Chương 8
Khoảng ba giờ sáng, cuối cùng tôi cũng lê được tấm thân tàn tạ cùng một bụng đầy oan ức rời khỏi phòng trực ban.Gió đêm lạnh tê tái, thầy giám thị đi ngang qua tôi còn không quên trừng mắt vài cái ra vẻ cảnh cáo rồi mới bỏ đi. Tôi cảm thấy bản thân giống một chú chó hoang ai cũng khinh thường, ai cũng có thể lại gần đạp cho một phát.
Cơn giận dữ không hiểu từ đâu đến bỗng dâng lên cuồn cuộn, tôi cắn môi, đứng thẫn thờ trong gió lạnh.
Sau lưng vang lên tiếng giầy đạp lên cỏ, tôi quay đầu, nhìn thấy ngay Vĩnh Kỳ.
Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, đến ánh mắt hướng về phía tôi cũng vô cùng hung dữ. Tay đút túi áo, mắt hắn nhìn trừng trừng vào tôi nhưng không nói câu nào.
Nỗi buồn vì bị đánh dấu vào học bạ đã khiến tôi gần như chết lặng, chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi quay bước đi về ký túc.
Lúc này, tôi không muốn cãi nhau với hắn, cũng không muốn đổ trách nhiệm về sự đen đủi của mình lên đầu hắn.
Vĩnh Kỳ lặng lẽ đi sau tôi, có lẽ hắn định lên lớp tôi một trận vì dám giở thủ đoạn bỉ ổi chỉ để giành chiến thắng trong vụ cá cược ngày mai.
Quả nhiên vừa vào phòng, Vĩnh Kỳ liền cất tiếng.
Hắn nói bằng một giọng lạnh lùng, hoàn toàn không có chút thông cảm: “Em là đồ ngốc”.
Tôi quá mệt, không muốn tốn hơi phản bác, chỉ cúi đầu cởi giầy rồi tắt đèn nằm lên giường, mặc kệ Vĩnh Kỳ đứng đó tức giận với bóng tối.
Căn phòng yên tĩnh trở lại. Ban đêm ở trường lúc nào cũng im lìm như thế, tựa hồ chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Có điều, thật sự đã xảy ra chuyện, tôi đã bị đánh dấu vào học bạ rồi.
Nghĩ đến đây, tôi khó chịu đến nỗi chỉ muốn dùng hết sức bình sinh hét ầm lên, nhưng tôi cứ phải tự kiềm lại. Với tâm trạng như thế, dù rất mệt thì tôi cũng không tài nào ngủ nổi.
Đèn tắt một lúc lâu, mắt tôi vẫn mở thao láo, trừng trừng nhìn bức tường trước mặt.
Đột nhiên cảm thấy có một bàn tay đặt lên eo.
Là Vĩnh Kỳ. Tôi khẽ cựa quậy nhưng không phản kháng, lòng thầm nhủ:
Vĩnh Kỳ, tôi đã chịu đủ rồi, anh đừng quấy rầy tôi nữa. Không gian yên ắng thế này, chắc Vĩnh Kỳ có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi chứ? Cho dù chưa bao giờ hắn làm nổi điều đó.
Vĩnh Kỳ rón ra rón rén leo lên giường tôi. Nếu là ngày thường, tôi nhất định đã cảnh giác tối đa, đạp hắn xuống không thương tiếc, nhưng lúc này tôi chẳng còn chút sức lực nào.
“Đồng Đồng.” Vĩnh Kỳ nằm xuống, ôm tôi từ sau.
Xem như hắn còn chút tình người, còn biết an ủi đứa em trai đáng thương, bất giác cảm thấy công lao làm trâu làm ngựa bao ngày nay cũng phần nào được đền đáp. Không ngờ hắn thì thầm vào tai tôi: “Anh biết em đã bị đánh dấu vào học bạ”.
Đồ khốn, cố tình xát muối vào vết thương của người khác.
Nỗi đau tôi khó khăn lắm mới dằn xuống được lại bị hắn bới lên.
“Anh cút đi!”, tôi nghiến răng nghiến lợi, thúc tay vào ngực hắn.
Lúc nổi điên, ai cũng như một ngọn núi lửa sắp tuôn trào và tôi, nhất định là ngọn núi lửa có sức công phá ghê gớm.
“Hà Vĩnh Kỳ, đều tại anh!”
“Anh là tên khốn khϊếp, tại sao anh lại phải hại tôi?”
“Tại sao?”, tôi gào lên tức tối, mắt đỏ ửng, trông như mãnh thú nhìn thấy cái gì cũng muốn dùng răng xé nát.
Vĩnh Kỳ vẫn im lặng, căn phòng chỉ còn tiếng gào thét phẫn nộ của tôi.
“Tại sao lúc nào cũng là tôi chứ?”
“Tôi đã làm gì có lỗi với anh? Sao anh phải hại tôi mới được?”
Vòng tay hắn đột nhiên siết lại, cho dù tôi có giãy giụa thế nào, hắn cũng vẫn ôm chặt lấy tôi. Tôi càng giãy càng mệt, hắn càng ôm càng chặt.
Cuối cùng tôi dừng lại, thở phì phò.
“Đồng Đồng, em khóc đi”. Vĩnh Kỳ quay người tôi lại.
Tôi mệt nhoài, chỉ có thể thẫn thờ nhìn hắn.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Khóc đi, anh biết em muốn khóc”.
Tôi bình tĩnh trở lại: “Tôi chẳng muốn khóc tẹo nào”, cố mở mắt thật to, chỉ sợ chớp mắt một cái cũng đủ làm nước mắt trào ra.
“Khóc đi”
Tôi lắc đầu, bướng bỉnh đáp: “Không”.
“Anh biết em rất buồn”. Vĩnh Kỳ chăm chú nhìn tôi, lướt ngón tay lên lông mi tôi như kiểm tra xem nó có ướt không. Tôi đang định quay mặt đi thì hắn trầm giọng nói: “Xin lỗi”.
Tôi có chút kinh ngạc.
