Chương 22
Đêm khuya, tổng bộ cảnh sát, văn phòng phó cảnh O Ký.Cửa chớp bị đóng chặt lại, Tạ Gia Hoa cầm một chồng tư liệu, sắc mặt lạnh lùng đứng trước bàn. Ngồi sau bàn là thượng cấp của gã, vẻ mặt cũng nghiêm túc sắc bén. Hai người đồng loạt nhìn về phía một thanh niên đầu tóc rối bù mặt mũi bẩn thỉu đang vắt chân ngồi trên ghế sô pha hút thuốc —— đó chính là A Bưu, bảo tiêu của Hạ Lục Nhất.
“Cậu theo Hạ Lục Nhất một năm rưỡi, vậy mà cũng không tra được gì sao?” Lưu sir đập bàn cả giận nói.
A Bưu ngoạm thuốc xòe tay nói: “Sir à, không phải tôi không muốn mà là Hạ Lục Nhất cảnh giác quá cao! Sau khi Thanh Long chết, hắn thành người duy nhất nắm giữ đường dây thuốc phiện trong Kiêu Kỵ đường. Tôi chỉ biết hắn có mấy đường dây mà thôi, bình thường chủ yếu đều liên hệ với Thôi Đông Đông. Còn về đường dây chính của hắn, đều là tự hắn giao ‘hàng’, chỉ mang mấy bảo tiêu có tư lịch sâu, không mang loại như tôi đây. Hơn nữa chưa đến một khắc giao hàng, thì đến cả cận vệ cũng không biết xe dừng ở chỗ nào.”
“Nếu còn chưa tra được, cậu đã nhanh như vậy bại lộ thân phận làm gì?”
“Sếp à, tôi cũng đâu muốn vậy!” A Bưu nói, “Tôi nguyện ý vì dân hi sinh, nhưng cũng không thể chết một cách không minh bạch như thế! Đêm nay chỉ cần tôi không chết ở trong đó thì Hạ Lục Nhất nhất định sẽ hoài nghi tôi, không phải người Phì Thất thì chính là người Sai lão, nếu tôi trở về tìm hắn, không phải là đang tìm chết sao? Huống hồ lần này còn không phải tôi thấy Phì Thất giở trò, nên rút về báo cho các anh, bằng không sao các anh có thể tóm được nhiều người như vậy?”
Lưu phó cảnh tư nắm tài liệu trên bàn, đập lên đầu gã, mắng thêm một trận: “Còn dám mạnh miệng! Làm côn đồ hai năm! Cái tốt thì không làm! Lại đi học toàn cái xấu! Còn dám đùa bỡn lão tử!? Hả?!”
A Bưu ôm đầu trốn liên tục, ủy khuất nói: “Con mẹ nó, tôi mạo hiểm tính mạng lăn lội trong đó hai năm dễ lắm sao! Lưu sir anh đối đãi công thần như vậy, quả thật chính là lấy oán báo ơn!”
“Công thần?! Công cái con mẹ mày!” Lưu phó cảnh tư càng nghe càng phát hỏa, đập bôm bốp thêm một trận.
“Ai nha! Tạ sir anh đừng đứng nhìn, cứu mạng!”
Tạ Gia Hoa mày không nhăn, coi như không thấy hai người họ đang tranh chấp. Sắc mặt gã băng lãnh suy tư một lát, rồi nói với Lưu phó cảnh tư: “Hiện trường bị thiêu hủy, người nhà họ Hoa đều đã chết hết, quốc lộ gần đó không có máy ghi hình. Thủ hạ Phì Thất và Hạ Lục Nhất có quyền xung đột, bằng chứng dễ bị lật đổ. Dựa vào mấy chứng cơ trước mắt, rất khó định tội hắn. Quan trọng là nhanh chóng Hạ Lục Nhất và bắt thủ hạ tâm phúc của hắn, tốt nhất là để thủ hạ của hắn khai cung.”
“Cái này thì quá khó.” A Bưu chen vào nói: “Hạ Lục Nhất làm người hào sảng lại có nghĩa khí, thu người thì thu luôn cả tâm, nếu tôi không phải nằm vùng, thì tôi cũng nhất mực trung thành với hắn. Thủ hạ hắn bán cha ruột cũng không bán hắn.”
