Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 58

Thái dương đổ lửa đem đại địa thiêu đốt đến nóng cháy, người đi hai bên đường đều ăn mặc đơn giản, một bộ giống như cảnh giữa hè. Nếu không phải thời gian ban ngày ngắn lại còn có bốn giờ hơn mặt trời đã trở về tây, chỉ sợ không có người tin rằng bây giờ đang là một mùa đông ở giữa bán cầu Bắc.

Cảnh Hạ khó được không đi căn cứ huấn luyện để tiến hành huấn luyện, mà lại vội vã tiến đến sở nghiên cứu.

Hai tháng tới này, một ít tiến hóa giả dũng mãnh thực lực khá mạnh đều được Lô giáo sư an bài tiến hành tiến hành huấn luyện chuyên môn với các hạng mục khác nhau. Vì Cảnh Hạ có được dị năng thủy hệ, cho nên Lô giáo sư đã an bài chuyên môn cho cậu là huấn luyện ở đáy biển gần đê.

Khu vực kia đã được sở nghiên cứu kiểm tra ba ngày một lần cam đoan không có biến dị thể cấp A, đối với thực lực trước mắt của Cảnh Hạ mà nói gần như là tuyệt đối an toàn. Mà Cảnh Hạ cũng có lòng tin này, dù có đối mặt với con bạch tuột biến dị cấp A hai tháng trước đi nữa, cậu cũng tuyệt đối sẽ không giống như trước luống cuống tay chân như vậy.

Nghĩ đến Lô giáo sư bên kia truyền đến lệnh triệu tập khẩn cấp, cậu liền dùng tốc độ nhanh nhất trực tiếp chạy đi. Cậu vừa chạy, thiếu chút nữa đã đem Kỷ Kỷ mập phì phì quăng ra ngoài.

Tiểu Hắc khẩn trương nắm chặt tóc Cảnh Hạ, thân thể nhỏ càng không ngừng xóc nảy trong gió, trước sau cũng không bị quăng xuống đất.

Trên thực tế, khoảng thời gian thảnh thơi hưu nhàn này quả thực là thiên đường mà Kỷ Kỷ ước mong tha thiết

Nghênh đón ánh sáng mặt trời ôn hòa rạng rỡ, Kỷ Kỷ lười biếng nằm ở trên con đê bãi biển, nhàn nhã phơi nắng dưới thái dương. Đợi đến buổi trưa, nó có thể nhận được đồ ăn từ trong tay Cảnh Hạ quăng tới – thú biến dị thủy hệ sắp chết. Cuộc sống bình đạm trôi qua tưởng như là đang được nghỉ hưu sớm, thoải mái đến mức khiến nó hận không thể đời này cứ nằm sấp ở đấy không đứng dậy.

Ngay từ đầu Cảnh Hạ còn quyết đoán lúc bới ra một con dị thể biến dị cấp C gần chết liền xách người Tiểu Hắc qua một bên, không cho phép nó đi ăn loại dị thể biến dị kỳ quái này. Nhưng cũng có khi cậu không ngăn cản thành công, lại để cho Kỷ Kỷ thuận lợi một ngụm ăn hết thân thể của biến dị thể cấp B, Cảnh Hạ ở một bên yên lặng đợi Tiểu Hắc chết bất đắc kỳ tử trong 10 phút, sau đó phát hiện đối phương còn vui vẻ bò lên đầu mình, cậu liền dứt khoát cái gì cũng mặc kệ.

Ngày nào đó con này có chết đi. Nhất định là do tham ăn, ăn đến chết

“Kỷ kỷ kỷ kỷ ”

“Chạy nhanh quá đi Tựa hồ nghe hiểu tiếng kêu của Kỷ Kỷ. tốc độ của Cảnh Hạ thoáng giảm xuống một chút. Bất quá 10 phút, cậu đã đi tới nơi quen thuộc thường xuyên ghé đến này, quen thuộc mà tìm được Lô giáo sư trong phòng thí nghiệm, vừa mở cửa ra, cậu liền sững sờ ngay tại chỗ.

Chỉ thấy một dáng người của nam nhân đưa lưng lại với mình đước ở bàn dài phía trước, xuyên qua cửa sổ thủy tinh lớn, ánh sáng rực rỡ chiếu lên trên người y, nhìn lại thấy có chút mông lung. Tựa hồ nghe được tiếng mở cửa, nam nhân tuấn mỹ ưu nhã quay đầu lại đôi mắt cúi xuống nhìn hắn, ánh mắt thâm trầm sâu thẩm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cảnh Hạ sững sờ chỉ trong chốc lát sau liền lập tức vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, cười nói: “ A Xuyên, sao anh cũng ở đây? Em nhớ nhiệm vụ của anh hôm nay… hình như là đi cửa biển tìm kiếm một con biến dị thể cấp A mà mini ra-đa phát hiện lúc trước mà?”

