Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)

Chương 13

“Này, ngươi nói bọn họ ba ngày nay làm gì?” Ám Đồng đi ra từ trướng bồng tập thể, duỗi thắt lưng nhìn về phía tiểu trướng bồng của Hắc Diệu “Chẳng lẽ là làʍ t̠ìиɦ?” Lúc trước thấy trong mắt Quy Vu Tịch Diệt hiện ra sự độc chiếm cùng ghen tuông như thế đã làm hắn cảm thấy sự tình không thích hợp. Huống chi lúc sau trướng bồng còn để vào trạng thái cấm vào, muốn hắn không nghĩ đến phương diện kia cũng khó.

“Hôm nay đại hội Thiên Hạ Đệ Nhất Võ Đạo sẽ bắt đầu, bọn họ dù không tham gia cũng phải đưa chút thức ăn chứ …” Thương Lãng đi ra phơi nắng cũng híp mắt nhìn chằm chằm tiểu trướng bồng kia, phụ họa nói.

“Chẳng lẽ hai người các ngươi không biết, độ hữu hảo mà không vượt qua một vạn là không thể có những tiếp xúc quá mức thân mật sao? Chúng ta cùng một chỗ đã lâu như vậy mà độ hữu hảo chỉ mới hơn hai nghìn!” Phù Tô đi đến ngăn lại tưởng tượng nhàm chán của hai người.

“Oa ~ tiểu Tô Tô thật lợi hại.”

“Oa ~ tiểu Tô Tô thật cơ trí.” Hai người ăn ý biến thành chó con …

… “Hai người các ngươi mau đi thu thập đồ vật, sau đó chuẩn bị vào thành!!!” Mũi nhọn nguy hiểm của pháp trượng ngưng tụ thành bông tuyết cùng băng, biết rõ đây là điềm báo trước sự bùng nổ, Ám Đồng cùng Thương Lãng liếc mắt nhau vội vàng chui vào trướng bồng thu thập đồ vật.

Hệ thống quy định tất cả những người dự thi đều phải đến chỗ thành chủ Lí Tiên trong thành báo danh sau đó trải qua vòng loại mới được tiến vào, nhờ vào phúc Sơn Miêu tiểu đội cấp S dong binh đoàn, mọi người cũng bớt đi nỗi khổ cùng người khác chém gϊếŧ, trực tiếp đến Lỗ Bối Đa Thành tham gia thi đấu. Trận đấu chia làm hai phần, thi đấu đoàn thể cùng thi đấu cá nhân, hôm nay thi đấu đoàn thể trước. Thi đấu đoàn thể quy định số người một đội phải mười hoặc dưới mười, chiến đấu đến khi có một bên nhận thua hoặc là toàn bộ thành viên đều tử vong mới thôi.

Hình thức thi đấu là đội trưởng mỗi đội sẽ rút thăm, Thương Lãng bẻ bẻ tay, khí thế mười phần vói tay vào thùng rút thăm, lấy một tờ giấy mở ra, mặt trên viết “Tổ B, mười ba”

… “Hỗn đản!”

“Rác rưởi!”

“Ngươi chết tới nơi rồi!”

Trong nháy mắt đao quang kiếm ảnh, điện thiểm lôi minh, vào thời điểm Hắc Diệu không hiểu gì, đã xảy ra sự kiện đội trưởng Sơn Miêu tiểu đội bị đội viên vây đánh hội đồng, Thương Lãng bị đánh đến mặt mũi bầm dập được kéo đến phòng y tế chữa trị.

“Này, sao thế?” Hắc Diệu thấy cả màn huyết tinh khép lại cái cằm sắp trật khớp, nhẹ giọng hỏi.

“Rút trúng con số như vậy, không gϊếŧ hắn đã là tiện nghi cho hắn lắm rồi.” Lắc lắc tờ giấy trên tay, Ám Đồng căm giận nói.

“Thế nào? Đối thủ rất mạnh?” Chẳng lẽ ngay từ đầu nhóm bọn họ đã gặp phải cây thiết bản, chạm phải đối thủ không thể chiến thắng?

“Không phải, ngươi xem con số này, mười ba, sách sách ~ điềm xấu đến cỡ nào!!”

… Chỉ là bởi vì có điềm xấu thôi sao? “Cái kia, là mê tín mà?” Hắc Diệu bắt đầu có chút đồng tình với Thương Lãng.

“NO ~ NO ~ NO ~ Dong Binh đoàn mọi cách sinh tồn đều phải là thứ nhất, mê tín là thứ ắt không thể thiếu.” Tinh Linh pháp sư Phù Tô đẩy đẩy chiếc mắt kính, thập phần nghiêm túc sửa lại lời nói, hôm nay hắn không cầm trong tay pháp trượng như thường ngày, mà đã trở thành một thất cốt chiết phiến bạch sắc, ngẫu nhiên mở ra quạt quạt, xứng với pháp bào phiêu dật của hắn, lại có chút phong phạm của cổ hậu thế gia công tử.