“Hay hay hay a! Tôi xem hắn chính là cha ruột cậu rồi! Cậu đi mà giúp hắn hỗn vào trong Tam Hoàng đi! Đừng con mẹ nó, về đây nữa!” Lưu phó cảnh tư làm bộ muốn đập gã. Gã nâng tay làm bộ cản, rồi hậm hận co người hút thuốc.
“Cậu về viết một bản báo cáo chi tiết về Hạ Lục Nhất, ba ngày sau giao cho tôi.” Tạ Gia Hoa nói với A Bưu: “Tính cách, sở thích, người hat lui tới, địa điểm ra vào… Tất cả mọi thé, chỉ cần cậu nghĩ tới thì đều phải viết hết. Ít nhất là một vạn chữ.”
“Gì?!” A Bưu thét to: “Tạ Sir, hai mươi năm qua em chưa bao giờ viết cái gì đến một vạn chữ!”
Tạ Gia Hoa không để ý tới gã, gật đầu chào Lưu sir rồi xoay người rời đi. Chỉ để lại A Bưu khổ đại cừu thâm nhìn Lưu phó cảnh tư, ánh mắt tha thiết.
Lưu phó cảnh tư thở dài một tiếng: “Viết đi, vài năm nay vất vả cho cậu rồi. Tôi sẽ phái người bảo hộ cậu 24/24, sau khi sóng gió qua đi thì sẽ lập tức an bài cậu cải danh xuất ngoại!”
……
Hạ Lục Nhất trong một đêm gió tanh mưa máu, trừ bỏ ăn cơm phải chống đỡ, thì không hề cảm thấy thân thể có chỗ nào không tốt. Lười biếng duỗi eo trên giường Hà Sơ Tam, hắn gãi tóc sắp xếp lại thông tin một lượt trong đầu, rồi tắt đèn đi ngủ.
Cháo uống quá nhiều, ban đêm móc tiểu, hắn xỏ dép lê lọ mọ đi wc. Khi trở về đi ngang qua sô pha, thì bắt gặp cảnh Hà loai choai co thành một đoàn, đầu gối trên túi công văn, đôi chân dài gần như buông thõng trên mặt đất.
Áo khoác trên người cậu ta, giờ đã trượt xuống.
Hạ Lục Nhất đi qua nhìn thấy, khom lưng nhặt áo khoác lên, đắp lại lên người cậu.
Sau khi tiếng chân hắn biến mất, Hà Sơ Tam trong bóng tối mở mắt, tay lặng lẽ vuốt ve hai cái trên áo khoác.
Hà ảnh đế mai phục trong đêm tối, giấu tài, tùy thời mà động. Rất lâu sau, cậu nghe được tiếng ngáy nhỏ truyền qua từ phòng Hạ Lục Nhất, vì thế tay chân rón rén bước xuống sô pha, dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt cửa, cẩn thận dè chừng từng chút từng chút đẩy cửa ra.
Hạ Lục Nhất nghiêng người ngủ, hô hấp đều đặn. Trong phòng tối om, chỉ có một tia sáng mỏng chiếu vào qua khe hở bức màn, miễn cưỡng có thể thấy một hình bóng mơ hồ—— tấm chăn mỏng vắt trên hông hắn tạo nên một đường nét duyên dáng, tiếp đó chính là bờ mông cong cong…
Hà Sơ Tam chống cửa đứng, yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, không dám tiến thêm một bước —— cậu biết khi ngủ Hạ Lục Nhất vẫn rất cảnh giác, chỉ cần hơi có tý gió thổi qua thì nhất định sẽ vươn mình một cước đạp người bắn vào tường!
Cậu như quỷ ảnh giữa đêm khuya đứng ở cửa, trong lòng thầm mến người đến nồng nàn và cuồng rình coi đáng khinh, yên lặng nhìn lúc lâu. Cuối cùng ở trong lòng than nhẹ một tiếng, tạm thời thỏa mãn mà nhẹ nhàng đóng cửa phòng, bò lại sô pha ngủ.
Phòng khách truyền đến tiếng mặt sô pha ma sát với quần áo, mà người vẫn luôn gắt gao nhắm mắt – Hạ Lục Nhất lại chợt nhíu mày trong bóng tối.
Chán sống. Trong lòng hắn mắng một câu.
