Thiên Tuyết Truyền Kỳ

Chương 48

Chương 46
Ăn ăn chơi chơi được ba ngày, Vân Thiếu Sơn liền nổi hứng dẫn hai người về nhà hắn.

Hoa Thiên Tuyết không nói hai lời liền đồng ý, nàng cũng khá tò mò về lai lịch của tên não phẳng t*ng trùng thượng não này.

Hừ, đừng tưởng ngươi che dấu là ta không biết ngươi có mấy lần đã cứng lên trước mặt bọn ta nhé!

Sát Thiên Mạch cũng không có ý kiến, hắn chỉ cần theo đuôi nha đầu nhà hắn là được.

Thế là một đám mấy người thẳng tiến tới nhà của Vân Thiếu Sơn.

Nhìn ba chữ ' Tể tướng phủ ' to đùng đùng được thϊếp vàng phía trên cửa, Hoa Thiên Tuyết có chút hiểu được cái tên mặt đần thối họ Vân này sao lại có thể dưỡng ra cái tính não phẳng cực phẩm như thế, hóa ra ra được sống trong l*иg son, được lão cha bị bệnh nhi tử khống kia nuôi ra.

Cái này nói ra cũng thật có duyên, vốn ngoài tên Hiên Viên Lãng kia, Hoa Thiên Tuyết vốn còn định đến kinh thành để gặp một nhân vật cực phẩm nữa, đó chính là Vân Thiếu Sơn - nhi tử của lão tể tướng Vân Khánh.

Cái này là trước khi gặp tỷ tỷ nàng có nghe qua một chút phong phanh về kẻ này. Hắn a...nên nói thế nào nhỉ....

Có người nói hắn là một tên ngốc.

Bởi vì hắn nhiều lần rảnh hơi rỗi việc xen vào chuyện người khác, có lần còn gây chuyện với cháu của An Lạc Hầu, suýt tí đã bị hãm hại chết.

Có người nói hắn là một thiên tài.

Bởi vì hắn đơn giản mấy chữ đem một vụ huyết án mấy năm chưa ai dám nhận lật ra sự thật, người người kinh diễm.

Có người nói hắn là một nhân sĩ.

Bởi vì một khi hắn nhìn trúng cô nương nào thì cũng đều kiên nhẫn tán tỉnh nàng, sau khi chờ nàng nguyện ý mới bắt đầu đưa về, sau đó nếu cô nương nào muốn rời đi đều cấp bạc cho nàng đó một cuộc sống sung túc không lo ăn mặc.

Có người nói hắn là một tên hoa hoa công tử.

Bởi vì thê thϊếp hắn thành đàn, chỉ có tăng chứ không có giảm.

Có người nói hắn là một người chung tình.

Bởi hắn vì một nam nhân mà làm hết tất cả, bất chấp luân lí, thậm chí không ngại cùng hoàng đế đối đầu.

Có người nói hắn là một tên công tư không phân minh, sâu mọt nước nhà.

Bởi vì hắn đem gia sản của một loạt gia tộc bỏ vào túi riêng chỉ vì họ dám trái ý hắn.

Có người nói hắn là Thanh Thiên đại lão gia, vì dân tạo phúc.

Bởi vì hắn buộc tội một đám tham quan, vì dân chúng mà không sợ đối đầu cường quyền, thậm chí phải đối đầu với cả người cha đáng kính của hắn.

Có người nói hắn là một kẻ tên ác nhân thiên địa bất dung.

Bởi vì chỉ trong một ngày hắn đem một gia tộc đồ sát, không tha cho bất kì ai, thậm chí là một cái hài tử mới sinh.

Có người nói hắn là một người lương thiện.

Bởi vì hắn mắt không thèm chớp đem hơn nửa sản nghiệp của tể tướng phủ đổi lấy gạo đưa đi cứu tế, cứu sống hơn mấy vạn mạng người.