“Ai, pháp trượng của Phù Tô đâu? Chẳng lẽ đã chơi đến mất hoặc bị rớt rồi sao?” Sau khi đoản cung của mình bị gãy, Hắc Diệu cũng đưa vũ khí này cùng vũ tiễn liệt vào danh sách tiêu hao phẩm.

“Không phải, pháp trượng trong tay Phù Tô không phải pháp lực tăng phúc mà là pháp lực áp chế, pháp trượng thông thường thi triển ma pháp là vì phòng thủ mà không phải dùng trong những tình huống ngộ sát.” Ám Đồng hảo tâm giải thích nghi hoặc cho Hắc Diệu.

“Kia hiện tại sao lại không cần?”

“Khó có được cơ hội quang minh chính đại gϊếŧ một người, sao có thể buông tha!” Ánh mắt chợt lóe bạch quang sau đơn phiến , sát khí đập vào mặt mà đến, Hắc Diệu Chi Ngân âm thầm rùng mình. Cả người lẫn vật đều tuyệt đối không nên để bị mê hoặc bởi bề ngoài tao nhã vô hại của Tinh Linh pháp sư này, nội tâm của tên đó là một con quỷ a!!!

Trận đấu đoàn thể thực nhàm chán, ít ra thì trong mắt Sơn Miêu tiểu đội là như thế. Ám Đồng nhìn chằm chằm màn hình trực tiếp theo dõi trận đấu, uống một ngụm nước trái cây thật lớn, nhàm chán đến muốn phun nước “Yếu quá, sao lại đánh lâu như vậy …”

“Thực vô vị, thực vật tiểu đệ, còn có gì ăn không? Ta đói bụng ~” Ngáp một cái, Thương Lãng nhìn chén đĩa trống rỗng trước mắt, song nhãn lại chuyển về phía Hắc Diệu.

“Không được ăn! Bằng không đến lúc bắt đầu trận đấu ngươi sẽ vì bão thực độ quá cao mà hành động chậm chạp.”

“Ha ha ~ đối thủ trình độ như vậy, một mình Phù Tô là có thể giải quyết rồi ~ sao phải dùng đến ta!”

Lời còn chưa dứt, đầu đã ăn một cây quạt của Phù Tô “Điều thứ hai trong cách sinh tồn của Dong Binh đoàn: tuyệt đối không được xem thường đối thủ!”

Tuy rằng lời nói của Phù Tô rất có đạo lí, nhưng những đối thủ trước của bọn họ thật sự quá yếu, Hắc Diệu, Tịch Diệt cùng Thương Lãng cơ hồ không có cơ hội ra tay, chức nghiệp máu ít của đối phương đều bị quần công ma pháp phạm vi lớn của Phù Tô gϊếŧ ngay đương trường, những chiến sĩ máu nhiều hơn chút bị vòng ma pháp cuồng oanh lạm tạc, còn chưa kịp thở đã bị chủy thủ của Ám Đồng tống về nơi sống lại …

Cứ thuận buồn xuôi gió như thái rau vượt qua bốn vòng, Sơn Miêu tiểu đội rốt cuộc cũng đυ.ng vào một đối thủ khiến bọn họ chú ý —– Thí Thần tiểu đội. Cũng giống như Sơn Miêu tiểu đội, là đội ngũ có thành thích khó bại. Đối thủ mạnh mẽ khiến cho chiến ý tiềm tàng sâu trong mạch máu bắt đầu sôi sục, bắt đầu từ bình minh, Ám Đồng luôn an vị lập tức trên nhảy dưới múa, trong mắt tràn đầy hưng phấn, Thương Lãng ngồi một bên không ngừng lau chùi lưỡi kiếm của mình, vũ khí của hắn rất đặc biệt, cả thân kiếm đỏ như máu, không biết được làm ra từ thứ gì, lưỡi kiếm còn loáng thoáng tỏa ra quang mang hắc sắc, vừa thấy đã biết không phải là vật tầm thường, rất có thể là vũ khí cấp bậc sử thi tử giai.

Quy Vu Tịch Diệt lấy Ma Túy Độc Dược mà lúc trước Hắc Diệu chế tạo từ Thất Diệp Mạn Đà La cùng Nữ Vu Hoa ra, thật cẩn thận bôi vào lưỡi đao trên thanh song đao của mình. Phù Tô có vẻ trầm ổn nhất, nhưng với hàn quang không ngừng lóe trên mắt kính của hắn có thể thấy được nội tâm hắn đang cực kì nóng lòng.