Hai vị cả đêm mang ý xấu, đến buổi sáng thì trong mắt giăng đầy tơ máu. Hà Sơ Tam đánh ngáp ốp trứng làm sandwich, Hạ Lục Nhất vừa bò dậy đi vệ sinh, thấy sandwich thì ghét bỏ bĩu môi, tiếp tục trèo lên giường ngủ bù.
Hà Sơ Tam không dám đi chọc vị lão đại thiếu ngủ này, để sandwich ở trên mặt bàn, xách túi đi ra ngoài mua đồ. Trời sinh cậu lớn lên trắng trẻo tuấn tú, tính tình lại lễ phép ôn hòa, vô cùng được nhóm bác gái yêu thích, liên tiếp hỏi hắn chuyển đến khu phố này bao lâu, công tác ở chỗ nào. Sau nửa giờ, cậu thắng lợi trở về, trong túi vải còn tăng lên hai bó rau không tốn tiền.
Cậu mua thêm một cái nồi nhỏ khác và một số gia vị, đóng cửa bếp thì loảng choảng leng keng một trận bên trong. Đến giữa trưa, Hạ lão đại buồn ngủ bò dậy rửa mặt, cậu ngó đầu ra từ trong phòng bếp: “Lục Nhất ca, anh tỉnh?”
“Ờ.”
“Nhớ đánh răng, bàn chải mới ở trong cốc.”
“Câm miệng.”
Hà Sơ Tam bưng một bát thịt bò nóng hổi, một bát cá hấp mà khi xưa được lão đại ưu ái qua, còn có một đĩa rau, đều sắp hết trên bàn trà. Trong phòng cậu không có một cái ghế dư nào, hai người đành ngồi một loạt ở trên ghế sô pha, cùng nhau khom lưng gắp đồ ăn.
Vốn đã phải chen lấn, Hà Sơ Tam còn muốn co dùi chỏ gắp thức ăn cho Hạ Lục Nhất, lại bị Hạ lão đại một đũa cản về: “Tự ăn đi.”
“Miệng vết thương còn đau không?” Hà Sơ Tam hỏi.
“Không có việc gì.”
“Tối hôm qua ngủ ngon chứ? Có ra mồ hôi không, nếu ra mồ hôi thì để tôi thay băng một lượt.”
Hạ Lục Nhất mặt không đổi dùng đũa xé thịt cá. Biếи ŧɦái biết rõ lại còn hỏi, nửa đêm rình coi, còn dám hỏi lão tử ngủ ngon hay không?!
Hắn không trả lời, nhét thịt cá vào trong miệng nhai nghiền, rồi đột nhiên nói: “Chủ nhật hôm nay, sao cậu không hẹn Tiểu Hà ra ngoài chơi?”
Hà Sơ Tam vẻ mặt bình tĩnh, gặp một cọng rau nói: “Mấy ngày nay cô ấy không khỏe, không tiện ra đường.”
“Bệnh gì?”
“Cô ấy không nói rõ, chỉ nói với tôi là không có chuyện gì. Chắc là bị cảm.”
“Ha, không phải hai người ân ái lắm sao? Sao cô ấy sinh bệnh mà cậu không đi ngó một cái?”
Hà Sơ Tam buông mắt, lật cá, lại nâng mắt nhìn Hạ Lục Nhất, trên mặt vẫn là vẻ chính trực thành thật, còn thêm vài phần như đang lo lắng cho người yêu: “Đúng đó, chiều này tôi phải đi thăm cô ấy.”
“Hiện giờ cô ấy ở đâu?”
“Ở thành Cửu Long, thuê phòng cùng các chị em.”
“Sao không đưa cô ấy qua đây ở cùng.”
Hà Sơ Tam thoáng ngượng ngùng cụp mắt: “Còn chưa tới bước cuối.”
Vờ vịt đi! Cậu cứ tiếp tục vờ vịt cho lão tử xem nữa đi!
Trong lời nói của Hạ lão đại đều mang gai, câu câu đều có hố, từng bước áp tới, Hà ảnh đế binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, không lộ dấu vết. Hai vị nhà này luận bàn cả bữa cơm, cũng không phân cao thấp. Dọn xong bát đũa, Hà Sơ Tam làm như thật, đổi một bộ tây trang, nói lời tạm biệt với Hạ Lục Nhất: “Lục Nhất ca, anh nghỉ ngơi cho tốt. Tôi đi thăm Tiểu Hà, tối về mang cơm cho anh.”