Nói chung hắn chính là một kẻ vô cùng mâu thuẫn, luôn dựa vào tâm tình mà làm việc.

Chính vì điểm này nên Hoa Thiên Tuyết đối với người này rất thưởng thức, người này chính là một phiên bản kiếp trước của nàng, là một kẻ đáng để kết giao. kiếp trước nàng tùy tâm tùy tính, kiếp này sống lại liền già dặn hơn, đối với mọi thứ xung quanh không còn cưỡng cầu nhiều nữa, cũng giống như trở nên khá lãnh tình lãnh tính, đã thu liễm đi sự ngông cuồng ngang tàng kiếp trước.

Ba người ngồi trong lương đình thưởng thức cảnh vật, nhìn qua rất hòa hợp.

- Hóa ra ngươi chính là Vân Thiếu Sơn - Hoa Thiên Tuyết nhấp một ngụm trà, giọng không nóng không lạnh, không nghi vấn không cảm thán mà chỉ là đang đơn giản trần thuật một sự thật.

Vân Thiếu Sơn ngồi đối diện Hoa Thiên Tuyết dường như rất kinh hỉ hỏi: - Không lẽ kẻ bất tài như ta cũng có người biết đến sao? Thật quá vinh hạnh rồi. - Tuy nhiên trong mắt lại không chứa một chút kinh hỉ nào.

Hoa Thiên Tuyết mỉm cười: - Ngươi quá tự hạ thấp bản thân rồi.

- Tuyên tiểu đệ xem ra rất hiểu ta đây? - Vân Thiếu Sơn cười một tiếng, ánh mắt như có như không nhìn qua Sát Thiên Mạch, mà Sát Thiên Mạch lại giống như không để ý cái gì, chỉ một mực dựa vào vai Hoa Thiên Tuyết ngắm hoa.

Hoa Thiên Tuyết chỉ cười không nói, ánh mắt thâm ý nhìn Vân Thiếu Sơn.

Vân Thiếu Sơn cũng không ngại nhìn thẳng Hoa Thiên Tuyết, sau đó lại như có như không liếc qua Sát Thiên Mạch, ánh mắt giống như chứa đầy da^ʍ ý.

Hoa Thiên Tuyết nhấp một ngụm trà, lấy một miếng điểm tâm đưa đến miệng Sát Thiên Mạch, hành động lưu loát như đã làm vô số lần.

Sát Thiên Mạch mắt nhìn bên ngoài, miệng vô thức mở ra nuốt lấy miếng điểm tâm, vô tình cố tình liếʍ ngón tay Hoa Thiên Tuyết, hình ảnh tà mị đến cực điểm.

Ánh mắt Vân Thiếu Sơn lóe lên rồi lại tràn đầy da^ʍ ý như cũ.

- Thôi ngay cái điệu bộ đó đi - Hoa Thiên Tuyết sau khi áp chế nội tâm rung động sau hành động của Sát Thiên Mạch thì quay lại lạnh nhạt nói: - Ngươi căn bản không có ý định dơ bẩn với hắn.

Vân Thiếu Sơn nụ cười cứng lại, sau đó giả lả thể hiện bộ mặt hoa hoa công tử, ngả ngớn nói: - Ta đối với Sát cô nương là nhất kiến chung tình, vẫn mong Tuyên tiểu đệ thành toàn cho chúng ta.

- Nha, đối hắn nhất kiến chung tình? Tỷ tỷ ta là nam nhân a - Hoa Thiên Tuyết không để ý uống trà. Ánh mắt cười lạnh. Nhóc con, muốn đấu với gia, ngươi còn non nớt lắm, về tu luyện thêm chục năm nữa đi.

Vân Thiếu Sơn tựa hồ rất thương tâm, nụ cười cứng lại, ánh mắt chứa đầy ngạc nhiên.

