Chương 42
Lửa giận trong lòng chị hai bị dập tắt hơn phân nửa bởi câu nói của Tông Anh, hai cánh mũi phập phồng, chỉ còn khuôn mặt tràn đầy tức giận không chỗ trút.Nghe thấy tiếng nói chuyện, Thịnh Thanh Nhượng quay lại, nhìn về phía Tông Anh, lúc này đang đứng cạnh cửa, hiển nhiên không ngờ cô lại đi vào: “Tông tiểu thư?”
Tông Anh bước vào nhà, ngoài việc lo Thịnh Thanh Nhượng lại dây dưa không rõ với người nhà, mà còn vì nghĩa vụ nhắc nhở của một bác sỹ đã ăn sâu vào tiềm thức, kết quả vừa tới cửa liền nghe thấy chị hai đang tranh cãi với chồng, chẳng để tâm đến lời nhắc nhở thiện ý của Thịnh Thanh Nhượng…
Lúc này còn tranh cãi đúng sai thì quả là hành vi vô trách nhiệm, không những với con cái, với chính mình, thậm chí còn với người khác.
Tông Anh nói tiếp: “Tiêu chảy không nhất định là nhiễm dịch tả, nhưng từ khu vực dịch bệnh về mới xuất hiện triệu chứng điển hình của bệnh này thì nhất định phải xử lý cẩn thận. Nếu thật sự mắc bệnh dịch tả mà bàng quan, A Huy có thể sẽ tiêu chảy quá nhiều, dẫn đến mất nước, sốc, thậm chí tử vong, những người trong căn nhà này cũng sẽ gặp nguy cơ lây bệnh.”
Giọng cô không cao không thấp, song lại toát lên sự uy quyền, dường như cả căn nhà chỉ còn tiếng nói của mình cô.
Chị hai chỉ biết bên ngoài đang bùng phát dịch bệnh, nhưng trước sau luôn nhận định đó là chuyện của khu dân chạy nạn, đâu liên quan gì tới mình, đương nhiên không chịu thừa nhận bệnh dịch tả gần kề mình như vậy, chị ta chỉ tay vào Tông Anh, nói: “Cô, cô nói bậy!”
Tông Anh bước tới, giơ tờ báo ra trước mặt chị ta, chỉ nói: “Xem xong rồi kết luận cũng chưa muộn.”
Xen lẫn trong một loạt bài báo ở trang tin tức xã hội là thông báo của Ban vệ sinh, bên trong giải thích rõ tình hình bệnh dịch hiện nay, đồng thời nhắc nhở dân cư trong Tô Giới cảnh giác, yêu cầu một khi xuất hiện triệu chứng bệnh tương tự, lập tức đến bệnh viên chuyên chữa dịch tả ở Tô Giới để tiến hành điều trị cách ly.
Chị hai mặc dù không giỏi tiếng Anh, nhưng dẫu sao cũng hiểu thông báo này. Không để chị ta kịp hoàn hồn, anh chồng lập tức cướp lấy tờ báo, nhanh chóng đọc hết một lượt, giọng nói cử chỉ lập tức tăng thêm vài phần lo âu: “Mau lên, mau lên, bảo chú Diêu đưa A Huy đến bệnh viện ngay lập tức, bệnh viên chuyên môn điều trị bệnh dịch tả nằm ở đâu?”
“Đưa thằng bé đến bệnh viện chữa dịch tả làm gì?!” Tính kiêu căng của chị hai bỗng hừng hực dấy lên, chị ta cao giọng: “Bản thân loại bệnh viện đó đã là khu ôn dịch! Đưa đến đấy, không bệnh cũng thành có bệnh!”
Giọng chị ta hết sức chói tai, màng nhĩ của Tông Anh bị chấn động đến đau đớn, cô vô thức nhíu mày, nói: “Bệnh viện chữa dịch tả sẽ có biện pháp tiêu độc và cách ly chuyên nghiệp…”
Không để cô nói hết, chị hai ngắt lời, phản bác: “Cô đã đến đó chưa?”