“Tốt, chúng ta đến bố trí chiến thuật một chút.” Chiết phiến bạch sắc khép tại tạo ra một tiếng “ba”, Phù Tô đẩy mắt kính xuất ra một xấp tư liệu, phát vào tay bọn họ “Căn cứ theo tư liệu biểu hiện lúc trước, đối phương là một tiểu đội gồm mười người có thực lực không tầm thường, cụ thể gồm: một long thương kỵ sĩ, một kiếm sĩ, hai thích khách, ba pháp sư, một đạo tặc, một triệu hoán sư và một mục sư. Lấy phương diện công kích mà nói, không bài trừ tên long thương kỵ sĩ và tên pháp sư kia là song chức nghiệp giả.”

“Thoạt nhìn thật là một đội ngũ hoàn thiện a.” Hắc Diệu nhìn tài liệu trong tay mình tán thưởng nói, chức nghiệp của đối phương được phân phối cực kỳ hợp lí, chiến sĩ hệ có thể thu hút sự chú ý, pháp sư cùng triệu hoán sư thì tấn công từ xa, đạo tặc cùng thích khách sẽ là pháp bảo đánh bất ngờ, cuối cùng cam đoan mục sư trở thành hàng dự trữ trong trận chiến.

“Ân, xét theo nhân số, mười so với năm, bên chúng ta rất bất lợi.” Không hổ là suy nghĩ của Sơn Miêu tiểu đội, lời lẽ phân tích của Phù Tô rất rõ ràng, đánh trúng chỗ yếu hại “Ưu thế của chúng ta ở chỗ đối phương không rõ thực lực của chúng ta lắm, Sơn Miêu tiểu đội tuy thanh danh tại ngoại, nhưng số lượng đội viên trực tiếp ra tay rất ít. Trong những trận đấu trước, ngoài ta cùng Ám Đồng ra, những người còn lại đều không ra tay, ta phỏng chừng bọn họ cũng không rõ ràng lắm chức nghiệp của các ngươi. Chúng ta sẽ thắng ở chỗ đánh bất ngờ.”

Nói đến đây, khóe miệng Phù Tô gợi lên một độ cung thị huyết: “Phỏng chừng bọn họ sẽ dồn tất cả hỏa lực lên người ta, cho nên, Tịch Diệt, ngươi cùng Ám Đồng đảm nhận nhiệm vụ trong mười giây khi vừa bắt đầu phải đem nhân số chênh lệch san bằng. Thương Lãng hãy ngoan ngoãn cuốn lấy hai tên long thương kỵ sĩ và kiếm sĩ, nếu làm không được thì cứ tự giác mà đến điểm sống lại chờ ta.”

“Phù Tô yên tâm.” Chiến sĩ đã chịu đủ độc hại một chút cũng không để uy hϊếp của Tinh Linh pháp sư trong lòng, vẫn như trước mỉm cười biếng nhác đáp.

“Còn ta thì sao?” Thấy người khác đều tự tuân lệnh, Hắc Diệu ngoan ngoãn giơ tay hỏi.

“Ngươi là vũ khí bí mật của chúng ta ~” Mỉm cười, trên gương mặt Phù Tô nở ra một nụ cười ấm áp như gió xuân, dường như cùng pháp sư bạo lực vừa rồi là hai người khác biệt “Ngươi trước hết cứ lấy thân phận ngâm du thi nhân mà lên sân khấu, chờ thời cơ thích hợp thì gϊếŧ cái tên long thương kỵ sĩ, về phần lúc nào thì chính ngươi nắm giữ.”

Trong lúc bọn họ đang nghiên cứu về đối thủ. Thì thành viên của Thí Thần tiểu đội cũng mang vẻ mặt nghiêm túc cầm tư liệu ngồi trong trướng bồng.

“Lão đại, đối thủ của chúng ta lần này thoạt nhìn cũng là một cây thiết bản cứng cáp a ~” Kiếm sĩ Cương Thiết Chi Thành cầm tư liệu trong tay phất phất đến ra tiếng “ba ba”, trên mặt lại không hề lộ vẻ lo lắng, ngược lại tràn đầy hưng phấn.

“Đừng nóng vội, hiểu biết của chúng ta về đối thủ quá ít, nhược điểm về nhân số cho thấy bọn họ có chỗ nào đó hơn người.” Long thương kỵ sĩ Túy Sát Giang Sơn khoát tay, ý bảo tên kiếm sĩ cao lớn kia an phận một chút, lần này gặp phải kỳ phùng địch thủ cũng làm hắn rất hưng phấn, nhưng là đầu lĩnh của đội, Túy Sát Giang Sơn cũng hiểu được phải bình tĩnh phân tích trước khi chiến đấu mới là mấu chốt của chiến thắng.

“Có gì đâu chứ, hai đánh một, chôn cũng chôn chết bọn họ!” Đạo tặc Cực Đoan Phân Tử hoạt động mười đốt ngón tay, tỉnh bơ nói.