Hạ Lục Nhất tựa vào trên sô pha đọc mấy bản tạp chí sáng nay cậu mua về, ờ một tiếng.
“Có thứ gì muốn tôi đưa cho Đông Đông tỷ không? Hoặc chị ấy muốn giao cho anh?”
“Không cần qua ‘công ty’, gần đó đều là thường phục.” Hạ Lục Nhất nói: “Mua cho tôi một chiếc điện thoại, loại mới ra.”
Hà Sơ Tam đáp ứng một tiếng, ăn mặc thành nhân mô cẩu dạng đi thăm người yêu. Hạ Lục Nhất tựa bên cửa sổ, hất lên một góc rèm, thấy cậu cước bộ vững vàng, vẻ mặt thản nhiên đi qua ngã tư, không hề có nửa điểm sơ hở.
Chán sống rồi!
Hạ Lục Nhất ngồi trên sô pha đọc tạp chí bát quái cả buổi chiều, trong đầu nhét đầu ân oán danh môn. Lăn lên giường đánh một giấc, đang nửa tỉnh nửa mê thì nghe thấy tiếng mở cửa, bắn người ngồi dậy, lại vô tình động phải miệng vết thương ở thắt lưng.
Hắn đau đến nghiến răng nghiến lợi, đỡ eo đứng lên. Hà Sơ Tam ở bên ngoài nói: “Lục nhất ca, tôi về rồi.”
“Tôi để điện thoại mới chỗ này cho anh nhé.” Cậu đang nói thì bắt gặp dáng đi quái dị của Hạ Lục Nhất: “Anh sao vậy? Miệng vết thương đau?”
Hạ Lục Nhất tiêu sái khoát tay, mặc áo ngủ Tepdy, ra vẻ bình tĩnh đặt mông ngồi trên sô pha, hai chân vắt chéo, ra vẻ lão đại.
“Gà Hải Nam, dưa nộm.” Hà Sơ Tam mang về một đống hộp để lên bàn, nói: “Cơm rang, còn có dưa ba ngâm. Vi cánh mập và canh cá diếc là canh tôi nấu để dưỡng bệnh cho Tiểu Hà, cô ấy bảo nhiều quá nên mang về một ít, anh uống xem có thích hay không.”
“Cậu nấu cơm ở nhà Tiểu Hà?”
“Ừm.”
Hạ Lục Nhất không nói gì, bê canh uống. Gà Hải Nam là món hắn vừa ý, nhưng lại không thích dưa nộm. Cuối cùng là thằng nhóc này ăn cơm cùng Tiểu Hà, hay là chạy về nhà làm cơm cho ba? —— đạn khói này ném đến thật thật giả giả, không thể biết rõ cái gì.
Hạ lão đạu suy xét có nên xuống tay thẳng hay không, đợi về sau, để người đem Tiểu Hà gọi đến công ty xem lợn chết đổi thành người sống, hù không được Hà Sơ Tam nhưng hù cô ta thì dư sức, không lo không nói thật.
Thừa dịp hắn đang ăn cơm, Hà Sơ Tam lại đi ra ngoài một chuyến. Lúc trở về không biết từ lúc nào đã mang theo một cái TV cũ nhỏ, rồi tự mình làm một cái giá anten: “Lục Nhất ca anh xem Tv, còn tôi trở về công ty có chút chuyện.”
Đêm nay là trung thu, giờ này mọi người trong gia đình thường đoàn tụ, cùng nhau thưởng nguyệt, nhưng hắn lại không biết quý trọng thời gian hai người này, cứ như vậy mà bỏ rơi Hạ lão đại, không hề lưu luyến mà kẹp túi công văn rời đi.
Hạ Lục Nhất bị vứt bỏ trong phòng, suy xét rồi lại suy xét, một lát sau lại cảm thấy có khi mình ngủ nhiều quá đến mức sinh ảo giác, một lát sau lại cảm thấy kỹ xảo tìm chết của tên kia quá hoàn hảo, bụng dạ khó lường, nếu để lâu tất thành họa, không bằng bóp chết sớm cho xong việc.
