Một chiếc SUV thuần sắc đen trầm tĩnh lao vυ't trên đường.
Hạ Hiên ngồi trên ghế phó lái, trong lòng bất an lo sợ. Cậu liên tục lén liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.
Sắc mặt Cố Thiển vẫn không chút gợn sóng như thường, nắm tay khống chế tay lái, hai mắt nhìn chằm chằm tình hình giao thông phía trước.
Tuy rằng mọi biểu hiện đều hết sức bình thường, nhưng
Hạ Hiên vẫn cảm giác được Cố Thiển đang tức giận, áp lực vô hình đè nặng lên tâm lý cậu, vậy cho nên bầu không khí trong xe lúc này khá là quái dị.
Hạ Hiên có chút đứng ngồi không yên, cậu nghiêng người, nhìn sườn mặt Cố Thiển, cẩn thận dò hỏi: “Anh rể….. anh đang giận em đúng không?”
Cố Thiển vẫn nhìn thẳng phía trước, mím môi không nói.
Điều này khiến Hạ Hiên luống cuống, vành mắt đỏ hồng: “Anh rể….. em biết sai rồi. Lúc đó anh không chịu tiếp nhận em, em thì lại nóng lòng nên mới thiết kế màn kịch đó, cùng bọn họ lừa anh, sau này em…. không dám nữa, em hứa đó!”
Hạ Hiên giơ ba ngón tay lên trời thề, còn không quên ôm cánh tay Cố Thiển lắc lắc làm nũng, vẻ mặt cực kỳ đáng thương, nhìn chẳng khác nào chó nhỏ bị người ta vứt bỏ.
Cố Thiển cam chịu thở dài, dừng xe trước cổng một tiểu khu, sau đó nhìn thẳng vào thiếu niên trước mặt.
“Hạ Hiên, anh rất tức giận.” Cố Thiển nghiêm túc nói.
Vành mắt Hạ Hiên đỏ hồng, cậu vội tháo dây an toàn, ôm chầm lấy cánh tay Cố Thiển, “Anh rể, anh đánh em cũng được, nhưng đừng không để ý đến em”.
Cố Thiển trấn tĩnh nhìn một lúc, chẳng tỏ rõ thái độ. Hạ Hiên mím môi, chân dài vắt qua, ngồi lên đùi Cố Thiển, ôm lấy cổ hắn cọ cọ, oan ức lấy lòng: “Hàng đã bị anh dùng hỏng rồi, không được đổi, nhưng mà…… có thể bình chọn ít sao”.
Cố Thiển vừa tức vừa buồn cười, nhéo nhéo mũi Hạ Hiên mắng: “Bán hàng vô lý như thế, không sợ bị người ta kiện à?”
Hạ Hiên cúi đầu hôn chụt một cái lên môi Cố Thiển, nhỏ giọng nói: “Không thể kiện, nhưng có thể nghiêm phạt….. phạt thế nào cũng được…….”
“Ồ?” Cố Thiển nheo mắt lại, siết chặt thắt lưng Hạ Hiên: “Trẻ nhỏ phạm lỗi nhất định phải bị phạt. Vậy nên, em đã chuẩn bị tinh thần chịu phạt chưa?”
Thanh âm trầm thấp đặc biệt gợi cảm, thân thể Hạ Hiên sinh ra cảm giác hưng phấn khác thường, mông cậu cọ tới cọ lui trên bộ phận mẫn cảm của Cố Thiển, ngoan ngoãn gật đầu.
Từ lúc mở cửa đến khi vào được nhà, Hạ Hiên vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt Cố Thiển, cửa vừa đóng, cậu vội vội vàng vàng chạy vào phòng ngủ lấy đạo cụ, hưng phấn tròng vào người bộ quần áo đã chuẩn bị từ lâu.
Cố Thiển ngồi trên sô pha ngoài phòng khách, chậm rãi uống trà.
Một lúc sau, Hạ Hiên từ từ bước ra. Lúc này, trên người cậu đang mặc một bộ váy nữ hầu, gấu váy vô cùng ngắn, chỉ miễn cưỡng che được hạ thể, phần ngực không hề có vải che, để lộ toàn bộ da thịt, hai đầu v* tinh tế như ẩn như hiện. Đôi chân thon dài được bao bọc trong đôi tất chân trắng muốt, kiểu dáng một cao một thấp, càng nhìn càng khiến người ta sinh ra du͙© vọиɠ muốn lăng nhục.