“Ân! Nhưng là ta muốn một mình đấu với cái tên pháp sư kia, các ngươi ai cũng không được ra tay!” Luôn tồn tại một thứ gọi là ‘hơn kém’ trong lòng, Hoàn Mỹ Phong Bạo từ lúc bắt đầu đã chú ý đến Tinh Linh pháp sư Phù Tô kia, hiện nay gặp phải đối thủ, loại cơ hội ngàn năm một thuở này, nói sao cũng không thể bỏ qua được.

“Không được, đây là thi đấu đoàn thể, nếu muốn so tài thì đợi đến khi thi đấu cá nhân thì tùy ngươi đánh!” Đổ một gáo nước lạnh lên đầu hắn, Túy Sát Giang Sơn lại lần nữa nhìn tư liệu trong tay, tin tức hữu dụng thực sự quá ít, trước mắt bọn họ còn chưa biết hết chức nghiệp của đối thủ. “Ta lặp lại lần nữa, tuyệt đối không thể khinh địch, ta không hy vọng kỷ lục bất bại của chúng ta bị kết thúc trong tay bọn họ.”

“Lão đại quá cẩn thận rồi ~” Cực Đoan Phân Tử bĩu môi nhỏ giọng oán hận, thích khách Nhất Quỷ Tha Đao đứng cạnh hắn cũng không tiếng động gật đầu đồng ý.

Túy Sát Giang Sơn bất đắc dĩ nhìn đội hữu của mình, những người này không thể nghi ngờ là tinh anh trong tinh anh, nhưng vì sự bất bại cho tới nay đã làm bọn họ quá mức kiêu ngạo, hắn sợ đội ngũ của mình không phải bại trong tay đối thủ, mà là bại bởi bản thân quá mức tự cao tự đại.

“Ta cảm thấy Giang Sơn lão đại nói có lý.” Lục Đạo Luân Hồi khoanh tay đứng ở góc sáng sủa, yên lặng nghe bọn họ thất chủy bát thiệt tranh luận đột nhiên mở miệng nói: “Hiểu biết của chúng ta đối với bọn họ quá ít, chủng tộc, chức nghiệp, kỹ năng cũng không biết. Ngươi xem, chúng ta thậm chí còn không rõ ràng khuôn mặt của hai người trong bọn họ.” Lục Đạo Luân Hồi vươn tay, chỉ chỉ vào tấm ảnh mang mặt nạ của Quy Vu Tích Diệt cùng Hắc Diệu Chi Ngân trên tư liệu.

“Oa ~ hai người này thật xứng đôi ~” Đoạt lấy tư liệu trên tay Lục Đạo Luân Hồi, pháp sư Quốc Sĩ Vô Song phát ra cảm thán ~

“Đúng a, đúng a ~ này quả thật chính là tuyệt phối của tổ hợp băng sơn công cùng nữ vương thụ a ~” Trong mắt mục sư Vẹc-xây Hoa Hồng bốc lên hai trái tim màu hồng. “Lục Đạo, tư liệu có ảnh chụp này cho ta được không?”

“Ngươi không phải cũng có sao?” Lục Đạo Luân Hồi đối hai sinh vật tự xưng là “đồng nghiệp nữ” này hoàn toàn bó tay.

“Tư liệu của người ta là trắng đen, còn của ngươi là in màu …”

… “Muốn thì lấy đi.” …

“Da ~!! Cảm tạ …”

“Oa ~ tiểu công thật oai a ~ tuyệt đối là lãnh khốc công!! ~”

“Ta xem là cường công! Hai người này rõ ràng là mĩ cường hợp tập!”

“Ngươi không thấy khí chất của tiểu công có hơi giống với Lục Đạo sao?”

“Di … đúng vậy đúng vậy … Thông qua lần thi đấu này rất có thể giữa ba người sẽ xuất hiện đóm lửa ái tình, tạo ra một hồi ngược luyến kinh thiên động địa a …” Quốc Sĩ Vô Song đã hoàn toàn chìm đắm trong tưởng tượng của mình.

… “Đúng a ~ ba người nhất định sẽ là trước XO sau OX rồi lại XXOO tiếp sẽ là OOXX cuối cùng phát triển thành 3P ngọt ngào …”

Nghe cuộc đối thoại khủng khϊếp của hai người, gân xanh trên đầu Túy Sát Giang Sơn liên tiếp nổi lên, không thể nhịn được nữa bạo rống một tiếng: “Hội nghị chấm dứt.” Đá mọi người ra khỏi trướng bồng của mình.

Cứ như vậy vốn là một hội nghị thảo luận chiến thuật nghiêm túc đã kết thúc trong cuộc đối thoại YY phao phao phấn hồng của hai đồng nghiệp nữ mạo hiểm …

>>Hết