm.
"A!"
"Đau không?" Hắn cười hỏi.
Đau, không chỉ là cơ thể, có một nơi ở đáy lòng càng đau hơn.
Cô biết là hắn cố ý, hắn muốn cô nhớ kĩ nỗi đau này, tựa như nhát dao cô đâm vào miệng vết thương hắn ngày hôm qua, cả đời khó có thể nào quên.
Tấm lưng trần thấm đầy mô hôi dán trên cửa thủy tinh lạnh lẽo, biết rõ kết quả là bi thảm, cô vẫn kiên cường nhả ra hai chữ, "Không đau!"
Người đàn ông đang ôm cô nghe thấy vậy, ôm thắt lưng cô kéo mạnh về phía mình, thuận thể hung hăng tiến vào nơi sâu nhất.
"A..." Cô còn chưa kịp kêu lên, đôi môi đã bị hắn chặn lại, tiếng rêи ɾỉ cũng bị hắn nuốt hết.
Cô không cầu xin tha thứ, cũng không giãy giụa, yên lặng nhắm mắt lại thừa nhận sự chà đạp của hắn.
Cùng với sự va chạm cuồng dã, hắn bừa bãi tàn sát môi cô. Trong lúc triền miên thô bạo, cánh môi cô tê dại, không còn cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấy mùi máu tương thoảng nhẹ chạy qua nơi kết hợp giữa hắn và mình.
Trước kia, cho dù Trác Siêu Việt tức giận bao nhiêu, dù không khống chế được cũng sẽ để ý đến cảm giác của cô, làm cho cô cảm nhận được cảm giác được yêu, mà lúc này đây, hắn dã man gần như phát điên, dường như không có yêu, chỉ có phát tiết.
Có phải cô lại sai rồi không? Cô thật sự đã chọc giận hắn? Yêu một người, không phải là suy nghĩ cho hắn, để cho hắn hạnh phúc sao? Cô muốn vì hắn mà làm chút gì đó, không làm hắn khó xử, đừng vì cô mà trở thành một người đàn ông bất nhân bất nghĩa... Chẳng lẽ cũng là sai lầm?
Không biết qua bao lâu, Trác Siêu Việt dường như đã chán hoạt động bên cửa sổ, lại ôm cô đi đến ghế sô pha, đặt cô lên bên trên, cởi mớ quần áo vướng bận trên người mình. Chiếc cổ màu đồng nam tính hiện ra, Mộc Mộc co rúm người lại, chống đỡ cơ thể mềm nhũn lui về phía sau, lại bị hắn kéo hai chân lôi trở về sô pha, cơ thể nặng nề đặt lên trên người cô, không cho cô đường thở dốc, tiếp tục xâm chiếm.
Nơi đau đớn lại bị xâm nhập, sự ma sát nóng bỏng đau rát làm mồ hôi cô túa ra như mưa. Cô cật lực lắc đầu, mái tóc dài màu đen xòa trên dấu răng nơi bờ vai hắn, "Đừng mà..."
Nếu vẫn tiếp tục, cô sẽ chết dưới người hắn.
"Chịu không nổi?" Hắn giữ lấy cằm cô, bức cô đang mồ hôi chảy đầm đìa đối diện với sự cháy bỏng và thỏa mãn trong mắt mình, "Muốn tôi dịu dàng? Cầu tôi!"
Cầu hắn, hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha cô, trừ khi cô trả một cái giá tương đương. Hai tay Mộc Mộc nắm chặt lấy đệm dựa sô pha, cố gắng cắn răng không kêu ra tiếng.
Cô hạ quyết tâm, thà chết chứ không chịu khuất phục!
Trác Siêu Việt càng phẫn nộ, lại càng muốn cô, thậm chí làm đủ mọi phương thức để tra tấn cơ thể cô, đem cô đẩy đến nơi giao giới giữa thiên đường và địa ngục, lại ở khi toàn bộ dây thần kinh cô mẫn cảm không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dùng toàn lực tiến đến, hận không thể đâm thủng trái tim cô.
