Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)

Chương 66

Hai thanh đoản đao giao nhau ngay trước mắt, phía trên là hoa văn thời xưa, ẩn ẩn lộ ra bạch quang, song đao như thế chỉ có một trong trò chơi này, đó chính là thần khí – Già Lam Phong Bạo!

“Tịch… Tịch Diệt…” Hắc Diệu Chi Ngân bị tình huống trước mặt này khiến cho không kịp hồi hồn, sao Tịch Diệt lại chạy đến đây?

“Lúc nào thì ta đổi tên thành ‘Tịch Tịch Diệt’?” Ánh mắt chế nhạo của đọa thiên sứ bắn qua, khóe miệng hơi cong lên.

Hắc Diệu bị nụ cười này làm mặt nóng lên, lui về sau hai bước, “Sao ngươi biết ta ở đây?”

“Ha ha… bí mật!” Quy Vu Tịch Diệt vẫy vẫy tay với Thứ Vĩ Sư, nó nhanh chóng chạy tới nhảy lên vai hắn, còn không quên nhe răng với con Bạo Hùng Vương đang đấm đá lung tung kia.

Kỳ thật Tịch Diệt ngay từ đầu cũng chọn Phân Giới Sơn làm nơi luyện công, thứ nhất ở đây vắng người, tuyệt đối không ai quấy rầy, thứ hai quái ở đây đủ mạnh, không những có thể lên cấp nhanh, mà còn giúp bản thân rèn luyện kỹ thuật. Khi hắn vừa khó khăn chém chết một con quái, đột nhiên phát hiện máu của Thứ Vĩ Sư trong bảng sủng vật của mình rút nhanh xuống.

Hắn rất hiểu Hắc Diệu Chi Ngân, lấy trình độ sủng ái của đối phương với Manticore, hắn tuyệt đối sẽ không để nó bị thương, nên chỉ còn một khả năng – Hắc Diệu gặp nguy hiểm!

Nhìn thoáng qua tọa độ của Manticore, Quy Vu Tịch Diệt vui mừng phát hiện đối phương cũng ở Phân Giới Sơn, hơn nữa cách chỗ của mình cũng không xa – lúc trước hắn giao Manticore cho Hắc Diệu, một là để bảo vệ đối phương, hai chính là có thể tùy lúc nhìn tọa độ của sủng vật mà tìm được vị trí của đối phương. (Cái tên giảo hoạt…)

Có Quy Vu Tịch Diệt gia nhập, tự tin lập tức tăng vọt, tựa như trước mặt không phải Bạo Hùng Vương, mà là một con hùng không có gì mạnh, thời khắc này hắn mới thật sự cảm nhận được hết ý nghĩa của câu nói – “Ta không phải chiến đấu một mình!”

“Ta chỉ có thể giữ chân.” Nói một câu ngắn gọn, Quy Vu Tịch Diệt tiến lên, không có kỹ năng biếи ŧɦái phụ trợ, lúc này kỹ xảo Quy Vu Tịch Diệt sử dụng hoàn toàn là dựa vào tự thân hắn.

Một đôi loan đao, dùng linh hoạt như nó chính là cánh tay của mình, đao đánh thẳng vào điểm yếu, hơn nữa trên lưỡi đao của hắn có Ma Túy Độc Dược, dần dần tốc độ của Bạo Hùng Vương bắt đầu chậm lại. Đồng thời hắn né tránh cũng rất tốt, chạy qua chạy lại, tựa như chuyện này hắn vẫn thường làm.

Hiện tại cấp bậc cùng BOSS chênh lệch rất lớn, lại chỉ có thể dựa vào kỹ thuật bản thân, mạnh mẽ khống chế Bạo Hùng Vương trong phạm vi nhất định – việc này đã gia tăng chỉ số an toàn của Hắc Diệu lên thật cao. Ít nhất thì hắn có thể không cần lúc nào cũng chạy trốn, hết sức chuyên chú tìm sơ hở để công kích.

Hai người phối hợp ăn ý, khiến ba người đang đứng một bên xem phải trợn mắt há mồm, Bất Ái Thường Nga không kiềm được, bắt đầu giương cung khoát tiễn, đánh lén một chút.

“Chuẩn bị!” Mắt thấy máu của con BOSS kia còn không tới một phần ba, Quy Vu Tịch Diệt khẽ hô một tiếng, thân hình chợt lóe đã cách xa ra mấy mét.

Hắc Diệu Chi Ngân hiểu rõ gật đầu, lấy Yên Diệt Sinh Mệnh trong túi tiễn ra, nhắm một mắt, mũi tiễn chỉ thẳng vào cổ họng Bạo Hùng Vương, chỉ quyết định trong chớp mắt đã gào thét bay ra ngoài.