“Anh không biết chuyện sẽ thành ra thế này”. Đôi mắt Vĩnh Kỳ ánh lên nét bi thương, giọng nói của hắn ta đột ngột trầm thấp đến mức làm trái tim tôi như se lại: “Anh không bao giờ muốn em phải buồn”.
Chớp mắt, một giọt lệ long lanh lăn dài trên khuôn mặt khôi ngô của hắn.
Vĩnh Kỳ đang khóc.
Tôi hoàn toàn ngây người, chắc bởi từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tôi được nhìn thấy giọt lệ nào trong vắt đẹp đẽ như thế, vậy nên con tim mới không kiềm được mà rung động nhường này.
Cảm động đến nỗi tay chân cứng đơ, đầu óc quay cuồng hỗn loạn, nỗi xót xa khẽ khàng xâm chiếm toàn thân.
Vĩnh Kỳ, đừng khóc.
Em đã luôn chăm sóc anh, làm cu li đầy tớ cho anh, không để người khác bắt nạt anh, sao anh lại khóc cơ chứ?
Tôi cảm thấy mình đang lơ lửng trong một thế giới vừa kỳ quái vừa xa lạ, bên tai nghe thấy âm thanh hoang mang mờ mịt của Vĩnh Kỳ: “Đồng Đồng, anh yêu em nhiều đến thế, nhưng anh phải làm gì mới đúng đây?”.
Chuyện gì thế này? Tôi bất giác quên béng chuyện bị đánh dấu vào học bạ, chỉ mơ hồ cảm thấy một bước ngoặt quan trọng trong đời sắp xảy ra.
Hôm sau, mở mắt tỉnh giấc, tôi nhận ra mình đang gối đầu lên vai Vĩnh Kỳ.
Vĩnh Kỳ còn chưa tỉnh, ngay cả trong lúc ngủ say vòng tay vẫn siết chặt quanh eo tôi, khuôn mặt như đang cười.
Tôi im lặng ngắm nhìn khuôn mặt hắn.
Tôi chưa bao giờ biết rằng, nụ cười khi ngủ của hắn lại quyến rũ đến vậy.
Vĩnh Kỳ vừa mở mắt một cái, tôi lập tức nhận ra sự quyến rũ khi nãy chỉ đơn thuần là ảo giác.
Đồng Đồng, cổ em thơm quá”. Hắn cất giọng sến rện, miệng cười gian xảo: “Cho anh cắn một miếng được không?”, vừa cười híp mắt vừa kề mặt lại.
Rầm!
Loại người này có bị người ta đạp xuống đất cũng là chuyện tất yếu.
Vĩnh Kỳ rêи ɾỉ, lồm cồm bò dậy, xoa đầu nói: “Sao tự dưng em lại giận? Đêm qua không phải vẫn yên ổn sao?”.
“Yên ổn cái gì?”, tôi xuống giường, lấy khăn rửa mặt.
“Đêm qua chúng ta đã chính thức xác lập quan hệ yêu đương”. Vĩnh Kỳ hí hửng nói: “Không được hối hận đâu đấy”.
Chậu rửa mặt rơi bộp xuống đất.
Tôi há hốc mồm quay lại: “Quan hệ… yêu đương?”.
“Dĩ nhiên”. Vĩnh Kỳ gật đầu, cười nham nhở tiến sát về phía tôi: “Khi nào chúng ta mới tiến hành bước cuối cùng? Hà hà, Đồng Đồng, anh đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi, những gì cần học, cần biết đều tìm hiểu không sót thứ nào, đảm bảo sẽ không làm em đau”.
Tôi lui về sau, run rẩy chuyển từ góc tường này sang góc tường kia.
“Không được lại gần, quan hệ yêu đương cái đầu anh! Bước cuối cùng cái con khỉ! Anh đừng mơ hão!”
“Đồng Đồng, em đừng sợ, anh sẽ không làm em đau…”
“Im mồm!” Tôi chạy đến nhặt chậu rửa mặt làm bia đỡ đạn: “Hà Vĩnh Kỳ, tôi nói cho anh biết, tôi chưa bao giờ, chưa khi nào muốn có quan hệ yêu đương gì với anh cả. Cảm giác duy nhất khi nhìn thấy anh là: ghét ghét ghét!”, lặp lại đến lần n từ “ghét”, tôi thấp thỏm quan sát vẻ mặt hắn.
Nói như thế liệu có chà đạp lên lòng tự tôn của hắn không?
Ai ngờ hắn hoàn toàn không có lấy một chút buồn phiền, ngược lại còn cười hớn hở.
“Luôn mồm chê bai mới thật lòng muốn mua hàng, chậc chậc, Đồng Đồng, em đã yêu anh rồi”. Hắn đắc ý tiến đến, cánh tay dài như của vượn người nhanh chóng bắt gọn tôi.
“Đừng có hơi tý là động tay động chân, a…”
Tôi giơ chân đá lại bị hắn nhanh tay nắm cổ chân khiến cả người mất thăng bằng, ngã nhào xuống giường.
“Hôn chào buổi sáng nào”. Vĩnh Kỳ nằm đè lên trên, lập tức cúi đầu tấn công.
“Ư…ư…um…”
Đến lúc gần nghẹt thở hắn mới chịu ngẩng đầu, thả cho tôi có thời gian để hít thở.
“Tiếp theo là nụ hôn gặp mặt”.
Trời ơi lại nữa.
“Vĩnh Kỳ, anh đừng…ư…”
“Thêm một nụ hôn tỉnh giấc”.
“Giờ là nụ hôn đánh răng rửa mặt”.
“Còn nụ hôn thể dục buổi sáng nữa”.
“Bây giờ là nụ hôn… lần này dùng từ nào nhỉ? Hôm nay anh cảm thấy rất hạnh phúc, gọi là nụ hôn hạnh phúc đi”.
No nê thỏa thích rồi, hắn mới buông tôi ra.
“Thế nào, kỹ thuật hôn của anh tuyệt chứ?” Vĩnh Kỹ dày mặt: “Vì Đồng Đồng của anh, anh đã tập luyện rất chăm chỉ đấy”.