Hắn dùng điện thoại mới gọi cho Tiểu Mã, Tiểu Mã như thường lệ ở đầu dây bên kia hỏi han ân cần, nịnh nọt một phen, Hạ Lục Nhất bực mình nói: “Phì Thất giật dây Hứa Ưng gϊếŧ Thanh Long, là Hoa tham trưởng sai sử phía sau.”
Tiểu Mã hít một ngụm khí lạnh: “Hả? Hoa tham trưởng? Thanh Long lão đại với lão ta không thù không oán, sao lão, lão ta vì cái gì?!”
Hạ Lục Nhất cũng muốn biết là vì cái gì, điều này làm cho hắn xác định năm đó chuyện liên quan đến Thanh Long còn có điểm khúc mắc, hắn cau mày trầm ngâm nói: “Tra tiếp, tra người Hoa tham trưởng!”
“Vâng!”
Dặn dò một phen. Hắn lại gọi cho Nguyên thúc.
Hiện giờ mấy vị trưởng lão đang họp trong nhà Nguyên thúc, ấn loa ngoài đồng loạt nghe. Nguyên thúc chưa từng nói, ngược lại Cát lão vẫn luôn không hợp Hạ Lục Nhất lại chất vấn trước: “Tiểu Lục, giờ Hòa Thịnh hội nói cậu giả đàm phán, có ý gϊếŧ Phì Thất và Hoa tham trưởng, muốn các vị lão đại giang hồ làm chủ công đạo. Đại ca kết nghĩa của Phì Thất —— Kiều gia, hiện giờ đã tìm đến tận cửa đòi chúng ta nói lý. Cậu còn chọc Sai lão! Tiếp theo phải làm thế nào, trong lòng cậu đã tính được gì chưa hả?”
Hạ Lục Nhất lạnh lùng nói: “Cát lão, nghe lời này của ông dường như không tin tôi?”
“Nói cái này làm gì, tôi chỉ quan tâm cậu. Cậu là lão đại, cậu mà xảy ra chuyện gì thì anh em trong bang hội phải làm thế nào, mấy lão già chúng ta phải ra sao?”
“Đúng vậy, Tiểu Lục.” Cừu thúc nói: “Giờ cậu đang ở đâu? Có cần phái người đến giúp không?”
“Tôi ở nơi an toàn. Việc này tôi đương nhiên sẽ xử lý, mấy người không cần bận tâm.”
Hắn vừa nói thế, Cát lão và Cừu thúc đều không nói lời nào, lúc này Đoàn thân vương mới mở miệng: “Nếu cậu nói vậy, chúng ta cũng yên tâm. Nguyên ca, ngài còn gì nói chứ?”
Thanh âm trầm trầm của Nguyên thúc truyền qua: “Tiểu Lục, cuối cùng thì Hoa tham trưởng có phải do cậu gϊếŧ hay không?”
“Không phải, là Phì Thất gϊếŧ lão.” Hạ Lục Nhất bình tĩnh nói.
“Vậy thì tốt, chuyện này nói không chừng sẽ kinh động đến ‘lão chưởng quỹ’. Cậu nhất định phải xử lý thỏa đáng.”
“Yên tâm đi, Nguyên thúc.”
Hạ Lục Nhất cúp máy. Ngồi trên sô pha cân nhắc từng thái độ và ngôn ngữ của các vị trưởng lão, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Nói đến rồi nói đi, mấy lão già chết tiệt này đang không yên lòng về hắn.
Nhưng hắn cũng không để mấy lão già đứng nói chuyện không đau eo này để vào mắt, tuy hắn làm việc kiêu ngạo nhưng vẫn có chừng mực, dám cùng Phì Thất khiêu chiến, ắt đã có hậu chiêu.
Ngồi phịch trên sô pha xem TV, hắn ngẩng đầu nhìn ánh đèn huỳnh quanh trên trần nhà tối tăm, nhớ tới lời Phì Thất trước khi nói, còn có thái độ của mấy vị trưởng lão, trong lòng lại nổi lên một trận khó chịu. Hắn cảm thấy trong miệng nhạt tếch, muốn một điếu thuốc lá.
Chán sống rồi, không mua lão đại nhà mi một điếu thuốc, lần sau mà chạy về phía mi, thì đổi họ san…! Phi! Không có lần sau!