Cùng lúc đó một tiễn của Bất Ái Thường Nga cũng bay tới, lúc đầu Bạo Hùng Vương trúng vũ tiễn của hắn, đau đến nhảy dựng, tiễn của Hắc Diệu Chi Ngân không trúng cổ họng của BOSS, ngược lại cắm trên vai nó. Nhưng cũng không thể khinh thường uy lực của một kích này, nháy mắt kéo máu của con quái xuống thấy đáy, Bạo Hùng Vương ngửa mặt lên trời gào một tiếng, cả thân thể lập tức nhào qua phía Hắc Diệu Chi Ngân.

“Cẩn thận!!!” Thiên Không Chi Chiến hét một tiếng, nhanh chóng chạy qua, đáng tiếc hắn là chiến sĩ, có cố gắng thế nào cũng không thể đến bên cạnh Hắc Diệu Chi Ngân trong nháy mắt được.

Ngay giữa tình huống chỉ mành treo chuông này, một bóng dáng thật quỷ mị xuất hiện phía sau Bạo Hùng Vương, song đao trong tay đưa cao lên, không chút do dự chém thẳng xuống. Cũng nhờ vận khí của hắn tốt, một đao này sử dụng kỹ năng “Nhất Thiểm”, con quái kia nháy mắt trúng hơn bốn đao, rêи ɾỉ một tiếng, ngã xuống đất chết.

Hệ thống nêu lên: “Chúc mừng ngoạn gia vượt cấp đánh chết BOSS Bạo Hùng Vương cấp 100, đạt được giá trị kinh nghiệm 3000 do hệ thống ban tặng.”

Bạo Hùng Vương cấp 100 đó, hơn nữa lúc bạo thì có lẽ cấp bậc sẽ là 120 không chừng… Hắc Diệu Chi Ngân kinh hồn phủ định mà tiến lên giám định, thi thể của BOSS, nó không rớt ra trang bị tốt gì, ngược lại chỉ thật keo kiệt mà rớt xuống một viên bảo thạch màu nâu.

Nhặt bảo thạch lên đưa cho Quy Vu Tịch Diệt, phòng ngừa hệ thống sẽ sinh ra con mới, Hắc Diệu Chi Ngân từ trong giày rút ra một cây chủy thủ nhỏ, âm u đi đến thi thể của Bạo Hùng Vương – “Ta cho ngươi bắt nạt ta cấp thấp… ta cho ngươi kiêu ngạo!” Vừa rồi cũng may lúc trong trạng thái chỉ mành treo chuông, Quy Vu Tịch Diệt sử xuất tuyệt kỹ Ảnh Thuấn của Hành Hình Giả, thuấn di đến phía sau BOSS, bằng không hắn nhất định sẽ chết!

Tiểu chủy thủ di chuyển như bay, một con Bạo Hùng Vương to như vậy, bị Hắc Diệu Chi Ngân lóc da, lóc thịt, lóc xương, trong nháy mắt máu thịt văng tứ tung. Bốn người còn lại nhìn thấy tình cảnh này mà liên tục đổ mồ hôi lạnh.

Trả thù Bạo Hùng Vương xong, Hắc Diệu Chi Ngân ưỡn lưng, thở ra một hơi, tiếp nhận bảo thạch màu nâu mà lúc nãy BOSS rớt ra, giám định nó, nhìn kỹ, thì ra đây là Ma Thú Kết Tinh, quái BOSS hơn một trăm cấp mới có thể rớt ra, dùng để khảm. Có thể tăng thuộc tính của vũ khí và trang bị, được làm theo yêu cầu của chức nghiệp kiếm sĩ.

Vũ khí của Hắc Diệu và Tịch Diệt đều là thần khí, không thể khảm thạch, nên hắn thoải mái vứt kết tinh cho Thiên Không Chi Chiến còn ngẩn người ở một bên.

Sau khi đối phương tiếp nhận nhìn thoáng qua, cứng họng: “Này… a Diệu… Ta không thể nhận…” Trận chiến vừa rồi với BOSS, hắn là người duy nhất không xuất lực, huống chi lại là vật phẩm tốt như vậy, thế nào cũng phải đưa lên Quang Ảnh Thành không phải sao?

“Ngươi giữ là được rồi, bọn họ không dùng đến nó.” Nhìn ra tâm tư của đối phương, Hắc Diệu ảm đạm cười, nhân phẩm của vị kiếm sĩ này thật quá tốt, phải biết rằng đây là cực phẩm dành cho trang bị, đổi thành người khác cho dù cướp cũng phải có được. “Ngươi vốn là một thành viên của Quang Ảnh Thành, lấy thứ này có gì không được?”