Thân thể bị thiếu dưỡng khí trầm trọng, tôi chỉ có thể nằm thẳng đuột trên giường, toàn thân chẳng có chút sức lực nào, mặt mũi cũng trở nên vô cảm. Vóc dáng hai đứa tương đương, tại sao lần nào đọ sức cũng là tôi chịu thiệt?
Đúng là càng nghĩ càng nóng máu, tại sao lần nào cũng là hắn đè tôi xuống, muốn làm gì thì làm? “Không công bằng”, tôi hét lớn, giận dữ ngồi bật dậy.
“Đồng Đồng?”
“Không công bằng một chút nào! Tôi trừng mắt nhìn Vĩnh Kỳ: “Tại sao lần nào cũng là tôi chịu thiệt?”
Nhìn bản mặt đương đương tự đắc của hắn. Tôi càng lộn ruột, nhảy xô đến, đè hắn vào tường.
“Tôi phải báo thù”. Hô vang khẩu hiệu đòi lại công lý, tôi xông thẳng vào hôn hắn bằng uy thế của chúa sơn lâm săn mồi, tuyệt đối không để hắn có chút cơ hội phản kháng.
Cho ngươi xấu hổ đến không dám nhìn ai luôn.
Tôi cắn lấy cắn để môi Vĩnh Kỳ, cố gắng làm cho nó sưng lên, tưởng tượng ra cảnh cả lớp nhìn hắn bằng cặp mắt kinh hoàng.
“Haha, không ngờ anh cũng có ngày này”.
Vĩnh Kỳ bị tôi đè chặt cũng chẳng thấy kêu la giãy giụa gì cả, xem ra đã bị uy lực của tôi làm cho sợ đến chết khϊếp rồi.
Sau nụ hôn bạo lực đó, tôi đắc ý buông hắn ra: “Hà hà, đừng có xem tôi như cục đất sét, thích nặn thế nào thì nặn nhé. Dám chọc điên tôi, coi chừng…tôi cưỡng bức anh!”, tôi ngạo nghễ lườm hắn.
Vĩnh Kỳ rõ ràng còn chưa hết kinh ngạc, nhìn tôi chằm chằm, mãi vẫn không nói năng gì.
“Này, Vĩnh Kỳ, anh sợ quá hóa đần rồi à?” tôi tự dưng có chút sờ sợ, huơ tay trước mặt hắn.
“Đồng Đồng…”, khó khăn lắm Vĩnh Kỳ mới tỉnh lại. Hắn vồ lấy tay tôi, kích động cuống cả lên: “Không ngờ em lại nhiệt tình như vậy, anh…anh…anh thật sự rất vui”.
Đến lượt tôi thộn mặt. Vĩnh Kỳ phấn khích đến mức toàn thân run rẩy, giơ tay ôm chặt tôi: “Thì ra Đồng Đồng lại nhiệt tình như vậy, lại yêu anh nhiều như vậy. Đồng Đồng, anh muốn sám hối với em”, hắn thả lỏng tay, nhìn thẳng vào mắt tôi nói:
“Anh sợ em đứng núi này trông núi nọ, không chịu một lòng một dạ với anh nên anh đã giữ lại con át chủ bài”. “Con át chủ bài?”, tôi ngơ ngác hỏi lại.
“Anh đã chụp hình khỏa thân của em. Bởi vì Đồng Đồng rất trọng sĩ diện, ảnh khỏa thân nằm trong tay anh thì em nhất định không dám ra ngoài lăng nhăng. Đồng Đồng, anh sai rồi, anh không nên nghi ngờ em”.
Vĩnh Kỳ cười híp mắt: “Nhưng ảnh khỏa thân vẫn còn tác dụng khác, anh có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp của em. Đồng Đồng, sau này chúng ta cùng đến tiệm chụp vài bức ảnh kỷ niệm nhé? Ảnh khỏa thân hai người còn gợi cảm hơn nhiều”.
“Ảnh khỏa thân?”
Hắn chụp vào lúc nào…
“Đồng Đồng đi tắm rất chăm chú, chẳng phát hiện ra khe hở trên cửa. Dĩ nhiên em cũng không biết anh có chìa khóa phòng tắm, đặc biệt là đi đến đấy, haha”.
Trước mắt lệch mờ đi.
Máu dồn thẳng lên não, cùng lúc đó, đôi tay run rẩy của tôi cũng đưa lên bóp chặt cổ hắn, khiến đầu hắn lắc lư dữ dội hơn cả ngọn cỏ trong cơn bão. “Đưa ra ngay! Đưa ra ngay!” Tôi nghiến răng hét lên. Còn thốt được nên lời đã giỏi lắm rồi. Tôi dám bảo đảm nếu là người khác, nhất định đã ngất luôn ra đất từ nãy.
“Đồng Đồng, em đừng kích động”. Vĩnh Kỳ vội vàng giằng tay tôi ra, miệng vẫn không ngừng trêu tức: “Anh biết em cũng muốn ngắm những bức ảnh khỏa thân đẹp đẽ của mình mà”.
“Đưa ra đây! Nhanh lên!” Tôi tiếp tục lắc cổ hắn.
Vĩnh Kỳ cuối cùng phải đầu hàng: “Rồi rồi, anh đưa cho em, dù sao cũng chỉ là mấy tấm ảnh thôi mà. Em bỏ tay ra trước đi”.
Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, thận trọng nhìn hắn một cái, buông tay ra: “Mau đưa ảnh khỏa…bức ảnh đó cho tôi”.
“Tuân mệnh, công chúa của anh”, Vĩnh Kỳ vui vẻ trả lời, ngoan ngoãn chạy lại ngăn tủ, bắt đầu tìm kiếm.
Tôi đứng một bên sốt ruột cau mày nhìn hắn loay hoay một hồi.
“Tìm thấy chưa?”
“Chờ một tý”.
“Mau lên”.
Vĩnh Kỳ quay người lại: “Tìm thấy rồi”, tay huơ huơ một vật gì đó.
