Chương 7
Hoa Thiên Tuyết đảo mắt, tạm thời quên đi chuyện ban sáng, hứng thú nhìn bên dưới. Ở đó, Hoa Thiên Cốt đang chăm chú lắng nghe Lạc Thập Nhất chỉ dạy, Khinh Thủy thì đang tập ngự kiếm còn Nghê Mạn Thiên đang thoải mái xoay tròn trên không trung khiến nam sinh phía dưới si mê choáng váng.Chậc, đúng là mỹ nhân,làm gì cũng được để ý.
Hoa Thiên Tuyết lắc đầu cảm thán, vô tình nhìn lên Tuyệt Tình Điện.
Tuyệt Tình Điện lơ lửng ở phía đông bầu trời, so với chính điện Trường Lưu Sơn thì nhỏ hơn một chút. Thác nước đổ xuống như một sợi dây xích nhỏ nối liền Tuyệt Tình Điện với Trường Lưu Sơn.
Hoa Thiên Tuyết có chút ngây người nhìn Tuyệt Tình Điện rồi lại nhìn rộng ra Trường Lưu Sơn, không thể phủ nhận Trường Lưu Sơn tựa như một bức tranh đẹp lung linh, huyền ảo...
Bỗng một trận ồn ào kéo Hoa Thiên Tuyết ra khỏi dòng suy nghĩ, nàng liếc mắt về phía sân tập, rõ ràng là tiếng ồn là phát ra từ bên đó, hóa ra là Nghê Mạn Thiên muốn so tài với Sóc Phong nhưng lại bị hắn làm ngơ.
Hoa Thiên Tuyết không thể phủ nhận Nghê Mạn Thiên thật là trẻ con, chỉ là vấn đề thực lực mà cũng muốn so đo, vả lại còn muốn so đo với một khúc gỗ như Sóc Phong, thật là ngốc!
Chông vang lên, đã đến giờ tan học.
Nghê Mạn Thiên tức giận ném kiếm bỏ đi kéo theo rất nhiều người rời khỏi, Hoa Thiên Cốt cùng Khinh Thủy cẩn thận cất kiếm lại rồi về phòng. Trong sân rộng lớn nhất thời chỉ còn mình Lạc Thập Nhất đang suy tư nhìn phương hướng Nghê Mạn Thiên rời đi,khẽ nhíu mày, phất tay, toàn bộ kiếm bay lại vào trong giá.
Hoa Thiên Tuyết nhìn Lạc Thập Nhất lẻ loi đứng giữa sân, nhất thời rất muốn trêu chọc vị sư huynh khẩu vị nặng này. Nàng nhún người, từ trên nóc nhà nhảy xuóng trước mặt Lạc Thập Nhất làm hắn giật mình suýt đứng tim.
- Sư huynh, đang suy nghĩ cái gì vậy? Không phải đang suy nghĩ bậy bạ gì chứ, hay là...- Hoa Thiên Tuyết khẽ liếc nhìn phương hướng Nghê Mạn Thiên rời đi, khóe miệng cong lên nụ cười có chút mờ ám làm Lạc Thập Nhất nổi cả da gà, vội vàng thanh minh:- Tiểu Tuyết, muội đừng có suy nghĩ cái gì bậy bạ, ta đối nàng không có hứng thú, tuyệt đối không như muội nghĩ đâu...
- Nha? Muội cái gì cũng chưa nói a~ Sư huynh, cái này gọi là có tật tất giật mình, chẳng lẽ huynh thực sự...- Nhìn bộ dáng qưẫn bách đáng yêu của Lạc Thập Nhất, Hoa Thiên Tuyết rất không phúc hậu cười,
Lạc Thập Nhất rối rắm lắp bắp nói:- Thực sự không có cái gì hết, chỉ là Nghê Mạn Thiên có chút giống như...- Nói đến giữa chừng thì bỗng dừng lại, tựa hồ như là có cái gì đó rất khó nói. Bộ dạng đó của hắn vô tình kí©ɧ ŧɧí©ɧ trí tò mò của Hoa Thiên Tuyết, nàng đến gần hắn hơn, bộ dạng rất hóng hớt hỏi:-Nghê Mạn Thiên giống ai?