“Tôi đã từng đến đó.” Nói xong, Thịnh Thanh Nhượng rảo bước đi xuống, chắn trước mặt Tông Anh, ngăn giữa cô và chị hai: “Như lời Tông tiểu thư nói, bên đó quả thật có quy trình xử lý chuyên nghiệp, tôi có một người bạn đã khỏi hẳn và xuất viện. Bệnh dịch tả nên điều trị càng sớm càng tốt, đừng kéo dài thời gian.” Anh nói, sau đó quay sang nhìn anh rể: “Anh mau đưa thằng bé đi chữa bệnh đi.”
Chồng chị hai mặc dù có chút xích mích với Thịnh Thanh Nhượng, nhưng lúc này cũng đồng lòng với anh, anh ta lập tức gọi người giúp việc: “Mau đưa A Huy xuống đây, bảo chú Diêu chuẩn bị xe, chúng ta lập tức đến bệnh viện.”
“Ai dám đi?!” Chị hai một mình đứng ra ngăn cản, trực tiếp chặn ở cầu thang, không để người giúp việc lên tầng, ánh mắt chị ta rõ ràng tràn ngập khủng hoảng, nhưng vẫn vô thức phản kháng, nói năng càng thêm điêm cuồng: “Cho dù mắc dịch tả cũng không được đến bệnh viện! Gọi bác sỹ đến tận nhà điều trị!”
“Vào thời điểm này, thứ Thượng Hải thiếu nhất chính là bác sĩ, có bác sĩ nào đến tận nhà để chữa cho cô?” Chồng chị hai cao giọng hơn, trách mắng: “Thịnh Thanh Bình, cô nói có lý một chút được không?!”
“Cô ta không phải bác sĩ thì là cái gì?!”
Mắt chị hai đỏ bừng vì nôn nóng, chị ta duỗi tay chỉ thẳng vào Tông Anh, Thịnh Thanh Nhượng lập tức phản bác: “Tông tiểu thư là khách, không phải là người giúp việc để chị sai bảo.”
Nói xong, anh quay đầu lại, đang định bảo Tông Anh ra ngoài trước, trên gác đột nhiên truyền đến tiếng kêu nôn nóng của người giúp việc: “Tiểu thiếu gia nôn đến sắp ngất rồi!”
Chị hai cuống quít lên gác, chồng chị ta cũng lập tức đuổi theo, cầu thang bằng gỗ vang lên tiếng thuỳnh thuỵch, chẳng ai chú ý đến lời nhắc nhở của Tông Anh.
Cô nói là “Khoan đã, đừng tiếp xúc trực tiếp với vật bài tiết trong phòng bệnh”, nhưng chỉ có Thịnh Thanh Nhượng nghe thấy.
Thịnh Thanh Nhượng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt cô, cô hỏi: “Túi thuốc ở đâu?”
“Để tôi đi lấy.” Nói dứt lời, Thịnh Thanh Nhượng lập tức lên gác, Tông Anh giữ chặt anh lại: “Tôi đi cùng anh.”
Hai người rảo bước đến thư phòng tầng hai, Thịnh Thanh Nhượng mở ngăn tủ trên cùng, lấy túi thuốc đưa cho Tông Anh, cô kéo xoạt túi ra, nhanh chóng tìm thuốc sát trùng, găng tay, khẩu trang và thuốc kháng khuẩn: “Bệnh dịch tả là bệnh truyền nhiễm qua đường ruột, tránh tiếp xúc với vật bài tiết là cực kỳ quan trọng, họ tùy tiện đi vào như vậy quá nguy hiểm, phải thông báo nguy cơ lây bệnh cho họ ngay lập tức.”
Nói xong, cô nhanh chóng đeo khẩu trang, vừa ngẩng đầu, chợt thấy nét mặt Thịnh Thanh Nhượng khẽ thay đổi, cô bỗng quay đầu lại, nhìn theo tầm mắt anh, lúc này mới phát hiện ra anh cả đang ngồi trong góc.
Anh cả ngồi trên xe lăn, ống quần rũ xuống trống rỗng, sắc mặt trắng bệch, lúc trông thấy Tông Anh lại đột nhiên đỏ phừng phừng, ông ta gần như gào lên: “Có phải cô cưa chân của tôi không?!”