“Đưa đây!” Tôi xông đến, giằng lấy, cúi đầu nhìn, lập tức xay xẩm mặt mày.
Ảnh khỏa thân, thật là ảnh khỏa thân của tôi.
Trần như nhộng, ngực trần, cả chỗ đó cũng…trống trơn…
Trời ơi, thì ra sự trong trắng của tôi sớm đã bị hủy hoại rồi.
“Đồng Đồng…”
Tôi ngẩng đẩu lên, ném cho Vĩnh Kỳ cái nhìn dữ tợn. “Hừ, đợi chốc nữa sẽ tính sổ với nhà ngươi”. Tôi tìm khắp phòng, cuối cùng cũng thấy bật lửa, tôi lôi lại chậu rửa mặt đặt ra xuống đất. Châm lửa, đốt ảnh. Đốt từng bức ảnh một rồi ném vào chậu, tôi mãn nguyện nhìn chúng dần dần hóa thành tro, lúc này thần kinh mới thả lỏng được. “Đồng Đồng…”
Tiếng gọi khe khẽ nhắc nhở tôi còn một nhiệm vụ chưa hoàn thành: Xử lý tên khốn dám nhìn trộm lúc tôi đang tắm, dám chụp ảnh lại, có khi còn lén lút lôi ảnh ra chiêm ngưỡng những lúc tôi không biết nữa ấy chứ.
Tôi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt diều hâu ngắm gà con mà nhìn hắn, bước từng bước lại gần.
“Vĩnh Kỳ”, tôi siết chặt nắm đấm khiến các khớp tay kêu răng rắc, từ tốn nói: “Tôi phải tính sổ với anh”.
Vĩnh Kỳ không thèm bận tâm đến nắm đấm của tôi, chỉ lưu luyến nhìn đống ảnh trong chậu, tiếc rẻ nói: “Ôi ảnh đẹp thế, sao em lại đốt đi”.
“Tôi không có quyền đốt sao?”, tôi nheo mắt đầy nguy hiểm.
“Ảnh là để ngắm mà”. Vĩnh Kỳ thở dài một hơi, lại mỉm cười với tôi: “May là anh không đưa cho em những tấm ảnh đẹp nhất”.
Rầm!
Trong phòng lập tức vang lên tiếng vật nặng chạm đất.
“Đồng Đồng, em sao thế?”
Lồm cồm bò dậy, tôi kinh hoàng hỏi hắn: “Những tấm…đẹp nhất?”
“Đương nhiên”, vẻ mặt hắn cực kỳ hồn nhiên ngây thơ: “Chẳng lẽ em nghĩ là anh chỉ chụp chừng đó thôi sao?”
“Anh…anh…” “Đồng Đồng không sao chứ”
Cổ họng như bị nghẹn lại, tôi muốn thở dốc, để không cách nào hít thở được.
Bên tai ong ong.
Tôi dám thề rằng, lâm vào tình cảnh này, không ai không ngất xỉu.
Vì thế, theo lẽ thường tình, tôi ngã xuống đất.
Thể chất cường tráng nhanh chóng khiến tôi tỉnh dậy, lông mày khẽ rung động, còn chưa kịp mở mắt đã nghe giọng Vĩnh Kỳ: “Đồng Đồng, em tỉnh rồi à?”
Hừ, lại còn ra vẻ đáng thương.
Thừa biết bản chất xấu xa của con người này, lại nhớ tới mấy tấm ảnh khỏa thân khốn kiếp, tôi tự nhủ trước tiên phải lấy lại bình tĩnh, mà cách hay nhất để bình tĩnh là làm lơ tên khó ưa này.
Tôi quay đầu một bên, nhắm mắt suy nghĩ bước tiếp theo phải làm gì.
“Đồng Đồng, em nói gì đi. Vẫn còn giận à?” Vĩnh Kỳ khẽ trách: “Em nhỏ nhen như con gái ấy”.
Sau khi trải qua một loạt sự kiện bất thường, khả năng kiềm chế của tôi đã đạt đến một cảnh giới mới vì vậy trước trò khích tướng của Vĩnh Kỳ tôi vẫn điềm nhiên như không.
Làm thế nào mới lấy được hết đống ảnh cùng phim gốc đó đây?
“Đồng Đồng, em mở to mắt ra nhìn anh”. Vĩnh Kỳ vẫn không ngừng quấy nhiễu tôi: “Không phải em muốn báo thù sao? Này, em mở mắt ra đi”.
Vai bị người khác nắm lấy khích lắc cật lực, tôi biết cứ thế này sẽ bị hắn làm cho gãy xương mất, đành dồn hết lửa hận lên mắt, tôi tự ném cho hắn cái nhìn chết chóc, lạnh lùng nói: “Hà Vĩnh Kỳ, đừng tưởng anh thô bỉ hơn tôi thì tôi phải nghe lời anh, anh…anh…anh đang làm gì thế?”
Giọng nói vốn đang lạnh âm hai mươi độ C lập tức mất khống chế biến thành tiếng hét.
Tôi nhảy dựng lên, suýt nữa thì đập cả đầu vào trần nhà, trợn tròn mắt, chỉ tay về phía Vĩnh Kỳ: “Anh…anh…”
“Sao? Đã dễ chịu hơn chưa?”, hắn cười hì hì đứng thẳng trước mặt tôi, phô diễn cơ thể tuyệt mĩ: “Anh nhìn em, em cũng nhìn anh. Như vậy xem như hòa”.
“…”
“Đồng Đồng”, hắn chớp chớp mắt: “Cơ thể anh có đẹp không? Em có muốn sờ một chút không?”, hắn vồ lấy tay tôi, kéo về phía cơ ngực săn chắc.
“Tôi không muốn!”, tôi cố sống cố chết giật tay lại, sợ hãi lùi về phía sau mấy bước.
Không ngờ trên đời lại có người dám ép sát người khác trong tư thế trần như nhộng.
Tôi liếc bộ phận nhạy cảm của hắn một cái, kinh hãi nhận ra nó đang có phản ứng.
