Vừa dứt lời, cả người Ngô Kế Thanh liền mãnh liệt bị một cỗ sức mạnh khó hiểu hút về phía trước.
Cổ sức mạnh kia tới thập phần đột nhiên, khiến Ngô Kế Thanh không kịp phản ứng, chỉ có thể bị động mất đi lực khống chế thân thể. Cùng lúc đó, Tô Duy Thượng tạo một thanh đao gió thật lớn, tay phải chỉ huy thanh đao bổ tới hướng Ngô Kế Thanh.
“Keng —— “
Đao nước của Cảnh Hạ rơi xuống đất, vỡ ra trở thành một vũng nước.
“Cảnh Hạ”
Tiếng rống giận dữ của Tô Duy Thượng cùng với đao gió hung ác đồng thời bổ tới hướng Cảnh Hạ. Miệng vết thương bên hông Cảnh Hạ còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, thời điểm cậu né tránh đao gió vừa lúc bị vỡ ra, khiến cậu nhẹ nhàng kêu rên một tiếng.
Bên kia, Ngô Kế Thanh bỗng nhiên đạt được tự do đã có phòng bị, cùng Tô Duy Thượng kịch liệt triền đấu.
Cảnh Hạ bưng miệng vết thương lần thứ hai đổ máu, miễn cưỡng chống đỡ thân hình.
Nếu muốn nói người đối với công kích của Tô Duy Thượng hiểu rõ nhất, tuyệt đối sẽ không phải là Cảnh Hạ, lại càng không phải Kỷ Xuyên Trình, mà là Ngô Kế Thanh.
Cho dù có kinh nghiệm đời trước cùng Tô Duy Thượng giao tiếp, tại phương diện vật lộn quyết liệt, Cảnh Hạ hiểu biết Tô Duy Thượng cũng không bằng Ngô Kế Thanh. Tại thời điểm chưa có những lời đồn đó xuất hiện, Tô Duy Thượng vẫn luôn cùng Ngô Kế Thanh tiến hành giao đấu dị năng. Rồi sau đó lời đồn truyền ra, Tô Duy Thượng vì đạt được sự tín nhiệm của Ngô Kế Thanh càng thường xuyên mời gã tiến hành đối chiến.
Hai người bọn họ đối với chiêu của đối phương đều thập phần tinh thông quen thuộc, mà đến lúc này, cũng càng có vẻ “ăn ý” ngoài ý muốn. Trừ thân thủ tám lạng nửa cân vật lộn quyết liệt ra, băng hệ dị năng cùng trình độ dị năng của Ngô Kế Thanh đều cao hơn Tô Duy Thượng không ít, nhưng người nọ lại có được không gian quỷ dị, có thể nói là hoàn toàn san bằng điều chênh lệch này thậm chí ẩn ẩn có ý vượt qua.
Bởi vì mất máu, mặt Cảnh Hạ trắng bệch. Cậu nhìn hai người đang tranh đấu cách minh mười thước, chỉ thấy trên hai người đều quyết liệt, nhưng không thể xem nhẹ chính là, Ngô Kế Thanh mơ hồ rơi xuống hạ phong.
Nếu loại xu hướng này tiếp tục, bị đánh chết trước tuyệt đối sẽ là Ngô Kế Thanh.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên, một trụ băng đâm thẳng từ trên mặt đất, làm Tô Duy Thượng bất ngờ không kịp đề phòng bị đâm thủng mắt cá chân, cậu ta lảo đảo một bước lộ ra một sơ hở. Ngô Kế Thanh thấy thế lập tức tạo một thanh kiếm băng lạnh lẽo đâm tới hướng cậu ta, mắt thấy sắp đâm trúng ngực Tô Duy Thượng
Phút chốc Tình thế đột nhiên nghịch chuyển
Tô Duy Thượng nhe răng cười không biết từ chỗ nào mãnh liệt rút ra một thanh trường đao, tuy rằng lưỡi đao đã tổn hại, nhưng mặt trên đã có không ít vết máu biến thành màu đen. Thời điểm Ngô Kế Thanh thấy rõ đã cách lưỡi dao kia không đến nửa thước, căn bản không thể rút về
“Ngô Kế Thanh, đồ ngụy quân tử, tôi phốc…”
Thanh âm Tô Duy Thượng im bặt, một ngụm máu tươi đột nhiên từ trong miệng phun ra. Trường đao trong tay cậu ta mãnh liệt đâm trúng bụng bên trái Ngô Kế Thanh, nhưng không đâm trúng vị trí vốn là trái tim. Cậu ta thong thả cúi đầu, kinh ngạc nhìn ngực mình, lạnh cả người.