Tông Anh bối rối trong giây lát, giữa một loạt câu chất vấn – “Tại sao lại cưa chân tôi?”, “Tôi bảo cô cưa hả?”, “Cô dựa vào đâu mà không hỏi ý kiến tôi?!” – của anh cả, Thịnh Thanh Nhượng nói: “Em đã nói rồi, tình hình lúc đó…”
Anh cả thô bạo ngắt lời Thịnh Thanh Nhượng: “Tao muốn cô ta nói!”
Tông Anh đưa tay cản Thịnh Thanh Nhượng lại, nhìn về phía anh cả, nói một cách chắc chắn và tỉnh táo: “Tôi quả thật là bác sĩ tham gia cuộc phẫu thuật cưa chân, chi dưới của anh bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng, mù quáng bảo vệ chân, ngoại trừ dẫn tới biến chứng và nhiễm trùng phiền phức hơn, chẳng mang lại lợi ích gì đối với việc bảo vệ tính mạng, anh vẫn muốn tôi nói tiếp sao?”
Khuôn mặt cô bị khẩu trang che hơn một nửa, chỉ để lộ đôi mắt không cảm xúc.
Bầu không khí giằng co kéo dài trong chốc lát, cuối cùng cô xoay người lại, nhanh chóng vùi đầu sắp xếp lại túi thuốc rồi ra khỏi nhà.
Khơi thông tâm lý sau phẫu thuật không phải lĩnh vực Tông Anh am hiểu, nhưng trước khi ra ngoài, cô đột nhiên dừng bước, thở dài một thoáng, cô đưa lưng về phía anh cả, nói: “Anh Thịnh, tai nạn đã xảy ra rồi, những gì có thể làm chỉ là nhìn thẳng về phía trước.”
Thịnh Thanh Nhượng nhận ra lúc nói những điều này, giọng cô thể hiện rõ sự từng trải, dường như chính cô cũng đã trải qua sự cố tương tự.
Nhưng lúc anh bước đến bên cô, cô lại xách túi thuốc ra ngoài trước.
Chỉ một thoáng trì hoãn, tình hình bên ngoài đã thay đổi hoàn toàn.
Chồng chị hai đột nhiên trở nên mạnh mẽ, ôm đứa bé xuống và ra ngoài, cũng không gọi lái xe, tự mình ngồi vào ghế lái, quyết đưa A Huy đến bệnh viện cho bằng được, chị hai vừa tranh cãi vừa cản đường, từ đầu đến cuối vẫn không thể ngăn được.
Lúc Tông Anh xuống tầng dưới, tiếng còi tràn đầy tức giận vang dội khắp toà dinh thự.
Cô đứng khựng tại đầu cầu thang, thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn xung quanh, trên bậc thang, trên sàn phòng khách, vô số vết nôn ói.
Không khí ứ đọng ngột ngạt, cô quay đầu lại nhắc nhở Thịnh Thanh Nhượng, lúc này đang bước xuống: “Cẩn thận, đừng dẫm lên.”
Sau khi tiếng ô tô xa dần, bên ngoài chỉ còn lại tiếng ve kêu thưa thớt.
Bầu trời âm u hắt xuống những tia sáng ảm đạm, xuyên qua ô cửa thủy tinh đầy màu sắc, chiếu vào phòng khách, để lại trên sàn nhà những khối màu nặng nề.
Chị hai bước vào nhà, chưa đi được mấy bước, đột nhiên tựa vào sô pha trong phòng khách, co quắp ngồi xuống.
Sau phen náo loạn, khuya sườn xám bung ra hai chiếc, tóc quăn luôn được chải gọn gàng theo nếp lúc này cũng rủ xuống, ánh mắt chị ta ảm đạm, dáng vẻ chật vật khác hẳn với vẻ kiêu căng trước kia.
