Một Tịch Diệt khác xuất hiện trên màn hình, trên mặt rõ ràng là chiếc mặt nạ mà trong trò chơi Tịch Diệt luôn đeo không cởi ra: “Phát hiện vật thể lạ, công kích hay không công kích?”
“Là bằng hữu của ta.” Tịch Diệt thản nhiên nói.
Người trong màn hình giật mình, không nói một lời giơ hai tay, mắt trống rỗng, duy trì khoảng mười lăm phút rồi mở miệng: “Đã kiểm tra bên ngoài và không phát hiện siêu vi, đang tiến hành kiểm tra vào trong!”
… “Ngươi không cần kiểm tra siêu vi… là ta dẫn bằng hữu trở về…” Tịch Diệt không biết phải nói gì, chẳng lẽ cuộc sống của mình quá khép kín sao, thế nên trí não của hắn vừa nghe tin hắn dẫn bằng hữu về nhà đã kiểm tra xem hắn có nhiễm siêu vi hay không?
Nhà của Tịch Diệt lớn hơn nhà của Tô Diệc rất nhiều, cũng sạch hơn rất nhiều, tối thiểu cũng giống như nơi có người ở, nhưng thứ khiến Tô Diệc ngạc nhiên nhất chính là trí não của nhà Tịch Diệt. Tuy có chút khô khan, về phương diện tình cảm cũng không phong phú bằng Lam Địch, hơn nữa không thể tạo ra hình thể ngoài không trung, nhưng, nó đã có được một trí tuệ độc lập – trí não như vậy, trình độ tiên tiến như thế không chút thua kém cấp bậc của Lam Địch. Khó trách lần trước khi Sơn Miêu tiểu đội bị tập kích, Tịch Diệt chỉ trong một thời gian ngắn mà đã có thể tiến vào hệ thống máy tính đầu não, lấy được bản ghi chép số liệu, thì ra là có trí não trợ giúp.
“Sao thế?” Quy Vu Tịch Diệt đẩy cửa vào nhà, quay đầu nhìn Tô Diệc còn đang sửng sờ trước cửa, thản nhiên hỏi.
“Nga, không có gì, trí não nhà ngươi thật lợi hại.” Tán thưởng một câu, Tô Diệc cũng theo sau hắn đi vào.
Nhà hắn cũng thuộc dạng đơn giản, đơn giản chính là một người, một trí não, một du hí thương, nhưng rất nhanh đã thấy tất cả các loại dụng cụ được sắp xếp đầy trên tầng hai, trí não của Tịch Diệt đột nhiên nói: “Chủ nhân, đầu não của hệ thống trò chơi Lost temple thỉnh cầu được nói chuyện với ngươi.”
Nói chuyện? Tịch Diệt cùng Tô Diệc liếc nhau, thần sắc có hơi khó hiểu, chính phủ của Lost temple đã từng nói sẽ không can thiệp vào trò chơi ngoài hiện thực của các ngoạn gia, vì sao bây giờ lại chủ động liên lạc với bọn hắn?
“Tiếp nhận.” Tịch Diệt vẫn thuộc phong cách thần bí, không mở màn hình, chỉ để khung đối thoại, thì ra vì để tạo manh mối đầu tiên nhằm thúc đẩy việc hoàn thành nhiệm vụ, chính phủ Lost temple đang tạo không gian mới cho trò chơi muốn sử dụng những bức ảnh trong quá trình họ làm nhiệm vụ để tuyên truyền.
Theo phương pháp có thể giảm chú ý thì cứ giảm, Tô Diệc đương nhiên từ chối, nhưng khi nghe đến điều kiện ưu đãi thêm của hệ thống, thì đáp ứng.
Chuyện Tô Diệc đồng ý Tịch Diệt đương nhiên không phản đối, nhưng luôn cảm thấy kỳ quái vì sao Tô Diệc xưa nay luôn ghét phải xuất đầu lộ diện lần này lại tỏ ra thái độ khác thường như thế.
“Dù sao thì chúng ta đã quá nổi danh trong trò chơi rồi, cho dù chính phủ không dùng, thì tần số xuất hiện những bức ảnh của chúng ta trên diễn đàn cũng đã cao đến trời, không bằng cứ để chính phủ dùng chúng, chúng ta cũng được lợi.” Số tiền hiện có của hai người hiện tại là hơn mười vạn – tuy số tiền này không là gì đối với một thợ săn tiền thưởng mỗi lần làm nhiệm vụ được trả số tiền kếch xù, nhưng không phải có câu châm ngôn “Chân con muỗi cho dù nhỏ thế nào cũng là một khối thịt” sao? Huống chi căn cứ theo lời của họ, sẽ không công khai gương mặt sau lớp mặt nạ của hai người, nên việc này không ảnh hưởng gì tới bọn hắn.