“Cho nhìn em cũng không thèm nhìn.” Vĩnh Kỳ thở dài: “Chẳng nhẽ em cũng muốn chụp ảnh khỏa thân của anh mới xem như công bằng ư?”.
“Ai thèm chụp ảnh anh? Tôi có biếи ŧɦái đâu!”
“Thế rốt cuộc em muốn sao? Đồng Đồng…”, hắn nhìn tôi, mắt bắt đầu lóe sáng, giọng nói trở nên trầm thấp gợi cảm: “Em đã nhìn anh từ trên xuống dưới rồi, anh cũng muốn được nhìn em cho ký”.
Không hay rồi! Tín hiệu cảnh báo nguy hiểm nhanh chóng được truyền đi, thể hiện qua bờ vai đang run rẩy của tôi.
“Vĩnh Kỳ, anh đừng có làm bừa”. Tôi dáo dác nhìn ngó tứ phía: “Chuyện mấy tấm ảnh chúng ta có thể từ từ thương lượng. Giờ phải lên lớp đã, mau đi không thì muộn mất”.
Khuôn mặt Vĩnh Kỳ nở một nụ cười vô cùng dịu dàng: “Chuyện đến lớp em không phải lo khi nãy em bị ngất, anh đã nhờ cậu bạn phòng bên cạnh xin nghỉ hộ chúng ta rồi. Vì thế sáng nay hai ta có đủ thời gian…”
Lưng chợt lạnh toát, thì ra đã lùi đến sát tường rồi.
Giống như các chiến sĩ kiên cường bất khuất trên màn ảnh, tôi cũng phải đối mặt với thời khắc nguy hiểm mà mọi người đều phải trải qua: sau lưng không đường lùi, trước mặt là kẻ thù không đội trời chung – quỷ râu xanh gian ác.
Càng gian nan càng thể hiện rõ khí chất của con người. Tôi lặp đi lặp lại câu nói này để tự cổ vũ mình, đồng thời không ngừng liếc nhìn thứ hung khí đang lớn dần của hắn.
Có nên đạp một cú hết sức bình sinh, cho hắn tàn phế luôn không?
“Đồng Đồng, em đang nghĩ gì vậy?” Vĩnh Kỳ ép tôi vào tường, l*иg ngực rắn chắc của hắn dán vào áo sơ mi của tôi: “Mắt em cứ đảo qua đảo lại, làm anh chỉ muốn hôn nhẹ em một cái”, hắn nâng cằm tôi lên.
“Ha ha, anh thật biết nói đùa”. Tôi cũng chẳng biết mình đang nói gì. Vĩnh Kỳ vừa chạm một cái, cả người tôi đờ đẫn, tay chân tê dại, chỉ còn cái đầu vẫn không ngừng tranh đấu.
“Đồng Đồng, anh hôn em được không?” Nói thì nho nhã lịch sự lắm, nhưng chẳng chờ tôi trả lời, hắn đã cúi đầu xuống.
Tôi biết nụ hôn của Vĩnh Kỳ chưa từng “nhẹ nhàng” bao giờ, hơn nữa còn có hậu quả khôn lường: gây ra tình trạng thiếu dưỡng khí khiến đầu óc khó mà hoạt động, đương nhiên sẽ rất bất lợi với hoàn cảnh hiện nay của tôi.
“Vĩnh Kỳ!”, ngay khi miệng sắp bị chạm vào, tôi vội hét lớn.
Vĩnh Kỳ khựng lại, nhìn tôi dò hỏi: “Sao vậy?”.
“Không…không có gì”.
“Ừm”. Vĩnh Kỳ mau chóng quay lại nhiệm vụ chính, tiếp tục cúi xuống.
“Vĩnh Kỳ!”, tôi lại hét lên.
Vĩnh Kỳ cau mày bất mãn: “Đồng Đồng, anh định dịu dàng một chút, em lại cứ một mực không chịu hợp tác như thế này thì anh làm sao dịu dàng được đây?”.
Khốn khϊếp, tại sao tôi lại phải hợp tác chứ? Bụng thì chửi rủa không ngớt, nhưng lý trí mách bảo tôi đây không phải là thời điểm thích hợp để nổi giận mà phải đấu trí. Mà những người tham gia đấu trí thì lúc nào cũng phải tỏ ra tươi cười.
Tôi ra sức kìm nén tất cả nỗi sợ hãi và căng thẳng, khó khăn lắm mới nặn ra một nụ cười: “Vĩnh Kỳ, anh thực sự thích em sao?”
Chỉ đơn giản là cười một cái thôi, nhưng trong trường hợp đối phương là tên biếи ŧɦái trên người không một mảnh vải trước mắt, mức độ khó khăn quả thật là khó mà tưởng tượng.
Bởi vậy khóe miệng có hơi run rẩy cũng là lẽ dễ hiểu.
May mà Vĩnh Kỳ cũng giống tôi, không để ý đến điểm thiếu sót đó.
“Ừ, anh thích em”, Vĩnh Kỳ gật đầu.
“Bằng chứng đâu?”
“Em muốn anh phải chứng minh như thế nào đây?”
Cá đã cắn câu rồi. Tôi cười thầm trong bụng, ngoài mặt thì giả vờ phụng phịu: “Thích người ta thì phải có chút thành ý chứ. Anh thu tay về trước đã, đừng đứng sát vào tôi như thế”.
Vĩnh Kỳ không phải là người dễ dàng ngoan ngoãn nghe lời, lập tức quay sang mặc cả với tôi: “Nếu anh chứng minh được sự chân thành của mình, em có chấp nhận anh không?”
Mặc dù tùy tiện đáp ứng yêu cầu của tên khốn này là chuyện vô cùng ngu ngốc, nhưng trong tình cảnh hiện tại, tôi tuyệt đối không thể đánh mất cơ hội xoay chuyển tình thế duy nhất này.
Tôi gật đầu không chút chần chừ: “Nếu anh có thành ý thì dĩ nhiên tôi cũng sẽ có thành ý”.