Chiến tranh đột nhiên xuất hiện khiến cuộc sống của chị ta càng thêm mục nát…
Sản nghiệp của nhà chồng bị chiến tranh phá huỷ gần như toàn bộ, nhà cũng rơi vào chiến khu, chỉ có thể chuyển về nhà mẹ đẻ; anh cả mất đi hai chân, biến thành một người hoàn toàn khác; Thanh Huệ vì hai đứa trẻ không rõ lai lịch, thậm chí không tiếc đoạn tuyệt với gia đình; chồng hằng ngày chơi bời lêu lổng; ngay cả A Huy cũng đột nhiên bị bệnh nặng. Người đàn bà ương ngạnh, xưa nay luôn không sợ trời không sợ đất như chị ta, giờ phút này lại ngồi liệt trên sàn nhà, không biết làm sao.
Quan sát một lát, Tông Anh bước đến trước mặt chị ta, đột nhiên khom người, nói: “Đưa tay cho tôi.”
Chị hai không rõ chuyện gì, ngẩng lên đầu lên, thoạt nhìn như một con thú bị lột sạch gai nhọn, mất đi khả năng công kích.
Tông Anh lặp lại lần nữa: “Đưa tay cho tôi.”
Khi chị ta máy móc vươn tay ra, Tông Anh mở chai thuốc sát trùng, nhỏ vài mi li lít lên lòng bàn tay chị ta: “Xoa hai tay vào nhau đầy ba phút rồi rửa sạch bằng nước.” Sau đó đứng thẳng, quay sang nói với Thịnh Thanh Nhượng: “Mặc dù đã đưa đứa bé đến bệnh viện, nhưng nhất định phải khử trùng phòng bệnh trong nhà.”
Tông Anh luôn suy xét tỉ mỉ chu đáo, Thịnh Thanh Nhượng hoàn toàn tin tưởng cô, anh bố trí người giúp việc tiến hành dọn dẹp tiêu độc y như lời cô nói.
Đến tận giờ ăn cơm mọi người mới xong việc, gió lạnh bên ngoài dường như cũng ngừng nghỉ, Tông Anh để thuốc kháng khuẩn lại, nhờ chú Diêu phát cho mọi người, xem như uống thuốc để dự phòng, cuối cùng cô còn dặn dò: “Nếu những người còn lại trong dinh thự xuất hiện triệu chứng tương tự, cần đưa đến bệnh viên ngay lập tức. Chúng tôi có việc gấp, xin phép đi trước.” Nói xong, cô quay sang phía Thịnh Thanh Nhượng: “Anh Thịnh, ta đi thôi.”
Chú Diêu nói: “Tiên sinh đi thong thả, bác sỹ Tông đi thong thả.”
Ông ta một mực đứng cung kính, đợi hai người lên xe, mãi đến khi xe taxi lái ra phố rồi khuất bóng, mới đóng cửa chính của dinh thự lại.
Khoang xe tương đối khép kín, Tông Anh nghiêng đầu tựa bên cửa sổ xe chợp mắt.
Sáng sớm bị đánh thức bởi tin Tân Hi làm giả số liệu thuốc lâm sàng, tiếp đến lại gặp chuyện bất ngờ xảy ra trong dinh thự nhà họ Thịnh, lúc này, trán cô không ngừng đổ mồ hôi, đại khái là bị sốt nhẹ.
Lúc này, Thịnh Thanh Nhượng mới sực nhớ ra cô còn chưa ăn sáng, anh lục lọi cặp tài liệu một lúc, song chỉ tìm thấy một vài túi bánh quy, đã thế còn vỡ vụn.
Đang do dự có nên đưa cô hay không, Tông Anh đột nhiên ngồi thẳng dậy, đưa tay cầm túi bánh quy, dùng đầu ngón tay xé mở, không chê bai ăn một nửa, sau đó đưa chỗ còn lại cho anh: “Tôi không ăn một mình.” Nói xong lại tựa vào cửa sổ xe lạnh lẽo, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau một thoáng im lặng, trong xe thỉnh thoảng vang lên tiếng vỏ hộp bánh kêu sột soạt, cẩn thận như thể sợ ảnh hưởng đến người khác.
Anh gần như không phát ra tiếng động, Tông Anh nhắm mắt lắng nghe, lại thấy anh mở cặp tài liệu ra, hình như là lấy tài liệu gì đó.