“Được rồi, đáp ứng thì đáp ứng, không cần suy nghĩ nữa.” Tịch Diệt đi tới, hiển nhiên rất không thích việc đầu não trò chơi quấy rầy không gian của hai người “Dù sao bây giờ cũng không lên được trò chơi, tìm chút việc làm nào.”
Nghe thấy lời nói mang tính ám chỉ mạnh của đối phương, mặt Tô Diệc không khỏi đỏ lên, trò chơi quy định ngoạn gia với nhau phải đạt đến một vạn điểm hảo hữu mới có thể làm những chuyện tiếp xúc thân mật, hai người bọn hắn sớm chiều ở chung, độ hảo hữu tuy cao đến kinh người, nhưng vẫn chưa đạt tiêu chuẩn, nhưng hiện thực không giống trò chơi, không có quy định cứng nhắc này trói buộc, phương hướng phát triển không cần nghĩ cũng biết. “A… Đúng vậy, hay là chúng ta tìm chút gì ăn đi được không? Trong du hí thương đã nửa năm, bụng cũng trống rỗng.”
Tô Diệc vội nói, đi về phía cửa, vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Tịch Diệt, mặt nhất thời nóng như lửa thiêu, nói hắn đang dùng chiến thuật kéo dài thời gian cũng được, nói hắn mang tâm tính đà điểu cũng không sao, trong nhà hiện tại chỉ có hai người là hắn và Tịch Diệt (không tính hai trí não), hắn thật sự không thể tự nhiên.
Không ngờ Tịch Diệt thế nhưng lại sảng khoái đáp ứng, chuyện này khiến Tô Diệc ngạc nhiên, phải biết rằng đối phương là loại người không bao giờ chần chờ việc gì.
Thật ra trong lòng Tịch Diệt đã tính toán xong rồi, tuy hiện tại rất muốn đẩy ngã hắn, nhưng ngắm bộ dáng đối phương đỏ mặt không được tự nhiên cũng là một loại hưởng thụ, lại nói một bữa tiệc lớn phải cần công sức nấu nướng, đạo lý này gọi là quá nóng lòng sẽ không thể ăn được đậu hủ thơm. Nhân vật chính đáng thương của chúng ta hiện tại vẫn còn trong cơn ngạc nhiên, không biết mình đã sắp thành món thịt trên thớt kia, chỉ còn chờ đối phương chiên xào hấp nướng, sau đó để lên đĩa, ăn sạch sẽ.
Tạm thời không đề cập đến việc hai người ra ngoài mua đồ, lúc này bên phía trang web chính phủ đã náo nhiệt như lễ mừng năm mới, hiệu suất khai phá của trò chơi mau đến khiến người khác phải líu lưỡi, bên này vừa liên lạc với hai người, bên kia đã thiết kế xong một sân khấu tráng lệ, sau một giờ đồng hồ, số khách ghé thăm đã lên đến hàng trăm vạn. Chỉ cần tiêu đề trên đầu trang cũng đủ hấp dẫn tầm mắt của người khác.
“Trò chơi đã biết được tin tức vị ngoạn gia thuộc Thiên Sứ tộc duy nhất đã đọa thiên, Lost temple có phải đã sắp bước vào thời đại hắc ám hay không”
“Tình huynh đệ? Nghĩa bằng hữu? Sự lựa chọn như vậy có đáng giá hay không?” Nhất thời diễn đàn thảo luận đến phô thiên cái địa về chuyện giữa hai người bọn hắn. Có người nói bọn hắn trọng tình trọng nghĩa, có người nói bọn hắn quá ngu ngốc, phần thưởng như thế mà không lấy, còn có người suy nghĩ bay xa hơn, thậm chí có người công khai đoán quan hệ giữa hai người bọn hắn. Tóm lại cực kỳ huyên náo, độ “náo nhiệt” cao đến không thể cao hơn!
Ngoài một bài viết mang tên “Rốt cuộc thì độ chênh lệch thực lực có cao lắm hay không”. Những bài viết chiếm tần số được ghé thăm cao nhất, chính là hình ảnh chiến đấu, từ lúc tham gia đại hội Thiên Hạ Đệ Nhất Võ Đạo lần thứ nhất, Sơn Miêu tiểu đội đã nổi danh thiên hạ, hơn nữa là cuộc Công Thành Chiến kiến dựng Quang Ảnh Thành, không ít các ngoạn gia vừa mới gia nhập cũng biết đến. Đỉnh điểm là biểu hiện của bọn hắn trong Thông Thiên Tháp, càng khiến cho các ngoạn gia phải ồ lên.
Mọi người đã từng trải qua đương nhiên biết độ cường hãn của quái trong Thông Thiên Tháp, không nói đến các tiểu quái đông như hải triều, chỉ cần BOSS xuất hiện dưới mỗi cầu thang cũng đủ khiến người phải mang hận. Nhưng bọn hắn không những thuận lợi gϊếŧ quái lên tới đỉnh cao nhất, mà còn qua được khảo nghiệm của thần Osiris, thành công bước lên bậc thang thông thiên, việc này không thể không khiến người khác phải bội phục.