Từ sau việc Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức và Cương Thiết Chi Thành phản bội công hội, nên Quang Ảnh Thành không quá tích cực thêm thành viên mới, lần này có cơ hội tốt, Hắc Diệu Chi Ngân nghĩ phải tập trung bồi dưỡng ba người này, để bọn hắn trở thành những thành viên trung tâm của Quang Ảnh Thành.

Nhìn Hắc Diệu Chi Ngân phân xong chiến lợi phẩm, Tịch Diệt vẫn luôn trầm mặc đứng một bên bước lên trước, vỗ vỗ vai hắn, người khác nhìn không hiểu, nhưng Hắc Diệu đương nhiên biết, Tịch Diệt muốn bảo mình cùng đi với hắn.

Nói thật, từ sau lúc nãy khi phối hợp với Tịch Diệt gϊếŧ BOSS, Hắc Diệu bắt đầu hối hận, hai người bọn hắn phối hợp cùng nhau ăn ý đến thiên y vô phùng, hiệu suất tuyệt đối cao hơn nhiều khi nhận lời đi cùng Thiên Không Chi Chiến, huống chi cuộc cá cược lúc trước hắn và Tịch Diệt đã đặt ra…

“Sư phó… ngươi còn chưa truyền thụ kỹ năng cho ta…” Bất Ái Thường Nga đi tới, đôi mắt to tội nghiệp nhìn chằm chằm Hắc Diệu Chi Ngân.

“Này…” Nhìn Quy Vu Tịch Diệt không nói gì nhưng vẫn toát ra vẻ cường thế, Hắc Diệu Chi Ngân bắt đầu do dự.

“Truyền kỹ năng cho hắn, sẽ trở lại.” Quy Vu Tịch Diệt nhìn thấy vẻ khó xử trên mặt Hắc Diệu, cuối cùng nhượng bộ, một tay cầm Manticore trên vai mình vứt cho Hắc Diệu Chi Ngân, lập tức thân hình nhoáng lên, đã biến mất vô tung – dù sao có con sủng vật Thứ Vĩ Sư còn tốt hơn vệ tinh định vị này, hắn lúc nào cũng có thể biết được hành tung của Hắc Diệu, huống hồ sau trận chiến vừa rồi, bọn hắn đã lên tới cấp hai mươi, chỉ cần đến cấp ba mươi, kỹ năng sẽ tự động giải phong ấn, đến lúc đó Hắc Diệu truyền thụ kỹ năng xong, sẽ không còn lý do nào để đi cùng bọn hắn.

Thấy đối phương như một trận gió mà đến vô tung đi vô ảnh, Bất Ái Thường Nga lúc này mới nhớ đến, ngây ngốc quay đầu nhìn Hắc Diệu: “Sư phó… Người vừa rồi là ai?”

“Hắn chính là Quy Vu Tịch Diệt.” Hắc Diệu Chi Ngân nhớ đến, Tịch Diệt ngay cả tự giới thiệu cũng không nói, liền nghênh ngang rời đi – thật đúng là một tên biệt nữu!

“Quy Vu Tịch Diệt!” Bích Hải Lam Thiên cũng kinh ngạc, bọn hắn đều là tiểu nhân vật không ai biết đến, tài đức gì mà có thể hữu duyên gặp gỡ rồi kết bạn với hai đại nhân vật truyền kỳ trong trò chơi? Hắn không khỏi thầm hận mình sao lại không chọn thích khách, tựa như Bất Ái Thường Nga bái sư phó này, tiền đồ sau này sẽ một mảng quang minh.

Thiên Không Chi Chiến nắm chặt ma tinh trong tay, không nói được lời nào, thật ra hắn đã đoán được thân phận của đối phương, thực lực cường hãn, quanh thân phát ra sát ý lạnh lùng, trước khi đi thì nhìn về phía hắn, ánh mắt tràn ngập ý tứ cảnh cáo – đó là mãnh thú, chỉ có mãnh thú mới sở hữu ánh mắt như thế khi thấy lãnh đọa của mình bị xâm chiếm.

Hắn phát giác mình có tâm ý với thanh niên Ma tộc này sao? Thiên Không Chi Chiến cười khổ – bất quá mình cũng không có cơ hội đúng không? Trong chốc lát hắn đã hiểu, người có tư cách đứng bên cạnh người kia, người có thể cùng kề vai chiến đấu với người kia, có lẽ chỉ có thể là đọa thiên sứ đó? Mà Hắc Diệu Chi Ngân cũng chỉ có thể ở bên cạnh Quy Vu Tịch Diệt mới không hề cố kỵ mà gương cung khoát tiễn bắn.

Phải kiên cường! Nhất định phải kiên cường. Ngón tay xoa lên Naraku Chi Kiếm toàn thân tối đen, Thiên Không Chi Chiến âm thầm thề.

>>Hết