Cô vô thức hé mắt, lặng lẽ nhìn tài liệu trên tay anh…
Đó là dự án của Uỷ ban Tài Nguyên, vẫn là về vấn đề kinh phí di dời các nhà xưởng ở Thượng Hải vào nội địa. Lúc này, dự án đề cập rõ, trước mắt rất nhiều nhà xưởng không thể hoàn thành việc di dời vì thiếu vốn, do đó, Uỷ ban đang đề xuất Bộ Tài chính tiến hành phát ngân sách trợ cấp cho những nhà máy trọng điểm, trong đó thậm chí còn bao gồm thương vụ, các nhà máy in ấn của Trung Quốc.
Tông Anh nhớ mang máng, trước hôm chiến tranh bùng nổ, họ đi từ nhà họ Thịnh đến Uỷ ban di dời, rồi mới đến Hồng Khẩu đưa vé tàu, cuối cùng trên đường về chung cư 699 giữa đêm khuya yên tĩnh, anh từng nói “Thượng Hải rất rộng, nếu tất cả bị hủy hoại bởi khói lửa chiến tranh, hoặc rơi vào tay kẻ địch, đối với giới công thương nghiệp mà nói chẳng khác nào rét lạnh gặp sương giá”.
Cô đột nhiên hỏi: “Mấy tháng nay anh liên tục bận bịu vì chuyện này sao?”
Thấy cô đột ngột đặt câu hỏi, Thịnh Thanh Nhượng mới đầu còn sững sờ, sau đó liền gật đầu.
Tông Anh suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Tôi không rõ lắm về giai đoạn lịch sử này, xin mạo muội hỏi một câu, hiện tại tiến triển đến đâu rồi, các anh di dời được bao nhiêu nhà máy?”
Thịnh Thanh Nhượng cất tài liệu vào cặp, nhíu chặt mày, chỉ giơ lên hai ngón tay.
Tông Anh hỏi ngược lại: “Hai mươi phần trăm?”
“Không, chỉ có hai phần trăm.” Sắc mặt anh trở nên nặng nề, trong giọng nói khàn khàn ẩn chứa quyết tâm “Cho dù tình thế bế tắc, cũng phải dốc toàn bộ sức lực”…
Những gì nên làm, có thể làm, anh đều đã làm, mặc dù anh biết rất rõ, Thượng Hải có tổng cộng năm nghìn nhà máy lớn nhỏ, thật ra tuyệt đại đa số sớm mất đi khả năng di dời vào sâu trong nội địa.
Tông Anh không hỏi nữa, cô nói: “Nếu anh phải đi có việc gấp, bên chung cư đã có tôi và Thanh Huệ chăm nom, sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn đâu.”
Mặc dù cô nói vậy, Thịnh Thanh Nhượng vẫn đưa cô đến tận cửa chung cư, nhìn cô lên nhà, lúc này mới lên xe đi làm.
Tông Anh đứng trên ban công chung cư nhìn xe chạy xa dần, không biết chạy về phương nào, trong lòng thoáng nảy sinh cảm giác biệt ly.
Tiếng khóc trẻ con từ trong nhà vọng ra khiến cô hoàn hồn, cô xoay người rảo bước vào phòng khách, lau tay bằng giấy thấm cồn, lại lấy dụng cụ truyền dịch ra khỏi túi thuốc rồi vội vã lên gác, truyền dịch cho A Cửu.
Trong lúc cô bận rộn, Thanh Huệ xuống dưới nhà nấu mì làm bữa trưa, dưới nhà nhanh chóng vang lên tiếng nồi bát muôi chậu va chạm.
Dỗ A Cửu xong, Tông Anh định xuống tầng dưới giúp Thanh Huệ một tay, vừa tới đầu cầu thang liền nghe thấy tiếng chuông cửa.
Thanh Huệ đang bận, Tông Anh ra mở cửa thay.
Diệp tiên sinh đứng ngoài cửa, đưa cho cô một bức điện báo: “Vừa có người đưa cái này đến quầy phục vụ, tôi trực tiếp mang lên đây, phiền Tông tiểu thư chuyển cho Thịnh tiên sinh, tôi xuống trước đây.”