Hạ Hiên chủ động quỳ gối dưới chân Cố Thiển, hai tay dâng lên roi da, mím môi nói: “Chủ nhân, em sai rồi. Xin chủ nhân nghiêm phạt…..”
Cố Thiển rất bình tĩnh nhận roi. Roi không dài, được làm bằng da mềm, nhìn qua không khác gì đuôi ngựa, xúc cảm mềm mại, đánh lên người hẳn cũng không đau lắm. Hắn nhìn Hạ Hiên từ trên cao, uy nghiêm đẩy cằm cậu lên: “Bé ngoan, quay mông lại đây”.
Hai người tiến nhập trạng thái rất nhanh.
Hạ Hiên hưng phấn đến run rẩy. Cố Thiển mang theo hơi thở xâm chiếm cường thế, cậu không thể không cam tâm tình nguyện thuận theo, cam nguyện bị chi phối. Cậu xoay người lại, hạ thắt lưng, nhếch cao mông ngay trước mặt hắn.
Dây nơ màu đen được thắt nút ở phần thắt lưng bộ váy nữ hầu vừa vặn rủ xuống ngay giữa mông Hạ Hiên, hai sắc trắng đen đối lập phân minh vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm quan người nhìn.
Cố Thiển nhếch môi, nhìn chằm chằm cái mông căng mẩy cực kỳ thích hợp bị đùa giỡn trước mặt, giơ cao roi da rồi vụt mạnh xuống.
“Chát!”
Thanh âm âm vang vô cùng dễ nghe. Hạ Hiên bị đánh bất ngờ, khẽ kê một tiếng, bờ mông dày thịt dâʍ đãиɠ lúc lắc.
Roi da quất xuống lực đạo vừa đủ, không quá đau, nhưng mơ hồ mang theo cảm giác ngứa ngáy, nhất là phần da thịt lộ bên ngoài không khí thì càng ngứa hơn, rất khó chịu. Hạ Hiên kéo căng hai chân, nhịn không được hếch mông về phía sau, mông thịt trắng bóc khẽ run rẩy.
“Nhịn chút!” Cố Thiển vẫn không hề biến sắc, khống chế lực đạo điều khiển roi da, liên tiếp quất roi, tạo ra những tiếng “chát chát” vang vọng khắp phòng.
Góc độ hạ roi cũng vô cùng tinh tế, những vết hồng ngân xuất hiện đều tăm tắp trên bờ mông, mông thịt trắng nõn bị chà đạp mà biến hồng, nhìn qua có cảm giác mông to thêm vì sưng đỏ. Không những thế, trong mắt người nhìn, kiểu run rẩy sợ hãi của cái mông cong vểnh này còn đặc biệt giống quả mật đào mọng nước ngon miệng.
“A! Anh rể!”
Roi da vẫn liên tiếp tạo hồng ngân trên mông thịt, thỉnh thoảng còn như vô ý lướt qua cửa huyệt mẫn cảm, khiến Hạ Hiên phải hét lên thành tiếng.
Cố Thiển mặt không đổi sắc, tay vững vàng tiếp tục hạ roi, chỉ chuyên tấn công cùng một chỗ: “Bé ngoan, em nên gọi anh là gì?”
Hạ Hiên lập tức đổi giọng, lắc lắc mông nũng nịu gọi: “Chủ nhân! Chủ nhân! Đừng đánh nữa được không?! Không được……A…….”
Cửa huyệt tươi non đích xác không chịu nổi dằn vặt, bị đánh vài cái đã đỏ tấy, thậm chí còn đóng mở tựa như đang hô hấp, tiết ra một ít dịch trong suốt.
Cố Thiển bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn, vươn tay búng nhẹ lên quả trứng dưới mông, dùng roi da quét tới quét lui trước cúc huyệt.
“A! Đừng mà….. đừng chơi như thế….. đánh em, tiếp tục đánh em! Chủ nhân….”
Hạ Hiên uốn éo mông muốn trốn tránh, lại bị người đàn ông phía sau dùng tay trụ vững khóa chặt, không thể động đậy, chỉ có thể mặc người xâm lược.