Cậu đi vài bước liền đến bên cạnh Kỷ Xuyên Trình, tuy chiều cao chỉ thấp hơn có nửa cái đầu, lại làm cậu không thể không ngẩng đầu nhìn đối phương. Không hiểu sao, nhìn cái mặt than lạnh lùng trương ra trước mặt này, Cảnh Hạ lại cảm thấy người này hôm nay không phải đặc biệt cao hứng?

Kỷ Xuyên Trình nghiêm túc nhìn Cảnh Hạ, một lát sau, môi mỏng hơi kéo, nói: “Vốn là có chuyện này, nhưng tạm thời xảy ra chút ngoài ý muốn, cho nên Lô giáo sư gọi em trở về.” Dừng một chút, y lại bổ sung nói: “Cũng là ông ấy gọi anh tới đây.”

“Hả? Xảy ra điều gì ngoài ý muốn mà Lô giáo sư lại gọi em tới?” Cảnh Hạ ngạc nhiên lớn tiếng nói, cặp mắt hoa đào trong suốt có chút trợn to, bởi vì được ánh sáng chiếu xạ mà hơi lộ ra màu hổ phách nhàn nhạt, thần sắc kinh ngạc. Bất quá chớp mắt một cái, Cảnh Hạ lại phát giác được một chuyện: “Đợi một chút, Lô giáo sư đâu rồi? ”

Phóng mắt nhìn quét một vòng phòng thí nghiệm không có vật che chắn nào, lão nhân hòa ái dễ gần, thích nói giỡn thế nhưng không thấy đâu?

Ánh mắt hơi dừng lại ở trên cánh môi khẽ nhếch của Cảnh Hạ, lông mày nhíu lại, đôi mắt của Kỷ Xuyên Trình càng thêm trầm xuống. Không đợi thanh niên kịp phản ứng, y đột niên vươn tay xoa lên hai cánh môi đầy đặn này, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Động tác mập mờ đột ngột này làm hai gò má của Cảnh Hạ dần dần nóng lên, phát nhiệt, không khỏi đỏ lên. Cậu ho nhẹ hai tiếng còn chưa mở miệng, liền nghe được Kỷ Xuyên Trình hạ giọng nói: “Ở trên có một chút vết máu gì đó bắn lên.”

“…”

Dù thế nào thì toàn bộ bầu không khí lãng mạn tươi đẹp khiến người khác tưởng tượng này đều bị phá hư không còn một mảnh

Phẫn uất ném ra ngón tay gầy thon dài của nam nhân, Cảnh Hạ dùng lực nhẹ nhàng bắt đầu ma sát bờ môi mình, trong lòng phiền muộn thật muốn dứt khoát cho nam nhân trước mặt này một quyền

Hai tháng này, Cảnh Hạ cảm thấy mình thực sự là càng sống càng thụt lùi với cái tên đầu gỗ băng sơn đáng chết này.

Cậu cũng không phải là một người để ý tới ái muội, thậm chí có thể nói có chút nguội lạnh đối với du͙© vọиɠ. Nhưng hết thảy thứ này nếu như so sánh với Kỷ Xuyên Trình, Cảnh Hạ cảm thấy bản thân căn bản chính là nhiệt tình như ngọn lửa ngày hè, không bị cản trở liền mặc váy rơm Hawaii khiêu vũ

Ngoại trừ hai tháng trước chính mình xúc động một lần duy nhất liền hôn bên ngoài môi, người nam nhân trước mắt này rốt cuộc lại không có làm chuyện “Vượt rào” gì khác. Hai người giống như trở về xã hội phong kiến cổ đại, dắt tay nhau cũng chỉ có mấy lần lác đác, lại càng không cần phải nói tới ôm gì.

Không… Ở xã hội phong kiến cũng là nam nữ thủ lễ, nhưng đối với chuyện nam nam lại không có.

“Khụ khụ.” Cảnh Hạ vội vàng ho khan hai tiếng, đem suy nghĩ càng ngày càng kỳ quái ở trong đẩu đi ra ngoài.