Chỉ thấy một thanh trường đao trong suốt bằng nước đang xuyên thấu ***g ngực của cậu ta, lộ ra một nửa bên ngoài. Đao nước kia nhìn qua yếu ớt lúc này đã ngưng tụ thành lưỡi dao sắc bén, trên thứ trong suốt ấy nhiễm máu đỏ tươi, còn không ngừng từ miệng vết thương chảy ra, ướt nhẹp vạt áo trước của cậu ta.
Cảnh Hạ miễn cưỡng đứng trên mặt đất, lòng bàn tay tay phải còn cầm thanh đao băng kia, phía cuối của thanh đao là lưỡi dao đâm thủng người Tô Duy Thượng. (Giải thích chút: bạn Hạ đứng cách trẻ Thượng 10 thước mà không có đao nào dài tới 10 thước đâu nên bạn trẻ Hã phải tạo ra một cọc băng dài vài thước rồi cuối của cọc băng là lưỡi dao ấy.:3
Ngô Kế Thanh trọng thương ngã xuống đất, cả người run rẩy không ngừng hộc máu, mà Tô Duy Thượng giãy dụa xoay người đi vài bước về phía trước, sắc mặt trắng bệch nhìn Cảnh Hạ.
Thần sắc Cảnh Hạ cũng không tốt, dưới tình huống bị thương còn sử dụng dị năng quá độ, điều này làm bên môi cậu cũng phiếm ra một tia máu tươi. Cậu mang vẻ mặt hờ hững nhìn Tô Duy Thượng đi từng bước một về phía mình, không bi không mừng, cực kỳ bình tĩnh.
“Khụ khụ…” Từ miệng phun ra một búng máu, Tô Duy Thượng nói: “Tao… Tao không có thua…”
Cảnh Hạ bưng miệng vết thương giữa bụng, bình thản nhìn Tô Duy Thượng: “Mày thua.”
“Không” Thanh âm đột nhiên cất cao, Tô Duy Thượng bộ mặt dữ tợn: “Tao không có thua Tao muốn gϊếŧ mày Tao muốn gϊếŧ mày Tao muốn khụ khụ…”
Cảnh Hạ sớm đã xem tay phải rũ xuống, mà lưỡi dao xuyên thấu ngực Tô Duy Thượng không có biến mất. Lưỡi dao kia cắm ở miệng vết thương Tô Duy Thượng gắt gao, giảm bớt tốc độ mất máu, nhưng dưới ánh mặt trời nóng cháy chiếu rọi xuống, ẩn ẩn có xu thế tan chảy.
Tô Duy Thượng nện bước thong thả: “Dựa vào cái gì… Dựa vào cái gì mày có được mấy thứ này Dựa vào cái gì tao lại chết đi trong lần thú triều đầu tiên Tao không cam lòng, tao không cam lòng Tao muốn gϊếŧ mày, tao muốn gϊếŧ mày ”
Nghe Tô Duy Thượng nói, hai mắt Cảnh Hạ chậm rãi trợn to. Cậu đột nhiên cảm giác đại não trống rỗng, toàn thân trừ bỏ miệng vết thương bụng bên trái còn có loại cảm giác lạnh lẽo, mặt khác mỗi ngõ ngách trong cơ thể cũng như rơi vào hầm băng, không thể hô hấp.
Cậu run rẩy thanh âm, hỏi: “Cái gì gọi là… Mày lại chết đi trong lần thú triều đầu tiên?”