- Thôi giả bộ đi. Trong mắt ngươi nhìn qua thì đầy da^ʍ ý nhưng tận sâu lại chứa sự tôn kính cùng với e dè, mấy ngày qua ngươi cũng không có dám làm ra chuyện tình quá đáng gì đối với tỷ tỷ ta, ngươi có đôi lúc giống như đang thông qua tỷ tỷ ta nhìn một người nào đó, ta đoán đó là nam nhân ngươi yêu? Ngươi thấy ta nói có đúng không Vân đại thiếu gia? - Hoa Thiên Tuyết nhướn mày khẽ câu môi.

Vân Thiếu Sơn sững sờ. Không ngờ nam nhân này còn trẻ vậy mà đã có sự quan sát thấu đáo như vậy? Cư nhiên nhìn thấu mặt thật của hắn?

Sau đó giống như thông suốt cái gì đó, hắn bỗng nhiên bật cười, da^ʍ ý trong mắt thu lại chỉ còn một mảnh tĩnh lặng: - Ma Quân không ngờ vậy mà lại có thể cùng loài người qua lại thân mật như vậy.

Hai tiếng ' Ma Quân ' kia gián tiếp thừa nhận hắn đã nhận ra Sát Thiên Mạch.

Sát Thiên Mạch từ lúc nãy vốn im lặng giờ lại lên tiếng: - Nếu không phải nể mặt nha đầu và tên kia thì ngươi đã bị ta gϊếŧ chết lâu rồi.

Hiển nhiên Sát Thiên Mạch cũng có nhận thức tên Vân Thiếu Sơn.

- Vậy thì có lẽ ta nên cảm tạ Tuyên ' tiểu đệ ' và bảo bối nhà ta rồi.

Tiếng ' tiểu đệ ' đặc biệt được nhấn mạnh.

- Giới thiệu lại đi - Hoa Thiên Tuyết mỉm cười, đưa tay ra: - Ta là Hoa Thiên Tuyết.

Vân Thiếu Sơn nhìn bàn tay Hoa Thiên Tuyết, ánh mắt chứa đầy sự kinh ngạc không hề che dấu.

- Tay ta có gì sao? - Hoa Thiên Tuyết cười như không cười hỏi.

Vân Thiếu Sơn lắc đầu, thì thầm: - Xem ra đây chính là thiên ý a...

Hai người Sát Thiên Mạch và Hoa Thiên Tuyết đều là người tu luyện nên ngũ quan so với người bình thường tốt hơn, câu nói thì thầm của Vân Thiếu Sơn lọt vào tai hai người không sót chút nào.

Hoa Thiên Tuyết chỉ thấy Vân Thiếu Sơn khẽ lắc đầu, sau đó đem ngọc bội của mình lấy xuống đưa cho Hoa Thiên Tuyết: - Cái này là có người nhờ ta giữ lấy đem cho người có duyên, xem ra ngươi chính là người đó rồi.

Lại là người có duyên!

Mày Hoa Thiên Tuyết cơ hồ nhíu chặt lại, mặt không cảm xúc nhận lấy ngọc bội. Khối ngọc bội này có màu trắng trong tinh khiết, tuyệt đối không phải là một thức tầm thường.

- Ta có thể hỏi người đưa ngươi cái này là ai không? - Hoa Thiên Tuyết cất ngọc bội, mỉm cười, trong nụ cười này có chứa bao nhiêu lạnh lùng thì không ai biết được.

Vân Thiếu Sơn lắc đầu: - Cái này có lẽ ngươi sau này sẽ biết. Người kia trước khi đi chỉ nhờ ta nhắn lại với ngươi ' Muốn biết cái gì thì tới hoàng cung ', sau đó liền biệt tích.

Hoa Thiên Tuyết cười lạnh.

Hảo một cái người có duyên, căn bản là đem nàng xoay như chóng chóng.

Không phải chỉ là hoàng cung thôi sao? Dù sao nàng cũng là tiện đường đến đó.