Cuối cùng, cô bị sự đau đớn và mệt mỏi tra tấn làm cho ý thức dần dần mờ mịt, đến hít thở cũng không còn đủ sức, chỉ có thể nằm trong lòng hắn thở đứt quãng, hắn mới cảm thấy hài lòng phóng thích trong cơ thể cô.
Tơ máu cùng chất lỏng chậm rãi chảy xuống khi hắn đi ra, đọng ở nền ghế sô pha màu trắng đυ.c. Hắn hơi kinh ngạc, đầu ngón tay miết qua giọt mồ hôi nóng bỏng đọng lại trên trán cô, trong ánh mắt hiện lên sự ôn tồn quyến luyến.
Cô vội xoay mặt, tránh đầu ngón tay hắn, sợ sự trìu mến của hắn sẽ làm mình không đè nén được nỗi tủi thân, lại ghé vào lòng hắn mà òa khóc...
Hiểu được sự cự tuyệt của cô, Trác Siêu Việt không nói gì, đứng dậy đi vào phòng tắm, để cô một mình nằm trên sô pha.
Cửa phòng tắm đóng lại, bên trong truyền ra tiếng nước rào rào.
Mộc Mộc cho rằng Trác Siêu Việt sẽ không ra xem mình nữa, cố gắng vịn sô pha ngồi dậy, cầm lấy túi, từ bên trong lục ra hộp thuốc tránh thai vừa mua hôm nay... Vừa ngậm thuốc, trong đầu cô không hiểu sao hiện lên một ý nghĩ, nếu cô không uống thuốc, nếu cô mang trong mình giọt máu của hắn, có phải hay không cô có cơ hội tiến dần từng bước.
Cô lắc đầu, xua đi ý nghĩ ích kỉ này.
Viên thuốc trong miệng đắng chát, đang muốn cố gắng nuốt xuống, Trác Siêu Việt đẩy cửa phòng tắm, cầm một chiếc khăn ướt vòng qua sô pha, đem cô ôm lại.
"Anh?"
Hắn ôm lấy thắt lưng cô, khăn mặt ấm áp dừng ở vòm ngực đầy những nốt xanh tím, lo lắng xua đi những cơn đau nhức, "Lau mồ hôi, nếu không sẽ cảm..."
Sự quan tâm của hắn trong một chốc nhìn thấy hộp thuốc trong tay cô, bỗng nhiên dừng lại. Khăn mặt ở trong tay hắn nhỏ nước, từng giọt từng giọt rơi trên người cô, nóng bỏng như nước mắt.
"Em..." Cô muốn giải thích, muốn nói cho hắn, cô không muốn dùng đứa trẻ làm hắn khó xử, lại càng không muốn cho đứa trẻ của hai người không đầy đủ mẹ cha. Cô sợ hãi bị kịch của mình lại một lần nữa tái diễn ở con bọn họ.
"Em không cần giải thích, đây là tự do của em." Trác Siêu Việt cười tự giễu, đặt khăn mặt trong tay lên bàn trà, mặc lại quần áo của mình.
Trước khi rời khỏi phòng, hắn nhìn cô lần cuối cùng, nhàn nhạt bỏ lại một câu, "Em có thể đi rồi, tôi không còn hứng thú với em."
Cuộc giao dịch trần trụi này, cô biết sớm muộn gì hắn cũng chán ngán, chỉ là không nghĩ sẽ nhanh như vậy.
Vài phút trước còn đắm đuối say mê, vài phút sau chỉ còn mình cô trong căn phòng trống rỗng, Mộc Mộc không khóc, cầm khăn tự chà lau những vết thương trên cơ thể mình, sắp xếp lại căn phòng hỗn độn.
Cô muốn học cách yêu bản thân mình trước, mới học cách làm thế nào yêu hắn.
*******
Mây mờ cuồn cuộn trước hội quán massage suối nước nóng, hai người đàn ông thoải mái ghé vào chiếc ghế tiện nghi chỉ dành đãi ngộ cho hạng khách VIP - được những cô nhân viên trẻ đẹp khêu gợi massage toàn thân.