Bờ mông tuyết trắng trải qua trận tàn sát bừa bãi đã tấy lên đỏ bừng, nhất là cái miệng nhỏ nhắn đáng thương, sưng tới mức càng khiến người ta yêu thương. Cố Thiển nhếch môi, thả roi da xuống, chậm rãi cúi đầu lại gần.
Luồng hô hấp nóng bỏng phả trước cửa huyệt, ngay sau đó, lỗ nhỏ liền cảm nhận được xúc cảm mềm mại, ẩm ướt của vật nào đó. Hạ Hiên lập tức nhận ra vật đó là gì, liền kích động kêu rên.
Đây là lần đầu tiên cậu được liếʍ mông, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực đại khiến cậu hoa mắt, nước mắt sinh lý cứ thế chảy xuống: “A….. chủ nhân….. thật sướиɠ…….”
“Ngoan chút, anh giúp em liếʍ, sưng hết lên rồi”.
Cố Thiển nhìn nửa phần thân thể hoàn mỹ trước mắt, lại một lần nữa đưa sát mặt mình vào khe mông. Mũi anh rất cao, thẳng tắp, vừa cúi đầu đã đυ.ng đến phần xương cụt của Hạ Hiên, môi hé mở, trực tiếp cắn nuốt phần thịt dày nơi cửa huyệt, dùng lực hút mạnh, cứ như mυ'ŧ ra được cả vách thịt bên trong. Đầu lưỡi vươn ra, thâm nhập vào trong, liếʍ ướt từ trong ra ngoài, tham lam xâm chiếm tường thịt trong huyệt động.
Hạ Hiên siết chặt nắm tay, đẩy mông về phía sau, dương v*t nhếch cao, tạo thành túp lều nhỏ trên tạp dề. Vừa bị hấp vừa bị liếʍ khiến mông cậu hoàn toàn tê dại, hai nhân mềm nhũn, sắp không quỳ nổi, cảm giác như ngay cả linh hồn cũng bị Cố Thiển hút ra.
Cửa huyệt đỏ hồng đáng hổ thẹn đã sũng nước, thủy quang trong suốt dâʍ đãиɠ vô cùng. Nhưng Cố Thiển vẫn như cũ, không muốn buông tha cúc huyệt đáng thương, trái lại còn ra sức liếʍ mυ'ŧ, dùng đầu lưỡi đâm chọc, quét qua toàn bộ vách thịt mềm mại, vừa liếʍ vừa nhét từng ngón tay vào một, khẽ gảy phần thịt huyệt bị liếʍ đến ẩm ướt.
Hạ Hiên triệt để gục ngã, rêи ɾỉ liên tục, âm điệu ngày một lớn, khiến người nghe huyết mạch sục sôi. Lông mi cong dài ướt nước run rẩy, đỉnh dương v*t phun ra chút dịch trắng đυ.c, làm ướt tạp dề.
Hai ngón tay đã vào được bên trong, khép mở linh hoạt, chọc sâu vào nội vách. Cố Thiển vươn đầu lưỡi, cố liếʍ sâu hơn, sau đó lại đi ra ngoài, dọc theo cột sống trượt xuống, lưu lại vệt nước thật dài. Hắn ôm lấy Hạ Hiên từ phía sau, để cái lưng trơn bóng của cậu dựa vào ngực mình, giọng nói trầm khàn cất lên: “Lần sau không được bày ra trò tương tự nữa, nếu không anh nhồi đầy nơi này, bắt nó ngậm cả ngày, không được phép rút ra”.
Hạ Hiên rụt cổ, lời Cố Thiển nói khiến cậu có chút sợ hãi, lại có chút chờ mong. Cậu nghiêng nửa bên mặt có nố khỏa lệ chí về phía sau, ngoan ngoãn đáp: “Chủ nhân, em không dám nữa, sau này sẽ luôn nghe lời chủ nhân ưm……Xin anh…..”
Cố Thiển cắи ʍút̼ đầu vai cậu, biết rõ còn cố tình hỏi: “Xin anh cái gì?”
Hạ Hiên xoay người lại, ôm lấy thắt lưng Cố Thiển, dâʍ đãиɠ khát cầu: “Xin anh cᏂị©Ꮒ em! Dùng sức làm chết em!”