Vĩnh Kỳ nghi ngờ quan sát tôi, bị tôi trừng mắt một cái, đành lùi về sau một bước.
Tôi thầm thở phào, chui ra khỏi vòng tay của Vĩnh Kỳ, bước thẳng ra cửa.
“Đồng Đồng, anh đã chứng minh thành ý của mình rồi”, Vĩnh Kỳ gọi giật tôi lại.
Quá biết tốc độ và sức mạnh của Vĩnh Kỳ, tôi hiểu, muốn bỏ trốn ngay lúc này là điều không thể.
Tôi đành phải dừng bước, quay lại nhìn hắn, trong đầu lướt qua hàng chục phương án đào tẩu.
Vừa quay đầu lại, thân thể nam tính trần như nhộng đập thẳng vào mắt.
Đường nét rắn rỏi, đôi chân thon dài khỏe khoắn.
Thằng cha này có một thân hình thật đáng ghen tị, dù dưới ánh sáng mặt trời lấp loáng cũng không thấy có vết sẹo nào. Thì ra đàn ông cũng có thể chiêm ngưỡng đàn ông, chậc, chả trách hắn lại nhìn trộm tôi tắm.
Nói thế thì, cơ thể mình cũng được phết sao?
“Vĩnh Kỳ, anh lại đây.” Tôi quyết định chọn phương án “được ăn cả, ngã về không”, ngoắc tay gọi hắn.
Hắn lập tức ngoan ngoãn chạy đến, còn định sử dụng đòn sát thủ đối với các cô gái – dùng nụ cười rạng rỡ ngọt ngào hớp hồn tôi.
“Đồng Đồng, anh biết là em sẽ…”
“Đừng lắm lời”, tôi chặn họng hắn ngay, chợt nhớ ra lúc này nên dịu dàng một chút mới phải, liền vội vàng hạ giọng, nhẹ nhàng nói với hắn: “Vĩnh Kỳ, anh có tin tôi không?”, còn tặng kèm theo một ánh mắt thành khẩn.
Đừng tưởng chỉ có anh biết diễn kịch, minh tinh màn bạc trong nước tôi đều nghiên cứu kỹ càng cả rồi.
Vĩnh Kỳ quả nhiên choáng váng trước luồng điện tôi phóng ra: “Đương nhiên là anh tin em”.
Tôi suýt phì cười: “Vậy anh nhắm mắt lại”.
“Để làm gì?”
“Bảo anh nhắm mắt thì cứ nhắm mắt đi, hỏi nhiều làm gì?”, nhớ đến phải dịu dàng, tôi lại mau mắn nặn ra một nụ cười: “Tôi không làm hại anh đâu. Không phải anh tin tôi sao?”.
“Ừ”. Vĩnh Kỳ lúc thông minh thì thông minh đáng sợ, lúc đần thì đần đến kinh người, hắn lập tức nhắm mắt lại.
“Không được mở mắt ra”, tôi nghiêm giọng nhắc nhở. Muốn lấy lòng tin của hắn thì phải chấp nhận bỏ ra chút vốn, tôi chủ động tiến lại, chạm đôi môi trinh trắng của mình lên đôi môi dê cụ của hắn.
“Đồng Đồng…”
“Im mồm, anh nói chuyện thì tôi hôn làm sao được?” Vừa thầm than thở bản thân chịu thiệt, tôi vừa cảnh cáo hắn: “Không được mở mắt ra, nếu anh dám mở mắt, cả đời tôi cũng không tin anh nữa”.
Mùi vị của Vĩnh Kỳ lan ra từ bờ môi, cảm giác mềm mại ẩm ướt quen thuộc truyền đến đầu lưỡi.
Tôi vụng về trình diễn kĩ thuật hôn tốt nhất của mình, đồng thời âm thầm đặt tay lên nấm đấm cửa. Đầu lưỡi chạm vào vòm miệng có cảm giác như bị điện giật, sự đυ.ng chạm ướŧ áŧ ngọt ngào này vô tình khơi gợi thứ cảm xúc khó hiểu ẩn sâu trong đáy lòng.
Nhẹ nhàng xoay cổ tay, cánh cửa từ từ mở ra không một tiếng động, đúng như ý muốn của tôi.
Vĩnh Kỳ đứng yên tại chỗ, như đang ngất ngây. Chính là lúc này! Tôi tự hét lên trong lòng, hôn mãnh liệt hơn, kéo Vĩnh Kỳ vào sâu hơn trong cảm giác ngây ngất ấy…
Một…hai…ba! Đếm thầm đến ba, với quyết tâm sắt đá không cho đối thủ một đường thoát của các bậc anh hùng võ lâm ngày xưa, tôi bất ngờ dùng hai tay đẩy hắn ra ngoài cửa. Thêm một cái hất chân, cánh cửa đóng sầm lại.
Rầm!
Kế hoạch thành công mĩ mãn.
Lúc này trái tim thấp thỏm bất an mới có thể đập trở lại. Tôi đứng giữa căn phòng trống không, nghĩ đến cảnh Vĩnh Kỳ đang trần như nhộng thộn mặt ngoài cửa thì suýt nữa phì cười.
Còn chưa kịp cười thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Đồng Đồng, em đang làm trò gì? Mau mở cửa cho anh vào!”, giọng thì thầm lo lắng của hắn làm tôi mát lòng mát dạ.
“Mở cửa thì cũng được thôi”, tôi chậm rãi đưa ra điều kiện: “Đưa hết phim gốc ra đây, một bức cũng không được thiếu”.
“Mở cửa ra đã, cho dù đang là giờ học thì ký túc xá vẫn có người”.
“Tôi muốn phim gốc”.
“Em mở cửa trước đã”.
“Không đồng ý thì đứng tắm nắng ngoài đó đi”, tôi kiên quyết không nhường bước.
Một lúc sau không thấy Vĩnh Kỳ trả lời.