Một người đàn ông trong đó chính là người vừa rồi rời khỏi khách sạn, Trác Siêu Việt, một người khác là bạn bè hắn quen biết đã lâu năm, họ Lục, tên Tường, điển hình công tử danh gia, trăng hoa thành tính, từng có không biết bao nhiêu cô gái bên cạnh, chính cậu ta cũng không còn nhớ rõ.
Lục Tường nhìn người nào đó mặt u ám, cực kỳ khó hiểu. Buổi tối cậu ta cố ý sắp xếp một bữa tiệc, muốn cho Trác nhị thiếu đã lâu không gặp nếm thử nhân gian cực lạc, nhưng người ta cố tình không cảm kích, sống chết không chịu đi, còn nói có chuyện quan trọng cần làm.
Nguyên bản Lục Tường không tin, đi tới khách sạn mới biết, thì ra Trác nhị thiếu cất giấu tình nhân trong mộng ở kim ốc, cũng khó trách hắn cả đêm mất hồn mất vía, vội vã trở về còn "làm việc"!
Mà lúc này, có vẻ "sự việc" không làm được thuận lợi, Trác nhị thiếu đột nhiên chạy tới tìm cậu ta, bộ dáng bất mãn.
"Thế nào? Không lên được?" Đây là khả năng lớn nhất Lục Tường có thể nghĩ ra.
Một ánh mắt lạnh như băng quét đến, Lục thiếu không chút để ý, cười hì hì nói, "Cậu không cần giữ danh dự, tôi sẽ không kỳ thị cậu... Đến đây, chúng ta khơi thông kinh nghiệm thất bại."
Trác Siêu Việt trừng mắt nhìn cậu ta một lúc lâu, rốt cuộc thở dài một hơi, "Cậu nói xem, một người phụ nữ cùng một người đàn ông xong, vội vàng uống thuốc tránh thai, điều đó có nghĩa là gì?"
"Cái này còn phải hỏi, không muốn có con..." Thuận miệng nói xong, Lục thiếu bỗng dưng nghĩ ra gì đó. "Chẳng lẽ cô ta làm việc xong xuôi với cậu, uống thuốc... Tôi cảm thấy, cô gái này quả thật không có não, cơ hội tốt như vậy cũng không biết nắm chắc? Cô ta không biết có bao nhiêu người mong ngóng được sinh con cho cậu sao?"
"Cô ấy không phải không có đầu óc, mà là không có trái tim."
"Nghe khẩu khí cậu như vậy, chẳng lẽ cậu hy vọng cô ta sinh con cho cậu?"
Trác Siêu Việt không phủ nhận, thực ra, hắn đưa cô đến thành phố X chính là hy vọng cô có con với hắn, như vậy cô sẽ không còn muốn rời khỏi hắn, cha mẹ hắn cũng không thể lại làm khó xử cô.
Mà cô sau một màn kí©ɧ ŧìиɧ, khẩn cấp uống thuốc tránh thai. Đây có nghĩa là gì? Có nghĩa là cô không muốn có con với hắn, có nghĩa là cô hạ quyết tâm phải rời bỏ hắn, cho dù hắn dùng cách nào giữ lại đều là phí công.
Lục Tường ngồi dậy, phiền toái khoát tay, ý bảo những cô gái massage cho mình có thể đi, "Cậu thực sự muốn đến với cô ấy?"
"Từ trước đến nay, đối với cô ấy tôi luôn thật lòng."
Vẻ mặt Trác Siêu Việt cô đơn giống như thời gian bốn năm trước.
Lục Tường không khỏi nhớ lại những ngày bọn họ cùng nhau uống rượu cá cược ở Lạc Nhật.
Thời gian đó, Trác Siêu Việt vừa rời quân ngũ, tâm trạng cực kỳ buồn bực, mỗi ngày đều ngốn hết một đêm gϊếŧ thời gian. Có một hôm, trong lúc vô tình ở Lạc Nhật, hắn nghe được tiếng đàn của một cô gái trẻ. Hắn cũng không hiểu sự cao nhã trong tiếng dương cầm, thậm chí không thích âm nhạc, nhưng hắn lại thích tiếng đàn của cô gái kia, hắn nói trong tiếng đàn của cô ấy có hỷ nộ ái ố, có đắng cay chua chát...