“Được rồi, đừng lau, sắp trầy da rồi.” Kỷ Xuyên Trình bỗng nhiên duỗi tay ngăn trở dộng tác của Cảnh Hạ, ngón tay khớp xương rõ ràng nắm lấy cổ tay thon gầy, cảm nhận được cánh tay trong tay không có một chút mỡ kia, lông mày cau lại, “Em sao lại một chút thịt cũng không có?”

Cảnh Hạ hoang mang giơ lên cánh tay kia, dùng ánh mắt chỉ chỉ khối cơ bắp nhỏ không cần tận lực dùng sức cũng có thể nhô lên, nói: “Anh cũng đừng nói mấy ngày huấn luyện của em không có hiệu quả, em toàn thân cũng đều ẩn giấu cơ bắp đấy”

Đáy mắt hiện lên một tia vui vẻ khó phát giác, Kỷ Xuyên Trình hừ hai tiếng như lấy lê: “À, ra đây là cơ bắp.”

“Kỷ. Xuyên. Trình ”

Thấy bộ dáng đối phương trêu chọc rõ ràng, Cảnh Hạ hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong trực tiếp vung một nắm đấm lên. Quyền phong của cậu ác liệt, tốc độ cực nhanh, nếu là đặt ở trước mạt thế, tuyệt đối cũng có thể coi là tuyển thủ trình độ chuyên nghiệp. Nhưng Kỷ Xuyên Trình lại dễ dàng bắt được nắm đấm như một viên đạn đang đánh úp mình, nhẹ nhàng kéo lại làm Cảnh Hạ trọng tâm bất ổn bổ nhào lên trên người y.

“Xem ra, cơ thể của em còn kém một…” Chút.

Thanh âm của Kỷ Xuyên Trình dừng lại.

Đôi mắt đen láy của thanh niên bướng bỉnh chặt chẽ nhìn chằm chằm y, ánh mắt sáng đến lạ thường, dùng một loại ánh mắt nhìn từ dưới lên, kiêu ngạo cao quý như một con thú con không chịu khuất phục.

Kỷ Xuyên Trình đột nhiên cảm thấy yết hầu có một chút khô khốc, y không khỏi nuốt nước miếng một cái.

Từ đường cong ưu mỹ xinh đẹp hướng phía dưới nhìn lại, đường cong cổ thon dài, yết hầu xương quai xanh nhô lên, chỗ cổ áo bởi vì vấn đề tư thế mà sâu xuống càng lộ làn da trăng noãn ra ngoài, cùng với… màu đỏ như ẩn như hiện ở trong bóng tối.

Ánh mắt càng thêm trầm xuống, Kỷ Xuyên Trình nhíu chặt lông mày lại, trên trán toàn cơ bắp của y không tự chủ được mà kịch liệt nhảy lên hai lần. Cỗ du͙© vọиɠ từ dưới bụng phun lên bị chủ nhân kiềm nén thật tốt xuống dưới, nhưng bất quá chỉ một lát, thanh niên trong ngực lại không biết tốt xấu mà cọ xát ngực y, hơi thở ấm áp phun lên cầm của y, hơi ngứa giống như bị lông vũ quét qua.

“Buổi sáng hôm nay em vẫn còn ở con đê kia đấu solo với hai con thú biến dị cấp, anh có muốn nếm thử một chút không?” Cảnh Hạ kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói, “Nếu như anh còn cảm thấy chưa đủ, chúng ta bỏ qua dị năng trực tiếp so đấu thể lực, hiện tại để em chạy hết năm vạn mét cũng không phải nói chơi đâu”

Không có người trả lời, trong phòng một mảnh yên tĩnh quỷ dị.

“A Xuyên, anh tại sao không nói…” Cảnh Hạ rốt cuộc cảm thấy không đúng đôi mắt ngẩng lên nhìn lại, lúc này cậu bỗng nhiên trông thấy đồng tử đen kịt của nam nhân giống như có thể hút được hết thảy ánh sáng, cả người toàn thân chấn động, lập tức minh bạch một ít vấn đề khó hiểu.

Cậu vô thức muốn tránh thoát xiềng xích trên cổ tay phải, lại chỉ có thể phí công. Một cỗ lực đạo thực lớn đem cậu kéo về phía trước, thoang một cái đã va vào bên trong ***g ngực nở nang rắn chắc của Kỷ Xuyên Trình. Còn chưa từ trong trạng thái mơ mơ hồ hồ đi ra, Cảnh Hạ bỗng nhiên cảm giác được môi nóng lên.

Hai con ngươi phút chốc trợn to.