Tô Duy Thượng từng bước một tập tễnh đi tới phía Cảnh Hạ bên này, bước chân cậu ta rất chậm, mấy lần thiếu chút nữa té ngã, nhưng như trước không có buông tha. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp tất cả đều là phẫn hận đố kỵ, khiến cái loại xinh đẹp minh mị này thiếu vài phần, mà thêm một ít sắc thai đố kị khó coi.
Tại phía sau cậu ta, ý thức Ngô Kế Thanh đã bắt đầu mơ hồ.
“Mày cho là mày thắng sao? Mày cho là mày thành công sao? Không có khả năng Tao cho mày biết, tao sống thêm đời này chính là vì nhìn mày chết như thế nào”
Vừa dứt lời, Cảnh Hạ liền mãnh liệt cảm giác đến một cỗ sức mạnh cường đại kéo thân thể cậu đi về phía trước. Sức mạnh kia tới rất đột nhiên, làm cậu căn bản không có khả năng phản ứng, thân thể bị thương cũng khiến cậu khó có thể thoát khỏi lực đạo như vậy.
Trước khi khoảng giữa hai người họ bằng không——
Là Tô Duy Thượng lấy ra trường đao ở trong tay.
Tựa như nó xuất hiện một cách thần bí khó lường, khi nó đâm trúng Ngô Kế Thanh cũng nháy mắt biến mất, mà hiện giờ… Nó lại mang theo khí tức lành lạnh tử vong như băng mà chỉ vào ngực Cảnh Hạ.
Cảnh Hạ theo bản năng muốn chống cự, nhưng phát hiện hết thảy quá mức nhanh chóng, ngay thời điểm cậu có thể miễn cưỡng khống chế thân thể, khoảng cách với trường đao kia đã không đủ một thước. Tô Duy Thượng liều mạng lấy khí lực cuối cùng huy đao về phía trước, mà Cảnh Hạ cũng miễn cưỡng mà mở ra một tường nước.
“Phanh —— “
Sức mạnh lôi kéo thân thể đột nhiên biến mất, Cảnh Hạ phút chốc rơi xuống trên mặt đất.
Chỉ thấy thân thể Tô Duy Thượng mãnh liệt bị đánh lênvách đá, cậu ta hừ một tiếng phun ra một mồm to đầy máu tươi, sau đó cả người nằm úp sấp trên mặt đất không ngừng run rẩy. Lưỡi dao xuyên qua trên người cậu ta bởi vì va chạm đột nhiên này mà toàn bộ vỡ thành băng vụn, rơi lả tả trên mặt đất.
Cảnh Hạ một tay dùng sức che miệng vết thương đổ máu liều mạng hô hấp, ngẩng đầu, tầm mắt đột nhiên đối diện người đàn ông lo lắng chạy đến kia.
Kỷ Xuyên Trình mặc một kiện áo dài màu đen, không biết có phải là bởi vì quá mức lo lắng hay không, trên trán anh nổi lên một tầng mồ hôi tinh tế. Anh cũng không thèm liếc mắt một cái Ngô Kế Thanh cùng Tô Duy Thượng nằm ngang trên mặt đất, thẳng tắp chạy tới hướng Cảnh Hạ, hai tay run rẩy nâng cậu dậy, thanh âm khẽ run: “Miệng vết thương thế nào? Tần Sở ngay trong khu chữa bệnh phía sau, anh lập tức mang em đi tìm cô ấy”
Thần sắc kinh hoảng sợ hãi hiện trên khuôn mặt tuấn mỹ kia, một chút cũng không có tao nhã thanh quý như dĩ vãng, thật giống như đang sợ hãi chỉ cần mình lơ đãng một giây, liền sẽ mất đi bảo vật trân quý.
Bởi vì năng lực tự lành của tiến hóa giả tương đối cường đại, tốc độ đổ máu ngay bụng Cảnh Hạ đã bắt đầu giảm bớt, nhưng sắc mặt của cậu không cách nào khống chế bởi vì mất máu mà có chút tái nhợt. Cậu khẽ lắc đầu: “Em…Không sao, Ngô Kế Thanh cùng Tô Duy Thượng có khả năng qua không nổi.”