“Này! Vĩnh Kỳ?”, gọi mấy tiếng cũng không thấy trả lời, tôi bất giác có chút lo lắng. Chẳng lẽ hắn nghĩ quẩn rồi? Nghĩ lại thì tôi đúng là có hơi quá đáng, nếu tôi bị Vĩnh Kỳ đẩy ra ngoài khi trên người không một mảnh vải che thân như thế, chắc tôi sẽ…
Đang sám hối thì giọng nói của Vĩnh Kỳ chợt vang lên.
“Đồng Đồng, em mở cửa ra”.
Tôi nhất thời yên tâm: “Phim gốc”.
“Mấy cuộn phim đó có gì ghê gớm, em biết rõ là anh sẽ không bao giờ để người khác nhìn thấy mà”.
“Anh cũng không được nhìn”.
“Em mở cửa ra”, giọng hắn trầm xuống: “Em đối xử với lòng tin của anh như thế sao?”.
Lòng chùng xuống, thật sự tôi cũng không muốn hắn phải thân bại danh liệt, giả dụ có người đi qua nhìn thấy hắn trong bộ dạng này thì…
“Tôi sẽ mở cửa, nhưng anh phải hứa sau này không được dùng những tấm ảnh đó đe dọa tôi”, rốt cuộc tôi cũng nhường một nước.
“Được, anh hứa”. Không cần nhắc nhở, hắn chủ động thề: “Tôi, Hà Vĩnh Kỳ, xin thề sẽ không bao giờ lấy mấy tấm ảnh đó ra uy hϊếp Đồng Đồng, nếu không thi môn nào trượt môn đó”.
Thi môn nào trượt môn đó? Lời thề này đối với sinh viên bọn tôi quả thật vô cùng độc địa.
Tôi hít sâu một hơi, giơ tay mở cửa.
Một đống trắng toát lập tức chui vào. Thì ra lúc nãy hắn không trả lời là vì bận đi tìm một tấm ga giường quấn tạm lên người.
Mặc dù hắn đang trong trạng thái áo quần xộc xệch, à không, hoàn toàn không có quần áo mới đúng, có điều “đánh kẻ ngã ngựa” là phẩm chất truyền thống của dân tộc Trung Hoa, chẳng lý gì tôi lại bỏ qua cơ hội cho hắn biết tay này.
Vì thế, tôi đóng sập cửa, tiến đến trước mặt Vĩnh Kỳ, túm lấy cái ga giường trên người hắn, nhướng mày hỏi: “Nói, phim gốc đâu? Đưa hết ra đây”.
“Anh chưa từng nói sẽ đưa phim gốc cho em”.
“Không được dùng để uy hϊếp thì chẳng thà đưa quách cho tôi còn hơn”, tôi bối rối nói: “Coi như tôi nợ anh một món nợ ân tình vậy, tôi là người lương thiện thẳng thắn, nhân hậu đàng hoàng, đã nợ thì nhất định sẽ trả”.
Hắn lườm tôi một cái: “Chỉ tại anh tin em nên mới bị em cho vào tròng”.
Có câu thắng làm vua, thua làm giặc, chỉ cần lấy được phim gốc là được rồi. Tôi chẳng quan tâm thủ đoạn của mình dùng có đường hoàng hay không, dương dương tự đắc hất hàm cười hắn: “Ai bảo anh ngu cho lắm vào?”.
Cứ tưởng Vĩnh Kỳ sẽ nổi cơn thịnh nộ, ai dè hắn lại gật đầu tán thành: “Đúng là khi nãy anh ngu quá. Có điều em nói cũng đúng”, Vĩnh Kỳ dừng một chút, nhìn tôi nói: “Đằng nào cũng không uy hϊếp được, đưa cả cho em cũng chẳng sao”.
“Thật không?”, tôi mừng rơn.
Trong lòng vẫn có chút lo lắng hắn sẽ thay đổi ý định, không ngờ Vĩnh Kỳ đi thẳng đến bên tủ, nghiêm túc lục lọi.
“Đây… đây… đây…”, Vĩnh Kỳ vừa lẩm bẩm vừa lôi đồ ra.
Một cuộn, hai cuộn, ba cuộn, bốn cuộn,…hắn một hơi lục lọi đến năm sáu phút, trên giường một chốc đã đầy phim và ảnh.
Tôi nhìn đến ngây người: “Nhiều thế này cơ à?”.
“Dĩ nhiên, gần như ngày nào cũng có. Em xem, bên trên còn ghi ngày tháng đấy”.
Nghe hắn nói mà tôi chỉ muốn lao vào đập hắn một trận. Nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất lúc này là giải quyết cái đống kia đã.
“Tất cả đều ở đây phải không?”
“Ừ”.
Tôi nghĩ hắn đã thề độc, chắc sẽ không dám lén lút giấu một hai tấm đâu. Cầm bật lửa và chậu rửa mặt lên, tôi lại tiếp tục công cuộc thiêu hủy vật chứng.
Nhìn ngọn lửa nuốt gọn từng tấm ảnh, lòng tôi thanh thản lạ thường.
“Ha ha ha, thế là xong”.Tôi phủi tay, ngẩng đầu nhìn Vĩnh Kỳ đứng bên cạnh: “Anh còn không mặc quần áo vào đi? Cuốn tấm ga bẩn thế mà không ngượng à?”.
Giọng hắn đột nhiên trở nên trầm thấp khó hiểu: “Mặc quần áo làm gì, đằng nào cũng phải cởi ra”.
Dự cảm có điềm xấu, tôi bất giác rùng mình: “Anh có ý gì?”.
“Đồng Đồng, anh đã đưa ảnh cho em, em nợ anh một món nợ ân tình”. Vĩnh Kỳ mỉm cười, đáy mắt lay động loại ánh sáng như muốn nói với tôi rằng hắn đã có một quyết định đáng sợ gì đó.
“Món nợ ân tình?”
“Ừ”, hắn gật đầu, nói rành rọt từng chữ: “Anh muốn em, trả ngay bây giờ”.
Tín hiệu nguy hiểm truyền khắp toàn thân, tôi đứng bật dậy nhưng không thể nhanh bằng hắn. Trong chớp mắt, hai tay bị bẻ quặt ra sau lưng, khớp tay kêu đánh rắc một tiếng.