……
Đến đêm khuya, Hà Sơ Tam khoác áo gió về nhà, lọ mọ mở cửa phòng. TV trong phòng khách vẫn còn sáng, còn Hạ Lục Nhất đã lên giường ngủ.
Hà Sơ Tam tay chân rón rén tắt TV, tắm rửa thay quần áo, sau đó cầm áo khoác muốn ngủ trên sô pha, kết quả lại thấy Hạ Lục Nhất cau mày khó chịu đi ra.
“Đánh thức anh sao?”
Hạ Lục Nhất ờ một tiếng, đi vào wc, trở lại thấy Hà Sơ Tam co ro chân tay chen trên sô pha, quanh mắt thâm một vòng—— bận rộn một tuần, cuối tuần cũng không nghỉ ngơi tốt —— chung quy vẫn có phần mệt mỏi.
“Lên giường đi ngủ.”
Hà Sơ Tam di một tiếng,“Anh ngủ đâu?”
“Nói cái giề?” Chẳng lẽ lão tử còn phải hạ mình ngủ sô pha?!
Hà Sơ Tam hoàn toàn không tin được trên trời lại rơi một cái bánh ngọt như vậy, ôm áo khoác chạy vào phòng ngủ, chỉ trong vài bước ngắn ngủi, cậu đã biết Hạ lão đại đang tính cái gì. Hà ảnh đế mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, thành thật trèo lên giường, chui vào góc giường, nghiêng người ngủ, bộ dáng rất quy củ.
Hạ Lục Nhất tắt đèn, nằm xuống phía sau cậu, cũng nghiêng người ngủ —— chủ yếu là sợ bị đè vào vết thương.
Thật ra Hà Sơ Tam làm trên giường này vẫn coi là rộng, ít nhất còn tốt hơn cái giường sát hoen rỉ ở thành Giao Long kia. Hai đại nam nhân chỉ cần không động tay động chân, vẫn khó có thể chạm nhau, huống chi ở giữa còn chen thêm một đống chăn.
Trong đêm tối, Hạ Lục Nhất nhìn chằm chằm vào cái cổ trơn bóng của Hà Sơ Tam, hoàn toàn thanh tỉnh, thời thời khắc khắc chuẩn bị chờ thằng nhóc này chịu không nổi mà dụ hoặc chung gối, lộ ra dấu vết —— sau đó đến lúc cậu ta quấy rỗi thì một cước đạp xuống giường, đạp thành bùn nhão!
Kết quả là thằng nhóc thành thật cả một đêm. Mặc kệ hắn giả vờ bộ ngủ, cố ý ngáy hay là lật người rơi chăn, thì Hà Sơ Tam vẫn lù lù bất động, thành thật ngu, trời sụp cũng không sợ.
Đến rạng sáng, cuối cùng thì Hạ lão đại cũng buông tay, nhắm mắt ngủ. Hà Sơ Tam nghe thấy tiếng ngáy nhỏ sau lưng, khẽ cong khóe môi.
……
Hạ Lục Nhất ngủ một giấc ngon lành đến tận giữa trưa, vò tóc rối bò dậy, xỏ dép đi ra phòng khách, Hà Sơ Tam đã làm cho hắn một bàn sandwich làm bữa sáng, còn có một tờ giấy.
“Lục nhất ca, cơm trưa ở trong nồi, anh hâm nóng lên rồi ăn. Tối tôi trở về.”
Hạ Lục Nhất vứt tờ giấy qua một bên, cầm sandwich cắn hai miếng, đặt mông ngồi trên sô pha bắt đầu xem TV.
Xem chưa bao lâu thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân quen thuộc, Hà Sơ Tam mở khóa vào phòng.
“Quên gì?” Hạ Lục Nhất hỏi cậu.
“Không, tôi quên mất anh sẽ không hâm đồ.” Hà Sơ Tam nhận mệnh nói.
Hạ lão đại hừ lạnh một tiếng.
Hà Sơ Tam đặt hộp cơm mình đem về nhà lên mặt bàn: “Tiểu Hà lam bento cho tôi, anh ăn trước đi. Tôi đi hâm nóng đồ ăn.”
Hạ Lục Nhất đầy hoài nghi nhìn hộp cơm tình yêu này, cầm đũa thử ăn một miếng, quả thật không phải tay nghề của Hà Sơ Tam.