Lục Tường không nghe ra được hỉ nộ ái ố và đắng cay chua chát, nhưng cậu ta thấy được cô gái kia rất xinh đẹp, trong sáng, trầm lắng, còn có linh khí nghệ thuật, một cô gái như vậy thường gợi lên cho người đàn ông cảm giác về mối tình đầu.
Hắn cười huých vai Trác Siêu Việt: "Cậu ở bộ đội bằng ấy năm, lâu rồi không phá giới đúng không? Nếu cậu thích cô ta, chốc nữa mình sẽ giúp cậu đặt lịch, cho cậu thoải mái hưởng thụ."
Trác nhị thiếu luôn luôn giữ nghiêm quân kỷ, đúng thật nhiều năm chưa hề "phá giới", đối với đề nghị có tính xây dựng này cũng có chút động lòng, nhưng hắn do dự vài giây, lắc đầu.
"Không thích?"
"Cô ấy sẽ không đồng ý!" Trong mắt Trác nhị thiếu hiện lên một tia cô đơn.
"Làm sao có thể? Đàn bà đến đây đều là vì tiền, chỉ cần ra giá đủ, nhất định cô ta sẽ theo cậu. Giả thanh cao chẳng qua cũng chỉ là nâng giá bản thân lên mà thôi."
"Cô ấy sẽ không theo bất cứ người đàn ông nào, bởi vì cô ấy tới đánh đàn, không phải đến vì kiếm tiền..."
Đương nhiên Lục thiếu không tin, trong mắt cậu ta, đàn bà tới chỗ này đều cần tiền, không có ngoại lệ. "Tôi cược với cậu, chỉ cần tôi đi, cô ta nhất định sẽ đồng ý."
"Nếu cô ấy đồng ý, chiếc xe tôi mới mua sẽ là của cậu."
"Được, trong vòng một tuần, nếu cô ta không theo tôi, tôi mất với cậu một trăm vạn."
Trác Siêu Việt mỉm cười giơ chén rượu, uống một hơi cạn sạch, "Cậu chuẩn bị một trăm vạn đi."
Trong một tuần đó, Lục Tường dường như đã đem tất cả những ngón nghề cua gái của mình, những cô gái bình thường đều bị đốn gục trước trang sức đá quý, quần áo hàng hiệu, cậu ta cũng không hề tiếc rẻ, cô ta lại nhìn cũng không thèm nhìn, còn chủ động tránh mặt.
Cậu ta bao cả quán bar, ánh nến lung linh, rượu đỏ nồng nàn, chung quanh bầy đến chín trăm chín mươi chín cây nến màu lam, không gian lãng mạn xa hoa vô cùng, nhưng cô chỉ ngồi trước dương cầm đánh đàn, đàn xong thì lạnh nhạt lui về phía sau.
Lần nào Lục Tường cũng xấu hổ không có chỗ giấu mặt, Trác Siêu Việt chỉ cười nhìn cậu ta, không nể tình cười cậu ta không biết tự lượng sức.
Một tuần sau, Lục Tường nhận thua, Trác nhị thiếu lâu lắm rồi mới cảm thấy mĩ mãn như vậy, "Bây giờ cậu tin chưa?"
Cậu ta trong lòng thầm nói với người nào đó vài câu, "Cứ vui sướиɠ khi người khác gặp họa đi, cậu còn chẳng bằng tôi đâu. Thích người ta mà không dám theo đuổi, mỗi ngày đều ngồi ngây ở chỗ này nhìn. Có bản lĩnh thì đốn gục cô ta đi!"
Trong mắt Trác nhị thiếu dội lại một tia cô đơn, lập tức thoải mái cười, "Con người của tôi muốn gì, cần gì, tự tôi hiểu được."
Sau này, Trác Siêu Việt không hỏi tiền cậu ta, cậu ta cũng hiểu Trác nhị thiếu cũng không cần số tiền này, nhưng vẫn chuyển tiền vào tài khoản hắn, bởi vì một câu - Có gan ăn cắp có gan chịu đòn!