Vì thế có người đã ác ý suy đoán, bọn họ có phải đã chơi tài khoản đặc thù hay chính là ngoạn gia GM vân vân. Nhưng rất nhanh đã được phía chính phủ của Lost temple trả lời thực thuyết phục, rằng chỉ số của từng ngoạn gia đều được phân ra theo giá trị cơ bản của mỗi người, nói cách khác người đó mạnh thế nào, đều chính là thực lực tự thân của người đó, tất cả các nhiệm vụ của trò chơi đều được đầu não quản lý, tồn tại của GM chỉ là phương tiện để ngoạn gia thông suốt những nghi vấn và nhận những trách cứ, hoàn toàn không tồn tại thứ gọi là ngoạn gia GM mà ngoạn gia vừa nói.
Những lời nói thanh minh này vừa ra đã ngăn chặt tất cả những suy đoán ác ý của mọi người, sau đó họ càng thêm hâm mộ cuồng nhiệt, Quy Vu Tịch Diệt và Hắc Diệu Chi Ngân chỉ trong khoảng thời gian một ngày ngắn ngủi đã bay lên thành danh nhân của trò chơi này…
“Chủ nhân, mau đến xem, mau đến xem!” Còn chưa bước vào nhà, Tô Diệc đã nghe thấy thanh âm của Lam Địch, năng lực thích ứng của nó thực mạnh, nhanh như vậy đã xem đây là nhà mình, xấu hổ liếc nhìn Tịch Diệt, người nọ cũng không lộ biểu tình khó chịu, ngược lại còn mỉm cười, không khỏi thấy yên lòng.
Còn chưa kịp cởi giày, Lam Địch đã vọt tới huyền quan, “Chủ nhân, ngươi mau nhìn!” Mở tay ra, đó chính là đoạn hình ảnh trên web trò chơi, Hắc Diệu Chi Ngân vô lực ngã sang một bên, Tịch Diệt thì tự rút song đao chém xuống đôi cánh màu trắng của mình – xem ra, hình ảnh này đúng là rất kinh tâm động phách. Nói không cảm động là nói dối.
Tính cách của Lam Địch rất đơn thuần, người đối xử tốt với Tô Diệc nó đều tán thành một trăm phần trăm, lập tức tất cả những ấn tượng xấu đối với Tịch Diệt trước khi hóa thành không khí, xông lên hôn một cái thật kêu lên mặt Tịch Diệt. Hình ảnh lập thể hôn mình đương nhiên không có cảm giác gì, nhưng ngoại hình giống Tô Diệc như đúc kia vẫn khiến cho tim Tịch Diệt đập mạnh.
Tô Diệc cũng đỏ mặt tía tai, nhìn trí não giống mình và Tịch Diệt làm ra hành động thân mật như thế… rất ngượng… lại xen lẫn một tia khó chịu…
Hoảng sợ phát hiện mình đang ghen, mặt Tô Diệc đỏ đến nỗi sắp lan xuống cổ – bất tri bất giác tình cảm của hắn đối với Tịch Diệt đã đạt đến loại trình độ này rồi sao!
Dung nhan tuấn mỹ như bị nhiễm son, ửng đỏ mang chút ngượng ngùng, những sợi tóc rũ xuống trên trán che khuất hơn nửa khuôn mặt, cảnh tượng trước mắt quá mức hoạt sắc sinh hương, khiến cho Tịch Diệt từ trước đến nay luôn kiêu ngạo về sự tự chủ của mình cũng lập tức không thể khống chế, trong đầu còn đang tìm cách nên tiếp cận thế nào, thì thân thể đã phản ứng, đợi đến khi hắn lấy lại lí trí, thì phát hiện mình từ khi nào đã áp đối phương lên tường, hung hăng hôn lên môi đối phương.
Đôi môi ấm áp mềm mại, hô hấp ẩn chút vị ngọt, làm người ta nhớ tới một loại thức ăn mang tên “rau câu trái cây”, nhưng mỹ vị trước mắt này còn hơn thế nữa, nó khiến người nếm qua muốn dừng mà không thể, cứ thế mà chiếm lấy, mυ'ŧ lấy, càng thêm xâm nhập, khao khát đến vô tận…
Không như nụ hôn trong trò chơi lúc ấy, nụ hôn lần này mang xúc cảm rất chân thật, cảm giác thỏa mãn khi ôm chặt người mà mình yêu thương trong tay, khiến lòng hắn như ngập tràn, nụ hôn ngày càng cuồng nhiệt, phảng phất sóng biển đang bào mòn đá ngầm, từng đợt từng đợt nối đuôi nhau, triền miên không bao giờ dứt…
>>Hết