“Á…”, tôi đau đớn hét lên.
Vĩnh Kỳ ghì tôi vào tường.
Hắn nhướng mày: “Đau không?”, ga giường không còn gì giữ lại, tự động rơi tuột xuống đất.
Cơ thể rắn chắc của Vĩnh Kỳ lại một lần nữa hiển hiện trước mắt tôi.
“Vĩnh Kỳ, anh đừng…”
“Đừng làm gì?” Vĩnh Kỳ bộc lộ bộ mặt thật, tức tối hỏi tôi: “Em tưởng cứ cách nửa tiếng anh lại bị em gạt một lần sao?”.
Hắn dùng sức mạnh hơn, làm hai cánh tay tôi đau nhức khổ sở.
Tôi rên thảm thiết: “Đau!”.
Thật không hiểu nổi, làm thế nào mà ngay sau một chiến thắng mang tính cách mạng, mọi thứ lại trở về chính xác khung cảnh buổi sáng, hơn nữa tình hình lúc này còn nguy hiểm hơn nhiều.
Nghĩ đến tâm trạng hả hê khi nhốt Vĩnh Kỳ bên ngoài lúc nãy, tôi mới thấm thía bài học rước hổ về nhà mà tổ tiên để lại sâu sắc nhường nào.
“Hôn anh”.
“Hả?”, tôi ngạc nhiên nhìn hắn.
Vĩnh Kỳ hung dữ ra lệnh: “Hôn anh!”.
Hừ, anh tưởng anh là Chủ tịch nước chắc? Cho dù là Chủ tịch nước cũng không thể ra lệnh cho tôi hôn ổng được.
Tôi ngẩng đầu hiên ngang: “Không”.
Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề đến mức khiến tôi hít thở không thông. Ánh mắt lạnh lẽo của Vĩnh Kỳ hình như hằn lên tia máu đỏ rực.
“Không?”, một chữ gọn lọn phát ra từ kẽ răng hắn.
Tôi bỗng thấy sợ. Bộ dạng Vĩnh Kỳ không bình thường, mặc dù hằng ngày hắn cũng chẳng bình thường gì cho cam, nhưng lúc này thật sự rất rất bất thường – giống như sắp mất trí vậy.
Dĩ nhiên tôi không thể không sợ.
Tôi lo lắng mở miệng: “Vĩnh Kỳ?”.
Hắn không đáp, đôi mắt có phần điên cuồng nhìn trừng trừng tôi, như thể chỉ bằng đôi mắt ấy cũng đủ sức khiến tôi dính chặt vào tường, vĩnh viễn không cử động nổi vậy.
“Vĩnh Kỳ”, tôi thử gọi hắn lần nữa.
Gọi đến vài lần, hắn mới có chút phản ứng.
“Đồng Đồng, em không hiểu đâu”. Vĩnh Kỳ có chút thất thần, nhưng lực tay hắn mạnh kinh người, móng tay như sắp đâm ngập vào tận xương tôi: “Anh đã luôn…từ lâu lắm rồi…anh vẫn luôn chờ em”.
Ánh mắt hắn khiến tôi bỏng rát.
“Vĩnh Kỳ, anh buông tôi ra trước đã”.
“Anh phải nhẫn nhịn rất thống khổ. Có lúc, anh chỉ muốn…”, Vĩnh Kỳ đột nhiên sát lại, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dính chặt vào người
tôi, làm tim tôi muốn nhảy vọt ra ngoài: “…chỉ muốn như thế này… cùng em… nhưng anh biết em sẽ hận anh đến chết”.
Vĩnh Kỳ nói năng lộn xộn, tôi thì đang trong tình trạng kinh hoàng tột độ, quả thực không nhớ nổi hắn đã nói gì.
Có điều cảm giác ngọt ngào hòa lẫn sợ hãi không ngừng trào dâng trong lòng. Thật kì lạ, mặc dù lúc này Vĩnh Kỳ
đang chiếm thế thượng phong, nhưng tôi lại liên tục gọi tên hắn bằng một giọng mềm mại, như thể chính tôi mới là người làm hắn sợ hãi, làm hắn tổn thương.
Vĩnh Kỳ nói xong, lại thẫn thờ nhìn tôi hồi lâu, mãi mới buông tay, một mình ngồi xuống mép giường.
Tôi không hề biết rằng Vĩnh Kỳ cũng thích ngồi đần ra, mắt hắn nhìn chăm chăm vào nền nhà, không nói năng gì, khiến người ta nhìn mà xót xa.
“Vĩnh Kỳ?”, tôi nhặt ga giường từ đất đắp lên người hắn. Dù thế nào thì hắn vẫn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, mà tôi không thể coi như không thấy được.
Vĩnh Kỳ theo phản xạ nắm lấy tay tôi.
“Đồng Đồng, sao em lại đẩy anh ra ngoài?” Hắn dùng đôi mắt long lánh đen nhánh nhìn tôi.
“Tôi…” Tôi muốn nói: Thế đã là gì? Chẳng phải anh cũng thường xuyên làm chuyện có lỗi với tôi đó thôi? Nhưng nhìn bộ dạng u buồn của hắn, tôi không cách nào mở miệng được.
Vĩnh Kỳ khẽ nói: “Em có biết như thế là làm hại anh không? Nếu bị người khác nhìn thấy thì anh sẽ không được ở lại trường này nữa”.
Anh cũng thường xuyên làm hại tôi còn gì! Trong lòng thì gào thét như thế nhưng tôi chỉ lặng im.
“Anh chưa bao giờ nghĩ em sẽ làm hại anh”. Vĩnh Kỳ nói: “Đồng Đồng lúc nào cũng bảo vệ anh, Đồng Đồng chỉ bảo vệ mình anh thôi. Em có biết khi nãy nguy hiểm chừng nào không? Anh suýt nữa đã sử dụng bạo lực với em rồi”.
Giây phút đó, tôi gần như khóc thành tiếng.