Lạc Thập Nhất nhìn bộ dáng tò mò đáng yêu của Hoa Thiên Tuyết, bất giác cười một cách bất đắc dĩ, cũng không dấu diếm, kéo Hoa Thiên Tuyết ngồi xuống dưới gốc cây lúc gần đó. Hoa Thiên Tuyết rất ngoan ngoãn đi theo Lạc Thập Nhất ngồi xuống, một bộ trẻ ngoan dễ dạy làm Lạc Thập Nhất có chút buồn cười. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng, giọng nói ấm áp vang lên:- Ta có một vị muội muội kém ta 6 tuổi, hai huynh muội ta chỉ mới sống với nhau được 2 năm thì nhà ta gặp phải ân oán giang hồ mà bị thảm sát. Lúc đó ta mới chỉ có 7 tuổi, vẫn là một tiểu hài tử cho nên tất nhiên là rất sợ hãi nhìn cảnh chém gϊếŧ, ta sợ đến mức trón biệt trong phòng muội muội, chỉ biết ôm muội muội bé bỏng mà run cầm cập. Có lễ là do ông trời quá độc ác đi, cứ vậy mà cho mấy kể áo đen kia tìm tới được phòng mà chúng ta đang trốn,ta bị chém một nhát thật sâu trước ngực, muội muội cũng vô ý mà bị thương ở lưng. Hình như bọn chúng tưởng ta đã chết cho nên liền ôm muội muội của ta rời đi. Vậy là từ đó hai huynh muội ta xa cách nhau.Cho đến khi gặp Nghê Mạn Thiên, ta bỗng có cảm giác vô cùng thân quen, chỉ là không dám chắc chắn thôi.
Lạc Thập Nhất kể xong,Hoa Thiên Tuyết liền nhịn không được hỏi:- Sao huynh không nghĩ muội muội mình đã chểt?
Lạc Thập Nhất mím môi:- Gia tộc ta tuy không lừng lẫy gì nhưng cũng có một số linh thức cổ xưa, tỷ như...những người thân có chung máu huyết thì thường sẽ có một số cảm ứng tâm linh đối với nhau, việc cảm ứng kia mạnh hay yếu là tùy ở từng thế hệ,ta là thế hệ có cảm ứng rõ nhất và chính xác nhất trong cả gia tộc, cho nên ta đối với việc muội muội mình còn sống vô cùng tin tưởng.- Càng nói thì càng ôn nhu, tựa như hắn thực sự đang đối vị muội muội ấy nói chuyện vậy. Biểu tinh ôn nhu trên khuôn mặt hắn làm Hoa Thiên Tuyết có chút thất thần.
- Vậy sao huynh lại cảm thấy Nghê Mạn Thiên chính là vị muội muội đó?- Đây chính là điều mà nàng chưa hiểu.
Lạc Thập Nhất nhìn xa xăm, trong giọng là một mảnh mông lung:-Cảm giác...
Cảm giác sao?
Hoa Thiên Tuyết bần thần suy nghĩ,cuối cùng quyết định làm người tốt một lần:-Hay là để ta điều tra bên phía Nghê Mạn Thiên giúp huynh? Nếu như đúng như lời huynh nói thì hẳn là vết chém kia sẽ có để lại sẹo cho nàng đi, at sẽ giúp huynh dò xét.
- Thật?
- Thật, huynh đừng có thiếu tin tưởng ta vậy chứ!
Hoa Thiên Tuyết đùa Lạc Thập Nhất thêm vài câu liền rời đi. Lạc Thập Nhất nhìn bóng lưng nàng, trong đầu là một mảnh trống rỗng. Hắn thật không hiểu nổi nàng là loại người như thế nào nữa, nàng là người trông có vẻ vô tâm vô phế nhưng thực ra lại là một người khá quan tâm đến mọi chuyện xung quanh, là người sự phiền phức, tiết nào cũng có thể trốn học, vậy mà lại có tâm tư giúp hắn một việc phiền phức như vậy...
Nàng rốt cuộc là người như thế nào đây? Thật khiến người khác cảm thấy mờ mịt.