Kỷ Xuyên Trình nhìn cũng không nhìn Tô Duy Thượng cùng Ngô Kế Thanh phía sau cả người run rẩy đến sắp ngừng hô hấp, anh nhíu chặt mày quan sát thương thế Cảnh Hạ. Sau khi xác định thật không có vấn đề, mới chậm rãi thở ra một hơi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “May mắn…”
Cảnh Hạ ngơ ngác: “Cái gì?”
“Không có gì.”
Vừa dứt lời, Kỷ Xuyên Trình liền lập tức đưa tay, không cần ngắm trúng anh liền trực tiếp nổ tung khối đá to chặn tầm mắt bên kia. Khi khối đá bị nổ thành vụn, một ít tiến hóa giả chung quanh đều kinh ngạc nhìn về phía nơi này.
Kỷ Xuyên Trình một tay ôm lấy Cảnh Hạ, sau đó cao giọng nói: “Nơi này có hai người bệnh, yêu cầu lập tức đưa đến khu chữa bệnh.”
Không cần anh nói thêm nữa, lập tức có hai cái tiến hóa giả về ngũ giác vội vàng tiến lên cõng Tô Duy Thượng cùng Ngô Kế Thanh, thẳng hướng khu chữa bệnh mà chạy tới.
Tầm mắt Cảnh Hạ theo động tác Kỷ Xuyên Trình hướng về phía trước, không có khối đá to lớn này ngăn cản, cậu rốt cục có thể chân thành thấy rõ tình cảnh bên ngoài. Chỉ thấy trên bờ biển nơi nơi đều tràn ngập vết máu thâm trầm đen đặc, hương vị tanh hôi thật lâu không tiêu tan, còn sót lại rất nhiều thi thể thú biến dị cùng… xác chết nhân loại.
Thỉnh thoảng có người trật tự thu thập thi thể trên bờ biển, hiển nhiên trận chiến dịch này đã tại thời điểm Cảnh Hạ chiến đấu mà chấm dứt, viết lên một cái dấu chấm tròn không hoàn mỹ. (ý bảo chấm hết.
Cảnh Hạ trong lòng chấn động: “A Xuyên, đây là có chuyện gì? Em nửa giờ sau còn nhìn thấy Conger biến dị kia đi qua hướng phía đê đập, hiện tại…” Nói xong, tầm mắt Cảnh Hạ đảo bốn phai đột nhiên tập trung tại phía đê đập tổn hại một nửa, thanh âm chậm rãi dừng lại.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Kỷ Xuyên Trình khắc sâu lên thần sắc phức tạp, thật nhanh lại che dấu vô cùng tốt. Anh nhẹ nhàng hít một tiếng, mắt híp lại: ” Conger biến dị kia đã lui, ngay sau đó mười mấy phút đồng hồ anh đuổi tới nơi này. Những thú biến dị đó cũng đồng thời theo nó rút về bãi biển, cho nên hiện tại đang thu thập chiến trường.”
Không nói chuyện đê đập nữa, Kỷ Xuyên Trình trực tiếp ôm Cảnh Hạ rất nhanh từ nơi tổn hại này tiến vào bên trong căn cứ.
Cảnh Hạ kinh ngạc hỏi han: “Hôm nay bọn chúng rõ ràng đến có chuẩn bị, như thế nào sẽ liền rút lui đơn giản như vậy? ”
Kỷ Xuyên Trình sắc mặt thập phần thâm trầm, qua hồi lâu, anh mới bất đắc dĩ thở dài nói: “Bởi vì vua đã trọng thương rời đi, chúng nó có việc quan trọng hơn là phải đi bảo hộ nó, mà không phải… Cùng nhân loại đối kháng.”
Cảnh Hạ cả người chấn động, rốt cuộc nói không ra lời.
Gió biển gào thét từ đại dương mênh mông vô biên vô hạn, thổi tán mùi dã thú cùng mùi máu tươi trên bãi biển. Sóng biển một lần lại một lần không biết mệt mỏi đánh ập cát đá trên bờ biển, lại như thế nào cũng không thể rửa đi vết máu sâu và đen kia.
Trận chiến tranh đã chính thức bắt đầu khai hỏa này, tuyệt đối sẽ không có con đường rút lui.