Xem ra hôm qua Tiểu Hà đã uống canh cá của Hà Sơ Tam nên hôm nay tự mình làm cơm để đáp lễ—— tình cảm tốt như vậy, nói không phải tình yêu cuồng nhiệt thì không ai tin.
Hạ Lục Nhất nhìn bộ dạng hưng phấn của Hà Sơ Tam bước nhanh vào phòng bếp, tâm tình tốt như vậy, lại nhìn hộp cơm tinh xải trước mặt… Cán cân trong lòng cuối cùng cũng miễn cường từ “hoài nghi” đổ sang “vừa nghi vừa thực”.
——sau đó đột nhiên thấy no bụng.
Hà Sơ Tam bưng cơm thịt mà sáng nay đã làm sẵn lên, thấy Hạ lão đại đang nghiêng mình dựa vào sô pha xem TV, còn “hộp cơm tình yêu của Tiểu Hà làm” lại gần như không động vào.
“Lục Nhất ca, sao không ăn?”
“Lạnh.”
“Vậy anh ăn cái của tôi này.”
“Ờ.”
Hà Sơ Tam vội vàng ăn xong bento, kẹp túi công vặn chạy về công ty. Hạ Lục Nhất nhìn canh cá lạnh ngắt trên bàn, vẻ mặt như thường xem Tv, sau đó đột nhiên nâng chân đạp đổ hộp bento mà Hà Sơ Tam ăn chỉ còn dính vài hạt cơm xuống đất!
Hộp bento đổ kêu lạch cạch một tiếng, nảy lên đổ qua một bên, vẩy ra vài giọt nước. Hạ Lục Nhất nheo mắt nhìn vài giọt nước màu nâu trên mặt đất, hay, thật là hay ha?
Thằng nhóc kia chỉ biết đọc đọc sách, vô vị không thú vị, Tiểu Hạ xem trọng cậu ta ở điểm nào? Tinh anh? Ha, con mẹ nó, thay người ta làm công thì kiếm được bao nhiêu tiền?
Mọe nó, không phải thích nam nhân sao? Nhanh như vậy đã chuyển giới? Chẳng lẽ lên giường thượng qua đàn bà mới biết là tốt thế nào? Mọe nó, năm trước không phải còn bày cái dạng nam trinh tiết muốn chọc giận lão tử sao?!
Trong lòng Hạ lão đại cuồn cuộn sóng ngầm, mặt không đổi chống đầu ngồi trên sô pha một lát, rồi ném điều khiển TV, tiến vào phòng ngủ nằm trên giường.
Hắn lăn lộn trên giường, một lúc sau cảm thấy thằng nhóc này cuối cùng đã đi lên chính đạo, cũng coi như nghe lời, không uổng lão đại quan tâm đến hắn, một lúc sau lại cảm thấy diễn giả thành thật đáng chết, nói thích là thích, mọe nó thay đổi thất thường, tính cách bạ đâu nói đấy. Lăn qua lăn lại không cẩn thận đè lên miệng vết thương, nhất thời đau đến mức hít một ngụm khí lạnh.
“Đệt!” Hắn trút căm phẫn bằng cách ném gối đầu ra ngoài!
Gối cánh tay một lần nữa nằm xuống, hắn khó chịu nhìn đèn huỳnh quang trên trần nhà, chuẩn bị đem thằng nhóc vô liêm sỉ này ra sau đầu, tính toán chuyện bang hội, chính là đúng lúc đó vị trí gối đầu ban đầu lại có —— một vài tấm hình.
Hắn hồ nghi cầm một tấm lên nhìn… Khóe mắt giật giật!
Sắc mặt hắn vặn vẹp, ngón tay run rẩy nhặt thêm mấy tấm ảnh khác để nhìn kỹ qua một lần, sau đó đỡ eo nhảy xuống giường, kéo tủ quần áo, lấy ra cái hộp da đen kia.
Vứt máy ảnh qua, lật lộ flim lên, kéo dài chiếu qua đèn huỳnh quang——
“Hà —— Sơ —— Tam ——!!!”
Diễm Thiếu: Hô Hô, chương sau tui đặt pass nha.
Pass: Tên thật của Thanh Long lão đại. Tên không dấu, không viết hoa, không cách, 13 chữ. (từng xuất hiện ở