Trong đầu nhanh chóng hiện lên suy nghĩ “Tên này thật là, nổi điên làm gì chứ.”, rất nhanh lại bị sự nhiệt tình khó hiểu của đối phương đánh bại. Từ động tác xâm lược của đối phương, Cảnh Hạ chủ động hôn trả, miệng lưỡi tiêng nước mỏng manh vang lên bên tai cậu, khiến cậu cũng thấy hạ thân khô nóng một trận.

Lý trí nói cho cậu biết, cửa đã bị khóa, dù cho có người muốn mở cửa, bọn họ tuyệt đối còn kịp trước khi mở khóa đem hết thảy mọi thứ đều xử lý hoàn tất, tiêu diệt hiện trường.

Không còn một chút cố kỵ nào, Cảnh Hạ vươn tay ôm thắt lưng cơ bắp của nam nhân, chủ động dùng đầu lưỡi chống đỡ lại thứ đang tàn sát bừa bãi trong miệng mình kia, cùng nhau giao triền, liếʍ láp, gặm cắn. Nam nhân vào lúc này, sức mạnh được phát huy vô cùng tinh tế, làm cho Cảnh Hạ dần dần rơi vào một loại trạng thái không chịu thua.

Nếu bại bới cái tên băng sơn đáng chết này… Cậu không phải có lỗi với danh xưng từng là “Tiểu vương tử dạ *** B thị” sao?”

Độ ấm dần dần tăng lên, Cảnh hạ loáng thoáng cảm thấy có chút choáng váng trong đầu, không khí trong phổi cũng cực kỳ mỏng manh, nhưng ý chí không. chịu. thua cường đại lại khiến cậu sống chết chống đỡ không chịu đầu hàng trước, chỉ có thể miễn cưỡng theo sát tiết tấu của đối phương, vô lực ngăn cản đối phương đem mình đỡ lên bàn dài, thân thể từ từ ép xuống.

“Phanh – ”

“Kỷ kỷ kỷ kỷ Kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ ”

Tiếng kêu đột ngột làm Cảnh Hạ triệt để từ trong trạng thái mê man mơ hồ tỉnh táo lại, cậu lập tức ý thức được bản thân hiện tại đang đứng trong hoàn cảnh gì, sao lại làm một ít hành động không thích hợp.

Một cước đem nam nhân đang áp trên người mình đá văng, Cảnh Hạ thở hổn hển, hơi chống người đúng dậy nhìn về phía Tiểu Hắc đang không ngừng kêu “Kỷ kỷ” trên mặt đất: “Khụ khụ… Mày đây là thế nào? Chút ấy độ cao mày cũng ngã không đau, lại kêu tao…”

Nhìn con chuột biến dị toàn thân xù lông cơ hồ trở thành một trái cầu gai, lời nói uy hϊếp của Cảnh Hạ lập tức nuốt trở xuống cổ họng. Cái đuôi nhỏ thật dài khẩn trương vung lên, toàn thân Kỷ Kỷ đề phòng nhìn cái cửa phòng kim loại được khóa lại chặt chẽ.

Một giây sau, thanh âm chìa khóa tra vào đột nhiên vang lên, lộ ra thanh âm rất mỏng manh, nhưng lúc này trong phòng thanh âm như kim rơi an tĩnh như vậy, lại vạng dội đến mức Cảnh Hạ cảm thấy to giống như tiếng còi xe lửa.

Cậu vô thức quay đầu nhìn về phía Kỷ Xuyên Trình đang lảo đảo đứng vững ở một bên, không cần ngôn ngữ, hai người rất nhanh liếc nhau, ngay ngắn cảnh giác cẩn thận mà nhìn về phía cánh cửa kim loại sắp được mở ra kia.

Chỉ thấy cái cửa cơ mật kim loại nặng nề màu tắng bạc kia sau một trận âm thanh ồn ào, rốt cuộc bị người nhẹ nhàng đẩy ra. Vốn là một khe hở thật nhỏ lại để cho ánh mặt trời tiến vào, độ rộng lại đạt tới khoảng cách năm mét, để người thấy được một đôi giày da nhẵn bóng sáng loáng, cuối cùng là một bộ kính mắt viền bạc phản quang, che lại thần sắc của chủ nhân sau thấu kính.

“Sao lại nhìn tôi? Sách, nhìn bộ dáng sắc mặt ửng hồng thế này của các người, tuyên *** ban ngày hả?”

Cái không khí màu hồng giữa hai đứa khiến tuôi buồn nôn hết sức. =

Beo chàn: Dô, chào các cục cưng, tuôi đã trở lại.:’>>>>

Giờ Tịch vẫn chưa đưa tuôi

Tịch, bà nhả