“Vâng, cám ơn chú.” Tông Anh nhận, cúi đầu đọc lướt qua, cách dùng từ không ngắn gọn như điện báo, viết…
“Trải qua nửa tháng chung tay cố gắng, hôm nay công nhân và trang thiết bị rốt cuộc đã đến Hán Khẩu, một đường trông gai, một đường mưa gió, quả là không dễ dàng, cảm ơn anh đã xả thân hỗ trợ, mấy ngày trước từ biệt ở Trấn Giang, không biết đến ngày nào mới được gặp lại, Thượng Hải hiện đang nguy ngập, mong anh bảo trọng”, lạc khoản ghi tên nhà máy sắt thép và tên người nào đó.
Đây đại khái là một nhà xưởng đã di dời thành công trong số 2% kia, Tông Anh nghĩ.
Cô để điện báo vào tủ cạnh cửa trước, Thanh Huệ bưng bát mì vào phòng khách, hỏi: “Ai vậy chị?”
Tông Anh đáp: “Chú Diệp đến đưa điện báo.”
Thanh Huệ lại hỏi: “Điện báo của ai ạ?”
Tông Anh đóng kín ngăn kéo, xoay người trả lời: “Hình như của nhà máy sắt thép nào đó?”
Thanh Huệ đặt bát mì lên bàn ăn: “À, em biết nhà máy đó, họ chuyển đến Hán Khẩu rồi phải không?”
Tông Anh hỏi: “Sao cô biết?”
Thanh Huệ kéo ghế ngồi xuống: “Nhà máy sắt thép này hết sức lợi hại, lần trước chị hai nói, nếu nhà máy này có thể thuận lợi di dời, chị ấy sẽ đồng ý với anh ba dời nhà máy của nhà họ Thịnh.” Cô tỏ ra coi thường, nói: “Các nhà máy lớn đều lục tục dời đi, xu hướng của số đông là thế, chị ấy đâu thể cứ ngồi đó nhìn nhà máy của nhà họ Thịnh bị đánh bom? Nhưng chính chị ấy lại chẳng có cách giải quyết, cuối cùng vẫn chỉ có thể trông cậy vào anh ba. Thật ra, chị ấy nói vậy là để vớt vát chút thể diện thôi, trong lòng sớm mong chờ.”
Nghe Thanh Huệ nói vậy, Tông Anh mới nghĩ thông suốt lý do vì sao thái độ của nhà họ Thịnh, từ chị hai cho đến chú Diêu, đều thay đổi một cách tế nhị như vậy.
Lúc này, Thanh Huệ giục cô: “Mau ăn đi chị, để lâu mì nát mất.”
Tông Anh ngồi xuống ăn mì, không khí trong trong căn hộ thật yên tĩnh tốt đẹp, nhưng cô biết những điều này đều là tạm thời.
Chiến tranh vừa mới bắt đầu, con đường phía trước của mọi người đều mờ mịt. Thanh Huệ và bọn nhỏ sẽ đi về hướng nào, nhà họ Thịnh có thể thuận lợi dời đi hay không, liệu những người còn lại trong nhà họ Thịnh có rời đi cùng nhà máy không… Đương nhiên còn cả Thịnh Thanh Nhượng, anh sẽ tiếp tục ở lại Thượng Hải cho đến khi chiến tranh kết thúc sao?
Mười phút trước mười giờ tối, Tông Anh chờ được anh.
Quá muộn, Thanh Huệ và bọn nhỏ đã chìm vào giấc ngủ, Tông Anh cũng ngủ được vài tiếng trên ghế sô pha… Cô ngồi thẫn thờ cả buổi chiều, bệnh viêm đường hô hấp càng rõ ràng, cô ho khan.
“Có chuyện gì với cô vậy?” Phát hiện ra chuyện này, Thịnh Thanh Nhượng lập tức hỏi han, một đôi tay vươn ra từ bóng tối, nắm lấy tay anh.
“Đừng nói gì cả, cứ để thế này một lát.”
Lời tác giả:
Kim chủ: Xuỵt, đừng lên tiếng phá hỏng bầu không khí.