Cố Thiển nhíu mày, tét một phát thật mạnh vào cái mông tròn trịa phía dưới.
Cửa huyệt bị lăn qua lăn lại nửa ngày đã không thể nhịn, nhưng dù đã được tiền diễn đầy đủ, nhưng ngón tay sao có thể thô to như dương vât, đầu nấm to lớn vừa mới thọc sâu vào nội vách, vách thịt trong động đã xuất hiện một chút cảm giác bài trừ.
Cố Thiển đâm mạnh từ phía sau, dương cụ nóng hổi vừa cứng vừa dài như trường thương, hung mãnh tiến công, thâm nhập sâu tận cùng, lặp đi lặp lại, đảo loạn tràng thịt bên trong.
“A…..A……” Hạ Hiên hiện giờ đã chẳng thể nói được gì, ngoại trừ ư ư a a thì vẫn là ư ư a a. Cái mông sưng đỏ bị người đàn ông phía trên vững vàng khống chế, tiếp nhận từng cú đánh mãnh liệt, phần xương mu cứng rắn của hắn không ngừng đập vào thịt đùi Hạ Hiên, ma xát đến hồng rực, càng nhìn càng thấy đẹp. Bị chơi đến điên, Hạ Hiên liên tục sục dương v*t phía trước của mình, một tay ôm cổ Cố Thiển, ngửa đầu phóng đãng kêu rên.
Động tác giao hợp của Cố Thiển trước giờ luôn rất hung mãnh, một tay hắn nắm lấy bàn tay đang ma xát côn th*t của Hạ Hiên, tay còn lại bắt đầu nhu niết bộ ngực phẳng phía trên, chà xát đầu v* tinh tế, không buông tha bất cứ nơi mẫn cảm nào trên cơ thể cậu.
“Chết mất! Anh rể a! A!”
Nước bọt không kịp nuốt dọc theo khóe môi chảy xuống, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cường liệt khiến Hạ Hiên hoàn toàn mất kiểm soát, đôi chân mang tất kẹp chặt thắt lưng Cố Thiển, mông bị cᏂị©Ꮒ gắt gao.
Phút chốc, bắn tinh chỉ trong nháy mắt.
Sau cú thúc đến tận cùng của Cố Thiển, Hạ Hiên thét lên một tiếng chói tai, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c phun toàn bộ trong tay hắn. Kéo theo đó, thân thể liên tiếp phát sinh biến hóa, thịt động co rút, tràng thịt bên trong không biết xấu hổ kịch liệt nhúc nhích, kìm chặt dương v*t thô to trong cơ thể.
Co thắt bất chợt khiến Cố Thiển nhíu mày, hắn bóp mạnh mông tròn của Hạ Hiên, tiếp tục động thân, đưa côn th*t vào sâu hơn bên trong, tiếp đó, một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm bắn thẳng vào vách thịt cơ khát.
“A a a!!”
Hạ Hiên tựa như bị điện giật, toàn thân co quắp, mềm nhũn quỳ rạp trên sàn.
Cố Thiển thở hắt ra một hơi, quần áo trên người hắn vẫn hoàn hảo như trước, ngoại trừ tháo dây lưng, kéo khóa quần xuống thì chẳng khác gì bình thường, đối lập hoàn toàn với miếng vải rách còn sót lại, không thể che chắn bất cứ chỗ nào trên cơ thể Hạ Hiên. Hắn ôm Hạ Hiên vẫn đang mơ mơ màng màng vào lòng, dịu dàng hôn môi, thấp giọng hỏi: “Còn muốn tiếp tục không?”
Khóe mắt Hạ Hiên đỏ hồng, vương chút hương vị quyến rũ da^ʍ mị, sau phút cao trào cường liệt, cậu lại không hề cảm thấy mệt mỏi rã rời, cánh tay gần như tê dại vòng qua ôm người đàn ông trước mắt, nức nở đáp: “Muốn….. còn muốn……”
Cố Thiển cười nhẹ một tiếng, dùng sức đẩy hông, mạnh mẽ chọc dương v*t sưng to, bắn tinh xong vẫn hứng trí bừng bừng đi vào cơ thể Hạ Hiên lần thứ hai, hung hăng siết chặt thiếu niên vào lòng, tiếp tục động tác giao hợp nguyên thủy nhất.